Đái Nạp mang Alice về đến Nhân giới, hắn bị trọng thương, nhưng vẫn gắng gượng để không bị ngã xuống.
Alice đi theo phía sau Đái Nạp, vẻ mặt cảm động, ca ca vì cứu nàng mà gần như đánh đổi cả tính mạng. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mở miệng: “Ta thích ác long, gả cho hắn cũng không sao.”
Đái Nạp đột nhiên quay đầu lại trừng nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Từ nhỏ Alice đã sợ ca ca, bởi vì ca ca rất lạnh lùng, dù bất cứ ai, không chỉ là Alice, mọi người đều sợ hắn, không dám chống đối hắn.
Nhìn thấy sắc mặt Đái Nạp khó coi như vậy, Alice đành phải im lặng.
Đái Nạp bị thương rất nặng, trở lại hoàng cung, liền bất tỉnh.
Hắn hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Alice canh giữ ở bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng đi lên: “Ca ca, cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Đái Nạp suy yếu khẽ nhắm hai mắt, không nói gì.
Alice vội kêu bọn người hầu đến, để bọn họ gọi thái y cho hắn.
Cũng không biết vì sao Đái Nạp không chịu chữa trị. Hắn nằm ở trên giường, cũng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt hoảng sợ. Điều này khiến cho Alice rất lo lắng.
Đêm khuya, trong lúc ngủ say bổng nhiên Đái Nạp bừng tỉnh, hắn mơ thấy sự việc hai năm trước, do bất cẩn kiếm hắn đâm trúng bụng Nicole, nhưng Nicole đã chết.
Đái Nạp nắm chặt tay đấm vào vách tường, đau đớn cuối cùng cũng khiến hắn bình tĩnh lại.
Cho dù thoát khỏi nàng nhưng tâm vẫn còn ở chỗ nàng.
Rõ ràng biết rằng hiện giờ ác long kia chẳng những sống tốt mà còn có thể đánh hắn suýt chết.
Thế nhưng, hắn vẫn mơ thấy sự việc hai năm trước.
Hai ngày nay Alice không dám lại gần Đái Nạp, bởi vì tâm trạng Đái Nạp không tốt, vẻ mặt có chút dọa người.
Thái y đã rất nhiều lần đến trị thương cho hắn nhưng Đái Nạp cũng không phối hợp.
Lúc Alice khuyên Đái Nạp, hắn đột nhiên hỏi nàng: “Ác long kia đã từng nhắc đến ta ở trước mặt ngươi sao?”
Alice lắc đầu: “Không có.”
Sau khi Đái Nạp mang Alice đi, Nicole đi theo xin lỗi nhóm ác long bị thương, nàng làm chúa tể Đảo Ác Long, lại thả Đái Nạp, kẻ làm nhóm ác long bị thương, nàng rất áy náy.
Bọn Ác long vội bãi lắc đầu: Nicole đã trút giận thay cho chúng ta là được rồi. Huống chi Nicole vốn dĩ chính là con rồng mềm lòng a.
Vì thế, mỗi ngày Nicole lại đi ngủ giống như cuộc sống trước đây, thỉnh thoảng ăn trái cây do bọn ác long tặng, nhận vàng bạc châu báu do bọn ác long biếu..
Mỗi ngày trôi qua vô cùng nhàm chán. Nicole nói với lão Long: Mặc dù loài người xinh đẹp có thể khiến rồng phát cuồng, nhưng đồ vật càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm. Hiện giờ ta cảm thấy mình đã trúng độc của loài người, không thể tự khống chế.
Nicole hít hít mùi vị trong không khí, tự giễu mà mở miệng: “Hiện giờ ta luôn có ảo giác, giống như ngửi được mùi hương của Đái Nạp.”
Lão Long đang nghiền thảo dược, hắn nghiền xong thì đựng trong một cái bình nhỏ, đem bình giao cho Nicole, nói: “Trở về đi, ngươi cả ngày tới tìm ta than khổ, phiền.”
Nicole làm chúa tể trên Đảo Ác Long, thế nhưng bị ác long ghét bỏ như thế, nàng ôm chặt lão Long không buông tay, giận nói: “Là ta không đủ đẹp hay là như thế nào?”
Lão Long bị Nicole ghìm chặt cổ, suýt nữa không thở nổi, hắn dùng móng vuốt chỉ chỉ chỗ ngoặt ở vách núi.
Nicole nhìn theo móng vuốt hắn, thấy được một bóng người vội vàng tránh né.
Lão Long nói: “Hắn trừng ta, trừng mắt nhìn mấy ngày. Cũng chỉ có Nicole đần như vậy, không thể cảm nhận được.”
Nicole ngẩn người: “Nói, Đái Nạp xuất hiện khi nào?”
Lão Long nói: “Mấy ngày hôm trước. Trái cây tặng cho ngươi là hắn hái. Vàng bạc châu báu tặng ngươi cũng là hắn cho. Lúc đầu nghĩ định thừa dịp hắn bị thương để giết hắn nhưng sợ Nicole sẽ nổi giận.”
Nicole trầm mặc, cầm bình nhỏ lão Long cho, xoay người rời đi.
Nàng có thể cảm nhận được, Đái Nạp vẫn luôn đi theo phía sau nàng, lúc Nicole bay lên, hắn cũng theo ngự kiếm bay đến. Nicole đột nhiên xoay người, ở không trung Đái Nạp không kịp tránh né, đành ngơ ngác mà ngừng tại chỗ.
Mặt hắn lạnh lùng, nghiêng đầu không nhìn nàng.
Nicole ném cho hắn bình chứa thảo dược. Đái Nạp bị nàng đánh trọng thương, gần như không chút trị liệu, cũng không biết hắn ráng chống chọi như thế nào để theo nàng mấy ngày nay.
Nicole nói: “Đã trả Alice lại cho ngươi, còn đi theo ta làm cái gì.”