Thời gian trôi đi, hè đi thu đến.
Thấm thoát, Diệc Thu đã ở trong núi Côn Luân hơn hai tháng.
Bởi vì đủ loại yêu cầu của nàng, cái hốc cây lớn trống rỗng lúc ban đầu dần dần được các đồ “nội thất” khác nhau lắp đầy.
Có điều, những đồ nội thất ấy đều vô cùng thô sơ.
Thí dụ như, “cái bàn” ăn cơm là một cái thớt gỗ lớn, “rèm cửa” ở lối vào hốc cây là một tấm vải bố lớn được chắp vá từ những mảnh vải không biết nhặt từ đâu, “đèn” trong hốc cây là một quả cầu linh lực được U Nghiên ngưng tụ thành, vào đêm dùng mảnh vải che lại là có thể xem như đã “tắt đèn”.
Trừ cái này ra, U Nghiên còn lót sàn gỗ trên mặt đất, ở bên ngoài dựng một cái bếp, xây một phòng bếp xiên xiên vẹo vẹo, trên nóc còn có mái che mưa trông như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
U Nghiên nói, tuy thoạt nhìn không quá chắc chắn nhưng đều được nàng dùng linh lực để cố định lại, vô cùng rắn chắn, rất khó sập xuống.
Khi nói ra điều này, U Nghiên còn dùng chân đá mạnh vài cái vào những cây trụ, và đúng thật là nó không hề rung lắc dù chỉ một chút.
Cứ thế, nơi này đã giống như một căn nhà, để mà hình dung thì có lẽ chính là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng” ở trong miệng mọi người.
Mặc dù U Nghiên sẽ đến đây mỗi ngày, thậm chí có thể nói là gió thổi mặc gió, mưa rơi mặc mưa, nhưng nàng cũng không ở đây mọi lúc mọi nơi.
Khi U Nghiên không có ở đây, Diệc Thu sẽ nằm trên giường, hoặc là sẽ nằm sấp ngẩn người ở ngoài để phơi nắng, ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự với tiểu Hồng Hoa.
Chẳng qua tiểu Hồng Hoa chỉ biết viết chữ, giao tiếp có một chút khó khăn, hơn nữa nhện con một khi đi ngủ sẽ không bao giờ quan tâm là ngày hay đêm. Chỉ cần nó mệt mỏi, nó sẽ lập tức leo lên mạng nhện, sau đó tiến vào trạng thái bất động, làm người ta không biết nó đang tu luyện hay đang ngủ, dù sao Diệc Thu cũng ngại quấy rầy nó.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, cũng coi như là vô cùng an nhàn, Diệc Thu thường xuyên tự nhủ với lòng mình rằng: chớ quên nghĩ cách để đánh thức điểu nữ nhân.
Nhưng dù có cố gắng đến mức nào, nàng cũng chỉ có thể thử được một ít ký ức còn sót lại của U Nghiên khi ở ngoài ảo cảnh, hoàn toàn không có cách để làm người này có thể nhớ lại.
Cảm giác nó thật sự rất phí công, hệt như dùng tay đánh vào bông vậy.
Thân là một con cá mặn dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nàng lập tức mất đi ý chí chiến đấu không dễ có này. Dưới sự chăm sóc của U Nghiên, ngày nào cũng trải qua một cuộc sống dân dã đầy đơn giản.
Bởi vì có quá nhiều tiên linh yêu linh trong núi Côn Luân chán ghét U Nghiên, nơi U Nghiên dám đi cũng vô cùng ít, thế nên Diệc Thu cũng không thường được dẫn ra ngoài chơi.
Đối với Diệc Thu, ban ngày ngoại trừ việc ăn uống, nàng sẽ tâm sự với U Nghiên, nhìn U Nghiên chơi ném đá, ném bao cát một mình, hoặc có khi lại trèo lên đỉnh của cây đại thụ héo khô này để ngắm nhìn phong cảnh núi Côn Luân từ xa xa.
Tuy những việc này khá nhàm chán nhưng lại thích hợp để giết thời gian.
Có đôi khi, nàng sẽ nhớ về ký ức ở núi Ngạo Ngạn không thuộc về mình kia.
Thì ra, ngày ngày đêm đêm ở thế ngoại tiên cảnh lại khiến người ta khó lòng chống cự đến vậy, phải chăng “năm tháng tĩnh lặng” mà mọi người thường nói chính là cuộc sống yên bình và tươi đẹp thế này?
Chợt có một đêm, trước khi Diệc Thu đi ngủ, tiểu Hồng Hoa đột nhiên cảm thán một câu —— Gần đây U Yếm thay đổi nhiều quá.
Xem xong, Diệc Thu không kìm được sự hứng thú: “U Nghiên của lúc trước trông thế nào?”
Tiểu Hồng Hoa suy nghĩ hồi lâu mới ngưng tụ linh lực mỏng manh, bắt đầu viết từng dòng chữ xiên xiên xẹo xẹo lên trên đất.
