Đa Lạp A Mộng à?
(*) Đa Lạp A Mộng – 哆啦A梦: nghĩa là Doraemon.
Nghe nói, một người sẽ thấy rất nhiều giấc mơ khi ngủ vào buổi tối, có những giấc mơ sẽ không được lưu giữ ở trong ký ức.
Nhưng có những giấc mơ lại vô cùng chân thật như bản thân đã từng trải qua.
Ngày thứ ba đi vào ảo cảnh kỳ lạ này, Diệc Thu choàng tỉnh giấc sau một cảnh đáng sợ trong cơn mơ.
Nàng mơ thấy ngày mình và U Nghiên bị tách ra.
Phía sau là luồng sáng ngũ sắc sắp nuốt chửng nàng, phía trước là U Nghiên không muốn buông nàng ra.
Ý thức nói với nàng, nếu lúc này có một số việc không nói rõ ràng, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội để nói.
Lần đầu tiên, nàng lấy hết can đảm, vừa khóc vừa kể cho U Nghiên nghe về những chuyện đã lừa gạt suốt bấy lâu nay.
Nhưng lúc này đây, thời gian để lại cho nàng mỗi lúc một ngắn, thậm chí còn không kịp giải thích tại sao mình lại thay đổi. Và rồi nàng cũng chỉ đành nói ra một câu —— Xin lỗi, ta lừa ngươi.
Giây tiếp theo, nàng thấy sự mờ mịt chợt loé qua trong mắt U Nghiên, phẫn nộ cùng với ai đỗng sâu không thấy đáy.
“Đừng lo cho ta.” Nàng nói, “Không đáng.”
Tựa như lần trước, ở bên ngoài hang động Vu Châu, chân tướng nàng nói ra cho Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao nghe hoàn toàn giống như đúc, sau đó tự mổ xẻ ra sự ti tiện của mình, chờ đợi đối phương có thể yên tâm thoải mái bỏ nàng lại.
Đây rõ ràng là điều nàng kỳ vọng, đồng thời cũng biết trước kết quả.
Bởi vì, chỉ có những kẻ ngốc mới lựa chọn đồng sinh cộng tử, nàng biết mình là kẻ ngốc, nhưng U Nghiên lại đâu phải là kẻ ngốc đúng không?
Rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong dự đoán, nhưng vào khoảnh khắc U Nghiên buông tay, nàng vẫn cảm thấy có một loại cảm giác cô độc tựa như “bị cả thế giới vứt bỏ”, dần dần nhấn chìm, gặm cắn nàng như hồng thuỷ mãnh thú… Loại tuyệt vọng này rất chân thật, chân thật đến mức khi nàng vùng dậy từ giấc mộng, phần lông xung quanh mắt đã ướt nhẹp.
Tiểu Hồng Hoa ghé đến trước mặt nàng, cái đầu nhỏ không mấy đáng yêu kia dù hơi nghiêng cũng vẫn không thấy rõ ràng.
Xuyên qua lớp nước mắt hơi mỏng, Diệc Thu có thể nhìn thấy sự tò mò và lo lắng trong đôi mắt nó. Nhưng ngay sau đó nàng lại hoảng sợ giật mình nhảy cẫng lên trước sự đối diện gần gũi này.
Tiểu Hồng Hoa lập tức xoay người đi, cho đoá hoa nhỏ trên lưng đối mặt với Diệc Thu.
“Xin, xin lỗi, ta không có ý gì khác.” Diệc Thu vội mở miệng giải thích, “Do, do có chút đột, đột ngột…”
Chợt mở mắt sau cơn mơ, bỗng dưng thấy một con nhện lớn, đầu óc vẫn còn chìm đắm trong cơn đau chưa kịp hoàn hồn lại, thử hỏi có ai mà không ngạc nhiên?
—— Ngươi bị sao vậy?
Tiểu Hồng Hoa viết chữ hỏi.
“Không, không sao cả…”
—— Ngươi lại gọi tên U Yếm.
Lại gọi… Có gì hay mà gọi mãi, chỉ là một giấc mơ thôi mà, không biết cố gắng gì cả.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi đêm không có U Nghiên ở bên cạnh, nàng sẽ không ngủ được hoặc sẽ ngủ không quá yên giấc.
