“Sơn lão vì sao đứng trầm ngâm?”
Nghe tin thất đại phái tu chân giới đến Nam Thiên Sơn bái sơn, Kim Ly gấp gáp trở về tông môn trợ uy, đến nơi canh giờ đã không còn sớm, đoán chừng đám người chắc cũng đã vào đại điện nghị sự, nàng lại ngại phiền, tạm thời không tính toán đi vào, ở bên ngoài tông môn đi dạo, lại bắt gặp được sơn lão đang trầm ngâm lăng lăng nhìn đám sương mù dày đặc phía trước.
Sơn lão vốn là tinh quái, đã bảo hộ Nam Thiên Sơn từ những ngày khai tông lập phái, nếu không phải sơn lão không thích câu nệ lễ nghĩa, Kim Ly hẳn phải gọi lão một tiếng Thụ lão tổ. Sơn lão dáng người lọm khọm, cao chỉ ngang hông Kim Ly, nếp nhăn chằng chịt trên gương mặt đầy vết đồi mồi, hai mắt lão nhắm tịt lại chỉ còn một cái khe, rõ rành rành một bộ gần đất xa trời. Vậy mà khi nghe tiếng Kim Ly hỏi, lão ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt lão sáng quắc như chim ưng, nhìn thẳng lại khiến người khác cảm thấy thâm sâu âm trầm.
“Kim nha đầu về rồi đấy à? Cũng đã hai ba năm rồi nhỉ?” Sơn lão ồm ồm nói, lại không trả lời vấn đề của Kim Ly, một lần nữa ngẩng đầu nhìn sương mù.
Kim Ly thấy kỳ quái, dùng thần thức xông vào sương mù thăm dò, kinh ngạc thấy một dáng người ngồi xếp bằng ở bên trong, xung quanh toàn là kim linh khí dao động bao phủ lấy, cứ hễ linh khí xông vào thân thể khô gầy kia, một tầng da thịt lại như bị đao chém xuống, bong tróc rụng đầy đất, máu tươi đầm đìa, chỉ còn lại một bộ xương trắng. Nàng thu hồi thần thức, với người tu tiên mà nói da tróc thịt bong chẳng xem là chuyện gì nghiêm trọng, chỉ cần còn sinh cơ, hết thảy đều có thể cứu vãn. Cái nàng để tâm vẫn là đoàn sương mù này.
Nơi này năm xưa chính là nơi linh thú trấn phái ngã xuống. Nó đi theo Huyền Lăng tổ sư gia ngay từ khi tổ sư gia còn là một người thường, rồi dần dần bước vào tiên đồ, gây dựng Huyền Lăng Tông trên đỉnh Nam Thiên Sơn, cho đến từng trận chiến với đại năng khắp nơi mà danh vang khắp chốn. Đến khi tổ sư gia lịch kiếp phi thăng, Phượng Hoàng Kim cũng hồn xác chia lìa, hồn đi theo tổ sư gia đi lên tiên giới, xác thịt rơi xuống Nam Thiên Sơn, xương cốt vôi hóa hóa thành sáu đỉnh núi nhỏ, da thịt mục rữa dật tán ra kim linh khí, hóa thành sương mù dày đặc bao trùm núi non. Kim hành vốn mãnh liệt, lại trải dài vô biên, khắc chế mộc thực sinh trưởng, lại làm loạn ngũ hành, khiến cho phong thủy trên Nam Thiên Sơn rơi vào cực đoan, sau vẫn là truyền thừa của tổ sư gia thiết lập kết giới, đem kim linh khí toàn bộ chế ngự ở một đỉnh núi này, mới giữ cho Nam Thiên Sơn thanh tịnh.
Từ đó đến giờ, trải qua không biết bao nhiêu đời đệ tử đơn kim linh căn phát giác ra được kim linh khí nơi này dày đặc, tiến tới tu hành, lại bị kim hành mãnh liệt xông vào cơ thể, không thể luyện hóa bạo thể mà chết, tông môn lấy đó làm tiếc nuối, nhưng vẫn luôn kỳ vọng sẽ có lớp đệ tử có thể luyện hóa được kim linh khí này, không chỉ để cho ngũ hành trên Nam Thiên Sơn khôi phục tự nhiên, còn hy vọng phượng hoàng có niết bàn trùng sinh, do đệ tử này dưỡng dục ra khải linh, khải linh hoàn trả về với đất trời, vực dậy di cốt của linh thú trấn phái, khiến cho Huyền Lăng Tông một lần nữa rực rỡ huy hoàng.
