Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 1 - Chương 12: Quyển 1 - Chương 12



Tin đồn mãi lan xa, kẻ thêm người bớt, người bảo Tỉnh Vĩ bào chế được thứ mê dược gì đó khiến Trọng Xuân vô thức đi theo về nhà. Người khác đồn Tỉnh Vĩ giúp đỡ Hồ Vương rồi Trọng Xuân lấy thân báo đáp. Người còn kể rằng hai người yêu nhau nhưng bị ngăn cấm, đành phải lén lút dưới lốt chủ nuôi – thú cưng. Mỗi người một kiểu đồn, từ miệng người này sang miệng người kia. Lắm lời đồn vậy mà Tỉnh Vĩ cứ ngơ ngác chẳng biết gì, thấy chúng tiên hữu xì xào thì lại cho rằng không liên quan đến mình, toàn phớt lờ. Đôi hôm, thấy các tiên hữu nhìn cáo con nhà mình với ánh mắt lạ lẫm, không đến vuốt ve cưng nựng như trước kia, hươu ngốc có tí thắc mắc nhưng lại đinh ninh có lẽ thú cưng dính chấy rận nên mới bị xa lánh. Thế là dù vạch hết lông lên, nhìn trên nhìn dưới không phát hiện ra con chấy nào, Dược Thần vẫn quyết định mang hồ ly đi tắm rửa. Được người thương tắm rửa cho thì còn gì sung sướng bằng, Trọng Xuân cứ nằm im mặc người ta kỳ cọ, mắt lim dim ngửa bụng hưởng thụ, rồi ngủ luôn tự lúc nào chẳng hay.

Và khi đang tắm cho thú cưng ở sân sau, hươu ngốc bỗng rước thêm ngàn lời khó hiểu.

– Còn giả vờ biến thân này nọ, giấu được ai đây.

– Cứ nằm ngửa ra thế, sớm muộn cũng to bụng.

– Ối! Ta già rồi! Không thấy gì đâu! Nhưng hai người cũng nên vào nhà tình tứ chứ.

Những câu nói mỉa mai lại pha chút bí ẩn, khiến hươu ngốc muốn chạy ra hỏi han nhưng ngại ngần chẳng biết hỏi từ đâu, đành lặng im cho qua. Rồi sự việc cũng truyền đến tai người nhà công chúa vào một ngày xấu trời. Phen đó Trọng Xuân xui xẻo bị trúng phong hàn, mặt mũi tái xanh, chả ăn uống được gì, nằm thu lu trong ổ. Tình cờ tai hại đấy cũng là hôm Tỉnh Vĩ phải bốc thuốc an thai cho một vị mệnh phụ phu nhân đang mang thai. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cửu vĩ hồ nằm mệt mỏi, Dược Thần cân đong thuốc an thai, từ đó mới dấy lên khắp nơi tin đồn rằng Hồ Vương sắp có cháu ngoại. Phần Hoàng tử Hồ tộc, mấy tháng ròng vượt ngàn dặm tìm đứa em gái ngỗ ngược, lại chợt nghe phong phanh chuyện hoàng muội mình dọn hẳn đến Y Viện ở. Nhưng Mạnh Hạ vẫn còn đắn đo, mãi không chịu đi làm rõ tình hình. Bởi hoàng tử biết Trọng Xuân vốn tính kiêu ngạo, đâu dễ dàng hạ mình thành vật nuôi cho người khác, nên chẳng mấy tin lời đồn đại. Tới khi một cận vệ nghe ngóng về báo lại tin đồn công chúa mang thai, Mạnh Hạ mới hoảng hốt chạy lên Thiên Cung.

Trọng Xuân từ nhỏ có luyện một bí thuật giúp phong ấn linh khí để thuận tiện hóa dạng hồ ly trắng trốn nhà đi chơi, công chúa tu luyện phép này rất cao thâm khiến người ngoài chẳng ai nhận ra. Giờ còn trùng hợp đang là thời điểm thú rừng di cư, đường di cư vốn đi ngang Thiên Cung, thỉnh thoảng vẫn có thú vật lạc tới, đôi phen vài loài thú hấp thụ linh khí đủ để nảy sinh tí ý thức còn biết chủ động lẻn vào vườn thượng uyển để tiện bề tu luyện nên Trọng Xuân cứ trà trộn vào đám thú rừng là có lối đến nơi cần đến. Dĩ nhiên Thiên Cung canh gác nghiêm ngặt, thú lạ luôn luôn bị ném đi không thương tiếc, chỉ riêng Trọng Xuân vì khôn ngoan, biết lẩn tránh mới dễ dàng tìm tới được người thương và sau đó dưới thân phận thú nuôi nàng không mấy khó khăn qua mắt chúng tiên hữu.