Cứ hệt như trẻ con xa mẹ vì phải chuyển sang ngủ ở một phòng riêng.
Thật ra nói như vậy cũng không đúng lắm, dù sao nguyện vọng lớn nhất khi nàng còn nhỏ chính là có một căn phòng riêng thuộc về mình, buổi tối khoá cửa, nói chuyện phiếm xem video, xem phim truyền hình hay xem tiểu thuyết cũng sẽ không có ai kiểm soát.
Thế nên, nàng thậm chí không tài nào hình dung cũng như không thể hiểu được sự ỷ lại này.
Nàng chỉ biết, đối với một con Dương Đà sự ỷ lại ấy là điều bình thường, nhưng đối với một con người có lẽ không phải là một chuyện tốt.
“Đừng nói cho nàng.” Diệc Thu nhẹ giọng bảo, ngẩng đầu nhìn về phía hốc cây ở ngoài.
Đêm qua ngủ sớm nên hôm nay thức dậy sớm, giờ này khắc này, sắc trời bên ngoài động vẫn còn nhập nhèm, xung quanh còn có một tầng sương mù, khiến mọi vật ở nơi xa trông thật mông lung.
Tiểu Dương Đà đứng dậy, rũ cỏ khô dính trên người mình, thấy rũ không hết nàng bèn ra khỏi đống cỏ khô, dùng sức nhảy vài cái, cuối cùng lại làm ra một tư thế yêu cầu độ khó cao đó là dùng chân phủi phủi từng cọng cỏ khô trên người.
Cho dù là Dương Đà, nàng cũng là một con Dương Đà thích sạch sẽ.
Nghĩ vậy, nàng hơi duỗi người, chậm chạp đi ra khỏi động.
Cây cối nơi này thưa thớt, đường nhìn cũng xem như trống trải, nàng ngửa đầu nhìn về phương xa, không khỏi rơi vào suy tư.
Trước khi mất đi ý thức, hạt châu lộ ra luồng sáng ngũ sắc là lực lượng của chim Ế sao?
Vậy viên hạt châu kia rốt cuộc là thứ gì? Đến tột cùng thì nó được chuẩn bị cho ai? Tại sao có thể kéo nàng và U Nghiên vào một đoạn quá khứ của 2500 năm trước?
Hơn nữa đoạn quá khứ này còn thuộc về U Nghiên, thế nên rốt cuộc là đoạn quá khứ này được ẩn giấu trong hạt châu, hay là hạt châu có khả năng đánh thức quá khứ của người xâm nhập, sau đó dùng nó để giam giữ, liên tục lặp lại tra tấn?
Nếu là vế trước, vậy người chim Ế muốn đối phó là U Nghiên, còn nếu là vế sau, vậy nàng và U Nghiên đã vô tình bước vào cái bẫy được chuẩn bị sẵn để đối phó với Kim Ô Phù Tang.
Nếu hệ thống còn ở đây thì hay biết mấy, có thể đặt câu hỏi với nó. Dẫu biết khả năng cao sẽ chỉ hỏi được vài câu vô nghĩa.
Nghĩ đến đây, Diệc Th nhịn không được mà lôi bảng thuộc tính ra nhìn.
Ngay từ đầu còn thể nhìn đến độ thiện cảm, ngày hôm qua chỉ có thể nhìn thấy sức khỏe và thể lực, ấy vậy mà hôm nay hai thuộc tính ấy cũng đã biến thành dấu chấm hỏi.
“Bảo Tài?” Diệc Thu cố gắng gọi hệ thống, nhưng câu trả lời nhận được lại là một tiếng thông báo đầy xa lạ.
【 Hệ thống đang cố gắng thăng cấp, xin ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi. 】
Xem ra ảo cảnh đã khiến kênh hệ thống bị nhiễu sóng, đến mức cần phải “cố gắng thăng cấp” mới được.
Không biết Bảo Tài phải mất bao lâu mới thăng cấp xong, tuy luôn nói nó không thể giúp ích được gì nhưng thật sự cũng có đôi lúc nó không hoàn toàn vô dụng, chí ít vẫn cảm thấy nó có một chút hữu dụng —— Ít nhất, nó giống như sách minh hoạ di động, có thể nói cho nàng viên hạt châu quỷ quái kia là thứ gì, tình hình hiện tại rốt cuộc là sao. Như vậy nàng cũng sẽ không bối rối vì không biết gì.
