Hắn nghe mà thất vọng ra mặt, thì ra hoàng nữ đâu phải rộng lượng cho cam, chỉ là đang đề phòng, đề phòng tới mức đích thân canh chừng lo sợ hắn trốn chạy mất.
May thay Tỉnh Vĩ từ nhỏ đã được phụ thân rèn luyện thức dậy từ lúc gà chưa gáy, sau này lên Y Viện tu luyện y thuật cũng hình thành thói quen dậy sớm chăm cây thuốc nên việc thức sớm vốn chẳng mấy khó nhọc.
Sáng hôm sau, vì không muốn làm phiền đến người nhà Hồ Vương, thức dậy rồi, Tỉnh Vĩ cứ lặng lẽ tìm đến các lính gác trong động hồ ly hỏi nơi nấu thuốc. Hình như họ cũng mong hươu ngốc sớm trị thương cho tộc chủ nên rất tích cực chỉ hướng hắn đến chốn các thái y thường bào chế thuốc. Khi đến nơi, hắn được thái y trưởng đưa vào một căn phòng riêng biệt có sẵn lò, siêu nấu thuốc, bàn ghế để tha hồ bày biện dược liệu, tuy nhiên cũng hơi khác lạ ở chỗ mọi thứ đều trông rất mới cứ như vừa được sắp xếp vào. Không muốn quá đắn đo việc không đâu, hươu ngốc liền bắt tay ngay vào công việc bình thường y hệt mọi ngày, chỉ khác mỗi địa điểm. Thảo dược đã soạn sẵn, hôm qua đã xem xét hết vết thương cho vua cửu vĩ hồ, hỏi luôn ông ấy mẫn cảm với loại thuốc nào, nên giờ có thể bắt đầu bào chế ngay.
Hắn ta mải miết canh chừng ấm thuốc, quạt lò được hồi lâu thì có một tỳ nữ mang tới cho hắn chút bánh, bảo là sợ Dược Thần dậy sớm chưa ăn gì nên mới mang đến chút điểm tâm.
Quả là Tỉnh Vĩ vì gấp gáp đi nấu thuốc mà quên bẵng luôn chuyện ăn sáng, tự dưng có người tới nhắc nhở chuyện điểm tâm hắn mới sực nhớ. Hắn ta liền gửi một câu cảm ơn tới tỳ nữ rồi cầm mẩu bánh lên, cắn vội một miếng. Bánh chưa kịp chưa trôi xuống cổ đã nghe giọng văng vẳng ngoài cửa.
– Chàng làm gì vậy?
– Trọng Xuân hoàng nữ, hoàng nữ tới khi nào vậy? Tôi nấu thuốc gần xong rồi, chỉ là đói quá mới…
– Không lo nấu thuốc lại đi liếc mắt đưa tình nữ nhân, quay về làm việc ngay cho em!
Tỉnh Vĩ thực ngỡ ngàng, thuốc nấu vốn đã nấu gần xong, hắn càng đâu có mất tập trung lơ là. Chẳng lẽ người ta mang bánh sang mời lại làm như không thấy, rồi ăn mà không nói lời cảm ơn sao, nhẽ nào công chúa ghét hắn tới độ ăn cũng không cho ăn. Tuy nhiên nay công chúa làm dữ khiến hắn ta ít nhiều hoảng sợ đành chịu đói nấu thuốc tiếp.
Sau đấy Trọng Xuân nhất quyết không đi, cứ ngồi lì nhìn đăm đăm vào ấm thuốc, thể như sợ người ta hạ độc phụ thân mình chẳng bằng. Nàng soi mói từng vị thuốc, nhấc lên nhấc xuống, hỏi xuôi hỏi ngược.
– Thứ thảo dược này an toàn không đây?
– Tôi đảm bảo tuyệt đối an toàn, sẽ trị dứt cho Hồ Vương.
– Em trông thứ cỏ này chẳng trắng hơn cái mặt chàng là bao nhiêu, có gì chàng liệu hồn đấy.
Trước giọng điệu hung dữ ấy, hắn chỉ đành lặng im cam chịu. Vì nghĩ từ đầu mình đã làm lỗi thì bị nghi ngờ hay chướng mắt cũng là việc thường tình, nên cửu vĩ hồ có chua ngoa, mắt môi xưng xỉa, gần như không nói được một câu tử tế, hươu ngốc vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Mà chỉ nhiêu đấy đâu phải là hết rắc rối cho hươu ngốc, hắn vướng cả vào những chuyện bản thân chưa bao giờ làm hoặc thậm chí chưa từng có ý định làm.
