Khung Thương Bằng nheo mắt, có chút không thể tin, hỏi lại: “Sư muội vì sao biết?”
Kim Ly thành thật nói cho: “Ta vừa trở về liền gặp sơn lão. Sơn lão chính đang trông nom đứa nhỏ này, nghe sư huynh vừa nói, ta thấy đứa nhỏ này chín phần mười có thể luyện thành kim linh khí dung nhập đan điền.”
Khung Thương Bằng tỏ vẻ mừng rỡ, liên tục nói: “Tốt! Tốt!”
Hai người lại hàn huyên vài câu, từ chuyện nọ xọ chuyện kia, nói mãi không dứt. Đa phần đều là Khung Thương Bằng thăm hỏi Kim Ly vài năm nay ở bên ngoài như thế nào, có gặp các sư huynh đệ sư tỷ muội khác không.
Hắn còn muốn thăm hỏi việc gì, bên kia kết giới lại nghe một trận chấn động. Sáo ngọc cắm nghiêng trên mặt đất, lấy nó làm trung tâm, mặt đất rạn ra vô số vết nứt, hai thanh phi đao bắn về phía Triệu Ngải Thắng. Cho dù là chủ nhân của pháp khí, nhưng khi nó đạt gia tốc kinh người hồi lại, lại thêm Lâm Kinh liên tục gây sức ép mà thể lực của hắn đã hao hết, đỡ lấy hai thanh phi đao cực kỳ cố sức, còn bị nó kéo ngược về sau một đoạn.
Triệu Ngải Thắng thở hổn hển, mới qua một khắc thời gian mà thôi, Lâm Kinh xét về linh lực lẫn công pháp đều khắc chế hắn một đầu, dù sức lực bị bào mòn, nhưng hung lệ trên người hắn càng gia tăng, đến nỗi như có lũ lũ linh khí từ cơ thể hắn dật ra bên ngoài. Quả thực, chỉ cần là người cảm quan linh mẫn, sẽ nhận thấy được linh lực của Triệu Ngải Thắng đang bung ra khắp nơi, hắn ném hai thanh phi đao, giữa sống đao có một khe rãnh, lúc này hiện lên ánh sáng màu xanh lam, ở trong không trung vẽ ra từng đạo ánh sáng. Lâm Kinh phát giác linh lực từ trong khe rãnh tuôn ra như nước, theo quỹ đạo chuyển động của nó mà giăng ra một vùng linh lực do Triệu Ngải Thắng nắm giữ. Chỉ mới tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại có thể làm tới bực này, tên này khẳng định học không ít bí pháp.
Triệu Ngải Thắng rít lên, từng tiếng căm hận xả qua kẽ răng: “Hôm nay ta không khiến ngươi gượng không đứng dậy, ta không gọi là Triệu Ngải Thắng!”
Dứt lời, lấy linh hóa hình, linh lực từ trong người hắn ào ào hướng lên trời, dần dần cô đọng lại thành hình một con hải yêu thú, hải yêu thú thân hình thoi, có miệng rộng, hai mắt lại tí hon, kéo theo một chiếc đuôi dài tràn đầy gai nhọn, gọi là Hải Diêu Ngư. Nó cùng với hai thanh phi đao như có chung một hơi thở, Lâm Kinh ngờ ngợ ra, hai thanh phi đao này nhất định được luyện chế từ xương cốt của con hải yêu thú này. Dù cực kỳ xem thường tính tàn bạo của y, Lâm Kinh lại không thể không thừa nhận tên này rất có tài năng, có thể học được bí pháp lấy linh hóa hình, lại có thể hóa ra một con hải yêu to như vậy, gần như bao phủ mất toàn bộ ánh sáng.
Triệu Ngải Thắng phất tay, hải yêu thú liền động đậy, lôi kéo theo linh lực đang bao trùm lấy Lâm Kinh dao động lợi hại, tựa như hải yêu đang oằn mình trong biển, mà hắn chỉ là một đốm phù du phiêu dạt, bị sóng biển cuốn trôi, đứng cũng không vững. Lâm Kinh bước chân vội hướng về phía trước ổn định thân mình, mới phát hiện cử động của mình chậm đến lợi hại, nhận thấy khác thường, thần thức liền du tẩu cơ thể, kinh ngạc phát hiện chính mình vậy mà lại trúng độc.
