Diệc Thu thu mình ở trong một góc xó ở sân sau, dưới thân đè lên đệm chăn mềm mại, trước mặt đặt thức ăn và nước uống.
Trong quán ăn, thực khách thay đổi từng đợt từng đợt, đề tài đàm luận cũng biến đổi luân phiên, náo nhiệt liên quan đến người khác, nhưng lại chẳng hề liên quan gì đến nàng.
Nàng không khỏi suy nghĩ, mình cần phải đợi ở nơi này bao lâu?
U Nghiên cũng thật là, mọi chuyện xong xuôi hết rồi, cũng qua suốt một đêm, không biết khi nào mới đến đón nàng?
Tuy độ thiện cảm bị trừ hai trăm nhưng dù sao vẫn còn dư tận sáu trăm mà, xem như cũng đạt chuẩn trong thang điểm một ngàn, nên không đến mức nói một câu khó nghe liền bị bỏ rơi đâu nhỉ?
Tiểu Dương Đà nghĩ vậy, chờ từ buổi sáng đến buổi trưa, rồi dưới ánh mặt trời ban trưa, nàng khép mắt ngủ thiếp đi, nửa mộng nửa tỉnh, thực không an ổn.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng chói lòa mà nàng vẫn luôn cảm nhận được khi nhắm mắt chợt biến mất.
Diệc Thu mở mắt ra theo tiềm thức, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một phần góc áo trắng tinh.
Nàng nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn, U Nghiên ở trước mặt nàng, đứng ngược sáng, tạo thành cái bóng che trên đầu nàng.
Trong phút chốc ấy, chóp mũi tiểu Dương Đà đau xót, hai chân trước duỗi về phía trước, bụng dán sát ôm chặt lấy cẳng chân U Nghiên, phát ra tiếng kêu “ừm ừm”.
Một thoáng ngạc nhiên chợt hiện lên trong mắt U Nghiên, sau một lát im lặng, nàng ngồi xổm xuống, cởi dây thừng trên cổ tiểu Dương Đà, duỗi tay xoa xoa cái ót xù lông kia.
Hai lỗ tai tiểu Dương Đà cụp xuống, dùng âm lượng U Nghiên có thể nghe được, nhẹ giọng nói: “Quỷ Kiến Sầu, ta tưởng ngươi không cần ta nữa.”
U Nghiên: “Gọi ta là gì?”
Diệc Thu: “Chủ nhân…”
Ý cười hiện lên trong mắt của U Nghiên, đôi tay mười ngón vòng lấy cổ tiểu Dương Đà, cong mi cười nói: “Khi nào ta thật sự không cần ngươi nữa, cũng sẽ không lãng phí, ta nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp, bóp chết còn có thể ăn được vài bữa, hấp tóp mỡ, hầm canh, xào nướng thịt, mỗi món một cách làm, mới xem như huề vốn.”
Diệc Thu buông lỏng cặp chân đang giữ chặt U Nghiên ra, mắt nhìn sang hướng khác.
U Nghiên lại bắt đầu hù dọa nàng, nếu sau này Ma Tôn đại nhân vẫn luôn như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng đánh mất tiểu Dương Đà mong manh dễ vỡ.
Tiểu Dương Đà nghĩ đến đó, bỗng nhiên thấy U Nghiên vươn tay nắm lấy hai chân trước của nàng, còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi tay kia xách về phía trước.
“Á…” Trong nháy mắt, tiểu Dương Đà đã ngay ngắn trên tấm đệm mềm mại.
U Nghiên buông lỏng cặp chân gầy guộc kia, đứng dậy vỗ nhẹ vào ót nàng, nói: “Lên đường thôi.”
“Lên đường?” Diệc Thu mờ mịt rời khỏi đệm, ngẩng cổ, ngơ ngác hỏi, “Đi đâu?”
“Đương nhiên là Tiên Lộc Môn.” U Nghiên quay đầu cười nhạt với Diệc Thu, “Thế ngươi nghĩ đi đâu, xuống suối vàng sao?” Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Diệc Thu nghe vậy, vội vàng tiến lên đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi đi đến bên cạnh U Nghiên.