Nó kể, trước kia U Nghiên không thường hay cười, cũng không nói nhiều như vậy, hơn nữa sẽ không chơi vui vẻ với những kẻ khác.
U Nghiên của lúc trước thích lầm bầm lầu bầu, thường ngồi lì một chỗ, lẳng lặng ngẩn người.
Nhưng có lẽ đó là vì vẫn nó giống như người câm, tạm thời chưa mở miệng nói được. Cho nên không giống với Diệc Thu, nó gặp phải trở ngại khi giao tiếp với U Nghiên.
Nó kể, U Nghiên của lúc trước vô cùng tự ti, luôn thích cúi đầu, gặp ai cũng chỉ biết mở miệng nói được duy nhất một câu như “xin lỗi” “vô cùng xin lỗi”.
Trước đây, U Nghiên thường xuyên để ý đến ánh mắt của người khác, sự chán ghét và sợ hãi trong mắt họ đều sẽ khiến nàng cảm thấy khổ sở. Mỗi một chuyện nàng cố gắng làm đều được dùng để lấy lòng những kẻ căm ghét nàng, như thể làm vậy là sẽ nhận được ý tốt của họ.
Còn bây giờ đã khác rồi, nàng sẽ không quan tâm đến những ánh mắt ác ý đó nữa.
Nàng không hề giống như trước đây, bởi vì cảm thấy không được mọi người để ý mà dứt khoát buông thả làm dơ bản thân mỗi ngày.
Cứ cách hai ba ngày, nàng sẽ bắt đầu cõng ngươi đi đến một nơi thật xa để tắm rửa, bắt đầu học cách tự bện tóc cho mình, cũng giống như… Đột nhiên bắt đầu tập yêu bản thân mình, yêu trời mọc trăng lặn, núi rừng sông nước ở nơi đây.
Điều này thật tốt, nó chưa từng nghĩ rằng mình có thể thấy U Nghiên thay đổi như hiện tại.
“Lúc trước, nàng cũng không yêu nơi này sao?”
—— Đương nhiên là không rồi, nơi này không có người yêu nàng, cớ gì nàng phải đi yêu nơi này?
Nhìn dòng chữ trên mặt đất được tạo ra từ linh lực dần tan đi, Diệc Thu sửng sốt hồi lâu.
Suốt một quãng thời gian sống chung, U Nghiên vẫn sẽ khóc sẽ cười, sẽ chơi sẽ ầm ĩ hệt như một cô bé bình thường… Nàng cứ tưởng rằng, tưởng rằng U Nghiên lúc còn thơ ấu cũng đã từng thích thế giới này.
Thì ra cũng không giống như những gì nàng nghĩ sao…
—— Diệc Thu, ngươi không biết đâu.
“Ta… Ta không biết cái gì?”
—— Ta không biết phải hình dung thế nào, nhưng ta cảm thấy, đối với nàng ngươi…
Tiểu Hồng Hoa viết đến nơi đây, dường như đang tự hỏi một lát, lúc này mới nghiêm túc bắt đầu viết cho xong dòng chữ kia.
—— Ngươi tựa như ánh sáng vậy.
“……”
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu cảm thấy đôi mắt và chóp mũi mình chua xót vô cùng, tầm mắt thoáng chốc cũng trở nên mơ hồ hơn.
Nàng vô thức tránh đi ánh mắt của tiểu Hồng Hoa, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía vầng sáng xanh lục vô cùng nhu hoà mà U Nghiên để lại bên giường mình.
Gì vậy nè, tựa như ánh sáng á, có lỗi thời quá không!
Nàng là người thời đại mới đấy, làm ơn đừng áp đặt thể loại ánh sáng hay cứu rỗi thường có trong thuyết lên người nàng được không?
Rõ ràng nàng… Nàng rất kém cỏi, vừa ồn ào vừa om sòm, không những hay ra vẻ mà còn đánh rắm rất nhiều lần trong ngày.
Đối với U Nghiên, nàng thật sự quan trọng đến mức ấy ư?
Liệu có… Liệu có bằng một nửa sự quan trọng mà Hoạ Đấu dành cho Phu Chư không?
Nếu có một ngày, nàng rời đi, mà thế giới này vẫn còn tồn tại, U Nghiên sẽ như thế nào?
Diệc Thu suy tư hồi lâu với một tâm trạng rối bời.
Khi phát hiện mình chưa đáp lại câu nói của tiểu Hồng Hoa, nàng quay đầu lại theo bản năng, đang định mở miệng nói gì đó với tiểu Hồng Hoa thì chợt thấy tiểu Hồng Hoa đã yên lặng lui về mạng nhện nhỏ ở một góc rồi.
Mà chữ trên mặt đất cũng hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết như thể nó chưa hề tồn tại trên đời.
Nàng duỗi cái chân nhỏ, lấy mảnh vải bố đậy cái cây “đèn thần” kia lại, ôm theo một đống suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu chìm vào cơn mơ.
Lúc tỉnh lại, U Nghiên đang ngồi làm bữa sáng cho ngày hôm nay ở bên ngoài hốc cây.
