Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 1 - Chương 14: Quyển 1 - Chương 14



Hồ Vương tưởng ngã vật luôn ra sàn khi nghe bảo Tỉnh Vĩ định tự sát, mà làm sao không tin cho được khi dưới đất mảnh vỡ sành sứ ngổn ngang, tay hươu ngốc còn lăm lăm mảnh sứ bén ngót. Lúc mới vào đã trông thấp thoáng dáng Đường Lệ níu tay sư huynh, la ầm lên chuyện hành động dại dột. Nay rành rành cổ tay hắn còn rướm máu đỏ, Mạnh Hạ lại nói tận mắt thấy Dược Thần cứa mảnh sứ vào cổ tay trái, vua cáo càng khẳng định thêm việc hươu sao tự sát là thật.

Nhìn trên giường, đứa con gái nghịch ngợm đang nằm ngủ, thân người phô gần hết da thịt, chỉ có tấm chăn mỏng đắp hờ, tộc hậu không khỏi bàng hoàng, suýt lăn ra ngất. Hồ Vương thấy chiếc bình màu xanh cồm cộm dưới chân liền cầm lên hỏi Túc Mễ. Ả Diêm Thần gật đầu lia lịa xác nhận đây chính là thứ thuốc công chúa lén cho Tỉnh Vĩ uống.

– Đây… không phải độc dược… là xuân dược… xuân dược cực mạnh. – Đường Lệ tái mặt lắp bắp.

Phác Hằng thất kinh, vô thức thả luôn tay cho lọ thuốc rơi xuống đất, hóa ra là thế, thảo nào Tỉnh Vĩ quần áo xộc xệch, Trọng Xuân mê man trong tình trạng không nói nổi. Hươu sao này đã một lần đưa thân liều mạng cứu ông, sau đấy lại tình nguyện chăm sóc thương tích tận ba tháng ròng, giờ Trọng Xuân lại đi bức tử người ta, thế khác nào gây nghiệp chướng đâu.

Mạnh Hạ tức tối lay mạnh vai gọi đứa em gái gây chuyện tày đình dậy để phạt tội. Bỗng Trọng Xuân níu lấy tay hoàng tử. Có vẻ nghĩ đây là Tỉnh Vĩ nên miệng làu bàu.

– Tỉnh Vĩ! Chàng xấu xa thật! Nhưng em thích lắm, sau này còn đòi đuổi em đi, em sẽ cho chàng uống hết cả lọ đấy! Giờ chàng là của em! Của một mình em!

Câu nói trong mơ màng khác nào lời thú nhận cửu vĩ hồ này đã phục xuân dược người ta. Mạnh Hạ nhớ tới chuyện Tỉnh Vĩ từng đưa thân cứu phụ thân mình dù không biết đấy là ai, còn tự nguyện giúp Hồ Vương trị thương chẳng cần trả công. Ơn nghĩa đó, cả nhà chưa kịp đền đáp, hoàng muội lại lấy oán báo ân. Hoàng tử cho rằng Tỉnh Vĩ là thần tiên hành y lẫy lừng mà bị hạ thuốc, còn là thuốc làm chuyện đồi bại nên mới uất ức tới mức định kết liễu mình. Nghĩ đến đây Mạnh Hạ thật chẳng kìm nổi tức giận.

– Dậy mau! – Hoàng tử nóng thật rồi.

Trọng Xuân nghe tiếng hét liền giật nảy người, nàng mở mắt ra thì thấy phụ mẫu lẫn hoàng huynh đang giận tím mặt nhìn mình. Mạnh Hạ ném quần áo về phía em gái.

– Mặc vào rồi quỳ xuống! Tội ngươi không nhỏ đâu!

Cửu vĩ hồ mặc xong y phục nhưng không quỳ xuống mà chạy ngay đến giằng Tỉnh Vĩ đang nằm mê man ra khỏi tay Đường Lệ, mắt lườm tiên nữ nhỏ tóe lửa. Cả gia đình Hồ Vương thật chẳng còn lời nào nói được hồ ly này.