Đúng rồi, hải yêu thú đa số đều có mang độc, dùng để tự vệ, ai bảo biển lớn có nhiều mối nguy hiểm đến vậy. Phát giác chuyện này, Lâm Kinh thu lại sáo ngọc, bỗng dưng cười.
Triệu Ngải Thắng chỉ cho rằng Lâm Kinh đã buông xuôi, cười rất cay đắng, trong lòng đắc ý, hớn hở hỏi: “Thế nào? Lúc này ngươi chịu thua, Triệu gia gia ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lâm Kinh ha hả cười, nhìn Triệu Ngải Thắng, nghiêm túc mà nói: “Ta còn chưa giới thiệu qua với đạo hữu. Ta tên họ Lâm Kinh, là một mạch đệ tử của Y Mạch Phong, một phong y cầm xuất chúng nhất của Huyền Lăng Tông!”
Triệu Ngải Thắng nhíu mày, châm biếm nói: “Bớt nói nhảm!”
Nói rồi, Hải Diêu Ngư vung chiếc đuôi dài, như sóng biển cuồn cuộn đổ ập xuống, ép đến hai đầu gối Lâm Kinh quỳ hẳn xuống đất. Đuôi dài nhanh như thiểm điện, gai nhọn tiêm vào trong da thịt, chất độc nhanh chóng truyền đến toàn thân, tê nhức vô cùng, linh mạch hỗn loạn.
Lâm Kinh hổn hển thở, lại bị Hải Diêu Ngư rút ra đuôi dài, đuôi hướng lên trời, quét ngang hông. Hắn bị đánh bật ra đến tận rìa kết giới, máu tươi đầm đìa. Hai Thanh phi đao của Triệu Ngải Thắng cũng nhanh nhẹn lướt qua, ở trong lũ lũ linh lực trải đường, tốc độ của chúng càng thêm kinh người, Lâm Kinh hành động lúc này chậm chạp, chỉ gắng mà đề ra toàn bộ linh lực hộ thân, vẫn bị hai thanh phi đao cắt ra hai đạo vết thương sâu hoắm trên cánh tay. Hải Diêu Ngư một lần nữa uốn lượn lại gần, vung ra chiêu kết liễu. Chỉ thấy lúc này Lâm Kinh phì cười, vốc ra một nắm đan dược đưa vào miệng, lại không biết từ lúc nào lấy ra một cái lô đỉnh, lô đỉnh toàn thân đen xì, dần dần biến lớn gấp đôi người.
“Y tu sao có thể thiếu lô đỉnh!!! Đến đây đi, để ta luyện hóa chất độc của ngươi!!!” Lâm Kinh hét một tiếng, nắp lò mở ra, luyện hỏa xông lên trời, bọc lấy Hải Diêu Ngư. Luyện hỏa sức nóng lan tràn, chỉ trong nháy mắt, linh lực của Triệu Ngải Thắng bị đốt đến nóng rực. Đan điền của hắn trực tiếp hóa thành Hải Diêu Ngư, lúc này hải yêu thú bị luyện hỏa vây lấy, nóng lại là nung cháy đan điền, khó mà nhịn được. Mặt mày hắn bắt đầu tái nhợt, hai mắt trừng lớn, luyện hỏa đã nhanh chóng lôi kéo Hải Diêu Ngư rơi vào lô đỉnh, linh lực của Triệu Ngải Thắng phút chốc tiêu tán, hai thanh phi đao suy sụp rớt xuống đất, nắp lò đậy lại, linh lực của hắn cũng đã hao gần hết, mà đan điền lại bừng bừng, cảm giác như sắp chết đến nơi.
Lúc này, một tiếng kiếm minh vang lên, không biết từ lúc nào Tô Hành đã đi vào kết giới, chắn trước mặt Triệu Ngải Thắng, hai ngón tay chập lại chỉ hướng lô đỉnh, linh kiếm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ý đồ đâm nát thân lò, giải vây cho Hải Diêu Ngư. Lâm Kinh cả kinh, vội vàng muốn cất giấu đi chí bảo của mình, lại không thể làm kịp, mắt thấy lô đỉnh sắp bị tạc vỡ, hắn kêu thảm một tiếng: “Lô đỉnh của ta!”. Sau đó một tiếng ầm vang, linh kiếm của Tô Hành bị đánh bật ra, dư chấn bắn đến Lâm Kinh văng ra khỏi kết giới. Hắn sững sờ nhìn lại, chỉ thấy Duyệt Diệu kiếm dừng ở không trung, kiếm tuệ rũ ra kết hình giọt nước, là kiếm tuệ đặc biệt mà phong chủ Vân Khê Phong tặng cho chân truyền đệ tử.