Để thấy rõ hơn sự tình, trước tiên phải nhắc đến… Trọng Xuân. Công chúa Hồ tộc nổi danh nhan sắc mê người, đương nhiên đâu ít ong bướm vây quanh. Bao con cháu trọng thần trong tộc, nhiều kẻ từ Hầu tộc bên kia núi, thêm cả mấy hoàng thân quốc thích từ vài thần tộc nhỏ khác…, đều hóa mơ màng, tương tư từ dạo trót diện kiến dung nhan nàng cửu vĩ hồ yêu kiều. Chuyện trước động hồ ly sờ sờ hai hàng cây si không trồng cũng tự mọc, chẳng tưới vẫn tự đơm hoa vốn chẳng lạ gì. Nhưng một hôm hai hàng cây si đấy bỗng dưng sinh sự với Dược Thần thì đã thành chuyện lạ rồi đấy.
Mới sang ngày thứ hai, băng thuốc, xem mạch cho tộc chủ xong, Tỉnh Vĩ vừa lững thững bước ra khỏi động cho khuây khỏa đầu óc thì từ đâu cả mấy chục cặp mắt ném ánh nhìn căm thù về phía hắn, ước chừng còn đang muốn bằm vằm cái thân hươu ra ngàn mảnh. Một nam tử hung hăng chẳng nói chẳng rằng cứ thô bạo siết chặt cổ áo hươu ngốc, hùng hổ hỏi.
– Ngươi là ai? Con cái nhà nào? Thân phận quyền quý hơn ai mà dám ăn dầm nằm dề trong động hồ ly?
Những kẻ khác xung quanh cũng phụ họa theo bảo.
– Ngươi là cái thá gì, sao được biệt đãi kề cận hoàng nữ Trọng Xuân, được ở ngay sát vách phòng người ta.
Hươu ngốc túa mồ hôi, trộm nghĩ hắn chỉ đến chữa bệnh cho Hồ Vương, sao tự dưng lại thành tội đồ trong mắt cả đám vương tôn công tử. Công chúa đòi hắn ở cạnh bên để dễ quản lý chứ đâu có việc biệt đãi cho người ngoài ghen ghét.
May thay, một tỳ nữ trong động hồ ly kịp thời chạy tới phân trần, giải thích Dược Thần tới đây là giúp Hồ Vương trị thương, không hề có ý tranh giành với ai cả, còn cầu xin mọi người đừng làm khó hắn. Nghe xong, mấy kẻ hung hăng dần bình tâm lại nhưng vẫn cố ném mấy câu hăm dọa.
– Liệu hồn ngươi đấy, hoàng nữ là cành vàng lá ngọc, không dành cho loại khố rách áo ôm giống ngươi đâu.
Tối đó, Oanh Thục hoàng phi còn khuyên nhỏ rằng Tỉnh Vĩ muốn bảo vệ bản thân thì tốt nhất đừng ngủ qua đêm ở động hồ ly nữa, càng phải tránh xa Trọng Xuân ra kẻo tự chuốc họa. Thậm chí hoàng phi còn chỉ định sẵn địa điểm để dựng chòi, phái cả người theo hươu ngốc để tìm nguyên liệu cũng như phụ giúp. Nghe dăm ba câu rồi thái độ Oanh Thục thẳng thừng như thế, hươu ngốc chẳng hiểu gì, cứ ngờ nghệch suy đoán hẳn do công chúa có quá nhiều đào hoa theo đuổi, ắt cũng lắm kẻ mang ý đồ xấu xa, biết đâu nhà Hồ Vương lo lắng con gái bị làm hại, mình lại là ngoại tộc dễ gây hiểu lầm nên hoàng phi mới nhắn nhủ. Giả nếu chẳng phải đề phòng hướng tiêu cực ấy hẳn vì sợ mai nay hắn ta sinh tình với công chúa nên mới đề phòng trước.
……………………………………….
