Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 72: Lập Tức Nhiệt Huyết Nổi Dậy (2)



“Cường giả cung đao với cường giả, kẻ yếu vung đao với kẻ yếu!”

“Ngươi nên cảm tạ ta, nếu như không phải ta đến kịp thời, một đao này của ngươi chém xuống, ngươi sẽ thật sự bị hủy hoại!”

Diệp Ninh không nhìn hắn nữa.

Hắn cầm mũ quan lên, nhẹ nhàng đội lên đầu.

Sải bước đi về phía phủ Uy Vũ Hầu.

Trái phải đều là đi chịu chết, nhưng người khác đến hay không cũng không sao cả, hắn cũng lười nói chuyện.

Nhìn bóng lưng của hắn, con mắt Ngụy Thông Phán ướt át.

“Diệp đại nhân nói rất đúng, ta đúng là một phế vật.”

Nhiều năm trước đó, hắn vẫn còn là người thiếu niên.

Cũng từng tràn ngập ảo tưởng, tưởng tượng mình giúp đỡ thiên hạ, trở thành anh hùng.

Nhưng mà hiện thực lại hung hăng cho hắn một cái tát.

Hắn không chịu thua.

Thế là bị đày đến Viện giám sát.

Ở đây, thối rữa, bốc mùi, bị người khác quên lãng.

Vì thế, hắn dần trở nên dễ nóng giận, trở nên không quan tâm nhân tình, sống giống như là một cái xác không hồn.

Đây là lỗi của hắn sao?

Cho đến trước ngày hôm nay, hắn đều cảm thấy là thế giới này sai.

Hắn chẳng qua là một kẻ bé nhỏ không đáng nhắc đến, hắn có thể thay đổi được cái gì?

Tất cả mọi người đều là như thế, đều là kẻ bị hiện thực đánh bại.

Nhưng mà hôm nay, sau khi nhìn thấy Diệp Ninh.

Hắn mới phát hiện, mình sai rồi.

Thế gian này thật sự có người tìm đường sống trong chỗ chết.

Chịu vì một lão giả bán than, mà đi khiêu chiến với tiên môn chí cao vô thượng.

Đây là tinh thần không biết sợ như thế nào?

“Đại nhân, Ngụy Văn Thông ta đến đây!”

Hắn cắn răng gầm nhẹ.

Đầu tiên là đỡ lão nhân dậy, sau đó khom người hành lễ với lão giả một cái.

Sau đó sải bước đi ra ngoài.

“Đại nhân, lão Ngưu ta đến đây!”

Một tên mập da đen xấu xí phát ra tiếng người khiến người khác sợ hãi, cũng đi theo ra ngoài.

“Ngụy Văn Thông, Ngưu Tiến Hỉ, hai người các ngươi điên rồi, thật sự muốn đi chịu chết sao!”

Lão đầu kỳ quái nhìn bóng lưng hai người này, vô cùng tức giận.

Hai tên khốn kiếp này!

Đúng thật là không biết trời cao đất rộng, các ngươi cho rằng có thể thay đổi gì sao?

Đây chính là phủ Uy Vũ Hầu đó!

Lý trí nói cho hắn biết, lần này đi đến đó, không có một chỗ tốt nào, hơn nữa sẽ chỉ rước lấy thù hằn của phủ Uy Vũ Hầu.

Vì một lão đầu không quyền không thế, mà đắc tội với phủ Uy Vũ Hầu, trên đời này còn có cuộc mua bán lỗ vốn thế sao?

Chỉ là vì sao, thế mà bản thân hắn cũng lệ nóng quanh mắt?

Không thể nào, không thể nào, Võ Tam Tư à Võ Tam Tư, ngươi tuổi đã cao, lẽ nào ngươi đã quên mình chịu khổ, chịu tội như thế nào sao?

Ngươi cũng bị kích động?

“Kẻ điên! Tất cả các ngươi đều là kẻ điên!”

Hắn cắn răng, cũng đi theo ra ngoài.

Chuyến đi này, toàn bộ Viện giám sát dốc hết toàn bộ lực lượng.

Miễn là còn sống, máu sẽ không lạnh, luôn có một người như thế, một chuyện như vậy, có thể khiến cho nhiệt huyết con người sôi trào lần nữa.

Thái Hưỡng Cao cũng nhiệt huyết sôi trào nhưng lại sững sờ đứng tại chỗ.

Trong nháy mắt, hắn cau mày.

“Ngụy Văn Thông, Ngưu Tiến Hỉ?”

“Hai cái tên này tại sao lại nghe có chút quen tai vậy?’

“Nhưng hình như đã rất lâu rồi… Vì sao ta lại không nghĩ ra?”

Thái Hướng Cao cũng đuổi theo đội ngũ.

Hắn là một người có tính tò mò rất mạnh, “Ngụy Văn Thông” và “Ngưu Tiến Hỉ”, hai cái tên này, hắn nhất định đã nghe qua, chỉ là không nhớ ra được.

Càng không nghĩ ra, hắn lại càng muốn nghĩ.

Đối với văn nhân mà nói, chính là phải có loại tính cách để tâm vào những chuyện vụn vặt này, nếu không khó thành công.

Hắn là Trạng Nguyên, phương diện này càng là không kém ai.

Đám người Viện giám sát đuổi theo bước chân của Diệp Ninh.

So với những nha môn khác, quần áo của Viện giám sát là hoàn toàn khác biệt.

Đây cũng là yêu cầu của Thái Tổ năm đó.

Viện giám sát là cơ quan tư pháp công chính nhất cao quý nhất trong mắt của Thái Tổ, có rất nhiều quyền lực trùng với các nha môn khác, nhưng lại cao hơn bọn họ không chỉ một đầu.

Chẳng hạn như, có một vụ án nào đó, mấy nha môn đều đang giải quyết, nhưng một khi Viện giám sát ra trận, những nha môn khác nhất định phải nhường đường vô điều kiện.

Chính là bá đạo như thế.

Cho nên nhất định trên các mặt, phải thể hiện ra sự đặc thù của Viện giám sát.

Ví dụ như trang phục.

Tất cả quan phục của Viện giám sát, đều là màu đen huyền, đường vân bên trên trang phục là Huyền Điểu, lộ ra một cỗ hương vị nghiêm túc, lạnh lẽo.

Ở trong quan trường, độc lập độc hành là một chuyện rất nguy hiểm.

Viện giám sát có đủ loại “đặc quyền”, khắp nơi khác biệt, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng ước ao ghen tị của các nha môn khác.

Nhưng cái này lại vừa đúng mục đích của Thái Tổ.

Không khiến người khác hận, Viện giám sát sao có thể thể khiến người khác yên tâm?

Dạng nha môn giống như Viện giám sát, nhất định là không có bằng hữu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.