Rất nhiều người lắc đầu.
Cảm thấy Diệp Ninh chết chắc rồi.
Loại hành động này của hắn, căn bản chính là không để lại đường lui.
Nhưng dưới cái nhìn của Diệp Ninh, hắn làm như thế không có bất kỳ vấn đề gì.
Một là, chọc giận phủ Uy Vũ Hầu, vừa đúng lúc khiến hắn nhanh chóng chơi chết ta.
Hắn nằm mơ cũng muốn chết, còn để lại đường lui cái gì?
Thứ hai, vốn dĩ người chấp pháp là phải có uy nghiêm.
Người chấp pháp sao có thể ôn tồn nói chuyện với phần tử phạm tội?
Dáng vẻ của Thái Hướng Cao, không giống là đến bắt người mà càng là giống đến chúc tết hơn.
Mặc dù lời nói là như thế, nhưng lại tạo thành hậu quả to lớn.
Chuyện này nhất định sẽ chọc giận phủ Uy Vũ Hầu.
Gia đinh mở cửa kia, bị một cước bất ngờ xuất hiện của Diệp Ninh làm cho kinh hãi đến ngã nhào đặt mông trên mặt đất, nhưng hắn lập tức bò dậy, chỉ vào Diệp Ninh nói.
“Ngươi chờ đó, ngươi chờ đó!”
Hắn rất tức giận.
Thân là gia đinh phủ Uy Vũ Hầu, hắn đã sớm dưỡng thành tính tình ngông cuồng.
Phàm là người đến cửa bái phỏng, có người nào không cung cung kính kính?
Có người nào không chủ động tặng chút ngân lượng, để hắn đi vào thông báo?
Loại người một cước đá tung cửa giống như Diệp Ninh, trong trí nhớ của gia đinh, còn chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn lăn lê lộn nhào đi vào trong.
Thời gian qua chưa bao lâu, lập tức truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Phủ Uy Vũ Hầu có hơn trăm người lao ra.
Đều là gia đinh nuôi trong phủ.
Nhưng đám gia đinh này thật sự không đơn giản, bọn họ mỗi người đều mạnh mẽ, thân hình to lớn, huyện thái dương nhô cao, vừa mới nhìn đã biết chính là võ giả có thực lực.
Đồng thời mỗi người đều tay cầm binh khí, trường đao đoản kiếm, trường kích đồng chùy, cái gì cũng có.
Điều kỳ quái nhất chính là, Diệp Ninh còn nhìn thấy, có hơn hai mươi người, cầm nỏ cao chừng một thân người!
“Nỏ Đại Hoàng!”
Thái Hướng Cao hít một hơi khí lạnh.
Đây chính là vũ khí trong quân, tuyệt đối cấm sử dụng trong dân gian.
Thế mà phủ Uy Vũ Hầu lại tự ý cất giấu vũ khí có tính sát thương lớn lớn bậc này, còn công khai lấy ra, bọn họ muốn làm cái gì? Bọn họ có còn một chút lòng kính sợ nào hay không?
Cơ Minh Nguyệt nhìn thấy một màn này xuất hiện trong gương, sắc mặt đã tái xanh.
Ngón tay mảnh khảnh, nắm chặt vào một chỗ.
Nàng cũng không phải thật sự là hôn quân, sao có thể không nhìn ra được nội tình của đám gia đinh phủ Uy Vũ Hầu?
Đám người này đều là tinh nhuệ!
Thực lực của mỗi một người đều mạnh mẽ, vũ khí tinh lương, nếu như mặc thêm giáp trụ, vậy thì sức chiến đấu đó tuyệt đối không kém hơn cấm quân!
Chỉ là một Hầu phủ, thế mà lại nuôi ra một đám gia đinh tinh nhuệ như thế, còn tự ý cất giấu vũ khí có tính sát thương lớn trong quân.
Uy Vũ Hầu muốn làm gì?
“Loạn thần tặc tử!”
Cơ Minh Nguyệt cả giận nói.
Soạt!
Nỏ Đại Hoàng kéo ra, phát ra âm thành khiến cho da đầu run lên
Bị nhiều binh khí như thế chỉ vào.
Diệp Ninh cười.
Cười xán lạn đến trước nay chưa từng có.
Đến rồi đến rồi!
Cuối cùng ta cũng cảm nhận được cảm giác cấp bách của cái chết đang dần dần đến gần rồi!
“Thế mà hắn còn cười được.”
Đám người của Viện giám sát, dân chúng vây xem, còn có Cơ Minh Nguyệt.
Vào thời khắc này, đều dừng suy nghĩ ở trong lòng lại.
Bọn họ bị nụ cười của Diệp Ninh làm cho chấn động.
Đây là một cảnh tượng như thế nào?
Rõ ràng là bị binh khí chỉ thẳng vào, thậm chí chỉ cần người khác không cẩn thận một chút, bắn nhầm tên nỏ, sẽ có khả năng lấy đi tính mạng của hắn.
Nhưng mà hắn không chỉ không sợ, ngược lại còn cười đến xán lạn như thế.
Tinh thần không quan tâm sống chết không biết sợ, ai có thể làm đến được một bước này?
Ngụy Văn Thông đặt một tay lên ngực, trái tim của hắn đang mạnh mẽ nhảy lên.
Hô hấp của Ngưu Tiến Hỉ dồn dập, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đang kẽo kẹt chấn động.
Một dòng nước nóng, đang chảy khắp người của hắn.
Từ khi rời khỏi biên quân đến nay, đã rất lâu rồi, hắn chưa từng có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này.
“Người này, thật sự là muốn chết mà…”
Lão đầu kỳ quái tự lẩm bẩm.
Ngón tay của hắn dùng sức ấn lên hộp đen.
Bên trong hộp đen giống như có vật sống đang nhảy nhót, phát ra một âm thanh chấn động rất nhỏ.
Diệp Ninh cười, cũng làm kinh sợ đám người lao ra từ phủ Uy Vũ Hầu.
Sắc mặt của quản sự đứng đầu thay đổi.
Hắn không phải một kẻ ngu.
Mặc dù phủ Uy Vũ Hầu cuồng vọng, nhưng ở trong kinh thành, cũng là có người không đắc tội được.
Ví dụ như thế lực được tiên môn khác bảo vệ, bọn họ có thể không chọc vào, thì sẽ không đi trêu học.
Diệp Ninh đầu tiên là đạp cửa, tiếp đó đối mặt với loại cục diện nguy hiểm này, không chỉ có không sợ, ngược lại nụ cười còn xán lạn…. Đủ loại biểu hiện này, dưới cái nhìn của hắn, không thể nghi ngờ gì chính là đại biểu cho sức mạnh.