Rồi chuyện gì cũng phải qua, thuốc nào cũng phải hết tác dụng, bản ngã nào cũng phải lắng dịu ngủ yên. Sau khi thuốc hết tác dụng, hươu ngốc mới hiểu ra mình đã làm nên loại chuyện xấu xa gì với công chúa Hồ tộc. Nhìn sang bên, nàng mỹ nữ vẫn mê man ngủ, chín cái đuôi bung hết ra bấu riết mấy vòng quanh thân hươu ngốc, chân gác lên người, một tay vòng qua ngực ôm chặt hắn ta. Hơn hết thân thể hai người lại trần trụi, đầy dấu vết mờ ám. Chăn gối thì nhàu nhĩ, giường mập mờ vệt máu đỏ. Mọi việc đều là thật, chẳng phải ác mộng.
Hắn thì thầm gọi mấy tiếng: Lương thái sư – người là thầy hắn hai vạn năm, người từng cứu hắn ngay gang tấc trong tình cảnh tương tự hôm nay, nhưng giờ đây người thầy ấy đâu có thể cả đời bảo bọc hắn. Vậy là chuyện kinh hoàng đấy chỉ tránh được một lần trong đời, không thể may mắn lần thứ hai. Nơi này không hề có Lương thái sư nào giải vây cho đồ đệ, không còn ai cho hươu nhỏ bám víu khóc than, chỉ có thể nhẫn nhịn, nuốt khổ một mình.
Hươu sao mường tượng lại ký ức năm xưa thái sư lao vào cứu mình, đưa lưng làm lá chắn ngăn lũ ác quỷ chuyên rút dương khí nam nhân, không cho phép chúng làm hại đồ đệ. Ngày đó, hươu nhỏ nước mắt ngắn dài nhìn lưng thái sư rướm máu, hết lời ân hận bảo mình vì một phút mải chơi mà khiến sư phụ chịu khổ nạn lẫn bao thương tích. Tuy nhiên thái sư chẳng hề tức giận mà chỉ nói cùng đồ đệ rằng sau này lớn lên, nếu có đi xa một mình, nhớ phải thật thận trọng, đừng để bị dụ dỗ bởi không phải lúc nào cũng có người sẵn sàng xả thân cứu mạng. Năm tháng trôi nhanh, giờ Tỉnh Vĩ mới hiểu hết lời thầy dạy ngày xưa, quả thực, nay trưởng thành rồi, nếu gặp nguy nan sẽ chẳng một ai giúp mình. Xem ra công sức sư phụ chịu bao nhiêu vết cào, vết cắn vẫn thành đổ sông đổ bể.
Tỉnh Vĩ bây giờ, đầu óc chao đảo, người toát mồ hôi lạnh. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Trọng Xuân ra, rồi quơ vội quần áo mặc vào. Cổ họng khô khốc nên bần thần bên bàn rót ly trà, bàn tay chợt run run vì thoáng nghĩ tới hậu quả khi người nhà công chúa biết chuyện, ý nghĩ đầy đáng sợ làm ngón tay chẳng giữ nổi bình trà, chiếc bình sứ rơi xuống sàn vỡ tan tành. Cúi người nhặt mấy mảnh sứ nằm lăn lốc, hươu sao tình cờ thấy lọ thuốc cẩm thạch xanh lấp lánh nằm một góc kề chân bàn. Nhìn mớ bột thuốc trong tay trắng như mây, nhẹ như phấn, mịn như cánh hoa, lại chẳng mùi vị gì, hắn vừa phục, vừa khổ cho thân mình, đúng là sinh nghề tử nghiệp, binh lính chết nghiệp binh đao, hành y như hắn chết vì thuốc thang.