Diệc Thu đứng dậy, lắc lắc cái đầu nhỏ xù lông, sau đó vô thức tiến đến gần U Nghiên hơn.
Tiểu Dương Đà đi đến sau lưng thiếu nữ, duỗi dài cổ để thấy rõ bữa sáng hôm nay, ngặt nỗi bữa sáng vẫn còn trong nồi hấp nên làm nàng không tài nào thấy được.
Cơ mà, mùi thơm quá đi.
Diệc Thu: “Ngươi đang làm món gì vậy?”
U Nghiên: “Bánh hấp [1]!”
Diệc Thu nuốt nước miếng, hai chân nhỏ cuộn lại, bắt đầu nằm sấp xuống sàn nhà.
U Nghiên đến rất sớm, Diệc Thu mới tỉnh dậy không bao lâu, chờ một lát thì bánh hấp đã được hấp xong rồi, thừa dịp bánh còn nóng hổi nàng liền ăn một mạch hết hai miếng lớn.
Ăn xong bữa sáng, U Nghiên dọn dẹp lại phòng bếp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu theo thói quen, duỗi tay vuốt bộ lông trên người nàng.
U Nghiên vẫn luôn rất thích vuốt lông nàng, ở bên ngoài ảo cảnh hay bên trong ảo cảnh đều sẽ như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khi ở bên ngoài ảo cảnh vuốt lông nàng, U Nghiên sẽ không bao giờ lộ ra vẻ thích thú và vui mừng. Còn U Nghiên ở trong ảo cảnh lại tỏ rõ tất cả sự vui vẻ không vui, thích hoặc không thích lên trên mặt mình, không bao giờ để tiểu Dương Đà phải suy đoán điều gì.
Lúc trước, nàng luôn không rõ, có phải U Nghiên thật sự để ý đến mình không, nhưng hôm nay nàng đã hiểu ra rồi.
Cảm giác ấy thật sự khá tốt.
Nghĩ vậy, đôi mắt nàng nhắm lại, hưởng thụ sự vuốt ve mà người bên cạnh mang đến.
Rối đột nhiên, nàng nghe thấy U Nghiên nói với nàng một câu.
“Diệc Thu, mỗi ngày Tiểu Hồng Hoa đều sẽ tu luyện, nhưng tại sao từ trước đến nay ngươi không tu luyện?”
“……”
Không thể không nói, vấn đề này khiến tiểu Dương Đà có bản tính cá mặn vô cùng xấu hổ.
Nàng thề với trời, không phải nàng không muốn tu luyện, mà thực chất nàng vốn dĩ không phải là một con yêu tinh chân chính, hoàn toàn không hề biết mình nên tu luyện thế nào.
Tất cả yêu lực trong cơ thể nàng hầu như đều do U Nghiên cho…
U Nghiên từng nói, sau này trở lại Ma giới sẽ dạy nàng cách tu luyện, nhưng nào ngờ chưa kịp hoàn thành xong tất cả mọi chuyện thì các nàng đã bị kéo vào nơi quỷ quái này rồi…
Diệc Thu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Ta, ta có tu luyện, do ngươi không thấy thôi.”
“Vậy à.” U Nghiên nói, nhẹ giọng than một tiếng, nói tiếp, “Ngươi nên cố gắng một chút.”
“Ừm…”
“Nếu không cũng không biết khi nào mới trở thành người đây?” U Nghiên nói.
Diệc Thu sửng sốt hỏi lại: “Thành người?”
“Đúng vậy, ngươi không muốn giống ta sao?”
“Ngươi, ngươi…” Diệc Thu lắp ba lắp bắp một lát, sau đó nhịn không được hỏi, “Ngươi hy vọng ta biến thành người sao?”
“Đương nhiên rồi!” U Nghiên thành thật đáp, “Ta muốn ngươi trưởng thành, muốn ngươi biến thành dáng vẻ con người.”
“Nhưng mà sau khi biến thành người ta sẽ không còn lông nữa, chẳng phải ngươi rất thích vuốt lông của ta sao?”
“……” Nghe đến đây, U Nghiên nghiêm túc tự hỏi một chút, nói, “Tuy có hơi đáng tiếc, nhưng ta vẫn muốn ngươi có thể trở thành con người hơn, nếu không ngươi sẽ giống như sủng vật mà ta đang nuôi vậy… Ngươi không phải sủng vật của ta, chúng ta là bạn bè, bạn bè cực kỳ cực kỳ tốt.”
Miệng Diệc Thu há to ra, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không biết có thể nói gì.
Sau một khoảng thời gian im lặng, nàng mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có lẽ ta khó coi, sau khi nhìn thấy ngươi sẽ hy vọng ta trở lại hình dáng cũ.”
U Nghiên ôm lấy cổ nàng, nghiêm túc đáp lại mà chẳng hề nghĩ ngợi gì: “Không hề! Ngươi có dáng vẻ gì ta đều sẽ thích!”
“……”
“Bởi vì, thứ ta thích chính là bản thân ngươi mà không phải dáng vẻ của ngươi.”