“Bên trong là ai?” Kim Ly vội hỏi ngay.
Sơn lão chầm chậm lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng đứa trẻ nọ đã ở trong đó được hai tháng, vẫn chưa đứt sinh cơ, xem ra còn có hy vọng.”
Trước đó chưa từng có ai chịu đựng được quá hai tuần, kinh mạch đã hủy, sinh cơ đứt đoạn, không một tia hy vọng. Ngay cả phong chủ Thăng Nhật Phong hiện tại ngày đó ở bên trong luyện hóa cũng chưa được mười ngày, đã biết khó mà lui mới giữ lại một mạng. Tuy rằng chỉ mới ngồi chưa tới mười ngày bên trong, nhưng đan điền của hắn được tôi luyện so với người khác càng thêm rắn rỏi, kinh mạch rộng mở, hiện tại đã là đại năng ở trong tông môn, tiền đồ vô lượng.
Sơn lão tấm tắc vài câu, buông xuống kết giới, đem nơi này che kín không ai được xâm phạm, tránh quấy rầy đến người ở bên trong. Sau đó xoay lưng, chầm chậm đi về phía chân núi. Kim Ly không hỏi nữa, chỉ nhìn sương mù một chốc, lại thấy tò mò, vọng theo hỏi sơn lão: “Nếu đứa trẻ này luyện thành, sơn lão có ý nghĩ thế nào?”
Sơn lão vẫn thong thả mà đi, giọng nói phiêu bạt, chớp mắt thân hình tiêu tán giữa núi rừng, như một lớp bụi sao lóng lánh rải rác khắp nơi, chỉ còn tiếng nói văng vẳng: “Ta hứa bảo hộ đứa nhỏ này chu toàn, cho đến ngày khải linh dựng dục thành trí.”
Đợi cho tiếng của sơn lão tiêu biến hẳn, Kim Ly mới hoàn hồn, nhìn đám sương mù một lần nữa, lúc này đã có kết giới của sơn lão bảo hộ mà thần thức của nàng không thể đi vào, làm một tiếng thở dài rồi đi trở về tông môn.
Huyền Lăng tổ sư gia năm ấy kiệt ngạo dương dương, linh thú Phượng Hoàng Kim cũng cùng một tính tình, hơn nữa cực thích phô trương, thẩm mỹ lại tốt, nên dựng dục ra Huyền Lăng Tông không chút nào điệu thấp.
Trước mắt Kim Ly là một tòa tông môn rộng lớn vô ngần với hai đầu tường nạm ngọc trải dài đến vô tận, có vô số đỉnh tháp lớn nhỏ nhú ra khỏi hai bức tường cao. Trên đại môn là hình Phượng Hoàng Kim dùng ngọc bảo tốt nhất đúc thành, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra vô số vầng sáng, linh khí bên trong linh ngọc lưu chuyển như sóng nước mênh mông, dạt dào linh khí. Tông phục của người có bối phận địa vị cao trong tông như Kim Ly đây đều là dùng tơ của linh thú ngàn năm dệt thành, lấy màu hoàng kim làm chủ đạo, bên trên là hoa văn lông vũ bén nhọn lại tinh xảo, bên dưới lớp áo còn sẽ có ám văn màu bạc thêu hình linh thú trấn phái, bất kể là ai mặc vào trên người cũng sẽ có cảm giác như được vạn người chú mục, cực kỳ bắt mắt.
Bước vào đại môn là quảng trường lớn dùng cho đệ tử ký danh tham dự tiết khóa, cùng ngoại môn đệ tử tu hành. Chính giữa quảng trường đặt một bức tượng cao gần bằng một tòa nhà, điêu khắc vẫn là linh thú trấn phái Phượng Hoàng Kim, lúc này sáu đuôi của nó rũ xuống chấm đất, hai cánh chấn cao, mặt mày kiêu ngạo mà hướng về phía bầu trời. Xung quanh nó có rất nhiều lôi đài lớn nhỏ dùng để thí luyện, còn có ba tòa kiến trúc dùng để ngăn cách quảng trường với nội môn là Truyền Công Điện, Dịch Linh Các, Y viện.