– Ngươi… thật là… có biết mình vừa làm gì không? – Mạnh Hạ Công quát em gái.

– Dĩ nhiên là biết! Mọi người biết từ lâu rồi còn gì, em yêu Tỉnh Vĩ! Em sẽ ở đây luôn, không về đâu. – Cửu vĩ hồ đanh đá đáp.

– Có yêu cũng không đến mức phải làm như thế! Mau về Hồ tộc để cha xử tội ngươi.

Nghĩ đến việc Đường Lệ còn ở đây Trọng Xuân nào cam tâm về nhà nên liền lớn giọng với hoàng huynh.

– Em làm thế này cũng học anh thôi! Đừng tưởng em không biết anh lấy được chị Oanh Thục nhờ chuốc rượu, còn bắt em về em sẽ la ầm cho mọi người biết vì sao Hầu Vương đồng ý gả con gái đi nhanh đến thế.

Thật ra đâu cần la ầm, bởi khi trả lời Hồ Vương xong Túc Mễ đã nhanh chóng chuồn êm, đồng thời cũng kịp thời truyền tin chấn động cho toàn thể Thiên Cung. Tin tức lớn nhường ấy đương nhiên hết thảy mọi người đều tụ tập lại nghe ngóng cho thỏa tò mò. Và giờ đây, nhà Tỉnh Vĩ đông chẳng khác chi chợ làng…

Bên ngoài kia bao nhiêu tiên hữu nghe không xót chữ nào chuyện hai cửu vĩ hồ lời qua tiếng lại. Ai cũng cứng đầu, ương bướng kẻ đòi kéo người về, kẻ sống chết muốn ở lại, cự cãi lôi hết việc không hay ra mà thét vào mặt nhau. Phen này tộc hậu đã ngất thật chứ chẳng còn loạng choạng nữa. Hồ Vương tay đỡ vợ, mắt nhìn hai đứa nghịch tử không biết giữ thể diện đang gào ầm lên, đầu lại nghĩ đến hồ ly trắng chín đuôi luôn được coi là loài quyến rũ, mị lực ghê gớm, khiến bao kẻ si mê, đi đến đâu đào hoa nở theo đến đấy, cớ sao ông là vương cả thần tộc này mà hai đứa con lại quỵ lụy đến phải gài bẫy nhân tình để ép hôn.

Việc trong nhà chưa hết đau đầu vua cáo, còn thêm chúng tiên hữu bàn tán bảo con cái Hồ Vương thoạt trông kẻ tuấn tú, người xinh đẹp nào ngờ hóa ra toàn bọn thủ đoạn, giăng bẫy người khác. Lắm kẻ hiếu kỳ nhìn từ cửa sau, liên tục nói ra nói vào, kẻ bảo Dược Thần cả vạn năm hành y giúp đời vậy mà thiên mệnh chẳng thương xót kẻ hiền hậu, tự dưng chuốc nhục nhã vào người, nhục nhã đến độ suýt kết liễu cả bản thân.

Ngay lúc đó, Đường Lệ còn lấy y cụ băng kín vết thương trên tay hươu ngốc đồng thời kéo áo lại hộ sư huynh, khiến vài người độc mồm chỉ trỏ nói Tỉnh Vĩ thân nam tử lại bị hãm hại tới mức tàn tạ, mặt mày trắng bệch, y phục lệch lạc bung hết vải vóc, tay rơm rớm máu đỏ. Kẻ thêm thắt rằng mấy việc chiếm đoạt thân xác đâu phải lúc nào cũng là nam nhi chủ động, ai mang tâm địa xấu xa thì ắt sẽ giăng bẫy, chẳng phân biệt nam nữ.

Hồ Vương nghe lời bàn tán ác ý không chịu nổi đành thét lớn.

– Có im ngay không? Ta vẫn còn ở đây mà. Về! Về Hồ tộc ngay! Cả hai đứa!