Riêng với Mạnh Hạ, hình dáng em gái trong lốt cáo con đã quá quen mắt, vì vậy chỉ qua một tuần hỏi thăm, quan sát, Mạnh Hạ đã phát hiện Trọng Xuân thực giả dạng thú cưng bên cạnh Tỉnh Vĩ, nhưng chuyện sắp có thêm hồ ly nhỏ thì chưa chắc chắn. Sự tình đều tường tận mà khổ nỗi nếu ra mặt bắt em gái về thì khác nào vạch áo cho người xem lưng, hoàng tử đành nói bóng gió, đánh tiếng xa xôi với Tỉnh Vĩ trước. Nào ngờ Tỉnh Vĩ quá ngốc, đã suốt tuần Mạnh Hạ liên tục ghé qua nói khô cổ, hôm nay còn luôn chuyện Trọng Xuân bỏ nhà đi, thế mà cả buổi trời mà con hươu ấy cứ lơ ngơ chẳng hiểu gì. Hoàng tử bất lực, buộc phải ra về, dự tính sẽ bàn chuyện với phụ mẫu sau.

oOo

Về lại hiện tại…

Tận giờ này, Tỉnh Vĩ cứ tự hỏi vì sao chuyện này ai cũng biết chỉ mình là không biết, đồng thời cũng cầu mong chuyện đừng đi quá xa, mình thì không sao nhưng người thương thân phận cao quý, dính vào những việc này thật không tốt.

Trọng Xuân vừa được cho uống chén thuốc giải rượu, thần trí từ từ bình thường trở lại. Nhớ chuyện ban sáng, nàng khẽ hé môi cười, bàn tay ngọc ngà chạm nhẹ lên tay nhân tình,… Chợt có giọng nói đâu vang vọng từ ngoài cửa phá ngang khoảnh khắc ngọt ngào.

– Sư huynh! Em về rồi đây!

Tỉnh Vĩ giật mình bỏ vội chén thuốc xuống bàn, bước nhanh ra phòng ngoài, Trọng Xuân cũng cố gượng dậy chạy theo sau dù đang hơi bực mình.

Đứng trước cửa chờ Tỉnh Vĩ là một tiên nữ tha thướt, mặt thanh mày tú, vai khoác tay nải giống vừa đi xa về. Dung mạo nữ nhân ấy đã ít nhiều đổi thay qua bao năm nhưng Trọng Xuân vẫn ngờ ngợ đoán ra, thêm tiếng gọi “sư huynh” ngọt lịm làm nàng càng khẳng định thêm suy đoán, lẽ nào…

Trong khi công chúa còn đang đoán mò, thì người thương đã lao đến ghì chặt vai nữ nhân ngoài cửa.

– Đường Lệ! Sư muội của anh! Cuối cùng cũng chịu về rồi!

Trọng Xuân đoán thật không sai, đúng là Đường Lệ – tình địch lớn nhất trong đời nàng. Dẫu đã nghe người tình bảo Đường Lệ chỉ là em gái, cửu vĩ hồ cũng không kìm nổi ghen tuông hừng hực trong lòng. Còn chưa kể, khi vừa nghe tiếng cô ta, hươu ngốc đã bỏ mặc nàng thì hỏi thử xem hồ nữ chẳng muốn phát hỏa có được không. Hồ nữ nhìn tình lang cười cười nói nói với sư muội mà tức tối nghĩ họ bây giờ có thể là huynh muội thật nhưng ai biết trước kia có tư tình gì không. Nàng đã đường hoàng được nhận lời yêu thì sao cam chịu chuyện xếp sau Đường Lệ được.

Chưa biết có người sắp bằm mình ra, Đường Lệ cứ vô tư nói.

– Em ở Bắc Hải nghe nói anh sắp có thê tử, còn có cả con chuẩn bị chào đời nên em lặn lội đường xa về thăm, mua cả quà mừng cho chị dâu lẫn cháu nhỏ.

Một câu thoáng qua tai, Trọng Xuân nghe xong vui rộn ràng, mở cờ trong bụng. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi biết Đường Lệ xem mình là chị dâu, từ đó phản xạ đề phòng cũng giảm bớt vài phần.

