Hình ảnh ba vị giáo sư mang theo ba bốn nam sinh nhà Gryffindor đến Bệnh Thất khiến cả trường náo loạn một phen, những người có mặt hiện trường lúc ấy nhất thời bảo toàn im lặng không ai kể lể ra cả. Được đưa đến Bệnh Thất trong cơn bất tỉnh nhưng điều đó không gây cản trở đến việc bọn họ đau đến nhăn nhó, khuôn mặt cả bọn không còn một hơi sức sống nào.
“Poppy, mau! Mau giúp những đứa nhỏ này!”
Giáo sư McGonagall đạp cửa, lớn giọng kêu lên. Nữ Vương Bệnh Thất – Poppy Pomfrey bên trong đã chuẩn bị sẵn dụng cụ.
“Đặt chúng nó lên giường đi!”
Ba bốn nam sinh nhà Gryffindor được đặt lên giường bệnh, Poppy đi tới kiểm tra tình hình của một nam sinh nào đó trong nhóm. Sau khi dùng pháp thuật kiểm tra tình hình của những nam sinh, mặt bà nhăn nhó.
“Bọn nhỏ này làm sao lại bị như thế?”
“Mấy đứa này gây nhau với Slytherin.”
Nghe được câu nói của Lily Potter, mặt bà Poppy dường như hiểu ra tình hình.
“Vậy mấy đứa này đã làm gì?”
Câu hỏi của bà Poppy làm cho hai giáo sư nhà Gryffindor im bật, cả hai lưỡng lự không biết giải thích như thế nào. Snape không quan tâm đến biểu hiện của hai người phụ nữ, khuôn mặt âm trầm giọng nói lạnh lùng.
“Bọn chúng chế nhạo danh dự của Slytherin.”
Câu nói ngắn gọn của giáo sư Snape thôi cũng đủ biết nguyên do vì sao nam sinh nhà Gryffindor bị như thế, Poppy khuôn mặt không vui nhìn bọn họ. Bà là một Slytherin, bà biết danh dự của Slytherin quan trọng nư thế nào, điều kiên kỵ nhất của giới quý tộc chính là không bao giờ được làm xấu bản thân trước công chúng cũng như không bao giờ để kẻ khác chế nhạo, bôi nhọa đến bản thân.
“Poppy…cái đó, cô có thể giúp cho tụi nhỏ không?”
Giáo sư McGonagall khó khăn hỏi, bà biết việc này không phải chỉ là lời qua tiếng lại, càng không phải là tranh chấp của hai nhà. Việc chế nhạo Slytherin có phạm vi toàn giới quý tộc, nếu như để bọn họ nghe thấy những đứa nhỏ này chắc chắn sẽ tiêu đời.
“Xin lỗi, Minerva. Mấy đứa này bị như thế nào tôi cũng không rõ, tôi đã kiểm tra qua nhưng không phát hiện có gì bất thường dường như chúng bị đau trong tìm thức.”
“Vậy những vết thương ngoài da có thể chữa khỏi không?”
“Tôi sẽ cho bọn chúng uống thuốc, những vết trên người có thể sẽ biến mất còn những cái khác có thể khỏi hay không thì chưa rõ, có lẽ nên để nó tự hết chứ không thể nào can thiệp vào được.”
Lily Potter cùng giáo sư McGonagall khi nghe câu trả lời thở vào một chút, thà khỏi được phần nào thì hay phần đó còn hơn là không thể chữa. Mắt Lily Potter lướt nhìn những đứa năm nhất nằm trên giường bệnh, cô để ý rằng những vết đỏ kia thật giống phát ban của Muggle còn những vết khó một phần là do chúng tự làm. Nhưng điều này khiến cô phải suy nghĩ, chúng không thể nào tự làm bị thương bản thân được như thế đã có thứ gì đó tác động vào mới khiến đám nhỏ này thành ra thế này.
“Cô không biết nguyên do vì sao chúng lại bị như thế sao, cô Poppy?”