Đôi mắt tròn xoe của tiểu Dương Đà thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía U Nghiên, thoạt nhìn dáng vẻ của U Nghiên không khác gì so với thường ngày, cơn tức giận đêm qua tựa hồ đã tiêu tan hết rồi.
Người ta thường nói đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, đại danh đỉnh đỉnh Ma Tôn U Nghiên chắc cũng sẽ không dư sức đi so đo thiệt hơn với một con Dương Đà không tay trói gà.
Khi U Nghiên đi đến một con hẻm nhỏ, bốn bề vắng lặng, Diệc Thu vội vàng đến bên chân U Nghiên, dùng da lông cọ cổ tay nàng.
U Nghiên rũ mi nhìn Diệc Thu vài giây, rồi đột nhiên nâng mu bàn tay, đánh nhẹ vào đầu Diệc Thu một cái.
Theo bản năng cơ thể, Diệc Thu nhắm mắt rụt cổ lùi về vài bước, sau đó ngửa cổ, nhìn U Nghiên, nhỏ giọng hô: “Chủ nhân!”
U Nghiên: “Có việc cứ nói.”
Diệc Thu suy nghĩ một chút, nói: “Tối hôm qua, thuận lợi chứ? Có bị thương chỗ nào không…”
U Nghiên nở nụ cười, nhéo nhéo lỗ tai Diệc Thu: “Thứ đó cũng có thể gây ra thương tổn cho ta?”
“Ờ ha, chủ nhân lợi hại nhất!” Tiếng nói ngọt ngào mang theo nịnh nọt của Diệc Thu vang lên.
U Nghiên nghe xong cũng không có phản ứng gì, tiếp tục đi về phía trước.
Thấy lời xu nịnh của mình bị bơ đẹp, Diệc Thu nhịn không được mà nhỏ giọng rầm rì trong chốc lát, rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Chủ nhân đã lấy được sự tín nhiệm của Giang cô nương rồi?”
U Nghiên: “Đương nhiên.”
Diệc Thu: “Vậy bước tiếp theo chúng ta định làm gì?
U Nghiên: “Không có tính toán gì, quan sát trước đã.”
Diệc Thu: “……”
U Nghiên bỗng nhiên dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệc Thu đang ngừng lại theo mình, cười hỏi: “Tiểu dương ngốc nhà ngươi, muốn dùng mấy lời này gài ta phải không?”
“Nào có!” Diệc Thu vội vàng lắc đầu như trống bỏi, hơn nửa ngày mới chịu dừng lại, sau đó giải thích một cách nghiêm túc, “Ta chỉ là, chỉ là muốn biết trong lòng ngươi… Trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì thôi. Như vậy thì ta mới biết mình có thể giúp ngươi đỡ vội được phần nào không…”
U Nghiên: “Không phải ngày hôm qua còn sợ đến mức không dám nói chuyện với ta sao?”
Diệc Thu: “Ngươi, ngươi không nói cho ta, người chết, người chết kia là…”
U Nghiên: “Biết rồi?”
Diệc Thu gật gật đầu: “Trong lúc vô tình có nghe được…”
“Lợi dụng phế vật thôi.” U Nghiên đánh gãy lời nói của Diệc Thu, “Nếu không có lựa chọn phù hợp, chắc chắn sẽ có người vô tội bị ta hy sinh, vậy nên ngươi không cần vì việc ấy mà đổi mới cái nhìn về ta, nếu không lần tiếp theo, ta sẽ khiến ngươi thất vọng.”
Nghe vậy Diệc Thu nhất thời cứng họng, hơn nửa ngày mới dùng sức thở ra một hơi: “Ngươi là chủ nhân của ta, lựa chọn của ngươi, chính là lựa chọn của ta. Ta muốn giúp ngươi!”
Nàng không biết tại sao, nhưng giống như có ma xui quỷ khiến làm nàng nói ra những lời này.
U Nghiên trầm mặc một lát, rũ mi cười nhạt, “Ngoại trừ ăn ra, ngươi còn làm được việc khác?”
“Ta…” Diệc Thu nghe vậy bèn nổi giận, miệng khẽ nhếch, hơn nửa ngày cũng không nói ra được từ nào khác.