Rắc rối khó hiểu với lũ vương tôn công tử chưa được giải quyết, lời dặn dò từ hoàng phi chưa thể hiểu ra, Tỉnh Vĩ còn xui xẻo gặp thêm cả những trắc trở không từ ngữ nào định nghĩa nổi…
Nơi Hồ tộc có vị quốc sư họ Lê, tên Vinh Nguyên, chuyên nghiên cứu âm dương ngũ hành, lại biết xem số nhìn tướng hung cát khá chuẩn, giỏi bói quẻ ước đoán vận mệnh. Lúc hươu ngốc đang lúi húi dựng cái chòi lá tranh lên ở tạm thì quốc sư lò dò tìm tới, kéo hắn ra một góc bảo muốn nhìn hậu vận, tướng số. Tỉnh Vĩ cười cười lắc đầu ra chiều phản đối, bởi hắn luôn đinh ninh quá khứ đâu thay đổi được, tương lai chắc cũng chẳng khác biệt hiện giờ, trọn đời bốc thuốc chữa bệnh. Tuy nhiên Vinh Nguyên không chịu từ bỏ, quyết gieo quẻ cho bằng được. Ông gieo quẻ đầu tiên rồi bỗng tái xanh mặt mày, ngỡ đâu mình xem nhầm đành gieo lại, thế mà gieo tận một trăm linh tám quẻ vẫn ra kết quả y như cũ. Không bình tĩnh nổi nữa, ông lật bàn tay hắn lên nhìn rồi chợt ngỡ ngàng trước một bàn tay nam nhân mà lại mềm mại lạ lùng. Quốc sư quan sát tỉ mỉ từng đường vân, gò bàn tay hươu ngốc nhưng chẳng nói gì mà cứ chuyển sang nhìn hắn chăm chăm như thể đang muốn soi đến từng chân tơ kẽ tóc, cuối cùng mới buông lời đanh thép hệt như buộc tội.
– Trời cho sao để vậy, đừng miễn cưỡng cãi mệnh, nay chưa thấy quả báo không có nghĩa không có. Nếu quả báo ngươi không gánh thì đời con cháu cũng gánh.
Tỉnh Vĩ chợt lạnh cả sống lưng, chẳng hiểu Lê quốc sư nhìn thấy gì trong bàn tay mình mà lại nói những lời chẳng khác đã nhìn thấu quá khứ lẫn tương lai. Quả thực hươu ngốc từng làm một số chuyện không nên làm nhưng hắn nhất mực cho rằng đó không phải cãi mệnh, cùng lắm chỉ đơn thuần vứt bỏ quá khứ thôi. Với hắn quá khứ qua rồi cần chi khắc ghi mãi trong lòng, chưa kể quá khứ ấy chẳng mấy ngọt ngào, hạnh phúc thì chả nên hoài niệm. Bởi thế, Tỉnh Vĩ luôn khư khư bản thân chẳng hề làm gì sai, quốc sư nói về quả báo, hắn chỉ có chút lo lắng chứ chưa hẳn để tâm.
………………………………………………
Ở Hồ tộc bảy ngày, rồi cũng quen dần với đường đi lối lại trong Hồ tộc, chừng dăm ba hôm đã biết nẻo ra chợ hay xuống làng, đã không còn lạ lẫm với những quầy bán hàng trong hốc cây rừng, Tỉnh Vĩ dần mạnh dạn đi tìm mua thức ăn hoặc vài đồ dùng cần thiết, chẳng cần chờ thức ăn tỳ nữ trong động hồ ly mang tới nữa. Cư dân Hồ tộc cũng từ từ thoải mái hơn, mấy ánh mắt soi mói trước kia giờ biến mất hết, họ xem hươu sao giống tất cả mọi kẻ mua hàng khác, thậm chí còn có người đon đả mời chào chuyện mua bán. Tuy nhiên cuộc sống nơi đây cũng chưa hẳn thoải mái hoàn toàn, vẫn có nhiều điều hươu ngốc chưa thích ứng hoặc có thể nói không bao giờ thích ứng nổi, đó là chính là… bậc vương tôn quý tộc Hồ tộc. Hắn ta chả hề làm chi tày trời mà cũng gặp không biết bao nhiêu khúc mắc với người nơi đây, lũ con cái nhà đại thần hăm dọa, quốc sư thần tộc nói gần nói xa, sau đó lại đến… nghĩa phụ của quốc sư – lão hồ ly Bằng Thủy gõ cửa tìm hắn. Không những là cha nuôi quốc sư, lão hồ ly ấy mang cả danh phận… anh trai tộc hậu, cái danh phận khiến đến Hồ Vương cũng cúi đầu kính nể. Nhiêu đó chưa đủ, Bằng Thủy vẫn giữ một địa vị khác cao quý vô vàn, tới mức Thiên Đế còn phải tôn trọng lão bảy phần.