Hắn vội thu lại lô đỉnh, quay đầu nhìn, mỹ mạo xuất trần, mặt mày lạnh tanh lại hiện không vui, lúc nào cũng tâm sự nặng nề, Nhạc Vũ sư tỷ.
Đừng nói là Tô Hành, hầu hết người ở đây đều kinh ngạc vô cùng. Linh kiếm của Tô Hành là dùng Kình Ngư bảy ngàn năm tuổi luyện chế mà thành, tốc độ linh kiếm ở lứa này không pháp khí nào so được, vừa rồi bay đến không ai nhìn thấy hoàn chỉnh thân kiếm, dư lại chỉ là hàng dài tàn ảnh xé gió mà bay, không ngờ vẫn có người ở khoảng cách xa vời, lại xuất thủ sau, thế mà có thể ngăn chặn lại linh kiếm của Tô Hành.
Tô Hành nói cho cùng còn không đến mức để cho Triệu Ngải Thắng chết ở đây, ngay dưới mí mắt mình. Hắn sai sử đám đệ tử còn lại lôi kéo Triệu Ngải Thắng ra khỏi kết giới, nhưng y một mực không chịu, còn căm giận dùng chút sức lực còn lại điều động hai thanh phi đao đâm chém về phía Nhạc Vũ. Nhạc Vũ nhíu mày, vung kiếm, hai thanh phi đao trong nháy mắt bị tước sạch gai nhọn, rơi xuống mặt đất. Nàng chấp kiếm chỉ hướng đám người Định Hải Tông, bình tĩnh nói: “Đến tông môn ta lại phách lối ngang ngược, tất không phải khách quý!”
Dứt lời, thân thủ lao tới, Tô Hành cả kinh, hận Triệu Ngải Thắng đến thấu xương, lại không thể làm gì khác, nếu hắn chết, bản thân mình sống cũng không yên, đành rút lấy linh kiếm, miễn cưỡng chống đỡ một kiếm này, lại xin khoan dung mà nói: “Vị đạo hữu này có chuyện từ từ nói.”
Nhạc Vũ như không nghe thấy, chiêu chiêu uyển chuyển như xà, nhìn kiếm pháp mượt mà là thế, kỳ thực sức nặng kinh người, Tô Hành chỉ đỡ ba lần va chạm, tay đã bị chấn đến phát run, nếu hắn còn không xuất ra thực lực, chỉ e là phải tại trước mặt đông đảo chúng đệ tử thất đại phái thất thủ, làm bẽ mặt danh tiếng đệ nhị tông môn.
Nhạc Vũ xuất kiếm, Tô Hành cũng trả lại kiếm pháp như mưa. Kiếm pháp của hắn mạnh mẽ thẳng thắn, dùng cương khắc nhu, hai người một tới một lui, cuồng phong loạn vũ tất đều bị kết giới ngăn lại, không ảnh hưởng đến bên ngoài. Hai người đều là dùng tốc độ so chiêu, bên ngoài ngoại trừ người có tu vi Kim Đan kỳ trở lên, toàn bộ đều không thấy được mảy mảy chút gì, chỉ độc là tàn ảnh lưu lại. Về phương diện tốc độ Tô Hành không bằng nàng, rất nhanh rơi xuống thế hạ phong, Tô Hành tuy còn có nhiều kế sách, lại không muốn bày ra, chỉ e sự tình càng đi càng lệch hướng, vì thế cố gắng dùng công pháp đón đỡ. Nhạc Vũ thấy đủ, không tính toán đánh thật, liền dừng tay.
Nhạc Vũ nheo mắt: “Giao ra thuốc giải!”