Hồ Vương từ lâu được biết là lão thần nhân từ nhưng khi ông đã nổi nóng đừng ai dại cãi lời. Bởi thế hai hồ ly nhỏ liền im bặt chẳng dám nói tiếp, chúng thần tiên bên ngoài lục đục bỏ đi hết. Tỉnh Vĩ cũng tỉnh dậy vì âm thanh lớn, lắc lắc cái cổ còn đau điếng, chưa kịp hỏi gì thì thấy cảnh hoàng tử Hồ tộc nắm tai cáo Trọng Xuân lôi đi. Xoay sang ngay bên cạnh lại phát hiện tộc hậu và Hồ Vương đang xin lỗi hết lời vì cửu vĩ hồ đã gây chuyện phiền phức, làm hắn ta chịu uất ức. Song thân của Trọng Xuân còn thề thốt sẽ gánh hết trách nhiệm, sẽ quở phạt con gái nghịch ngợm nhớ đời, bao nhiêu tổn thương Dược Thần phải chịu sẽ bù đắp hết. Tỉnh Vĩ vẫn ngu ngơ hoàn toàn chưa hiểu người ta ám chỉ điều chi nên cứ gật gù chiếu lệ.

Trọng Xuân không ngừng phụng phịu bảo muốn được gả ngay vì đã trót nhúng chàm, không muốn neo thêm nữa. Nghe thế, Hồ Vương một mực nói dĩ nhiên phải gả con gái đi cho bớt phiền phức, nhưng sự tình đang rối ren, phải đợi ba bốn tháng cho mọi việc lắng xuống mới tính toán được. Kì kèo một hồi lâu Trọng Xuân mới chịu rời khỏi nhà Tỉnh Vĩ, trước khi đi vẫn kịp gửi Đường Lệ cái lườm lạnh gai óc.

Mạnh Hạ thì nhét nhẫn hồ ly bạch ngọc vào tay Dược Thần, hăm dọa.

– Ngươi đeo vào ngay, cấm tháo ra. Đây là bảo vật tộc chủ Hồ tộc trao cho con rể, ngươi dám tháo ta sẽ lập tức chặt lìa tay ngươi.

Giờ Tỉnh Vĩ mới hiểu ý nghĩa nhẫn này, hóa ra hắn được chấm làm rể từ lâu rồi, nhưng cuối cùng từ được làm rể lại thành bị dọa chặt tay.

Phần cửu vĩ hồ, bị lôi về tận Hồ tộc rồi mà cứ cứng đầu la ầm lên đòi được gả cho Tỉnh Vĩ, còn nhất mực dọa nạt nếu không gả mình về nhà người ta thì sẽ chết trước mặt cả dòng họ. Từ ngoài kết giới vào tới động hồ ly không ai không nghe Trọng Xuân la thét ầm ĩ rằng người thương trên Y Viện với tình địch kia thế nào cũng bị cưỡm mất. Nàng gào vang vang rằng mình và người ta đã gạo nấu thành cơm, giờ dẫn về chi cho phí thời gian, ở cùng tận mấy tháng rồi thì cớ chi còn phải chờ đợi.

Dường như với hai huynh muội hồ ly này việc nhiều đào hoa và việc có ý trung nhân vốn không chút liên quan. Bao nhiêu kẻ đeo đuổi thì lên mặt làm cao đặt điều kiện trên mây, đến khi gặp đúng người trong mộng, điều kiện ban đầu hóa hư vô tựa chưa từng tồn tại, chỉ sống chết biết mỗi nhân tình. Mạnh Hạ cũng từng phạm lỗi tương tự em gái, tội xúc phạm thân xác công chúa Hầu tộc bởi vậy bị phạt rất nặng, phạt tưởng hơn cả tháng trời, nhưng hoàng tử bị đánh bị phạt giam bao lâu cũng chẳng lo đói, chẳng lo khổ, chỉ lo không gặp được Oanh Thục. Hôm nay Trọng Xuân còn cả núi hình phạt trước mắt đợi chờ cũng chẳng màng hoảng sợ, chỉ canh cánh nỗi sợ mất Tỉnh Vĩ.