*
* *
Loại thuốc này vì một lần hiếu thắng mà ra. Khi ấy Dược Thần mới tiếp quản Y Viện được bốn vạn năm, tiếng tăm y thuật bắt đầu vang xa. Đúng dịp có các sư huynh đệ đồng môn ngày xưa tụ hợp mừng sinh nhật hắn, sau mấy tuần rượu một sư đệ bỗng mang ra chín chín tám mốt chiếc bình thuốc lóng lánh, đủ màu đẹp lóa mắt. Vị sư đệ này tuy không lừng danh về bào chế thuốc nhưng lại vang danh về chế tác bình đựng thuốc, những dược bình từ đôi bàn tay kẻ ấy nhào nặn lên luôn xếp vào hàng báu vật mơ còn chẳng thấy, cầu còn chẳng được. Các dược bình quý giá do công dụng, do độ bền và do cả chất liệu đặc biệt. Giống như tám mươi mốt cái bình kẻ đó mang ra đây, chẳng những sức chứa gần như vô hạn, độ bền tưởng chừng thách thức cả đao kiếm lẫn thời gian mà chất liệu chế tác cũng thuộc hạng độc nhất vô nhị.
Tu luyện y thuật nhiều năm, Tỉnh Vĩ đương nhiên biết bình chứa tiên dược đều phải lựa chọn kỹ càng, gỗ hay đá làm bình thuốc càng nhiều linh khí càng khiến thuốc bị tác động rồi dần dần biến chất. Tuy vậy, việc khiến dược bình không có chút linh khí nào gần như bất khả thi, những vật dụng, gỗ đá vô tri dù ít hay nhiều vẫn phải bị linh khí xung quanh ảnh hưởng, ở thần giới thì lẫn tiên khí, ở ma giới thì có ma khí, ngay cả dưới trần cũng có khí tức phàm nhân lẫn vào các chất liệu. Một khi bình có linh khí, thuốc trữ vào đó vài vạn năm sẽ tự biến đổi, trừ phi nguyên liệu dược bình từ gốc đã chẳng lẫn chút linh khí nào tiên dược mới bất biến qua tháng ngày. Và nguyên liệu ấy đến tận giờ đã được sư đệ Dược Thần khám phá ra.
Vị sư đệ kia đã lặn lội đường xa, vượt ngàn trùng núi non để lấy bằng được đá cẩm thạch trên dãy núi ngăn cách thiên giới và ma giới về làm chất liệu chính cho dược bình. Những khoáng vật nơi dãy núi đấy rất kỳ lạ, dù nằm ngay ranh giới hai cõi ma – thần nhưng không hề lẫn ma tính cũng không hấp thụ tiên khí, càng không lẫn khí tức phàm trần, thuần khiết trung tính, đúng như câu nói: “Giữa nơi chính tà bất phân, trắng đen lẫn lộn lại tìm được thứ thanh sạch, vô ưu”.
Những chiếc bình từ cẩm thạch thuần khiết này thực sự không chứa tý linh khí nào, cho thuốc vào chắc chắn sẽ vẹn nguyên vạn vạn kiếp, quả là bảo vật làm người tâm huyết bào chế thuốc như Dược Thần khó có thể bỏ qua. Tuy nhiên sư đệ vì muốn thử tài bào chế thuốc của sư huynh nên đã thách đố Tỉnh Vĩ tạo ra một loại thuốc không màu, không mùi, không vị, độc mà không độc, không có thuốc giải, nhưng không hại mạng ai, không hại thể xác, không hại pháp lực, mà vẫn khiến người uống đau khổ, xin tha chẳng được. Nếu Tỉnh Vĩ bào chế thành công, tám mươi mốt chiếc bình cực phẩm sẽ trao hắn như quà sinh nhật, còn nếu thất bại, báu vật buộc phải mang về.
Lời thách đố khó đến lạnh cả người, khiến Tỉnh Vĩ phải nhíu mày suy tư đến nhăn cả trán. Trông thái độ đó, mọi người xung quanh đều đoán hươu ngốc sẽ bỏ cuộc ngay thôi, nào ngờ lúc lâu sau hắn nhếch mép cười một cái, rồi hẹn ba ngày sẽ mang thuốc đến.