Tô Hành ngừng kiếm, hắn dùng thực lực thật ra cùng đối phương so chiêu, đối phương lại như cưỡi ngựa xem hoa tùy ý khống chế, bất kể tu vi của nàng đã vào Kim Đan trung kỳ, so hắn cao một bậc, nhưng từ thế kiếm xem ra, kiếm pháp của hắn tuy có thể chống đỡ, nhưng bất quá cũng chỉ thế liền thôi, còn chưa làm gì được nàng. Hắn vội lấy ra một lọ đan dược, hiểu ý mà đưa lên: “Một lần dùng mười viên, lại đợi ba ngày, độc tố tự động tiêu tán. Còn xin các hạ thủ hạ lưu tình, thả ra Hải Diêu Ngư của sư đệ ta.”
Nhạc Vũ nhìn Lâm Kinh, thuốc giải này dĩ nhiên để cho Lâm Kinh dùng, chỉ nhìn vết thương kia không ngừng rỉ máu Nhạc Vũ liền biết không dễ trị liệu như vậy, trao đổi thế này coi như tương xứng, đỡ cho Y Mạch Phong phải nghiên cứu thuốc chữa. Nhạc Vũ ném thuốc giải cho hắn, thương tích đầy mình Lâm Kinh cẩn thận chộp lấy, không dám trái ý sư tỷ. Lâm Kinh vội mở nắp lò, thả ra hải yêu thú, lúc thả ra còn bĩu môi không vui.
Tô Hành lập tức cho người mang sư đệ trở về, an tĩnh mà ngồi một bên thay hắn vận công trị thương. Tiên Vân Tông chúng đệ tử nhìn Duyệt Diệu kiếm của Nhạc Vũ, âm thầm bàn tán.
Kim Ly cùng Khung Thương Bằng xem hết kịch vui, vội vỗ tay, ngoắc Nhạc Vũ lại đây, tấm tắc khen: “Quả không hổ là đồ đệ của Khúc sư muội, rất khí phách.”
Nhạc Vũ lại sâu kín mà thở dài: “Nếu Kim sư bá muốn khen sư tôn ta, vậy mau tìm người trở về trực tiếp khen.”
Kim Ly lập tức im miệng.
Một mạch Vân Khê Phong vốn là thưa thớt ít người, phần lớn nguyên nhân đều do Khúc sư muội không nên thân mà ra. Xưa kia Vân Khê Phong cũng là có đệ tử, nhưng thời điểm ấy Khúc sư muội liên tục ra ngoài, có khi một hai trăm năm mới trở về. Đệ tử trong phong không nhận được chỉ điểm, ở tu hành gặp rất nhiều nan kham, chỉ biết nhìn nhà người khác mà hâm mộ, bị các sư huynh sư tỷ các phong khác nhìn trúng, lôi kéo qua. Ban đầu có người còn kiên trì, nhưng dần dà không ai muốn trông đợi ở Vân Khê Phong nữa. Sau lại, Khúc sư muội thu nhận Đại đệ tử chân truyền, ở tông đích thân giáo dưỡng hai mươi năm, lại tiếp tục rời đi không hẹn ngày về, lần lượt nhị đệ tử, tam đệ tử thời gian ở lại cũng không lâu, mọi sự lớn nhỏ ở Vân Khê Phong đều giao cho các đệ tử tự mình quản lý.
Sau này Đại đệ tử muốn ra ngoài lịch luyện, lại giao cho nhị đệ tử, từ nhị đệ tử lại giao xuống tam, thay phiên nhau quản sự, đến tay Nhạc Vũ là lục đệ tử, đã ở một mình suốt ba mươi năm quản lý một phong, các sư huynh sư tỷ toàn bộ đều ra ngoài nhảy múa tung hoành, chỉ có nàng sầu mi khổ kiếm quản lý hết mọi việc. Vừa rồi là nàng không vui, nhìn thấy đệ tử tông môn bị ức hiếp sinh bực, mới ra tay tiêu khiển.
Hiện tại mong muốn lớn nhất của nàng là sư tôn trở về. Sau đó nàng sẽ bay nhanh chạy trốn, tuyệt đối không chần chờ.
Kim Ly sao lại không biết việc này, nhưng hiện tại sư muội ở đâu nàng cũng không rõ, đừng nói là mang người trở về. Chỉ đành ấm ức tiểu sư điệt.