Trái ngược với tâm trạng lâng lâng của cửu vĩ hồ, Tỉnh Vĩ lo sợ ra mặt. Đến tận Bắc Hải xa xôi còn biết tin này thì với hắn thật chí nguy. Hồ tộc dù phóng khoáng nhưng vẫn là danh gia vọng tộc, nay hắn và Trọng Xuân thuận lòng nhau cũng đâu đồng nghĩa được Hồ Vương dễ dàng chấp thuận, nên không thể nói lời tùy tiện như Đường Lệ.

– Không! Làm gì có chị dâu nào! Tin nhảm thôi! – Hắn vội phản đối.

Trọng Xuân mới vui được chốc lát thì lời người yêu thương lại làm nàng nổi thịnh nộ đùng đùng. Vừa lúc sáng muốn nàng làm nương tử, Đường Lệ về đến hắn đã trở mặt, cục tức này, hồ ly làm sao nuốt nổi.

– Thế đây không phải… – Đường Lệ hướng mắt về Trọng Xuân tò mò hỏi.

Trọng Xuân chưa kịp mở miệng, Tỉnh Vĩ đã vội cướp lời.

– Đã bảo không có mà, em đừng nói bậy.

“Nói bậy” – hai từ đơn giản lọt vào tai hồ nữ chẳng khác mồi lửa nóng hừng hực. Hắn dám nói cái danh xưng nương tử vừa khi nãy là nói bậy thì khác nào đã… chán sống rồi.

Trọng Xuân giận đến đỏ cả mặt, răng nghiến kèn kẹt, tưởng sắp giết người đến nơi. Tỉnh Vĩ ngây ngốc nghĩ Trọng Xuân nổi giận vì tin đồn nhảm nên càng cuốn quýt thanh minh.

– Em mau xin lỗi người ta đi, đừng ăn nói lung tung, trước giờ căn nhà này chỉ mình anh em ta sống cùng từ nhỏ. Đến khi em đi du ngoạn anh vẫn để nguyên mọi thứ, có rước thêm ai về đâu.

Lời này quả là giọt nước làm tràn ly, Trọng Xuân lập tức suy luận nơi này vẫn còn hình bóng Đường Lệ vì người thương một lòng muốn giữ lại những ký ức xưa, chứng tỏ bọn họ không phải sư huynh – sư muội bình thường, thế khác chi hồ nữ mãi mãi là kẻ đến sau. Nàng đùng đùng bỏ vào phòng Tỉnh Vĩ, trút giận lên cả căn phòng vô tội, đồ vật bị ném loạn xạ, chăn gối, ly tách bay không thương tiếc. Tỉnh Vĩ nhất mực tin Trọng Xuân điên lên vì tin đồn, Trọng Xuân lại nghĩ Tỉnh Vĩ vấn vương người cũ, Đường Lệ đứng giữa càng thêm rối rắm. May thay, bọn tiểu tiên kịp thời đến giải vây cho Đường Lệ. Vốn dĩ cô nàng khi còn ở Y Viện khá dễ tính, chiều chuộng các tiểu tiên học viên, có lúc bọn chúng phạm lỗi còn đứng ra xin giúp, nên vừa thoáng thấy Đường Lệ về, cả bọn đã vội kéo đến dẫn tiên nữ này đi mất.

Cuối cùng trong nhà chỉ còn Trọng Xuân tức tối khóc, Tỉnh Vĩ vò đầu bất lực. Một hồi lâu hươu ngốc mới thốt được vài lời.

– Chuyện này từ đầu đã là hiểu lầm. Hoàng nữ về Hồ tộc đi, tôi sẽ tìm nguồn gốc tin đồn này từ đâu, trả lại trong sạch cho nàng. Chừng vài tháng thôi tôi sẽ tìm được ngọn nguồn sự việc.

Vài tháng? Cửu vĩ hồ sẽ xa người thương vài tháng, thời gian ấy Đường Lệ sẽ ở lại đây, thế khác nào nàng bị đuổi đi. Nàng không tin hắn tìm nguồn gốc tin đồn, với nàng lời ấy chỉ ngang bằng câu ngụy biện đầy vô lý. Dù có nói Tỉnh Vĩ yêu Đường Lệ cũng được nhưng đó là khi Trọng Xuân còn đơn phương, đằng này người ta đã thừa nhận phải lòng mình, còn muốn mình làm nương tử, giờ trong tích tắc đã ngoay ngoắt đi, thứ tưởng nắm chặt trong tay chỉ vài giây đã trôi tuột, nàng không bao giờ đủ nhân từ để cam tâm nuốt giận.