Thân là một xã súc đã vào xã hội, lêu lổng bươn chải ở chốn công sở lâu năm, nàng không thể tiếp thu lời đánh giá “chỉ biết ăn” này.
Nhưng làm một con Dương Đà ngay cả trái cây cũng lột không xong, nàng xác thật không có bất kỳ tư cách gì để phản bác lại vấn đề của U Nghiên.
Cuối cùng, tiểu Dương Đà hít sâu một hơi, gắt gao ôm chặt lấy phần tự trọng còn sót dưới đáy lòng, ngẩng cao cổ, bướng bỉnh nói: “Hiện tại sẽ không, nhưng về sau, nhất định sẽ!”
U Nghiên nghe nàng nói thế, nhịn không được mà lắc đầu cười nhạo.
Diệc Thu cắn chặt răng, trừng mắt nói: “Đừng có khinh thường ta! Về sau ta sẽ lợi hại cho ngươi xem!”
Đây là lời nói thật, không có nửa phần khoác lác!
Bởi vì Diệc Thu cực kỳ tin tưởng, nếu hệ thống thiết lập ra nhiều chỉ số thuộc tính, vậy thì về sau thuộc tính chắc chắn sẽ càng ngày càng cao, nàng tuyệt đối sẽ trở nên lợi hại hơn.
Nàng đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên thư, nhưng chưa bao giờ thấy người xuyên thư nào yếu cả!
Làm một con Thảo Nê Mã được trời tuyển, tất nhiên năng lực sẽ từ không đến có, dần dần tích lũy gia tăng theo thời gian.
U Nghiên thấy bộ dạng hùng tâm tráng chí của Diệc Thu, nhịn không được mà duỗi tay vỗ cổ nàng, cong mi nói: “Ta thực chờ mong.”
Dứt lời, nàng xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Diệc Thu bước nhanh đuổi theo nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi không tin ta hả?”
U Nghiên: “Ừ.”
Diệc Thu: “Ngươi cứ vậy mãi, sẽ dễ dàng đánh mất ta.”
U Nghiên: “Đợi ta ăn ngươi xong, ngươi liền sống ở trên người ta, muốn trốn cũng trốn không được.”
Diệc Thu thở phì phò, phồng má, nói với giọng điệu bất mãn: “Một khi đã ăn vào, đều sẽ trôi ra, mất đi chính là mất đi!”
“Vậy ta đây đem nó đi trồng hoa, sau đấy mang hoa lên bệ cửa sổ, nếu nhàm chán nhàn rỗi sẽ giật nhẹ cánh hoa.” U Nghiên cười nhạt nói, “Hoa chết đi, chôn trong đất, tiếp tục dùng đất ấy để trồng hoa mới.”
Có bệnh tâm thần hả…
Mắt Diệc Thu trợn trắng, lúc ngẩng đầu lên nhìn U Nghiên thêm lần nữa, thì nàng thấy khóe miệng U Nghiên nở một nụ cười nhẹ rất đẹp, rất ấm áp.
Tâm trạng của nàng, trông có vẻ không tệ…
Không không, chắc chắn là giả vờ, nếu tâm trạng của Quỷ Kiến Sầu tốt thật, sao còn chưa trả hai trăm độ thiện cảm bị trừ ngày hôm qua cho nàng chứ?
Diệc Thu đi theo U Nghiên với vẻ mặt bất mãn, các nàng xuyên qua từng con phố hẻm nhỏ, đi thẳng một đường về đến thành nam.
Trên đường về khách điếm, nàng thấy được dấu vết đánh nhau còn lưu lại vào đêm qua.
Có thể thấy rõ một thứ màu lục đậm còn sót ở trên tường lẫn mặt đất, đó là vết máu, là màu máu sau khi bị ma chủng ma hoá.
Diệc Thu nhớ rõ, trong tiểu thuyết từng viết, lúc dưỡng phụ dưỡng mẫu của Lạc Minh Uyên bị Giang Vũ Dao tự tay chém giết, cũng chảy ra loại máu này.
Trong lòng Diệc Thu căng thẳng, vội vàng đuổi kịp bước chân của U Nghiên, rất nhanh liền đến quán trọ cư trú lúc trước.
