Hắc Ám Vinh Quang

Chương 20: Sự Cố Và Lời Kết Bạn [1]



Thoán chốc đã một tháng trôi từ khi năm học bắt đầu, trong một tháng này ngoài sự kiện ba bốn học trò Gryffindor vào Bệnh Thất ra thì chẳng có gì để nói ngoại trừ một thứ, đó chính là môn học Độc Dược của vị Viện trưởng Slytherin!

Ai mà không biết vị này thiên vị Slytherin như thế nào! Nhưng điều đó không đáng nói tới, điều đáng nói ở đây là môn học của ông quá khủng bố!

Năm nhất mới vào nghe danh của ông thì có chút sợ, sau một tháng học chính thức đưa ông vào sổ không được chọc, không được giỡn, không được sai!

Lại nói các năm trên, đã học cùng vị Viện trưởng Slytherin bao nhiêu năm sao không khá hơn tụi năm nhất được? Nhưng, khá ở chỗ là biết ông như thế nào nên không dám chọc còn môn học, trừ khi kẻ có thiên phú sẽ không bị ‘nọc độc’ rắn phun tới còn lại thì toàn bộ chính là như chết đi sống lại!

“Weasley! Ta nghĩ bản thân không hề ghi Tầm Gửi có trong thuốc trị mụn nhọt!”

“Potter! Thiết nghĩ mắt trò bị ốc sên ăn mắt rồi phải không, khi trên bảng ghi răng nanh rắn chứ không phải Nhu Trùng!”

“Longbottom! Nổ vạt lần thứ ba! Gryffindor trừ 50 điểm!”

Hai nhà Gryffindor và Slytherin luôn có tiết học chung với nhau và lần này cũng không ngoại lệ, môn Độc Dược của vị Viện trưởng Severus Snape nhà sư tử luôn bị trừ đến mức âm cả điểm.

Các giáo sư thương sót cho Gryffindor, vì vậy luôn cố gắng cộng điểm cho nhưng rút cuộc lại vẫn bị vị Xà Vương trừ hết điểm.

“Lại nữa rồi, không bữa nào bên đó không bị nhắc nhở.”

Pansy chán ghét nhìn bên phía dãy bàn dành cho các chú sư tử, từng người một đều bị vị Xà Vương kia làm tái xanh cả khuôn mặt.

“Bọn họ luôn vậy, một lũ ngốc.” Theodore đáp lại lời cô nàng.

“Bên kia chắc chỉ có mình Granger là học tốt.” Daphne mắt nhìn cô nàng ngồi phía trên đầu dãy, chăm chú làm độc dược.

“Mặc dù không muốn lắm nhưng tớ đồng ý với cậu ý kiến đó, Daphne.” Draco một bên làm độc dược một bên bình luận.

“Điều gì đã làm cho vương tử bé bỏng của chúng ta đồng ý với lời Daphne nói vậy nhỉ?” Blaise nhếch mép cười đùa.

“Im đi, Blaise!” Draco cho cậu bạn làn da màu đồng một cái liếc rồi tiếp tục quay lại làm độc dược.

Blaise nhún vai mỉm cười không quan tâm đến cái liếc của cậu chàng tóc bạch kim, cậu ta quay sang trò chuyện tiếp với những người bạn của mình.

Trên này Draco và Harry đang chăm chú làm thuốc trị mụn nhọt, đối với loại thuốc này bọn nó đã được Severus dạy từ lúc còn nhỏ. Không nói tới Draco, Harry đời này sống lại nó lần này đã là lần thứ hai học rồi và nó biết cách cãi biến loại thuốc này.

“Đang nghĩ gì vậy, Harry?”

Công đoạn làm thuốc đã gần như xong chỉ còn đợi chờ kết quả, Draco thấy người bạn của mình im lặng từ này giờ liền lên tiếng hỏi.

“Không có gì đâu, Draco.” Harry cười nhẹ đáp lại cậu bạn tóc bạch kim.

“Harry này, dạo gần đây rất hay thấy cậu ngẩn người đó.”

Draco sắc mặt vẫn không thay đổi nhưng trong mắt xâm bạc của cậu ta hiện tia không vui, nhìn Harry một lúc rồi thu ánh mắt lại.

Harry không bận tâm ánh mắt cậu bé tóc bạch kim kia dành cho mình, độc dược đã hoàn thành cậu lấy cuốn sách mình mang theo đặt trên bàn và bắt đầu độc.

Tưởng chừng sẽ được yên ổn sau khi hoàn thành thuốc trị mụn nhọt, Harry nghe thấy giọng nói gọi tên mình.

“Harry coi chừng!”

Chưa kịp biết rõ điều gì xảy ra, trước mắt Harry đã có một thứ lao đến khiến cho ý thức của cậu tối sầm lại.

Nhóm Slytherin, hay nói đúng hơn là nhóm kị sĩ của Harry trừng mắt mở to.

“Chết tiết, Longbottom! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả!”

Draco như điên tiết lên, đôi mắt xám bạc của cậu ta trừng lấy đứa bé mũm mĩm mặt bộ áo choàng có phù huy nhà Gryffindor.