Quả đúng ba ngày sau, Tỉnh Vĩ mang đến chút bột thuốc trắng mịn bảo đây chính là thứ sư đệ yêu cầu…
Con hươu này dù bề ngoài ngây ngốc nhưng đôi lúc lại suy nghĩ rất thâm sâu, đặc biệt khi suy nghĩ về… bản ngã. Hắn biết điều sơ khai nhất rằng, kẻ thù lớn nhất trong mỗi người chính là bản ngã, bản ngã ẩn chứa tham sân si hận, chi phối cả lý trí và đạo nghĩa trong bất kỳ ai. Chốn thiên giới này dù ai cũng đã là thần tiên nhưng đâu phải chư Phật mà thoát khỏi vòng chi phối bản ngã, chỉ là khắc chế bớt so với người phàm thôi, đến khi gặp đúng xúc tác, bản ngã tiên nhân vẫn bộc phát kinh hoàng, bởi đó thế gian mới có chuyện tiên nhân sa đọa vào ma đạo. Mà có một bí mật các sư huynh đệ của Tỉnh Vĩ chưa hề biết, hươu ngốc vốn có sở trường… đánh thức bản ngã, hay nói cho đúng đấy là… bản năng giống loài hắn. Có sẵn sở trường, hắn dựa vào đó bào chế loại thuốc khiến người uống đối mặt với bản ngã của chính mình, tạo nên một cuộc chiến khiến kẻ dùng thuốc không bao giờ thắng nổi. Bản ngã luôn làm bản thân phải nghe theo muôn vàn xúi giục, tốt có, xấu có, một trong xui giục tồi tệ bản ngã sai khiến thể xác làm chính là sắc dục. Thứ thuốc Tỉnh Vĩ bào chế lên nhằm chỉ một mục đích: đánh thức lòng tham sắc dục của một người đến tột cùng. Khi đã trúng thuốc, trinh nữ khuê phòng có thể thành dâm phụ lăng loàn, chính nhân quân tử thành phường gian tặc. Mà càng tàn độc hơn, thuốc chỉ hữu hiệu khi kẻ bị hạ thuốc đứng trước… người trong lòng mình, nếu kẻ ấy gặp người khác, thuốc hoàn toàn vô tác dụng. Nguyên do bởi thuốc không hề kích thích ham muốn đồi bại, thú tính tầm thường mà là kêu gọi bản ngã xấu xa đoạt lấy người yêu, phô bày cái tâm đê tiện trước người mình động lòng. Không những tâm ma bao lời nói hư hỏng đen tối nhuốm nhục dục từ lâu bị đóng dấu son lòng tuyệt mật, bao hành động ô uế, kinh tởm, cũng bị phô bày bằng hết.
Sâu thẳm bản thân, ai chẳng có mặt xấu, ai chẳng động lòng trước cái đẹp, ai không ham muốn chiếm đoạt. Nhưng ở đời mấy kẻ dám thẳng lưng thừa nhận điều ấy, đặc biệt trước người trong lòng càng phải che giấu, bởi ai chả muốn mình tốt đẹp trong mắt người yêu thương, ai không muốn người thương cảm nhận mình là kẻ chính chuyên, là quân tử. Biết rõ việc ấy, Dược Thần đã tạo ra thứ thuốc lột bỏ vẻ ngoài phong nhã, đứng đắn của bất kỳ ai, đồng thời để kẻ đó tự thân thể hiện hết cái tâm tham lam, tồi bại ngay trước mặt người mình yêu quý, tôn trọng nhất. Thuốc này là thế, không đánh vào thể chất mà đánh vào lòng người.
