Bởi vì tổ tiên lập được công lớn, cho nên ban thường tước Hầu, cha truyền con nối.
Mười mấy đời Uy Vũ hầu, có thể nói là hưởng đủ hoàng ân.
Nhưng mà hắn đã làm gì?
Ỷ vào con gái nhà mình ôm được đùi Quần Ngọc Các, từ đó về sau, đến ngay cả hoàng thất cũng không coi ra gì.
Hoành hàng bá đạo, tham lam phóng túng, bất chấp vương pháp, xem thường hoàng quyền… đủ loại như thế, Cơ Minh Nguyệt đã sớm nhìn hết trong mắt.
Hận không thể tiêu diệt cho sảng khoái!
Nhưng nàng biết rất rõ đạo lý, nhỏ không nhịn sẽ bị loạn mưu lớn.
Chỉ là một Uy Vũ Hầu nho nhỏ, cho dù có phách lối như thế nào đi chăng nữa, đều chỉ là tai họa bệnh ghẻ mà thôi.
Nếu như kế hoạch của nàng có thể thành công, bóp chết hắn cũng đơn giản giống như là bóp chết một con rệp vậy.
Nếu như không thể thành công, Đại Chu diệt vong, vậy thì có giết Uy Vũ Hầu hay không còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho nên, Cơ Minh Nguyệt mới nhường nhịn đủ kiểu với Uy Vũ Hầu.
Loại thái độ này của nàng, quả nhiên che giấu được tiên môn.
Để cho tiên môn cảm thấy, nàng là một hôn quân không có cốt khí.
Cơ Minh Nguyệt thế nào cũng nghĩ không thông, Diệp Ninh tìm ai không được, thế mà lại cứ để mắt đến Uy Vũ Hầu.
Nàng so với ai cũng đều hiểu rất rõ, hiện tại Uy Vũ Hầu đã bành trướng đến cực hạn, nếu như thật sự đắc tội hắn, hắn tuyệt đối không chút do dự mà ra tay!
Chỉ mong Diệp khanh không phải đi gây phiền phức cho Uy Vũ Hầu!
Trong lòng Cơ Minh Nguyệt cũng đang cầu khẩn.
Nhưng mà Diệp Ninh ở trong gương, lại không hề cho nàng chút thể diện nào.
“Đây chính là phủ Uy Vũ Hầu sao?”
Diệp Ninh nhìn cửa lớn màu đỏ chót trước mắt.
Hay lắm, đến ngay cả vòng cửa cũng đều là bằng vàng.
Bậc cửa sân cực cao, giống như là sợ người khác không biết nhà mình là cao môn đại hộ vậy.
“Đi, gọi cửa.”
Diệp Ninh nói.
Thái Hướng Cao nhìn xung quanh một chút, dũng khí cũng dâng trào.
Hắn cầm vào vòng cửa gõ.
Có một gia đinh vẻ mặt kiêu ngạo mở ra một khe hở.
“Người đến là ai?”
Thái Hướng Cao lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói.
“Vị tiểu ca này, làm phiền thông báo cho Hầu gia một tiếng, chúng ta…”
Hắn còn chưa nói hết lời.
Đã bị Diệp Ninh một tay kéo ra.
Chúng ta đến làm gì?
Ngươi khách khí như thế, người không biết còn tướng rằng là đến thăm người thân.
Diệp Ninh đích thân xuất mã, đi lên phía trước một cước đá tung cửa ra.
Một tiếng “Oanh” phát ra.
“Viện giám sát bắt người, người không có phần sự, cút hết ra!”
Diệp Ninh hét lớn một tiếng, trên cổ nổi lên gân xanh.
Diệp Ninh dùng sức như thế, thậm chí còn đánh mất cả thể diện văn nhân nên có.
Nhưng mà ở trong mắt của đám người Viện giám sát, lại bất giác trở thành linh hồn chấn động mạnh mẽ.
Khai chiến rồi!
Lập tức bọn họ tỉnh táo, trong nháy mắt nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Bọn họ không ngờ được, thế mà Diệp Ninh lại dùng phương thức thô bạo, dã man, không để lại đường lui như thế dể mở màn.
Từ đó về sau, phủ Uy Vũ Hầu nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Nhất là Uy Vũ Hầu còn là một người có tính cách phách lối cuồng vọng, không chịu thua thiệt, hắn có thể làm ra cái gì, ai cũng không nói chắc được.
“Bắt người? Bắt ai? Tại sao hắn lại dám đến phủ Uy Vũ Hầu bắt người!”
Cơ Minh Nguyệt cả giận nói.
Nàng dụng tâm lương khổ, cố ý điều Diệp Ninh vào nơi như Viện giám sát, thế mà hắn còn không yên tĩnh được.
Không yên tĩnh cũng thôi đi, thế mà còn tìm đến phủ Uy Vũ Hầu!
Hắn có biết bản thân đang làm cái gì không?
Thiên Tử tức giận, lập tức Lưu Cẩn quỳ rạp trên đất.
Chỉ là hắn liếc mắt nhìn trộm, Thiên Tử nhìn thì như phẫn nộ, nhưng trên thực tế trong mắt đầy vẻ lo lắng.
“Trời ạ, không phải là ta đang nằm mơ đó chứ, Viện giám sát đi đến phủ Uy Vũ Hầu bắt người!”
“Người của phủ Uy Vũ Hầu đã phạm phải chuyện gì?”
“Nực cười, lời này của ngươi hỏi thật là dư thừa, ngươi nên hỏi là còn có chuyện xấu nào mà bọn họ còn không dám làm?”
“Đây không phải là điểm quan trọng nhất, điểm quan trọng là người của Viện giám sát lấy đâu ra lòng tin để đến phủ Uy Vũ Hầu gây chuyện?”
“Đúng vậy, lẽ nào bọn họ cho rằng bản thân vẫn còn là Viện giám sát thời kỳ Thái Tổ sao?”
“Châu chấu đá xe, không biết trời cao đất rộng.”
Một đám người quần chúng đi đường chen chúc đến bây xem, cũng đang thì thầm nghị luận.
Bọn họ đi theo đến đây, vốn dĩ định nhìn xem Viện giám sát làm trò gì.
Không ngờ được, thế mà lại ăn được quả dưa lớn động trời như thế.
Hay lắm, Viện giám sát không động thì thôi, vừa mới hành động, đã trực tiếp tìm đến phủ Uy Vũ Hầu.
Tất cả mọi người đều không coi trọng bên phía Viện giám sát.
Những năm gần đây, Uy Vũ Hầu đã sớm trở thành bá chủ một phương ở kinh thành, mà Viện giám sát… Hoa cúc xế chiều mà thôi.
“Vị đại nhân của Viện giám sát này, quá gấp gáp rồi, hắn đạp cửa phủ Uy Vũ Hầu, chẳng khác nào xé rách mặt nhau rồi.”