Khi người ta ngẩn người nhìn về một nơi nào đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Sắc trời xung quanh dần dần bừng sáng, sương mù cũng từ từ tan đi.
Mặt trời ở đằng xa từ từ nhô lên, nhưng mặt trăng vẫn chưa lặn vội.
Đây là lần đầu tiên Diệc Thu nhìn thấy mặt trời mọc ở núi Côn Luân, cũng là lần đầu tiên chứng kiến khoảnh khắc giao nhau của mặt trời và mặt trăng sau khi đi vào thế giới này.
Nếu U Nghiên ở đây thì tuyệt rồi —— Mặc dù nàng biết điểu nữ nhân đã sống rất lâu, có lẽ những cảnh tượng như thế này sẽ khiến U Nghiên không thấy hiếm lạ, và thậm chí còn sẽ đưa ra một câu nhận xét “nhàm chán” với nàng sau khi xem xong.
Đang suy nghĩ đủ điều, đột nhiên phía sau cổ của nàng bị người vuốt ve. Truyện Dị Năng
Hành động đụng chạm bất thình lình kia không những không khiến nàng hoảng sợ mà còn mang cho nàng một chút sung sướng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, những cái chạm nhẹ dịu dàng luôn thuộc về U Nghiên.
Tiểu Dương Đà rụt cổ xoay người sang chỗ khác, người ở đằng sau dường như có ý đùa giỡn, nửa bàn tay ôm lấy cổ nàng, bắt đầu chuyển động xoay vòng theo nàng.
Nàng có thể nghe được tiếng bước chân vụn vặt, cũng có thể nghe được tiếng cười đang bị thiếu nữ kiềm lại, thậm chí có thể nhìn thấy vạt áo cũ được vá lại, nhưng lại không thể nhìn thấy được thiếu nữ đang chơi đùa cùng nàng.
Diệc Thu cũng không biết mình đã xoay bao nhiêu vòng, mãi đến khi thấy hoa mắt chóng mặt mới thấy được thiếu nữ tóc đỏ tạm thời được tính là sạch sẽ của ngày hôm nay.
U Nghiên chắp hai tay sau lưng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút, nhìn thẳng về tiểu Dương Đà đang ngây ngốc trước mặt, sau đó cười cong mi hỏi: “Vừa nãy ngươi đang xem gì vậy!”
“Mặt trời và mặt trăng đều ở trên bầu trời.” Diệc Thu cũng không tức giận, lại ngẩng đầu nhìn lên không trung.
“Cứ cách một khoảng thời gian sẽ có hiện tượng ấy.” U Nghiên nói, cũng nhìn sang phương hướng Diệc Thu nhìn, nàng không hề nói ra những câu như “nhàm chán” “bình thường”, khóe môi hơi cong tạo thành một nụ cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi, “Có phải ngươi cũng cảm thấy nó rất đẹp không?”
Núi Côn Luân rất đẹp, bất kể là bình minh hay hoàng hôn, ban ngày hay ban đêm, nó đều có một vẻ đẹp vô cùng độc đáo.
Ấy thế mà đến cuối cùng thiếu nữ đã từng sống dưới ánh sáng rực rỡ lại đạp lên bụi gai, bước từng bước từ Tiên Sơn đến Ma Vực.
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu dường như thấy được một cảm xúc mà nàng vô cùng quen thuộc từ trong đôi mắt mê man của tiểu U Nghiên.
Cảm giác này khiến nàng thấy khi thì rất tốt, khi thì chán ghét điểu nữ nhân đã trở lại.
Nhưng ánh mắt mê man ấy chỉ lướt qua trong thoáng chốc, U Nghiên hoàn hồn lại, cúi đầu vuốt ve vùng lông trên lưng tiểu Dương Đà: “Nhìn xem ta mang cho ngươi thứ gì này!”
Nói xong, nàng bước nhanh đến bên cạnh đống cỏ khô bên trong, vầng sáng chợt lóe trong lòng bàn tay, rất nhanh một chiếc “khăn trải giường” xuất hiện.