Bọn sư đệ thật cóng người, chẳng ngờ sư huynh thường ngày hiền hậu, ngây ngô lại có khi thâm hiểm đến thế. Tuy vậy thử thuốc thì cả bọn đâu ai dám thử dẫu đang rất muốn xem Tỉnh Vĩ nói thật hay chỉ ba hoa. Một hồi suy đi nghĩ lại, vị sư đệ thách Tỉnh Vĩ bào chế thuốc đã chọn được đối tượng – nữ tể tướng Dương Giang Phụng. Từ lâu ai cũng đồn rằng Giang Phụng đem lòng yêu thầm Quý Luân, tên người hầu lo cơm nước, giặt giũ cho mình cả mấy vạn năm. Thế mà khi hỏi đến nữ nhân kiêu ngạo ấy lại chối đây đẩy, bảo thân là phượng hoàng cao quý, Quý Luân chỉ là một con tiểu khuyển, giữa hai người sao nảy sinh chuyện yêu đương nổi. Tin đồn hư hư thực thực mối tình giữa hỏa phụng tiên nữ và tên hầu cận khiến bao người tò mò sớm chiều, đây quả là cơ hội tốt để xác nhận sự thật.
Sau khi lừa được Giang Phụng dùng thuốc, cả bọn rình rập chờ thuốc tác dụng tận cả bảy ngày. Thuốc này càng lạ ở điểm khi đã uống sẽ không bao giờ mất tác dụng, chỉ cần chạm mặt người trong lòng dược tính sẽ phát tác ngay lập tức. Bản ngã cào cấu dữ dội đến lúc được thỏa mãn, bản ngã sắc dục sẽ tự ngủ yên như chưa có gì xảy ra.
Quý Luân về thăm phụ mẫu đúng bảy ngày mới quay về phủ tể tướng, Giang Phụng đang ngồi uống trà thảnh thơi, còn thư thả cùng bao tỳ nữ trò chuyện, ngắm trăng; thế mà vừa thoáng thấy bóng tên hầu thân thiết từ đằng xa tể tướng đã nóng ran cả người, lập tức đến lao đến ôm siết Quý Luân trước sự kinh ngạc của toán tỳ nữ. Miệng Giang Phụng cứ gào lên đòi Quý Luân thỏa mãn mình, nói mình yêu Quý Luân, đam mê thân thể người ta, khao khát chuyện hoan ái với người ta lâu lắm rồi. Phụng nữ còn hôn người tình cuồng bạo, hoang dại mặc kệ bao mắt người nhìn, cuối cùng cả hai làm màn ân ái mây mưa đến ba canh giờ liền. Lời cổ nhân thật chẳng sai, kẻ thù lớn nhất trong đời bất kỳ ai chính là bản ngã trong mình, bản ngã được đánh thức thì thần tiên cũng không ngăn nổi. Xuân dược kêu gọi chuyện xác thịt phòng the có gì tàn độc, thứ xuân dược kêu gọi chính bản thân mới đáng sợ.
Bên cạnh chuyện đáng sợ, loại thuốc này còn giúp Dược Thần thắng được thử thách sư đệ đặt ra. Cả tam giới ai xin được bản ngã buông tha mình, bộc lộ phần đồi bại nhất trước người thương thì có gì đau đớn hơn. Thuốc đúng không hại mạng người, không hại pháp lực, mà đây là xuân dược đâu phải độc dược nên chẳng tính là độc, nhưng công dụng cũng tàn độc chẳng kém độc dược. Còn việc thuốc không màu, không mùi, không vị với Tỉnh Vĩ dễ như trở bàn tay. Đám sư đệ thực tâm phục khẩu phục Tỉnh Vĩ, tám mươi mốt chiếc bình đương nhiên cũng về tay hắn.
Sau khi biết chuyện, Giang Phụng chửi rủa Tỉnh Vĩ không thương tiếc, chửi nát cả Y Viện từ sớm tới chiều, tuy vậy lúc đó Tỉnh Vĩ rất tự cao, không những chả chịu xin lỗi mà còn sẵn sàng nói ngược tể tướng.