Lily Potter mắt nhìn chăm chú những đứa nhỏ đang trên giường bệnh, giọng nói đã giảm bớt đi lo lắng. Đôi mắt xanh lục quay sang nhìn Nữ Vương Bệnh Thất.
“Không biết, không tìm thấy gì cả.”
Nữ Vương Bệnh Thất lắc đầu thở dài, mặc dù mấy đứa nhỏ này nói những điều không tốt về Slytherin nhưng mang danh là người chữa bệnh cho học trò Hogwarts không thể lấy thù riêng làm lý do.
“Muốn biết nguyên nhân vì sao bọn nhỏ bị như thế thì phải đợi chúng nó tỉnh dậy hoặc hỏi những người đứng gần với chúng.”
Lời nói của Poppy chỉ khiến Lily Potter đau đầu thở dài, lúc nảy cô đã hỏi rồi nhưng nhận lại chỉ là tình hình những đứa nhỏ này bỗng dưng hét lớn sau đó đông cứng rồi mất giọng, và từ đỏ những vết trên cơ thể bắt đầu xuất hiện.
Xin lỗi nếu như Lily trách nhầm bọn trẻ Slytherin nhưng cô nghi ngờ bên đó làm, không ai không biết nhà rắn luôn thâm độc hơn các nhà khác bằng chứng là cô đã từng trải qua quãng thời gian học tại Hogwarts và có người bạn thân cũng ở trong nhà rắn, tính tình thế nào của họ cô có thể hiểu một chút. Nhưng những sự việc sảy ra nếu không có bằng chứng thì không thể buột tội, càng nói hơn là Slytherin không bao giờ để lại manh mối cả.
–
Nếu như nói Bệnh Thất hiện rối bời thì ở Slytherin lại chẳng mấy quan tâm đến sự việc vừa nảy, tin đồn Gryffindor đụng độ với Slytherin dẫn đến ba bốn học trò năm nhất của nhà sư tử phải nhập viện lan nhanh. Ai cũng bảo nhà sư tử tự tìm rắc rối cho bản thân, có người bảo nhà rắn thật thâm độc mọi lời đồn đại cũng từ đó mà bung ra. Chính chủ trong sự việc vừa nảy thì không hề có động tĩnh nào, tưởng chừng mọi diễn biến kia họ chỉ là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi.
Năm trên sư tử cắn răng khi nghe nhà mình bị thiệt, bọn họ không bao giờ ưa nỗi nhà rắn được. Chỉ cần có sự việc nào của nhà sư tử mà nhà rắn đi qua đều có chuyện không tốt đến với bọn họ, không cần nói cũng biết việc ba bốn học trò năm nhất nhà Gryffindor vào Bệnh Thất đều do Slytherin gây ra nhưng nỗi khổ tất cả bằng chứng cáo buộc nhà xanh lá kia hoàn toàn không tồn tại phải cắn răng ăn tức.
Tối đến sau khi kết thúc bữa ăn tất cả đều trở về nhà của mình sau một ngày mệt mỏi. Trên hành lang vắng lặng dẫn đến hầm lạnh lẽo của vị giáo sư nào đó có cậu bé tóc đen dài được cố định bằng sợi dây ruy băng một mình bước đi. Đứng trước cánh cửa có cô nàng rắn được khảm trên đó, đôi mắt ẩn ẩn hiện hiện lẫn lộn giữa thật và giả.
*Cốc Cốc*
“Vào đi.”
Được vị nào đó cho phép, cánh cửa tự động mở ra và cậu bé tóc đen đi vào.
“Buổi tối tốt lành, chú Sev.”
Harry mỉm cười, chào vị giáo sư ngồi trên bàn với đống giấy da cao hơn đầu. Người nọ không thèm nhìn chỉ ừm một cái qua loa rồi tiếp tục với đống giấy da của các học trò.
Không bận tâm với cách Severus hành xử, Harry đã quá quen với người nọ. Tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp với chiếc sofa trong hầm sau đó lấy tập ra làm bài, căn phòng chìm trong im lặng chỉ có tiếng sột soạt của bút và giấy.