– Em không đi đâu hết! Em ở lại đây!

– Nhưng tin đồn này đang ảnh hưởng danh tiết của nàng, nàng còn ở đây sự việc càng tồi tệ. Nàng không chịu về, tôi đành gọi Mạnh Hạ Công tới đón nàng về. Nàng suy nghĩ kĩ đi. – Nói rồi Tỉnh Vĩ bỏ ra sau nhà.

Câu chuyện ghép lại vô cùng hợp lý ai nào ngờ mỗi người lại có một suy nghĩ riêng, người lo lắng, kẻ ghen tuông. Người nghĩ người ta nóng giận vì chuyện tin đồn, kẻ nghĩ người thương định đuổi khéo mình nên viện cớ này nọ. Hồ nữ giận dữ vò gần nát cả cái chăn trên giường. Với công chúa, tin đồn, thanh danh từ lâu đã chẳng có chút trọng lượng nào, nếu lo đến danh dự thì đâu bao giờ nàng chịu hóa thú cưng để gần gũi người thương. Thậm chí Trọng Xuân còn thầm nghĩ giá mình thực sự mang cốt nhục của Tỉnh Vĩ… Ý nghĩ vừa thoáng qua lóe lên một tia sáng trong đầu công chúa, sẵn thấy chiếc bình rượu Tỉnh Vĩ vừa đặt trên bàn, cửu vĩ hồ liền lấy ra bình thuốc cẩm thạch sáng lấp lánh trộm được từ tủ thuốc cấm ở Y Viện. Ban đầu trộm chỉ vì bình thuốc quá đẹp, nào ngờ thuốc trong bình đã có dịp dùng. Bao nhiêu ngày nhẫn nhịn nơi Hồ tộc, mấy tháng hạ mình là thú cưng, với nàng đã quá đủ, giờ phải mặt dày đến cùng.

Khi Trọng Xuân hoàn thành xong công việc mờ ám, Tỉnh Vĩ cũng vừa vào đến.

– Tôi sửa soạn đồ đạc xong rồi, tôi đưa nàng về Hồ tộc.

– Nếu chàng vẫn cương quyết muốn em về thì uống cạn chung rượu này đi, uống xong mà vẫn muốn em về thì em nhất định chiều ý chàng ra về. – Hồ nữ giở giọng ngọt ngào mời rượu tình nhân như chưa hề cãi vã.

Hươu ngốc thoáng nghi ngờ bởi đây chẳng phải rượu đêm qua uống còn dư sao, việc gì nàng ấy lại muốn hắn uống chứ. Tỉnh Vĩ mang chút nghi hoặc nhưng ngửi hồi lâu vẫn không phát hiện mùi lạ.

– Chàng yên tâm, em không bỏ độc vào đó đâu, uống xong vẫn muốn em đi thì em sẽ đi ngay lập tức.

Con hươu ngờ nghệch có lẽ đã quên mất những lời được căn dặn lúc còn ở Hồ tộc, hơn nữa ở đây đâu ai ra mặt cứu hắn ngay phút cuối nữa, nên cái gì đến đã phải đến. Đưa chung rượu lên uống cạn một hơi xong tự dưng Tỉnh Vĩ thấy huyết mạch có biểu hiện lạ. Máu trong người bỗng sôi sục như bị nung lên trên ngàn ngọn lửa đỏ, thứ gì đó đang theo máu chạy khắp cùng lục phủ ngũ tạng. Hắn hoảng hốt, lập tức tự phong bế huyệt đạo nhưng cảm giác khó chịu vẫn không thay đổi, ngược lại càng lúc càng bứt rứt, máu trong người như biến thành lửa thiêu đốt, da thịt cương cứng. Lẽ nào… lẽ nào để bảo vệ danh dự, người ta định đoạt mạng hắn, vừa nghĩ đến điều đó, Tỉnh Vĩ hoảng hốt vội hỏi cửu vĩ hồ.

– Đây là loại độc dược gì?

– Vĩ lang ngốc ơi! Tài năng y thuật của chàng vang danh vậy mà không nhận ra em cho chàng uống gì sao, đã bảo em không bỏ độc vào mà. – Trọng Xuân vừa nói vừa ngả vào lòng Tỉnh Vĩ, hai tay ôm siết thân hình đang nóng rực.