– Cô không kiềm chế được bản ngã là tự trong bản thân mình chứ tôi nào đâu có liên quan. Người đời luôn bảo phượng hoàng là vua muôn loài vũ cầm, pháplực vô biên, định lực hơn người đến mức có thể niết bàn tái sinh. Thế nhưng cô bị sắc dục điều khiển trước mặt bao người là vì cô tâm chưa tịnh, thần trí còn nhuốm nhục dục đen tối, chẳng uy nghi được giống tổ tiên, lỗi rành rành từ cô sao lại đổ sang tôi. Không tin hai ta cùng uống loại thuốc này xem có đúng một kẻ dửng dưng, một người lại tiếp tục điên cuồng tìm tình lang.
Đuối lý, Giang Phụng phát hỏa cầm kiếm rượt đuổi Tỉnh Vĩ lòng vòng khắp Y Viện, tiên hữu Thiên Cung bên đường thì tò mò đứng lại nhìn tự hỏi không biết tể tướng và Dược Thần đang chơi trò gì. Rượt bắt nhau cả buổi trời cũng dồn được con hươu ngạo mạn vào góc, tể tướng định phải đánh Tỉnh Vĩ một trận cho gãy tay, gãy chân, hoặc ít nhất cũng phải nằm bẹp vài ba tháng. Nào hay phụng nữ chưa kịp xuống tay thì Thiên Đế bỗng từ đâu xuất hiện ngăn cản với lý do thân tể tướng đầu triều không thể tự làm mình mất uy nghiêm chỉ vì một hươu sao nhỏ, chưa kể phụng nữ có đánh chết Tỉnh Vĩ cũng đâu thay đổi được việc đã rồi…
Lệnh vua thần giới ai mà dám cãi, tể tướng đàng ngậm ngùi tha cho hươu ngốc một mạng. Nhưng bản thân chưa thỏa giận đã bị can ngăn, Giang Phụng vẫn tức điên nguyền Tỉnh Vĩ sau này cũng bị bỏ thuốc xem liệu có thắng nổi bản thân mình không, còn hăm dọa hắn trên đời luôn có quả báo, nhất định một ngày nào đó quả báo sẽ tìm đến hành hạ hắn gấp trăm gấp vạn lần nàng hôm nay.
Ngày ấy Dược Thần đâu có nhân tình càng không rung động tương tư bất cứ nữ nhân nào, còn nghĩ cả đời sẽ không yêu ai nên lời nguyền rủa đó khác nào gió thoảng qua tai. Hắn nghe mà cứ cười khẩy rồi quên bẵng đi.
*
* *
Nào ngờ sau mấy vạn năm quả báo đã nhớ ra mà tìm đến gõ cửa… Chiếc bình cẩm thạch này chính là một trong tám mươi mốt dược bình Tỉnh Vĩ thắng cược, cũng đựng đúng loại thuốc tàn độc ấy. Nhìn mớ bột thuốc, nhớ lại mình xấu xa thế nào với cửu vĩ hồ, nhớ lại lời tể tướng mắng chửi tưởng đã quên từ lâu, hắn không khỏi cười đau khổ, hóa ra tâm hắn cũng đê tiện lắm, quả báo đúng là luôn có chỉ là đến sớm hay muộn.