Sau khi trở về phòng, U Nghiên ngồi vào bàn giống như thường ngày, rồi thong dong pha trà cho chính mình.
Không phải nói muốn đi Tiên Lộc Môn à? Sao không thấy bóng dáng của Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên?
Diệc Thu ôm sự tò mò trong lòng, chuyển động vòng quanh cái bàn vài vòng, rồi mới ngoan ngoãn ngồi bò ở bên chân U Nghiên, mang theo vẻ mặt nghi hoặc, ngửa đầu nhìn U Nghiên.
“Ma vật đã trừ, cuộc tranh chấp giữa Ngô gia và quán trà cũng đã giải quyết xong.” U Nghiên dứt lời, đứng dậy đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một tay đỡ cửa, đôi mắt nhìn về phương xa, “Tiểu tử họ Lạc kia muốn về nhà thăm cha mẹ, nên giờ Thân sẽ xuất phát.”
Cha mẹ nuôi của Lạc Minh Uyên sống tại thành Mạch Thuỷ, trong truyện từng nhắc tới, ngày thường hắn phải làm rất nhiều việc lặt vặt, không hoàn thành thì không được nghỉ ngơi, cơ hội xuống núi rất ít ỏi. Cũng chính vì nguyên nhân ấy mà mỗi lần có cơ hội xuống núi, hắn đều sẽ tranh thủ thời gian về nhà thăm cha mẹ nuôi, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa còn mang cho họ một ít đồ, sẵn tiện nhìn xem có việc gì làm không để hắn hỗ trợ làm luôn một thể.
Không bàn đến cái khác, thì đại móng heo trong tương lai thật sự rất là hiếu thảo.
Đáng tiếc, với điệu bộ này của đại vai ác, e là đã để mắt đến đôi vợ chồng vô tội kia rồi.
Không biết nàng có thể ngăn cản không cho tình tiết này xảy ra không, nếu nguồn gốc của hiểu lầm có thể bị trực tiếp cắt đứt, chắc hẳn mọi thứ cũng sẽ thay đổi.
Diệc Thu lặng im suy nghĩ hồi lâu, nào ngờ mới vừa hoàn hồn, nhấc mắt, liền bắt gặp ánh mắt của U Nghiên.
Diệc Thu: “……”
Nàng nhìn ta lâu chưa?
Diệc Thu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Thấy tiểu Dương Đà cuối cùng cũng chú ý đến mình, U Nghiên bước lên vài bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo da mặt mỏng xù xù lông của nàng.
U Nghiên: “Đang nghĩ gì vậy? Trông rất nhập tâm.”
Diệc Thu: “Không, không nghĩ gì cả…”
U Nghiên: “Ta thấy ngươi nóng vội như vậy, còn tưởng rằng ngươi gấp không chờ nổi mà muốn gặp vị Giang cô nương kia.”
Diệc Thu: “……”
Vị đại vai ác này, gần đây bị bệnh ở đâu rồi phải không?
Nếu không thì tại sao vẫn luôn hoài nghi một con Dương Đà ngoan ngoãn hiểu chuyện như nàng sẽ có dị tâm chứ?
Tuy là có dị tâm thật, nhưng tuyệt đối không đứng núi này trông núi nọ nhé!
Nàng cảm thấy mình cần phải phủ nhận chuyện này.
Diệc Thu: “Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy!”
U Nghiên suy tư nhìn chằm chằm Diệc Thu mấy giây, sau đó mới câu môi cười nói: “Ừ, tốt nhất là không có.”
Dứt lời, nàng mở ra tay trái, một vầng sáng hiện lên, lòng bàn tay liền nhiều thêm một cái túi thơm thắt tơ hồng.
Một mặt là hình Dương Đà xù lông, một mặt còn lại là hình Khâm Nguyên xù lông.
Diệc Thu đứng sững sờ tại chỗ mấy giây, khi lấy lại tinh thần, cái túi thơm xấu hoắc kia đã đeo ở trên cổ, toả ra một mùi thơm dịu nhẹ làm nàng không tài nào phân biệt được.
Cái này thật sự rất là xấu.
Còn xấu hơn cả cái lục lạc nhỏ bị U Nghiên lấy đi trước khi rời khỏi Ma giới.
– —o o—-