Cậu bé kia bị Draco trừng mà sợ sệt núp sau lưng cậu bé tóc đen xoăn như ổ quạ, đôi mắt cậu ta màu phổ phách.

“Này, Neville không cố ý! Ai cũng thấy điều đó!” Herry Potter lên tiếng giải bày cho bạn mình.

“Dù cậu ta có cố ý hay không thì hiện tại Thủ Tịch của chúng tôi do cậu ta hại!” Một học trò nhà Slytherin lên tiếng nói.

“Tốt nhất là các người cầu mong Thủ Tịch của bọn này không bị sao! Nếu không đừng trách Slytherin này độc ác!”

Toàn thể năm nhất Slytherin như con rắn độc trừng mắt nhìn người hại Thủ Tịch của bọn họ, năm nhất Gryffindor thấy bên nhà đó đang bắt nạt bạn mình thì nhanh nhổn bật lại nhưng chưa kịp làm gì đã nghe một giọng nói phát ra.

“Nếu mắt các trò không bị quỷ khổng lồ ăn mất thì nhanh chóng mau dọn dẹp lại hầm! Những người bị thương mau đưa đến Bệnh Thất!”

Tiếng quát của Xà Vương khiến hai nhà không khỏi sợ hãi, nhóm kị sĩ nhanh chóng đưa Harry đến Bệnh Thất theo sau họ là những học trò không may bị dính nổ vạt lần thứ tư của Neville Longbottom.

*Rầm*

“Bà Poppy! Xin hãy giúp lấy Harry!”

Tiếng cửa va đập mạnh, tiếng nói của Blaise vang lên. Bà Poppy đang trong phòng làm việc nghe thấy tiếng gọi tên mình liền lấy đồ nghề đi ra.

“Có chuyện gì sao?”

“Bà Poppy, Harry bị độc dược văng trúng sau đó đột nhiên bất tỉnh!” Tiếng Pansy lo lắng phát ra, cô bé chứng kiến cảnh điện hạ của mình bị thương mà không thể làm được gì.

“Những đứa khác cũng vậy?” Đôi mắt của Nữ Vương Bệnh Thất lia đến phía sau, ba đứa trẻ cũng trong tình trạng bất tỉnh như Harry.

“Vâng, nhưng ba người kia độc dược văng ít hơn Harry.” Daphne gật đầu, đáp lại bà.

“Các trò đặt những đứa khác lên giường bệnh đi, ta kiểm tra xong Harry sẽ qua đó.”

Bà Poppy lấy cây đũa phép của mình ra, luồng sáng từ đũa phép chĩa vào Harry đang nằm trên giường bệnh. Những người khác được bà Poppy yêu cầu, đặt những đứa trẻ xui xẻo bị dính độc dược nằm trên giường bệnh.

“Ta đã kiểm tra sơ qua rồi, các trò không cần lo lắng. Chỉ bị dính chút độc dược nên có lẽ sẽ ngủ trong hai ngày tới.”

“Có tác dụng phụ gì không, bà Poppy?” Draco lo lắng.

“Sẽ không, nào tỉnh dậy ta sẽ cho trò ấy uống độc dược khi đó sẽ không có tác dụng phụ gì.”

Bà Poppy đưa ra lời chắc chắn rồi rời khỏi giường bệnh Harry đang nằm chuyển sang chiếc giường khác, còn ba đứa trẻ cần bà kiểm tra.

Nhóm Draco sau khi nghe được lời chắc chắn của Nữ vương Bệnh Thất thì trong lòng đã yên tâm phần nào, bọn họ sợ điện hạ của bọn họ sẽ gặp vấn đề.

Chứng kiến cảnh vạc độc dược của Longbottom nổ văng vào người Harry khiến nhóm kị sĩ không khỏi trách bản thân, ở gần điện hạ của mình thế mà khiến cho người bị thương.

“Thật xin lỗi, Harry.” Draco nhỏ giọng, đôi mắt xám bạc nhìn chăm chú thân người cậu bé tóc đen nằm trên giường bệnh.

“Bà Poppy đã nói, điện hạ sẽ không bị gì đâu.” Theodore đặt tay lên vai Draco.

“Tớ cảm thấy tự trách, bản thân ngồi cạnh cậu ấy vậy mà không bảo vệ được.”

“Không phải lỗi của cậu, Draco. Chúng ta đều ở gần Harry, việc xảy ra thế này là không thể lường trước được.”

Sự việc không lường trước được khiến nhóm Draco dây dứt trong người, tất cả im lặng, căn phòng sau khi được bà Poppy kiểm tra xong thì chỉ còn hơi thở của những người đã hôn mê.

Sau hai ngày một đêm, bốn người trong sự cố độc dược cuối cùng cũng tỉnh.

“Mừng cậu tỉnh lại, Harry.”

Daphne ôn nhu, đôi mắt nàng hiện tia vui mừng.

Chờ đợi vị điện hạ đang say giấc trong Bệnh Thất, nhóm kỵ sĩ không yên tâm khi để vị vương của mình một mình vì vậy mỗi người bọn họ tự phân chia thời gian. Hiện tại là thời gian của Daphne Greengrass.