Sự việc trong nhà Tỉnh Vĩ ngỡ không ai biết nhưng thật ra đã lọt vào mắt một người – Túc Mễ, ả thần tiên tò mò nhất nhì Thiên Cung, việc một khi đã vào miệng ả thì đâu khác gì bố cáo cho cả thần giới. Diêm Thần nhiều chuyện sau khi thấy Tỉnh Vĩ bế Trọng Xuân vào nhà, cũng trèo vào vườn sau, lúp ló dưới cửa sổ hóng hớt. Bao nhiêu chuyện từ Đường Lệ trở về, Trọng Xuân ghen tuông, còn cả hình ảnh Trọng Xuân bỏ thuốc Tỉnh Vĩ, ả đều chứng kiến rõ ràng. Đến lúc Tỉnh Vĩ nóng bừng cả người, mặt mày đỏ au, cửu vĩ hồ đã vội đóng sập cửa lại, khiến Túc Mễ không thể theo dõi diễn biến tiếp theo nhưng cũng đã đủ rêu rao cho các tiên hữu toàn Thiên Cung. Tuy vậy, ả nghĩ Tỉnh Vĩ bị bỏ thuốc là chuyện lớn dù sao cũng phải nói cho Đường Lệ biết trước, vì đâu ai biết được thứ thuốc con hươu đấy uống có phải thuốc độc hay chăng.
Ả tìm mãi mấy canh giờ mới thấy thấp thoáng dáng Đường Lệ đi cùng ai đó và… Thế gian quả là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Túc Mễ gào ầm lên Tỉnh Vĩ bị hạ thuốc trong lúc Đường Lệ đang tiếp chuyện cả nhà Hồ Vương.
Chẳng là sau khi Dược Thần về Thiên Cung với lý do có việc khẩn, Phác Hằng dự định vài ba hôm dẫn hẳn Trọng Xuân lên Y Viện vừa giải thích vừa bàn chuyện đại sự với Tỉnh Vĩ, ai ngờ ngay hôm sau mới mở mắt công chúa cửu vĩ hồ đã biệt tăm biệt tích, không để lại nửa lời nhắn gửi. Tận tới ngày nghe con trai cả bảo Trọng Xuân đang ăn vạ nhà người ta, còn hăm dọa các tiên hữu trên Thiên Cung, ông đành phải đích thân tìm đến để lôi ái nữ về nhà giáo huấn. Vừa gặp sư muội của Dược Thần, chưa hỏi han được câu nào, vua cáo thì lại nghe hung tin Tỉnh Vĩ bị hạ thuốc. Đường Lệ cuống hết hai chân, chẳng kịp nói gì cùng Hồ Vương, cứ vậy thục mạng chạy về Y Viện. Tin chấn động nhường ấy, còn liên quan trực tiếp đến con gái của mình, Phác Hằng cũng lật đật theo ngay sau tiên nữ để làm rõ sự tình.
Cửa trước bị khóa chặt, Đường Lệ phải vòng ra cửa sau, loay hoay tận mấy phút mới mở được lối đưa cả nhà Hồ Vương vào. Vừa bước đến phòng trong, cô nàng đã thấy sư huynh mình tay phải cầm mảnh sứ bén ngót, tay trái đang để ngửa lên, mặt mày đau khổ, riêng bột thuốc quá nhỏ nên nhất thời tiên nữ không để ý. Nhìn Tỉnh Vĩ trong tình trạng này, ai tránh nổi nghĩ chuyện không may, Đường Lệ vội thét ầm.
– Anh Tỉnh Vĩ! Không được làm chuyện dại dột! Đâu còn có đó!
Tiếng la thất thanh khiến hắn giật mình trượt tay, vô tình cứa mảnh sứ xước thẳng vào cổ tay trái. Vết thương rất cạn, không hề ngay động mạch nhưng tiên nữ vẫn hoảng hốt lao vào giành mảnh sứ trên hươu ngốc, thảng thốt kêu lên.
– Anh từ từ nghe em nói, chết đâu giải quyết được gì.
Hoàng tử hồ ly cũng cùng suy nghĩ với Đường Lệ nên nhanh tay đánh thật mạnh vào sau gáy Tỉnh Vĩ, làm hắn lăn ra bất tỉnh. Vợ chồng Hồ Vương vào sau ngạc nhiên hỏi.
– Mạnh Hạ! Sao lại đánh Dược Thần?
– Hắn ta định tự vẫn!