Truyền Công Điện diện tích lớn nhất, dùng cho đệ tử ký danh thường đến nghe truyền công trưởng lão giảng bài. Nhằm vào những ngày đặc biệt, ngoại môn đệ tử tại các Cư sẽ tề tụ lại đây để nghe trưởng lão khai đạo.
Dịch Linh Các dành cho ngoại môn đệ tử cùng đệ tử ký danh có thể trao đổi tài nguyên tu luyện. Tỷ như ngoại môn đệ tử có thể ra ngoài lịch luyện, mang tài nguyên về trao đổi với Dịch Linh Các, trong khi đó đệ tử ký danh có thể dùng điểm thành tích trong những buổi thí luyện để đổi lấy đan dược hoặc tài nguyên. Ở đây hàng tháng cũng sẽ là nơi phân phát linh thạch cho bọn họ.
Y viện dĩ nhiên là dùng để chữa trị những trường hợp bị thương.
Đằng sau ba tòa kiến trúc này mới chân chính là nòng cốt của Huyền Lăng Tông.
Nội môn phân bố kiến trúc phân tầng, tầng trên nhất kết nối với thượng đại lục, thiết đặt ba điện, bao gồm Đại Điện, Chính Điện, Lễ Điện.
Từ ba điện sẽ có hàng dài những bậc thang lơ lửng dẫn xuống phía dưới, bao gồm ba các.
Thư Lăng Các, Đấu Lăng Các, Huyễn Ảnh Các.
Thư Lăng Các chứa cả một kho tàng điển tịch, công pháp, chia làm ba tầng. Tầng đầu dành cho đệ tử sao chép công pháp, ghi chép sổ sách. Tầng thứ hai cất chứa thư tịch cho nội môn đệ tử dùng, tầng thứ ba lại là thư tịch cho chân truyền đệ tử.
Đấu Lăng Các dùng để tôi luyện đệ tử, hầu hết đệ tử muốn so tài đều đi đến nơi này. Tầng đầu tiên là một quảng trường lớn với vô số kết giới, lôi đài dùng để so đấu. Tầng thứ hai là phòng để đệ tử có thể an tĩnh tu luyện.
Huyễn Ảnh Các lại là một bộ phận khác của tông môn, có thể xem là chiến lực mạnh nhất, toàn bộ đệ tử ưu tú xuất chúng đều ở nơi này.
Toàn bộ những kiến trúc này đều được linh khí nâng đỡ, treo lơ lửng trên không, được kết giới bảo hộ, dùng mắt thường là không thể thấy được.
Trấn giữ mặt đất ở nội môn vẫn là năm phong, ba đường.
Năm phong là Thăng Nhật Phong, Y Mạch Phong, Chiêu Phù Phong, Vân Khê Phong, Pháp Tụ Phong.
Ba đường là Chấp Hình Đường, Chấp Pháp Đường, Chấp Lễ Đường.
Còn có vô số các Cư, tiểu viện nằm rải rác bên ngoài, chiếm cả một tòa núi to. Vô số các ngọn núi lớn nhỏ khác cũng tràn ngập động phủ.
Kim Ly chỉ vừa bước vào quảng trường, đã thấy xanh đỏ tím vàng đủ cả, đang ở trên lôi đài so chiêu. Không khó để nàng phán đoán ra đó đều là đệ tử của thất đại phái đến đây, đang cùng ngoại môn đệ tử của Huyền Lăng Tông giao chiến.
Có điều, lôi đài chính giữa đã bị đập nát, mảnh vụn văng khắp nơi, có một vòng người quây lại thành vòng tròn, kết giới dùng cho những trường hợp lớn cũng đã dựng lên. Kết giới này chỉ có trưởng lão mới có thể điều động được, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Khung sư huynh cũng ở đó, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì lại phải dùng đến kết giới che chắn.