Thần giới bao gồm thập loại tiên nhân, có cát thần, phúc thần, trái lại cũng có hung thần, tà thần, nhưng phần nhiều là cát thần và phúc thần hay được hiểu là thần tiên hành thiện, mang đến phúc đức cho chúng sinh. Trong phúc thần chia ba cấp bậc: thượng đẳng thần, trung đẳng thần và hạ đẳng thần. Tỉnh Vĩ thuộc hạ đẳng thần – tiểu thần nhỏ bé, tiên pháp bình thường, ít người biết đến. Riêng thượng đẳng thần lại ý chỉ tiên nhân pháp lực cao thâm, tuổi thọ sánh ngang đất trời, còn từng đóng góp sức lực, chẳng ngại hy sinh thân mình cho thần giới, được chúng tiên hữu hết lòng kính phục. Những thượng đẳng thần này số lượng rất ít, cả thế gian đếm đầu ngón tay chưa đến mười người, lại toàn thuộc hàng lão niên cộng thêm cả công trạng lớn lao làm ai trót gặp mặt họ đều phải cư xử kiêng dè, hành lễ đúng ba quỳ chín khấu.
Bằng Thủy thời tráng niên từng vì thần giới lao thân vào độc trận của tà thần, chinh chiến suốt mấy chục vạn năm, giữ yên bờ cõi giang san cho Thiên tộc nên đã hóa thân thượng đẳng thần, hiển nhiên hươu ngốc một khi đã diện kiến cũng bắt buộc phải thực hiện đúng quy tắc ba quỳ chín khấu trước lão. Vừa trông thấy Bằng Thủy, hắn đã vội hành lễ, nhưng chưa kịp nói câu nào đã bị lão hỏi phủ đầu.
– Ngươi đến đây được một tuần rồi, cũng khá gần gũi Trọng Xuân, ngươi thấy hồ nữ đó thế nào?
Hươu ngốc rụng rời hết tay chân. Vậy là lại thêm người nữa nghi ngờ hắn có ý đồ với công chúa, thế này phải tìm cách biện minh cho mình thôi, hắn đến đây chữa thương cho tộc chủ, hoàn toàn đâu dám tham lam giai nhân quyền quý chốn cung son. Dược Thần lập tức đáp tiên ông bằng giọng điệu thành thực nhất.
– Trong mắt tôi, hoàng nữ Trọng Xuân rất lộng lẫy cao quý nên tôi chẳng dám đến gần bên hay mơ mộng gì. Mục đích của tôi từ đầu tới cuối chỉ là bù đắp việc trót khiến Hồ Vương lãnh những vết thương không đáng.
– Nói vậy tức là ngươi không động lòng trước Trọng Xuân? Nếu đúng thế thì nên giữ ý một chút, nam nữ cách nhau ba bước, nói chuyện đừng quá thân mật, phải biết tương kính, lễ độ. Nay ngươi dựng chòi ở riêng vậy là được nhưng vào động hồ ly khám bệnh cũng nhớ xong việc thì ra ngay, chớ dây dưa chần chừ.
Hươu ngốc gật đầu vâng dạ không cần suy nghĩ nhiều, đây cũng là dự định ban đầu của hắn, tránh xa quyền quý, không nhìn giai nhân, những thứ đó không dành cho cuộc đời hắn.
– Mà trước đây ngươi có từng gặp ta chưa nhỉ? Ta trông ngươi khá quen mắt. – Lão thần tiên hỏi tiếp.
Tỉnh Vĩ liếc mắt nhanh sang phải sau đó trả lời.
– Ngài hẳn nhớ nhầm rồi, tôi là thần tiên bình thường, ít khi ra khỏi Thiên Cung. Thượng đẳng thần cao quý càng ít gặp, không thể nào có chuyện từng vinh hạnh tao ngộ ngài.
– Ta chỉ hỏi một câu bình thường thôi, việc gì mà mắt ngươi chớp ghê thế, ta chưa đánh ngươi mà.
Bằng Thủy nói rồi liền quay lưng bỏ đi về phía rừng hoa ban, trên đường đi như sực nhớ ra gì đó, lão hồ ly nhếch mép cười khẩy một cái. Đầu óc lão đâu phải dạng ngu dốt, hươu ngốc lừa ai được chứ chớ lừa lão.
Phần Dược Thần không cần lão tiên nhân răn đe, hắn vẫn sẽ tìm cách giữ khoảng cách cùng công chúa bởi càng ngày hắn ta càng khăng khăng nhận định Trọng Xuân rất ghét mình. Chẳng là sáng sớm một tỳ nữ thường được phân đến nơi Dược Thần nấu thuốc, lúc thì hỏi hắn có cần ăn sáng không, lúc lại hỏi việc dược liệu cây cỏ có cần giúp gì. Bởi nàng làm nhiệm vụ chăm sóc vườn tược, cây kiểng quanh động hồ ly nên ở mức độ nào đấy vẫn gọi là có liên quan tới nghề nghiệp của Dược Thần, hai người nói qua nói lại dăm ba câu đã lập tức tìm được chủ đề chung. Nàng ấy cũng hiền hậu, trò chuyện cùng hươu ngốc khá hợp, tính tình hắn quản giao, dễ kết bạn, giờ xem như có thêm một bằng hữu cho đỡ buồn tủi giữa chốn xa lạ.