Hoàng phi Oanh Thục ngồi nhà cũng nghe được không ít tin tức nên lòng khá bất lực khi biết con cáo nhỏ kia học theo Mạnh Hạ. Hầu nữ đã cảnh báo từ lúc mới gặp Tỉnh Vĩ, đã nhắc hắn cẩn thận với Trọng Xuân, phải ra xa khỏi động hồ ly, ai ngờ số em rể còn khổ hơn cả nàng, trốn về tới tận nhà còn bị bám theo hạ thuốc. Ngày xưa Oanh Thục chỉ bị bỏ chút rượu, riêng nay Tỉnh Vĩ bị phục hẳn xuân dược. Con hươu ấy quả đúng thật với hai từ “bức ép”, chắc chắn tội Trọng Xuân gây lên không nhỏ, nên giờ Oanh Thục chỉ còn biết chờ xem em chồng ngang ngược bị phạt nặng nhường bao.

Phần lão thần Bằng Thủy cuống quýt cả lên, đứng ngồi chẳng yên, khổ trong lòng nhưng không thể nói được câu nào. Lão chỉ còn cách viết thư xin Thiên Đế chớ kể việc vừa qua với cha ruột của Tỉnh Vĩ kẻo sẽ một phen lật trời lật đất lên, chọc vào nhà kẻ ấy là họa… diệt tộc. Rồi qua ba ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, lão tiên nhân đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận hồi âm rằng Thiên Đế đang cố hết sức ngăn chặn tin tức phát tán ra từ Thiên Cung, đồng thời cũng cố cầm chân Tỉnh Vĩ. Giờ phần còn lại chỉ cần nhà Hồ Vương giữ mồm giữ miệng cho mọi việc lắng xuống.

Bằng Thủy nhẹ nhàng xếp thư lại, nếu đúng như lời vua thần giới thì cũng tạm an tâm được. Phần việc trong nội bộ Hồ tộc, giữ kín thông tin không khó, Trọng Xuân chắc cũng chẳng làm ầm lên được do hồ ly đó chắc chắn phải chịu phạt.

Phía bên Tỉnh Vĩ thì…

Trọng Xuân đi rồi Y Viện bỗng u buồn lạ thường, lòng Tỉnh Vĩ u buồn gấp mười, chưa kể còn việc lo lắng không biết Trọng Xuân khi về Hồ tộc có bị la mắng gì chăng. Hắn ta mấy lần định chạy đến Hồ tộc thăm người thương nhưng bị… Thiên Đế ngăn lại.

– Chuyện ngươi và Trọng Xuân phen trước đã bị bàn tán khắp hang cùn ngõ hẻm, xôn xao tận mấy ngày liền. Ngươi ngay lúc này đi sang Hồ tộc chính là hại người ngươi thương, để tiên hữu nhìn thấy ắt đồn đại lung tung. Nếu hồ tiên trong tộc nói ra nói vào, chuyện sớm muộn gì cũng lọt vào tai cha ngươi, ngươi ngồi yên một chỗ mới giữ an toàn được cho con cáo ấy, ngươi biết tính ông ấy quá còn gì, bứt dây động rừng khác chi chọc tức thân phụ mình. Ngươi nhẫn nhịn chờ thời đi, giờ Trọng Xuân đã là người của ngươi, lo lắng gì nữa.

Lời khuyên không thể hợp lý hơn, hắn đành cắn răng ở yên chốn Thiên Cung với trăm mối tơ vò, ruột gan bồn chồn lo âu, tâm trí linh cảm việc không lành, cứ ra vào ngớ ngẩn quên trước quên sau, đôi lúc còn ngồi gục đầu thở dài ảo não bất lực. Thêm vào đấy vì lúc cửu vĩ hồ ghen tuông, ném đồ tứ tung đã vô ý làm Tỉnh Vĩ bị bầm đen một vùng ngay bả vai. Hễ ai chạm đến hươu sao liền lập tức cảm thấy đau buốt da thịt nên trong vòng gần cả tháng cương quyết không cho bất kỳ ai động vào người.

