Đêm khuya, trời se lạnh, Nicole nằm trên núi vàng lăn qua lộn lại, không ngủ được. Mùi hương của Đái Nạp trong không khí vẫn luôn quanh quẩn gần đây, quấy rầy đến giấc ngủ nàng.
Đái Nạp vẫn luôn đi theo nàng, Nicole không biết hắn muốn điều gì.
Nàng bò dậy, đi ra ngoài động nhìn, thấy Đái Nạp đang ngồi dựa vào cửa hang động.
Hắn đã ngủ, dưới ánh trăng hắn đẹp như thần tiên chốn nhân gian, làn da tuyết trắng dường như nhẹ tản ra ánh sáng dịu dàng, tóc ngắn đen nhánh, lông mi rậm dài cong lên.
Vốn định đánh thức Đái Nạp, đuổi hắn đi nhưng bổng nhiên Nicole lại đứng yên.
Dường như hắn hơi lạnh, khẽ run rẩy, thân thể cuộn tròn lại. Nicole vội mở cánh che gió cho hắn, đúng lúc đó, Đái Nạp tỉnh lại, nhất thời một người một rồng mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Nicole kịp thời phản ứng trước, nàng khép cánh lại, nói: “Hôm nay ta cho ngươi thuốc, uống chưa?”
Đái Nạp chống một tay ngồi dậy, đứng lên, nghiêm mặt, lại không nói một câu.
Hắn đứng trước mặt, còn không to bằng một chân của rồng, cao chưa tới eo của rồng. Cho dù thoạt nhìn hắn nhỏ yếu như thế nhưng trước giờ cũng chưa từng có biểu hiện quá yếu ớt, sợ hãi.
Rõ ràng là hắn có vẻ không vui như thế, lạnh lùng như thế, nhưng theo Nicole thì hắn còn lấp lánh hơn cả châu báu.
“Ngươi trở về Nhân giới đi!” Nicole nói với hắn. Nàng xoay người, chuẩn bị về sơn động.
Đái Nạp bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng: “Vì sao không giết ta? Ta đã làm ngươi bị thương, sau đó lại đả thương tộc rồng của ngươi? Vì sao còn đồng ý thả Alice?”
Nicole dừng lại, hồi lâu, nàng trả lời: “Bởi vì ngươi là bảo vật ta thích nhất.”
Đái Nạp ngẩn người, dường như không nghĩ đến nàng sẽ trả lời như vậy.
Nicole: “Cho nên, nếu ngươi lại đi theo ta, ta lại sẽ cầm tù ngươi, vì vậy, ngươi hãy bỏ chạy càng xa càng tốt, không nên xuất hiện ở trước mặt ta nữa..”
Đái Nạp bỗng nhiên vươn tay ôm chặt bụng Nicole.
Lúc Đái Nạp nhào về phía Nicole, suýt chút nữa nàng đã không khống chế được mà ném hắn văng ra, bởi vì hắn từng đâm nàng bị thương.
Cuối cùng, nàng dùng móng vuốt nắm quần áo hắn, muốn kéo hắn ra, thế nhưng cho dù kéo rách cả quần áo, nàng cũng không thể kéo Đái Nạp ra được.
Giọng điệu Đái Nạp không còn lạnh lùng như thường ngày: “Rõ ràng chỉ là một con ác long.”
“Ta hận ngươi nhất là trước sau đều chỉ có thiện ý.” Đái Nạp áp lực nói.
Nicole dùng ngón tay giữ lấy eo Đái Nạp, kéo hắn ra từng chút một.
Đái Nạp đẩy Nicole ra, nghiêng mặt đi không nhìn nàng, như là sợ Nicole nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của hắn, không đủ bình tĩnh, không đủ lạnh lùng.
Hắn nói: “Rõ ràng nên hận ngươi.”
Hắn như bị ma ám, có được cả giang sơn, lại cam tâm tình nguyện chạy đến hoang đảo, rong ruổi khắp nơi tìm một con ác long.