“Daphne?”

Tay che đi ánh sáng len lỏi, đôi ngươi lục bảo nhíu lại khó khăn mở ra.

“Tớ làm sao lại ở Bệnh Thất?”

Giọng nói khàn khàn sau hai ngày chưa có một lượng nước đưa vào.

“Cậu bị độc dược của Longbottom văng trúng và hôn mê hai ngày rồi.”

Rót một ly nước để kế bên, Daphne giúp Harry ngồi dậy. Cổ họng khô quật được chất lỏng không mùi, không vị đưa vào.

“Cậu có muốn uống thêm không?”

Harry lắc đầu, “Không cần đâu.” Đôi mắt xanh đảo quanh phòng bệnh, giường ở Bệnh Thất rất nhiều mà học trò Slytherin đã chiếm bốn chiếc. “Ba người kia cũng bị à?”

Biết Harry đang nhìn ba học trò Slytherin, Daphne gật đầu.

“Họ cũng giống cậu nhưng nhẹ hơn.”

Đôi mắt xanh lục đảo qua xem ba học trò kia có bị gì không, may mắn không có vết thương nào trên da cả.

“Hiện tại là thời gian nào?”

“Đã bắt đầu ăn tối được một lúc rồi, tớ nghĩ mấy người Draco chuẩn bị qua đây rồi.”

“Cậu không ăn sao, Daphne?”

Daphne lắc đầu, “Tớ chưa, lát nửa Blaise sẽ đem đồ ăn tới cho chúng ta. Hiện tại, cậu thấy như thế nào rồi?”

“Không sao, vẫn ổn.”

*Cạch*

“Daphne, bữa tối của cậu tới rồi nè.”

Cửa Bạch Thất mở ra, đi đầu Blaise tiếp đó là Theodore trên tay cả hai đều mang một khanh đồ ăn, đi sau hai người là Pansy và Draco.

“Harry, cậu tỉnh rồi!”

Bước vào cửa Bệnh Thất, thân ảnh người mà họ lo lắng cuối cùng cũng tỉnh. Pansy không kìm chế được mà đi tới giường bệnh thật nhanh.

“Harry, cậu thấy trong người thế nào rồi? Có cần tớ gọi bà Poppy tới kiểm tra không?”

Gương mặt còn non nớt nhưng mang vài phần tinh xảo của quý tộc, phần tính xảo đó làm Harry không thể không liên tưởng đến lúc Pansy trưởng thành. Khi Harry cùng những người khác vẫn còn học năm sáu, năm đó thế giới pháp thuật lâm vào chiến tranh giữa Tử Thần Thực Từ và Hội Phượng Hoàng. Hogwarts chia làm hai phe hay nói đúng hơn là Slytherin bị ba nhà còn lại cô lập và chia thành hai phe đối địch với nhau. Pansy là một trong những người đứng đầu bảo vệ Slytherin khỏi ba nhà kia, cô nàng mạnh mẽ, quyết liệt. Thật không tưởng tượng ra khuôn mặt non nớt hiện giờ lại có thể thay đổi đến như thế.

“Không cần đâu, Pansy.” Harry lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng “Mình ổn, cậu đừng lo. Blaise cậu nên đưa thức ăn cho Daphne thôi, tớ nghĩ cậu ấy đói lắm rồi.”

“Chắc chắn rồi.” Blaise gật đầu, khay thức ăn cậu nhóc mang đến được đưa cho Daphne.

Daphne không từ chối, cô nàng nhận lấy và kiếm cho mình một chỗ ngồi và bắt đầu dùng bữa.

Quay lại với Harry, cậu đang bị quý tử tóc bạch kim nhìn chằm chằm.

“Đừng nhìn nữa, Draco. Nếu không mắt cậu sẽ rớt ra đấy.”

“Cậu biết điều đó sẽ không thành hiện thực mà?” Draco cau mày, lời của Harry như đang doạ một đứa trẻ khiến quý tử nhà Malfoy không vui nhưng cũng thu lại ánh mắt nhìn chằm con nhà người ta.

“Ai biết được.” Harry nhún vai. “Vậy Draco, có điều gì khiến cậu nhìn chằm như thế?”

“Không gì cả, tớ muốn xác nhận cậu không có gi tổn thương nào.” Draco lấy chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường “Daphne đã bắt đầu ăn rồi, tớ nghĩ cậu nên ăn phần thức ăn do Theo mang tới.”

“Có thể không ăn không?” Harry nhìn khay đồ ăn lắc đầu từ chối.

“Sẽ không tốt nếu bỏ bữa đâu, điện hạ.” Theodore nhẹ giọng, mặt cậu chàng lo lắng.

“Nếu cậu không ăn, không sao. Mình sẽ là người bón cho đến khi khay thức ăn sạch sẽ không dính một vết nào.” Pansy âm trầm cười, mặt cô nàng không vui nhìn Harry. Không chỉ Pansy còn có Draco, hai người một biểu hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.