Được ba hôm, Tỉnh Vĩ theo thói quen chạy tìm bằng hữu mới quen hỏi chút chuyện cỏ hoa thì phát hiện nàng ta đã biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tìm khắp cả động hồ ly cũng không thấy dáng người, cuối cùng hắn mới biết tỳ nữ kia đã bị Trọng Xuân đày ra tận biên cương, khi hỏi đến, hồ nữ còn hùng hổ quát mắng.
– Chàng đến đây chữa thương cho cha em hay tìm nhân tình, thuốc không lo nấu chỉ lo trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mấy lời ấy thật oan nặng như núi, Tỉnh Vĩ nào đâu trêu hoa ghẹo nguyệt, cả hai chẳng có chút tư tình gì, chỉ là hợp sở thích mới trò chuyện cùng nhau. Hắn trao đổi với tỳ nữ toàn sau khi xong việc, nói chuyện cũng giữa thanh thiên bạch nhật bao người qua lại nhìn thấy, nào có lén lút mờ ám. Hắn vội phân bua.
– Hoàng nữ đừng hiểu lầm, bởi Phi Điệp bị thương ở tay nên tôi đây mới định hỏi thăm.
– Hiểu lầm cái gì? Rõ ràng chàng hôm nào cũng bám chặt Phi Điệp. Sau này tập trung nấu thuốc cho em đừng để em thấy chàng qua lại với bất cứ nữ nhân nào khác.
Từ đấy về sau quả đúng không một tỳ nữ nào tới gần Tỉnh Vĩ nữa, cả chốn nấu thuốc chỉ còn mỗi mình hươu sao đứng lui cui nấu thuốc, đằng sau Trọng Xuân đứng kề sát một bên. Dẫu hắn đã cố vâng lời lão Bằng Thủy, cách công chúa ba bước, nhưng bước xa ba bước thì hồ nữ lại bước gần thêm ba bước.
Hươu ngốc thở dài ngao ngán trong ý nghĩ buồn tủi có lẽ thân phận hắn thật chẳng xứng với cả tỳ nữ, mới kết bạn với người ta vài ba bữa đã bị ngăn cản rồi bị cách ly hoàn toàn với các tỳ nữ khác. Công chúa ngày ngày kiểm tra gắt gao, người ngoài thì dị nghị, hắn chữa bệnh chứ nào phải làm việc chi xấu xa khuất tất mà cớ gì phải chịu điều tiếng tới đề phòng, hăm dọa chẳng thiếu một khoản.
Hắn ngồi canh chừng bếp lửa, tay mân mê cái vòng ngọc thân thuộc đã ngự trị trên tay suốt mấy vạn năm. Mỗi khi nấu thuốc hắn luôn cẩn trọng tháo vòng ra, cái vòng tay gồm bảy viên ngọc màu sắc lẫn kích thước đều khác biệt, mỗi viên ngọc khắc hình một loại cỏ, kẻ am tường sẽ nhìn ra đấy là bảy loại cỏ mùa thu. Bàn tay lang y chạm nhẹ lên viên ngọc màu trắng mang hình ảnh nữ lang hoa, viên ngọc nhắc hắn về bài học đắt giá nhất đời: phải luôn nhớ mình ở đâu, vị trí thế nào. Trọng Xuân hiếu kỳ định chạm vào vòng ngọc thì hươu sao nhanh hơn vội đeo lại vòng vào cổ tay.
Đi thêm hai ba bước ra khỏi phòng nấu thuốc để lấy củi, hươu ngốc chạm mặt Bằng Thủy tiên nhân, lão hồ ly khó tính lập tức cầm cổ tay hắn siết chặt, còn chau mày răn dạy.
– Ngươi ăn bận kiểu gì vậy, kéo áo vào, hở trước hở sau cho ai nhìn, từ ngày mai phải kín cổng cao tường cho ta.
Vì phòng nấu thuốc hơi nóng, xung quanh là vách đá dày chứ chẳng phải vách nứa như Y Viện, Tỉnh Vĩ luôn thấy nóng hơn thông thường nên theo phản xạ hắn kéo chút cổ áo ra cho thoáng, phần áo hở còn chưa tới ngực mà Bằng Thủy đã làm dữ.