Vừa hay lúc này, đại môn mở ra, Lăng Hạm từ nội môn đi ra, theo sau còn có ba vị trưởng lão cùng mười ba người thất đại phái.
Cừ Thiếu Hằng vuốt ve đầu hải yêu, nhìn Tô Hành đang thế tiểu tổ tông trị thương, cảnh sắc lại là lôi đài hoang tàn, lắc đầu tỏ vẻ xấu hổ: “Vẫn là đệ tử tông môn ta không nên thân nhất, gây phiền hà đến bổn tông rồi.”
La Yên trưởng lão Mặc Nhiễm Cốc nâng khóe miệng cười nhạt: “Tiểu tử họ Triệu này thật sự rất biết gây chuyện, đổi lại là ở tông môn ta gây rối, ta hứa hẹn hắn không có ngày trở về.”
Mặc Nhiễm Cốc đứng hàng thứ ba, giỏi nhất là luyện khí, tông môn lại dựng dục ở nơi địa hình hiểm trở, trở người xâm phạm, ngay cả đệ nhất tông môn là Tiên Vân Tông đây thực lực có siêu quần cỡ nào, muốn đào ra Mặc Nhiễm Cốc cũng phải trả giá đại giới, thế cho nên ba tông môn dường như phân biệt địa vị, lại có thể cùng ngồi cùng ăn, tuyệt không có bên nào tỏ ra nhún nhường.
Đệ tử Mặc Nhiễm Cốc bị họ Triệu này hủy hoại tiền đồ cũng không phải ít, người trong cốc hận hắn đến thấu xương, nhưng chuyện còn chưa đến mức chuyện bé xé ra to, giết cháu đích tôn của nội môn trưởng lão Định Hải Tông tất sẽ dẫn dắt đại họa, nàng còn chưa giận mê tâm trí, nhưng cũng hứa cho hắn sống không hề dễ chịu gì.
Cừ Thiếu Hằng ha ha cười, lại không vì đệ tử của mình mà ra vẻ bênh vực.
Lúc này, một vị đầu đội ngọc quan, thân mang hoàng sắc trường bào, vạt áo hình mũi tên, trên vạt áo lại thêu hoa văn Đế Kiếm, tướng mạo của y anh khí tuấn lãng, khí chất kiệt ngạo dương dương, quả thực cực kỳ tương xứng với địa vị của y. Thân là người đứng đầu trong thất đại phái, tam thiếu chủ đệ nhất tông môn Tiên Vân Tông, tên họ Trì Quân, đứng ra hướng Lăng Hạm mở lời: “Mọi sự thương nghị đã xong, tại hạ còn có việc trong người, không tiện trì hoãn quá lâu, còn mong chư vị nể mặt, nhanh chóng tiến hành.”
Lăng Hạm gật gù, kêu lên hai vị Đường chủ ở bên cạnh, nói: “Mở truyền tống trận.”
Tào Khanh cùng Tôn Ly Mạch thi triển thuật pháp, ở giữa quảng trường rộng lớn mở ra truyền tống trận đồ. Ngay khi truyền tống trận vừa mở ra, Hồng Bái Viễn luôn đi theo bên người Trì Quân đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, như có lửa giận, mím môi hừ lạnh một tiếng, lại khoanh tay không nói lời nào.
Trong lòng hắn phát hỏa cũng là có nguyên nhân. Sáng sớm nay Tiên Vân Tông cưỡi một chiếc phi thuyền vàng ròng đến bái sơn, vốn là pháp khí phi hành bình thường của bổn tông, ai ngờ ở trong núi rừng vang ra âm thanh già nua quát tháo, lại mang ý khiển trách, nói rằng bọn họ nếu không thu lại phi hành pháp khí thì không mở kết giới cho. Người nọ giọng nói không thiện, Hồng Bái Viễn thân là trưởng lão đệ nhất tông môn, mỗi khi đến bái sơn, sơn môn chỉ có thể rộng mở con đường mời hắn tiến vào, nào có giống như bây giờ chịu người khinh thị. Hắn tính tình vốn là nóng nảy, định quát lại, lại bị Trì Quân ngăn cản, từ từ thu lại pháp khí, mới thấy kết giới trên núi mở ra.