Hai thanh phi đao vun vút quay cuồng trên không trung, tỏa ra lũ lũ linh lực vây khốn thanh niên đang đứng ở giữa kết giới, đó là Lâm Kinh, nội môn đệ tử của Y Mạch Phong. Giờ này hẳn là giờ đi trông nom linh thảo mới đúng, không biết hắn ở đây làm cái gì. Sau lưng hắn là một tên ngoại môn đệ tử Huyền Lăng Tông đang nằm bò chưa gượng dậy được, có vẻ thương thế không nhỏ. Trong khi đó phía rìa kết giới lại là một tên đệ tử mặc tông phục màu xanh biển, hình thể ốm yếu gầy gò lại hiện hung hăng sát phạt, hai thanh phi đao không được một chốc đã bay vào trong tay hắn.
Lâm Kinh rút ra sáo ngọc, ngón tay bay múa, linh lực từ lỗ sáo trôi ra bên ngoài, đem Long Dực đỡ dậy đưa ra khỏi kết giới. Khung sư bá cũng ở đây, nhưng không hiểu vì sao để cho đệ tử khác phái lộng hành, suýt tí nữa đả thương người mình. Vừa rồi tên đệ tử Định Hải Tông kia chiêu chiêu chí mạng, nhằm vào xương sống lưng của Long Dực mà đâm, Long Dực tuy đã đột phá Trúc Cơ, chờ ngày tiến vào nội môn, cũng rất cố sức mới có thể cầm cự qua mười chiêu, đến khi tay chân cuống quýt, trong thế không hề phòng bị bị tên kia nhắm vào điểm yếu suýt chút nữa hủy hết tiền đồ, còn may hắn vừa vặn đi qua nơi này, dùng sáo ngọc chặn lại, mới cứu Long Dực một mạng.
“Đạo hữu tuổi còn trẻ như vậy, tâm tư đã không thiện, tính tình còn rất ngông cuồng, là khinh bổn tông không có người dạy dỗ ngươi?” Lâm Kinh tính tình không tốt, chính nghĩa cương trực, ghét cái ác như kẻ thù, nhất là loại xem mạng người như cỏ rác, vô cớ liền muốn đoạt mạng người ta như Triệu Ngải Thắng. Lời hắn nói ra, dĩ nhiên là tức thay cho Long Dực, nhiều hơn là vì tông môn giữ gìn mặt mũi.
Xem hai thanh phi đao kia của y đủ biết là thượng phẩm pháp khí, tu vi lại là Trúc Cơ trung kỳ, gộp cả hai lại, y có thể so đấu ngang cơ với một người tu vi Trúc Cơ hậu kỳ như hắn đây cũng không chút nào đuối sức. Vậy mà lại đi ức hiếp Long Dực, thật không chút nào nghĩa khí.
Triệu Ngải Thắng nghe vậy, giận cực, mắt lộ ra hung quang, cười gằn: “Ta đường đường chính chính so đấu, hắn nghệ không bằng người hà cớ trách ta? Lại nói, dạy dỗ? Triệu gia gia ta đây từ khi sinh ra còn chưa từng bị ai dạy dỗ qua, ngươi cũng xứng!”
Lâm Kinh nghe khẩu khí của y, liền biết y nhất định là có bối phận không nhỏ, khẩu xuất cuồng ngôn, đệ tử Định Hải Tông xung quanh cũng không ai dám nói gì hắn, không là con ông này cũng là cháu bà nọ. Dẫu vậy, lại liên quan gì đến Huyền Lăng Tông? Ở Huyền Lăng Tông, Triệu Ngải Thắng lại là cái thá gì?
“Quy củ tông môn ta so đấu không thể đoạt mạng người, không thể hủy tiền đồ của người, ngươi chỉ là một tên ngoại lai mới đến, lại muốn khiến Huyền Lăng Tông ta đổ máu? Nằm mơ!” Lâm Kinh giận phun.
Triệu Ngải Thắng ha ha cười: “Tông môn của ta thắng làm vua, thua đừng hỏi. Một cái mạng mà thôi, còn chưa đủ cho gia gia đây vui vẻ! Ngươi không cho ta lấy mạng hắn, vậy đem mạng ngươi vào mà bồi!”