Và từ đó những tin tức tam sao thất bản lại đẩy đưa, khi đến tai Hồ Vương thì thành ra sau hôm Trọng Xuân gài bẫy, Dược Thần bị ám ảnh tâm lý, thần trí hoang mang, nhiều lúc ngồi gục đầu đau đớn đến không còn nước mắt để khóc. Lời bép xép mách lẻo rằng công chúa Hồ tộc khiến Tỉnh Vĩ hoảng tới mức giờ huynh đệ bằng hữu cũng không cho động chạm thân thể, người ta đặt nhẹ tay lên vai cũng la ầm chẳng khác sợ bị… xâm hại.

Mấy lời đồn ấy khác nào dập đòn chí mạng cho Hồ Vương, đồng thời cũng làm ông liên tưởng với chuyện Oanh Thục năm xưa. Vì vậy vua cửu vĩ hồ cứ dăm hôm lại nhờ hầu cận mang lên thuốc men, nhân sâm, linh chi, đủ loại quý dược đều hơn ngàn tuổi nhằm giúp hươu ngốc ổn định tinh thần. Thậm chí còn gửi kèm cả thư từ an ủi, động viên Tỉnh Vĩ đừng làm gì tổn hại bản thân,, đừng đau buồn, tuyệt vọng vì việc đã trót xảy ra, đâu giải quyết được gì, chỉ làm tình cảnh thêm tệ hại. Hồ Vương hứa trăm phần đền bù tất cả, không để ai thiệt thòi quá lâu.

Chẳng qua do lần Oanh Thục bị hãm hại, mỗi lúc có ai trực tiếp kể việc đêm định mệnh, hầu nữ đều gào khóc, không cho phép nhắc tới chuyện xưa. Đêm thì nàng ta ngủ không yên vì sợ khi mở mắt thức dậy sẽ thêm lần thấy cơn ác mộng khủng khiếp. Kẻ nào muốn an ủi hầu nữ đều phải lựa lời xa gần hàm ý nhẹ nhàng cốt tránh gợi lại ký ức buồn. Rút kinh nghiệm lần ấy, khi viết thư lên cho hiền tế tương lai, Hồ Vương cũng mượn lời bóng gió, mượn chuyện xưa nói chuyện nay làm hươu ngốc lại ngốc thêm mấy phần, chẳng biết tại sao một bức thư vỏn vẹn hai mặt giấy lại đếm được gần cả trăm chữ xin lỗi.

Rồi sau đấy còn râm ran hung tin Hồ Vương nổi nóng đánh công chúa nghịch ngợm một trận nên thân, còn nhốt trong động hồ ly mấy ngày răn đe, không cho ai đến thăm. Tỉnh Vĩ lòng nóng hơn cả lửa đốt nhưng không được phép ra khỏi Thiên Cung. Thiên Đế chặn hắn ngay từ ngoài cổng, khuyên hắn lúc này càng phải bình tĩnh, Trọng Xuân bị phạt càng dễ khiến tin tức rầm rộ, kẻ thêm mắm người dặm muối, hắn góp mặt vào là bức chết nhân tình.

Vua thần giới đã cương quyết ngăn cản, thêm lời ông ta cũng chẳng sai, hắn đành ôm đau khổ lầm lũi về Y Viện lặng lẽ viết thư và gửi thuốc cho người yêu, thầm cầu mong hồ ly không sao. Đường Lệ kề bên cũng chỉ biết an ủi, khuyên nhủ sư huynh đừng quá lo lắng, bởi chúng tiên hữu từng bảo nhau công chúa Hồ tộc từ nhỏ đã cứng đầu, bị phạt đánh nhiều như ăn cơm bữa, nên chắc chắn phen này nàng ta cũng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng để hươu ngốc phải đứng ngồi chẳng yên.