Quả nhiên không phải độc dược, nếu là độc cơ thể phải yếu dần, đau đớn mà chết, đằng này Tỉnh Vĩ thấy mỗi phút giây trôi qua mỗi thêm sung mãn, quần áo trên thân cũng tạo cảm giác vướng víu cứ muốn cởi hết ra. Cái nóng không phải từ trong thân thể, nóng đây là nóng… trong tâm, tâm hắn cào cấu nhủ thầm cùng hắn một điều, điều nằm sâu sau muôn vàn ý nghĩ, điều này ai cũng mong chờ mà mấy người dám nói ra. Thần trí hắn không còn thuộc về hắn, lý trí hắn nay mờ mịt sau ngàn ý nghĩ trụy lạc, đầu óc hắn ngập tràn hình bóng… Trọng Xuân. Không nhẽ… hắn cúi xuống nhìn, khoảnh khắc này Trọng Xuân bỗng hóa xinh đẹp, quyến rũ hơn ngàn lần, đôi môi đỏ mọng gợi tình, đôi mắt ướt át gọi mời, da thịt tỏa hương đê mê. Tất cả khác nào xui người ta chiếm lấy, thúc giục người khác làm điều sai trái.

– Hoàng nữ! Nàng…

– Giờ này còn gọi hoàng nữ à? Thuốc của chàng bào chế hay thật, không màu, không mùi, không vị, đến chàng cũng không nhận ra được. Giờ còn muốn em về Hồ tộc không. Chàng lo gì tin đồn, thiên hạ đồn thì chúng ta cứ làm thành thật luôn đi, đừng hòng đuổi em về để rước Đường Lệ vào nhà.

Nghe xong Tỉnh Vĩ vội bế thốc Trọng Xuân đặt lên giường, môi nở nụ cười gian tà, gương mặt vứt bỏ hết nét ngu ngơ vốn có, lộ hẳn hình ảnh một tên háo sắc đang rắp tâm nhai sống nuốt tươi nàng hồ ly xinh đẹp.

– Xem như tôi vô dụng, thuốc của mình cũng không biết, quả thực sinh nghề tử nghiệp, nhưng nàng không thoát đâu, dám bỏ thuốc tôi thì tôi sẽ cho nàng biết thế nào là tự đào mồ chôn mình.

Bốn chữ đào mồ chôn mình chưa bao giờ chính xác bằng lúc này, tình dược phát tán thiêu cháy hết ý chí, thiêu cả những thứ Tỉnh Vĩ mười mấy vạn năm vùi lấp. Thuốc làm lộ bản chất, cốt cách ẩn giấu sâu tận mấy tầng đáy lòng bị phô bày không thiếu điểm nào. Đôi môi hươu sao tham lam ngấu nghiến, nuốt trọn cặp môi hồ ly căng mộng, đỏ ửng. Thân thể hắn nóng bức không chịu nổi, mồ hôi bắt đầu đẫm ướt vầng trán, ướt cả lớp áo ngoài.

– Tướng công nóng quá rồi, cởi áo ra đi! – Cửu vĩ hồ nũng nịu nói.

Lời êm ái thốt ra chỉ một lần đã đủ khiến Tỉnh Vĩ điên cuồng trút bỏ hết vải vóc vướng víu trên người. Trọng Xuân cũng tự cởi bỏ y phục. Hai tấm thân quấn vào nhau, vòng tay siết chặt chẳng muốn rời.

– Tướng công có bao giờ luyện võ công không, sao chàng có thân thể đẹp như vậy. Hồi ở Hồ tộc em đã thấy mơ hồ dáng vóc chàng không chút nào giống lang y yếu ớt hoặc giống thư sinh chân yếu tay mềm. Đến nay nhìn cận kề mới nhận ra dáng dấp chàng không tệ nếu không muốn nói là cường tráng.

Tỉnh Vĩ nhếch mép đáp.

– Tôi quanh năm trèo đèo, băng rừng tìm thảo dược, biết mỗi ngày tôi đi bao xa không, biết tôi gánh bao nhiêu thảo dược không và cũng một phần vì giống loài tôi sinh ra đã thế rồi.

– Thật thế ư, giống loài chàng được hình hài với dáng dấp này bởi cớ gì chứ?

– Giống loài tôi có vóc dáng đẹp để… mê hoặc những kẻ ý chí yếu mềm, không biết kiềm chế, dễ sa đọa trước cám dỗ.