Dứt lời, hai thanh phi đao lại quay cuồng, khí thế rào rạt, xé gió mà hướng đến Lâm Kinh. Lâm Kinh trán bạo gân xanh, khẩu khí này hắn nuốt không trôi, giơ tay sử sáo ngọc nghênh đón trực diện hai thanh phi đao, ngón tay bay múa, lỗ sáo rũ ra vô số sợi tơ mảnh như sợi chỉ, quấn lấy pháp khí của Triệu Ngải Thắng, kiềm hãm lại khí thế của y. Lâm Kinh giậm chân, bay nhanh áp sát Triệu Ngải Thắng, công pháp xuống tay, thế đánh như tàn ảnh, còn mang theo lũ lũ lá trúc xôn xao, cứa đến trên người Triệu Ngải Thắng vô số vết xước.
Tô Hành bất quá chỉ đi một lát, trở về đã thấy Triệu Ngải Thắng lôi kéo thù hận, này đây đâu còn là so chiêu, càng như muốn đoạt mạng. Sau khi hỏi đầu đuôi từ các sư đệ, biết họ Triệu lại tự rước phiền toái, tâm tình sinh giận, quát lên: “Triệu sư đệ, đủ rồi! Đây không phải tông môn của ngươi!”
Tô Hành lời vừa dứt, hai thanh phi đao đã từ bên mặt hắn xẹt ngang mà qua, nếu không phải Tô Hành né nhanh, đã bị phi đao cắt trúng. Triệu Ngải Thắng nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng cho ta!”
Chúng đệ tử Định Hải Tông sôi nổi thì thầm, càng làm Tô Hành giận tím mặt. Hắn dầu gì cũng là cháu trai của trưởng lão trong tông, tuy rằng bối phận so ra kém với cháu đích tôn của nội môn trưởng lão, còn không đến mức mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ. Tô Hành nhìn ra được thực lực của Lâm Kinh so Triệu Ngải Thắng cao hơn một bậc, tuy rằng ban đầu so chiêu còn có thể ngang hàng, nhưng về sau khẳng định là sư đệ mình ăn mệt. Vừa lúc, kết quả này thỏa chí của Tô Hành, nên hắn mặc kệ, hừ lạnh một tiếng, buông thỏng nắm tay đang siết chặt tràn đầy gân xanh.
Kim Ly cũng nhận ra Triệu Ngải Thắng hống hách phách lối thành tính, với tông phục trên người hắn, chắc chắn là đệ nhị tông môn Định Hải Tông. Với thân phận này, hắn kiêu ngạo cũng là chuyện thường, lại xem, đệ tử đệ nhất tông môn Tiên Vân Tông đều khoanh tay trước ngực, một bộ như xem diễn kịch, vui vui vẻ vẻ. Kim Ly cũng mặc kệ đệ tử tranh đấu, có nàng ở đây, sao có thể xảy ra mạng người được. Nàng tiến về nơi Khung sư huynh đang đứng, sư huynh hai mắt trầm ngâm, nhìn như đang xem trận đấu, lại hồn thả nơi xa, thấy nàng đi lại cũng không phản ứng gì. Chỉ khi Kim Ly vỗ vai hắn một cái, hắn mới hoàn hồn, đại hán thân hình vạm vỡ, râu trùm cả mặt, da thịt đỏ lừ, hệt như Tu La, lại khi nhìn thấy Kim Ly thì vui mừng ra mặt, ôn hòa quan tâm: “Sư muội về tông khi nào? Sao không cho ta hay?”
“Ta vừa về tới, nghe tông môn lần đầu có khách đến thăm, không về trợ uy sao có thể được. Lại nói, sư huynh ngươi đang tơ tưởng đến ai, vì cái gì thất thần như vậy?” Kim Ly nửa thật nửa trêu mà nói.
Khung Thương Bằng lắc lắc đầu: “Ngươi cứ nói đùa. Ta là đang sầu não chuyện ở Trường Linh trấn.”
Trường Linh trấn cũng là tâm điểm lần này khiến cho thất đại phái xuất thủ ghé thăm Nam Thiên Sơn.