Tông môn này lần đầu diện kiến, hắn không tiện kiếm chuyện, định lấy phi kiếm ngự kiếm mà lên đỉnh núi, lại bị người nọ dùng pháp thuật cưỡng chế, khiến cho tự mình bộ hành lên núi hơn nửa canh giờ. Khẩu khí này vốn là nghẹn rất lâu, nay lại thấy Huyền Lăng Tông này vậy mà xuất nhập bằng truyền tống trận, ban sáng lại một mực không bày ra, càng thêm phẫn nộ. Nhưng tam thiếu chủ còn có việc trong người, không thể ở lại quá lâu, Hồng Bái Viễn cái miệng muốn phun ra tiếng chửi, lại nghẹn ngào nuốt trở vào, chỉ sợ gây sự lại trì hoãn thời gian, làm lỡ việc.
Truyền tống trận vừa mở ra, Trì Quân phóng âm vọng ra tứ phương: “Đệ tử Tiên Vân Tông mau bước vào truyền tống trận.”
Theo sau, Mặc Nhiễm Cốc, Định Hải Tông, Kỳ Anh Tông, Hóa Vũ Tông, Tự Thanh Môn, Khai Phổ Pháp Quang Tự, lần lượt đi vào truyền tống trận.
Khung Thương Bằng cùng Kim Ly nhìn thấy đoàn người biến mất, cùng Nhạc Vũ nói nhanh: “Ngươi cũng đừng vì chuyện sư tôn ngươi mà phiền não. Sư tôn ngươi còn có việc trong người, khi nào xong tất sẽ trở về. Ta cùng Kim sư bá ngươi phải đến Trường Linh trấn một chuyến đây.”
Nói xong, hai người nhanh chóng đi lại chỗ của Tào Khanh cùng Tôn Ly Mạch, Lăng sư bá đã theo đoàn người đi rồi, chỉ còn hai vị Đường chủ ở lại, một chốc theo sau.
Kim Ly gặp Tôn Ly Mạch, hỏi ngay: “Lần này thương nghị thế nào, sư huynh?”
Tôn Ly Mạch nhìn Kim Ly, mở miệng cười, rồi lại thở dài mà nói: “Ngươi cũng đã biết chuyện Trường Linh trấn trở thành hung mạch?”
Kim Ly gật đầu.
Tôn Ly Mạch lại nói: “Chuyện này không đơn giản, hung mạch thì dễ nói, có điều Huyễn Ảnh Các điều tra ra hung mạch này mạch nhánh trải dài, đã có một bộ phận câu thông với âm mạch ở U vực.”
“U vực ở tu chân giới này xem ra, chính là nơi ác linh, ác quỷ, tà tu tập hợp sinh sống, cũng gọi là ma giới. Những hạng người này có ai lại không phải là cùng hung cực ác, nếu có thêm hung mạch bổ trợ nuôi dưỡng, địa bàn mở rộng bành trướng, tất sẽ có ngày trở thành tai họa, họa loạn nhân gian.”
Kim Ly dĩ nhiên biết U vực. Sau khi nghe xong, càng thêm tò mò rốt cuộc bọn họ thương nghị như thế nào.
Tào Khanh mặt mày nghiêm túc mà nói: “Huyền Lăng Tông vốn không thuộc về Hồng Mang đại lục này, chuyện của U vực tự nhiên không nhúng tay. Nhưng biết mà không báo, nếu xảy ra việc gì, ngày sau sẽ là kẻ thù của toàn bộ đại lục này. Hiện nay thất đại phái nắm giữ tu chân giới, không thể mặc kệ, bọn họ một mặt sẽ điều tra U vực, một mặt sẽ phong ấn Trường Linh trấn.”
“Phong ấn? Trường Linh trấn vốn là thổ địa của Nam Thiên Sơn, không thuộc về đại lục này, bọn họ có quyền gì mà phong ấn?” Kim Ly tức nổ phổi mà nói.
“Nói là phong ấn, bọn họ lo lắng để hung mạch tiếp tục lan ra, tổn hại đến gốc rễ của tu chân giới, lại không muốn giao vào tay chúng ta, nên thống nhất phong ấn hung mạch lại. Lăng sư bá ý bảo bọn họ muốn phong ấn cũng không có việc gì, nhưng phải để chúng ta xuất nhập kết giới, cải biến địa mạch, chờ ngày địa mạch chuyển biến, lại mời đến giải trừ phong ấn cho.” Tôn Ly Mạch tiếp lời.