Sư muội nói thực không sai, nhưng người yêu bị phụ mẫu phạt ai an tâm cho nổi. Những ngày tiếp đến bởi thương nhớ Trọng Xuân, hươu sao cứ thẩn thờ đầu óc, ăn ngủ mất ngon, sắc diện ủ ê. Thấy sư huynh cứ thất thần mặt mày trong khi Hồ Vương hẹn ba tháng nữa mới quay lại, Đường Lệ đành giúp Tỉnh Vĩ bình tâm bằng vài mớ dược liệu lấy được ở Bắc Hải. Hươu sao này may mắn ngoài tình yêu dành cho Trọng Xuân, vẫn còn mối tình khắc cốt ghi tâm dành cho… thuốc thang nên mớ cây cỏ lạ lùng cũng thu hút chú ý của hắn được vài ngày. Tia nắng nhỏ nhìn Dược Thần phấn chấn hơn chút ít đã tạm an tâm ba phần. Nào đoán được, chỉ độ tuần sau, hai sư huynh muội đang đào đất định trồng thảo dược, bỗng từ đâu một… hồ ly trắng như hoa bưởi bất thần lao tới ôm chầm Tỉnh Vĩ. Miệng nàng ta liên hồi bảo hắn không nhớ mình, không thương mình, mình vừa đi chưa lâu đã ra đây tư tình với Đường Lệ.

Nói thế có oan ức cho Đường Lệ không kia chứ, rõ ràng là hai người đang trồng cây, tư tình gì mà tay đầy đất cho được. Chưa kể thảo dược vừa cắm xuống Trọng Xuân lại chạy chẳng nhìn đường mà lao đến đạp nát hết. Đúng là làm khổ Đường Lệ.

Chợt hươu ngốc giật mình hỏi cửu vĩ hồ nguyên cớ chi lại tìm lên đây, là nàng đã xin phép đường hoàng hay lén trốn đi. Trước câu hỏi đầy nghi ngờ của người thương, Trọng Xuân liền mỉm cười vui vẻ bảo hắn chớ lo nghĩ vì hôm nay nàng đến Y Viện cùng phụ mẫu. Nói xong, hồ nữ còn chỉ tay ra dấu cho Dược Thần trông về hai bóng người đằng xa. Nhìn theo ngón tay hồ nữ, hươu sao quả thực đã thấy vợ chồng Hồ Vương đang tiến đến, nhưng dáng vẻ họ lại bất lực vô cùng.

Vào đến trong nhà, cửu vĩ hồ xoắn tít lấy Tỉnh Vĩ bảo xa nhau biết bao ngày nhớ thương thế nào, tương tư trằn trọc mà chỉ đọc thư chẳng gặp người thật không cam lòng. Mấy lời ngọt ngào làm Tỉnh Vĩ vui chẳng khác lòng nở hoa, ai ngờ ngay sau đấy nàng ấy đã nói một câu sét đánh ngang tai.

– Em và con nhớ chàng lắm! Em lên lần này sẽ ở lại luôn.

Chỉ vài chữ nhắc tới con cái đã khiến Tỉnh Vĩ và Đường Lệ ngớ người, tròn mắt nhìn cửu vĩ hồ đang cười toe toét. Nhất là hươu ngốc, hắn xanh mặt nghĩ nhẽ nào công chúa đã có… có…

Hồ Vương dùng vẻ mặt khổ sở bảo Tỉnh Vĩ.

– Bắt mạch đi, nói nhiều chi bằng cho kẻ hành nghề y như ngươi tự chuẩn đoán.

Bắt mạch đến ba bốn lần Dược Thần chắc chắn Trọng Xuân có thai, tính theo thời gian hoàn toàn trùng khớp với lúc mình bị bỏ thuốc, vậy là hắn sắp làm cha rồi. Đến nước này phu thê Hồ Vương, chẳng trì hoãn thêm nữa, cứng giọng đề cập luôn chuyện hôn sự với Tỉnh Vĩ. Hắn ta yêu Trọng Xuân tận tâm can, giờ có cả con cái, làm sao không lấy cho được. Thế là không cần nói chi dày dòng, hắn nay gần như chính thức trở thành con rể Hồ Vương.

Phần Trọng Xuân, không thèm quan sát thái độ vừa khó chịu vừa ê chề từ song thân, cứ chồm tới hôn một cái lên môi hươu ngốc.

– Nhờ đứa nhỏ này mà em mới tránh được việc bị phạt, xem như chàng đã cứu em ngay trước cửa thủy lao, Vĩ lang giỏi quá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.