Câu nói vừa dứt, Tỉnh Vĩ đã nở nụ cười đầy gian tà rồi cắn thật mạnh vào cổ cửu vĩ hồ, cắn mạnh tới bật máu, đau đến Trọng Xuân phải thét lên, muốn đẩy Tỉnh Vĩ ra nhưng không kịp nữa rồi. Đâu rồi hươu sao ngơ ngác, đâu rồi Dược Thần hiền lành, kẻ trên thân Trọng Xuân lúc này là ác quỷ thực thụ. Hắn hành động không khoan nhượng, ra tay chẳng chút nhân từ, thú tính dâng trào lấn át cả thần trí. Hoàng nữ hoảng thật rồi, lúc xem trộm sổ sách, nàng chỉ biết đây là xuân dược chứ đâu ngờ…

– Đau! Em đau quá Vĩ lang! Nhẹ tay được không.

– Chính nương tử phục thuốc tôi, là nàng ép tôi bộc lộ bản ngã, đây không phải tình dược khơi dậy khoái lạc mà là khơi dậy bản ngã sắc dục, đã bảo dùng thuốc này là tự đào mồ chôn mình mà, có sức làm thì phải có sức chịu chứ. Nàng nhìn vào mắt tôi đi, nhìn thật sâu vào mắt tôi, có yêu tôi không, có muốn tôi không, nói thật lòng đi.

Trọng Xuân cố nhìn thật lâu vào đôi mắt Tỉnh Vĩ để rồi kinh hoàng, ánh nhìn hươu sao ngơ ngác tự bao giờ đã được thay vào bằng đôi mắt đầy vẻ cuộn trào, đỏ ngầu như nước biển từ vùng đất quỷ. Nhưng cũng chính đôi mắt ấy đang rù quến cửu vĩ hồ, đang mê hoặc bằng cái nhìn sâu hun hút hơn cả vực không đáy. Dẫu rất hoảng sợ, nàng vẫn cố trấn tính bằng ý nghĩ loài hươu bề ngoài hiền lành ngơ ngác nhưng tới một giai đoạn nào đấy sẽ bộc lộ cá tính chẳng ai lường được, thành ra mới có câu nói “Nghịch như hươu như nai”, còn phải nhắc thêm một vài quan niệm cổ còn bảo đặc tính loài hươu liên quan tới… tính dục, chắc bởi vậy người nàng thương mới bộc lộ bản thân ghê gớm nhường này.

Tuy thế, Tỉnh Vĩ dường như còn vượt xa cả cái tính dục đơn thuần của loài hươu, hắn từng giây từng phút càng điên cuồng. “Yêu tôi không, muốn bên tôi trọn đời không, nói đi, không nói được thì để tâm ma nói”, đôi mắt hắn như đang hỏi cửu vĩ hồ những lời đó. Trọng Xuân bỗng trả lời với tâm tư thật lòng nhất.

– Chiếm lấy em đi, từ lúc nhìn chàng đỡ đá cứu Đường Lệ em đã thương nhớ chàng, em ngưỡng mộ chàng từ giây phút thấy chàng không khuất phục trước thương tật đau đớn. Em yêu con người chàng trượng nghĩa quân tử lại rất đỗi tài hoa. Ngày nào chàng đến động hồ ly em cũng cố tìm cách tiếp cận chàng, thậm chí ôm cả gà chó đến nhờ chàng xem bệnh. Sao chàng hững hờ, cương quyết đòi ra chòi, sao không chịu ngủ qua đêm tại động hồ ly, sao lạnh nhạt rời em mà đi, chàng đi mang theo… cả bầu trời.

Tỉnh Vĩ chẳng nói thêm lời nào, cứ siết lấy Trọng Xuân, cửu vĩ hồ buông xuôi mặc hắn muốn làm gì cũng được, dẫu hươu sao gần như cường bạo nhưng hồ nữ vẫn không chút phản kháng, nằm yên hưởng thụ. Nàng thấy đau mà hạnh phúc, tưởng chừng hắn ta giết nàng ngay giây phút này nàng vẫn cam lòng. Trong mê man, Trọng Xuân thấy dường như Tỉnh Vĩ có gì đó rất khác thường ngày, dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn và… quyến rũ hơn, chẳng lẽ nàng say mê đến ảo giác sao. Chưa kịp nhìn kỹ Trọng Xuân đã bị người thương dùng áo che kín hai mắt lại, chỉ còn văng vẳng lời nói.

– Không riêng mình tôi đối diện với bản ngã, nàng cũng đang bị khuất phục bởi chính bản ngã đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.