Có lẽ, vật ấy có thể được gọi là khăn trải giường.
Nó thật sự quá rách, cũng không quá ngay ngắn, vừa thấy đã biết là sản phẩm được chấp vá lung tung từ những bộ quần áo rách cùng với những mảnh vải không biết lấy ở đâu ra.
U Nghiên trải nó trên đống cỏ khô, xoay người vỗ nhẹ vào cổ tiểu Dương Đà đang đi theo phía sau mình, nói: “Sau khi về, ta vẫn luôn cảm thấy đống cỏ khô này có thể sẽ dính vào ngươi vậy nên ta đã làm cái này cho ngươi!”
Diệc Thu há miệng thở dốc, còn chưa kịp cảm động thì đã thấy U Nghiên biến ra một chén cháo thịt nóng hổi và hai cái bánh bao.
Nhất thời, Diệc Thu có chút dở khóc dở cười, nước mắt khó lắm mới kìm nén được thoáng chốc lại trào ra.
“Đôi mắt ngươi lại khó chịu sao?” Mày U Nghiên hơi chau, đáy mắt không giấu được lo lắng, nàng hỏi, “Phải chăng là vì độc của ta đã ảnh hưởng đến ngươi…”
Diệc Thu nghe xong, vội vàng làm bộ ngáp một cái thật to, giải thích: “Không có, lúc mới tỉnh dậy ta đều sẽ như vậy!”
U Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xếp bằng trên đống cỏ được trải khăn, nói: “Đến đây ăn đi.”
Tiểu Dương Đà gật gật đầu, đi đến bên cạnh thiếu nữ, ngoan ngoãn nằm bò xuống, đôi mắt nhìn ngón tay đang bẻ bánh bao của U Nghiên, sau đó không kiềm lòng được nàng hỏi: “Ngươi là Đa Lạp A Mộng à?”
“Gì?” Cái tay đang xé da bánh bao U Nghiên đột nhiên ngừng lại một lúc, “Ai Mộng gì cơ?”
“Nó là một con mèo màu xanh có cái đầu lớn bị hói, trước ngực nó có cái túi nhỏ, cho dù Đại Hùng muốn gì nó cũng có thể lấy ra đưa cho hắn.”
(*) Đại Hùng (gấu lớn) – 大雄: nghĩa là Nobita.
“Ta là Khâm Nguyên, là chim, không phải mèo.” Hiển nhiên U Nghiên không hiểu tiểu Dương Đà trước mặt mình đang nói lảm nhảm cái gì, ngược lại còn vui sướng cười nói, “Không phải ngươi là Dương Đà ư? Tại sao lại nhắc đến gấu lớn?”
Nói rồi, thiếu nữ nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó không tự giác ăn luôn miếng da bánh bao mình vừa mới xé xuống: “Cơ mà, mèo và gấu làm bạn cũng thú vị thật, tựa như… Tựa như ta và Tiểu Hồng Hoa, còn có ngươi, ngươi… Ngươi tên gì?”
“Diệc Thu.”
“Đúng vậy, còn có ngươi nữa Diệc Thu.” U Nghiên ngượng ngùng gãi mang tai, tiếp tục nói, “Ta không phải là Mộng gì gì đó, cũng không thể biến ra nhiều vật như vậy, nhưng nếu muốn thứ gì ngươi có thể nói với ta, ta sẽ cố gắng làm, nếu không biết… Ta sẽ đi học.”
“U Nghiên.” Diệc Thu chần chừ một lát mới nhẹ giọng hỏi, “Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”
“Hửm?”
“Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?”
U Nghiên suy nghĩ, trả lời với giọng điệu kinh ngạc: “Ừ nhỉ, hôm nay mới là ngày thứ ba!”
“Lạ thật, ta vẫn luôn cảm thấy dường như ta đã quen ngươi rất lâu rồi.” Nàng híp mắt cười, ngượng ngùng nói, “Nếu ta nói, vừa gặp như đã quen, liệu ngươi có cười ta không?”
“Không hề.”
Ta chỉ may mắn, cho dù đã mất đi ký ức, hồn phách của ngươi vẫn có thể nhận ra ta.
Mà ta, rốt cuộc cũng được nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của ngươi sau lớp ngụy trang.