Thấy sư muội lại muốn nóng giận, Tôn Ly Mạch vội cười: “Sư muội cũng đừng lo lắng. Tông môn ta không thích can thiệp vào đại lục này, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tránh cho ngày sau bọn họ lại kiếm cớ muốn sấn vào sơn môn sinh sự.”
Không phong ấn lại Trường Linh trấn, một ngày nọ nếu lại có chuyện gì giống như yêu thú hóa điên càn quấy khắp nơi như hôm nay, khẳng định thất đại phái lại muốn tìm đến phiền hà. Tông chủ cùng phó tông chủ đều là người không thích giao thiệp với tu chân giới của đại lục này, sao có thể nhiều lần để cho bọn họ tiến vào sơn môn. Nếu không phải hung mạch nối đến U vực, tông chủ chưa chắc đã chịu ngó ngàng tới bái thiếp.
Tào Khanh tại chỗ mở ra truyền tống trận, cùng ba người nói: “Sư huynh sư tỷ, mời.”
Bốn người cứ thề truyền tống đến thôn trấn ở dưới chân núi.
Ngay khi phát hiện Trường Linh trấn sinh ra dị tượng, tông chủ Huyền Lộ đã sai phái Huyễn Ảnh Các lập tức đến nơi, mở ra kết giới phong ấn lại, tránh cho yêu thú ở các ngọn núi xung quanh mò đến gặm thực. Lúc nhìn thấy bốn vị trưởng lão tiến đến, đệ tử Huyễn Ảnh Các vạch ra một cái khe nhỏ, mùi hương nồng nàn tức khắc từ kết giới xông ra, làm cho yêu thú đang ẩn núp ở xung quanh gào rú ồn ào.
Bốn người nhanh chóng tiến vào bên trong.
Trường Linh trấn giờ đây chỉ còn lại một bãi phế tích lộn xộn, khắp nơi hoang toàn, kỳ hoa dị thảo lan tràn khắp nơi. Màu sắc của chúng so với đại đa số mộc loại trên đời này độc đáo đến lạ kỳ, chủ yếu là đen hoặc đỏ, hiếm lắm sẽ có một ít loại màu xanh dương. Mùi hương nống nàn ấy xuất phát từ một bụi hoa màu đen thẫm, một bông hoa đã to cỡ một bụi hoa thông thường, nhụy hoa trĩu nặng, mùi thơm dặc quánh đến nỗi hít thở lâu có thể làm người chết ngất. Đệ tử Huyễn Ảnh Các đã từng tiêu diệt qua, nhưng chúng như không biết mệt mỏi, chỉ trong một đêm lại sinh trưởng thành rừng, rất khó triệt tiêu. Mộc loại nơi này chỉ có hoa, có quả mà không có lá, nếu là cây to, vỏ cây lúc nào cũng đen sạm, mọc ra vô số nhánh cây hình thù kỳ quái, trĩu nặng gần như lê tới trên mặt đất.
Không khí ở Trường Linh trấn cực kỳ u ám, đất bụi cũng là đen, khắp nơi kỳ hoa dị thảo, có nơi còn mọc lên bụi gai chằng chịt, cao đến vài thước, trong bụi gai quấn chặt những khung xương trắng hếu của yêu thú, lấy máu thịt chúng làm chất dinh dưỡng. Rễ cây lan tràn khắp nơi, chia cách mặt đất thành nơi gồ gề, nơi lồi lõm.
Bốn người đến chậm một khắc, vừa đến đã thấy phi kiếm rậm rạp che phủ không trung, đứng ở chính giữa vẫn là Trì Quân. Y nâng lên tay áo, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai mươi vật trông như mảnh gỗ, màu nâu sẫm, đầu nhọn đuôi thô, hướng tứ phương bát hướng gieo xuống. Vật ấy như chạy ra trăm dặm Trường Linh trấn, xác định biên giới, sau đó nhanh chóng chui vào địa mạch. Đợi một hồi, khắp nơi dâng lên hai mươi cột sáng, Trì Quân mở miệng nói: “Đệ tử thất đại phái hướng hai mươi Tinh Vân rót vào linh lực, thỉnh mời mười hai vị trưởng lão mở ra Phong Ma trận!”