Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 73: Viện Giám Sát Tái Xuất Giang Hồ



Bọn họ sẽ chỉ đắc tội đồng liêu, mà không thể hòa hợp êm thấm.

Nhìn thì giống như là quyền lực khổng lồ, nhưng trên thực tế lại là gông xiềng vô hình, trói buộc Viện giám sát thật chặt.

Cho nên, đánh giá từ xưa đến nay đối với Viện giám sát, chính là phân hóa hai cực.

Ở trong mắt quan lại, Viện giám sát là một ẩn số, là đại địch số một, mỗi lần Viện giám sát xuất mã, vẫn luôn là không có chuyện tốt.

Ở trong mắt bách tính, Viện giám sát đại biểu cho công chính, là nha môn có khả năng tín nhiệm nhất ở trên đời này.

Các nơi ở Đại Chu, đều có nha môn của Viện giám sát.

Gặp phải khó khăn, tìm Viện giám sát là đúng rồi.

Nhưng đây là những chuyện trong quá khứ, mọi người cũng đã sớm quên đi sự tồn tại của Viện giám sát.

Cho dù là lão bách tính ở trong kinh thành kiến thức rộng rãi, khi nhìn thấy đoàn người Viện giám sát mặc quan phục đen huyền, phối thêm với yêu đao, cầm theo dây sắt rêu rao gây sự chú ý, nhất thời cũng rơi vào trong mờ mịt.

“Đây là nha môn nào vậy?”

“Vì sao từ trước đến giờ ta chưa từng gặp? Trang phục bọn họ mặc cũng kỳ quái, dáng vẻ cũng kỳ quái.”

“Đúng vậy, nhất là người dẫn đầu kia, đến ngay cả quan phục cũng không mặc, chỉ đội mũ quan.”

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Dạng đội ngũ như thế này, ở trong bối cảnh thời đại bây giờ, nhất định là rất đột ngột.

Nhất là Diệp Ninh dẫn đầu, quần áo không chỉnh tề, hoàn toàn không có dáng vẻ của người làm quan nên có.

“Quan phục màu đen, hoa văn Huyền Điểu, đây là người của Viện giám sát?”

Cuối cùng cũng có người nhớ ra, nói với vẻ khó có thể tin.

“Viện giám sát? Viện giám sát nào?”

“Không phải Viện giám sát đã sớm bị hủy bỏ rồi sao? Bây giờ còn có cái nha môn này?”

“Thái Tổ có lệnh, Viện giám sát vĩnh viễn không thể hủy bỏ, vì thế Viện giám sát vẫn luôn tồn tại, chỉ là đã quá nhiều năm không nghe được thanh âm của bọn họ.”

Một đám người đọc sách đi ra, những điều bọn họ biết vẫn luôn nhiều hơn một chút so với bách tính bình thường.

Nghe lời này, tiếng nghị luận của đám người càng lớn hơn.

Viện giám sát tái xuất!

Thế mà Viện giám sát cũng có thể có ngày tái xuất?

Bọn họ tái xuất là muốn làm gì?

Đủ các loại nghi vấn, xuất hiện ở trong đầu mọi người.

Nhất là các đại quan quý nhân ở kinh thành, sau khi biết được tin tức, cả người đều mơ hồ.

Viện giám sát muốn làm gì?

Không đúng, Viện giám sát có thể làm gì?

Một nha môn đã sớm bị lãng quên, rốt cuộc bên trong còn có mấy người, đều không ai có thể nói rõ, bọn họ quang minh chính đại đi trên đường phố như thế, là muốn làm trò gì?

Vô số ánh mắt, chú ý đến đội ngũ đặc biệt này.

Nhưng điều đó cũng không quan trọng.

Diệp Ninh dẫn theo tiểu cô nương câm điếc, đi ở phía trước, ôn nhu nói.

“Đợi lát nữa, ngươi đứng xa một chút, đừng đến gần ta.”

Tay tiểu cô nương câm điếc có chút lạnh.

Diệp Ninh dùng sức nắm chặt, sau đó cười cười.

Đây là nụ cười cáo biệt.

Ta sắp phải đi chết rồi.

Đợi ta trở thành Thiên Đế, đến lúc đó sẽ trở lại đón ngươi.

Nhưng dưới góc nhìn của tiểu cô nương câm điếc, rõ ràng ý nghĩa của nụ cười này là sinh ly tử biệt.

“Thật ra ngươi thật sự không cần phải hầu hạ ta, qua mấy ngày nữa có thể ta sẽ chết rồi, đến lúc đó những gia nghiệp này sẽ để lại cho ngươi và đám người Hoàng thúc.”

Câu nói lúc sáng sớm Diệp Ninh thuận miệng nói ra kia, vang vọng ở trong đầu nàng.

Ta hiểu rồi.

Hắn cũng đã sớm nghĩ kỹ, muốn dùng tính mạng của mình trả cái giá lớn, để đi giữ gìn công bằng và chính nghĩa.

“Có lẽ nha môn khác sẽ không bởi vì một xe than, một lão giả bán than, mà đi đắc tội với phủ Uy Vũ Hầu, nhưng Viện giám sát sẽ làm.”

Hắn muốn dùng mạng của mình, nói cho người đời biết, cái gì mới là công bằng và chính nghĩa.

Hốc mắt của tiểu cô nương câm điếc ướt át.

Mới quen biết Diệp Ninh mấy ngày, nhưng nàng đã hoàn toàn bị Diệp Ninh khuất phục.

Rốt cuộc đây là một người như thế nào!

Rõ ràng hắn có tài hoa vô song cử thế, nhưng lại bình dị gần gũi.

Hắn còn trẻ mà bản thân đã ở vị trí cao, tương lai còn có tiền đồ sáng lạn, nhưng mà hắn lại chịu vì một bách tính nhỏ bé, mà lấy mạng sống của mình đẩy vào nơi nguy hiểm.

Trên thế giới này không có quan tốt như thế.

Trước kia không có, tương lai cũng sẽ không có.

“Nếu như lúc trước nhà ta gặp được ngươi, có một người như thế chạy đông chạy tây vì nhà ta, có lẽ tất cả đều sẽ thay đổi.”

Tiểu cô nương câm điếc nhẹ gật đầu.

Xem ra nàng rất ngoan ngoãn.

Nhưng trên thực tế nước mắt của nàng đã chảy đến trong lòng.

Nàng đã nghĩ kỹ, hôm nay Diệp Ninh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.

Nàng sẽ dùng tính mạng đi bảo vệ Diệp Ninh, giống như là Diệp Ninh dùng tính mạng của bản thân để đi giữ gìn công nghĩa.

Ngay vào lúc tiểu cô nương câm điếc hạ quyết tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.