Khoảng một lúc lâu Severus Snape cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn người nhỏ đang ngồi trong hầm mình, giọng nói trầm thấp như bao năm vẫn thế vang lên khiến cho cây bút đang chuyển động của cậu bé tóc đen ngừng lại.
“Ta nghĩ điện hạ biết lý do ta gọi ngài đến đây.”
Tiếng sột soạt từ giấy bút vẫn vang lên rồi dần dần dừng hẳn đi, đôi mắt như viên đá quý xinh đẹp quay sang gật đầu với người nọ.
“Ta biết.”
“Vậy ngài có thể giải thích cho kẻ thuộc hạ thấp hèn này biết, hành động như thế của ngài sẽ gây ra những hậu quả gì không?”
“Sev, chú biết con sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ mà phải không? Những điều con làm, con luôn nắm chắc trong tay.”
Severus Snape thấy rõ trong đôi con ngươi xanh lá phản chiếu hình ảnh của ông, đôi mắt đó tựa như đôi mắt người bạn thân của ông luôn kiên định và chắc chắn.
“Vậy ngài nghĩ sử dụng ít pháp thuật hắc ám vào trong những đứa trẻ đó sẽ không bị phát hiện? Nếu không có ta ở đó, có lẽ Poppy đã tìm ra nguyên nhân.”
Harry mỉm cười, giọng điệu thập phần tự tin “Bởi vì con biết chú sẽ ở đó và không làm bà Poppy phát hiện ra.” sau đó tông giọng trầm xuống không còn giống như ban đầu “Đối với những kẻ gây rối ta phải cho chúng chiêm ngưỡng thế nào là hậu quả, điều đó không phải vẫn luôn được dạy sao?”
“Con biết chú định nói điều gì, con chỉ cho bọn họ một ít độc dược và một vài lời nguyền thôi sau một thời gian sẽ hết không gây ra ảnh hưởng nào đâu.”
Severus Snape nhìn người nọ, sắc mặt âm trầm vẫn một khuôn. Tay day day thái dương thở dài. Vị điện hạ này của ông lại bộc lộ tính thù dai rồi, nếu như không phải chăm sóc từ khi còn bé có lẽ Bậc Thầy Độc Dược không biết cái bản tính ít ai biết của vị này nhà mình.
“Khi nào bọn nhóc đó tỉnh?”
Đừng hỏi Severus Snape vì sao lại hỏi vậy, từ lúc ông cùng Lily Potter mang những đứa trẻ xấu số của nhà Gryffindor đến Bệnh Thất bọn nó đã lâm vào hôn mê những vết trên người hiện lên càng rõ ràng. Đoán chừng vị điện hạ này cùng đám nhóc năm nhất Slytherin tâm đầu ý hợp gây ra, chỉ là không rõ bọn họ dùng độc dược gì.
“Tầm một ngày nữa, sau đó à..ừm…”
Nói được một nửa, Harry chần chừ khó nói khiến cho Severus Snape nhướng mày thắc mắc.
“Sau đó thế nào?”
“…sau đó mỗi đêm mơ thấy ác mộng, đầu đau nhức, đôi khi gặp hoang tưởng..à…ngày qua ngày sẽ bị thái giám rượt đuổi…”
Đuôi mắt đen tuyền của Severus Snape giật giật. Ông không muốn biết thêm về loại độc dược mà Harry đã đưa vào người đám nhóc đó, chỉ cần không gây hại là được.
Severus Snape phủi tay, đuổi Harry khỏi hầm.. Nó bĩu môi sắp xếp đồ đạc lại rồi đứng dậy đi, trước khi ra khỏi cửa không quên tặng kèm câu nói.
“Chú mau mau về với chú Regulus kìa, nếu không chắc chú ấy về với Sirius Black quá.”
Severus Snape nghe xong không khỏi giật giật mí mắt, nhanh chóng bỏ căn hầm lạnh lẽo đi đến lò sưởi và biến mất. Quả nhiên khi về đã thấy một con chó đen đang ở đó cùng với Regulus.