Trường Linh trấn là thôn trấn duy nhất nằm dưới chân Nam Thiên Sơn, tuy bọn họ không hề hay biết trên núi có tiên môn, nhưng Huyền Lăng Tông xem bọn họ như thành trấn thuộc về nơi này, có ý bảo hộ. Chuyện không may xảy ra vào mười bảy năm trước, tà tu bỗng nhiên quật khởi, đánh chiếm các tông môn lớn nhỏ, gieo vạ khắp nơi, bị các đại tiên môn hợp lực thanh trừng, đẩy đến ngoại vực sâu xa, cũng chính là Nam Thiên Sơn này. Mắt thấy thế lực tu chân giới cường hãn, tà tu ý đồ mượn thế núi nhiều sương mù che chắn, xông lên trên núi, lại không ngờ xúc động hộ sơn đại trận, toàn diện bị oanh sát, rơi vào thảm cục. Bọn chúng không cam lòng, tàn dư chạy xuống Trường Linh trấn châm lên một ngọn tà hỏa, tà hỏa thế lửa cực thịnh, chỉ trong nháy mắt thiêu rụi Trường Linh trấn, tiên môn đến cũng đã chậm, chỉ là giận cực mà đem tà tu toàn bộ giết chết.
Cũng vì sự kiện này, Huyền Lăng Tông vốn đã ẩn thế ngàn năm bắt đầu lộ diện. Các đại tiên môn vì muốn thăm dò nội tình, liên tục gửi đi bái thiếp, đều bị Huyền Lăng Tông cự tuyệt ngoài cửa. Chỉ là đến lúc này, sau mười bảy năm, Trường Linh trấn tuy không còn sinh cơ, nhưng lại sinh ra vô số kỳ hoa dị thảo, hấp dẫn yêu thú ở mấy ngọn núi xung quanh đến ăn. Yêu thú ăn trúng dị thực, tu vi đột nhiên bạo trướng, phát cuồng chạy ra khắp nơi gây rối, trong đó có những thành trấn được tiên môn bảo hộ cũng chịu phải tai ương. Thất đại phái truy tra ngọn ngành đến đây, sự việc phát sinh ngay dưới mí mắt Huyền Lăng Tông không thể thoái thác trách nhiệm, cho nên tông chủ lần đầu nhả ra, mời thất đại phái đến thương nghị.
Dĩ nhiên, chuyện này nghiêm trọng mới khiến tông chủ phải nhường nhịn mà nhả ra khẩu khí. Khung Thương Bằng đã điều tra qua, tuy Trường Linh trấn dựng trên mảnh đất không phải linh thổ, nhưng cũng màu mỡ giàu sinh cơ, vốn là cát mạch, lại vì trải qua chuyện thảm khốc mà địa mạch trở thành hung mạch, mạch nhánh lan ra khắp nơi, nếu còn không ngừng lại, chỉ lo thổ hành cùng mộc hành trên diện rộng sẽ bị hao hết, khiến cho ngũ hành không đủ, dẫn đến rối loạn.
Khung Thương Bằng đem chuyện này nói cho Kim Ly, Kim Ly nghĩ một chốc, lại nói: “Vậy để cho sư bá bọn họ thương nghị ra đối sách lại nói. Đúng rồi, sư huynh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Trong tông môn gần đây rốt cuộc có đệ tử nào mất tích không thấy, là kim linh căn?”
Khung Thương Bằng ngẫm nghĩ một cái, gật đầu: “Có. Chẳng lẽ lại đi đến chỗ di cốt rồi?”
Kim Ly gật đầu, trịnh trọng mà nói: “Đúng vậy.”
Khung Thương Bằng sâu kín thở dài: “Sư muội ngươi còn nhớ, năm đó Trường Linh trấn bị hủy, Khúc sư muội mang về một đứa bé?”
Kim Ly dĩ nhiên nhớ. Khúc sư muội nhiều năm không thấy, đột nhiên trở về lại bế trên tay môt đứa bé đen nhẻm, cả người phát ra mùi cháy khét, thoi thóp chỉ còn một hơi thở, may mà được Mộc sư huynh trổ hết tài năng cứu trở về, nếu nhớ không lầm, đứa bé đó cũng là đơn kim linh căn.
Khung Thương Bằng hồi ức: “Chính là đứa nhỏ ấy. Gọi là Chu Ẩn, hai tháng trước đột nhiên mất tích rồi. Đứa nhỏ này, tuy thiên phú ta đã thấy nhiều, nhưng lại chưa thấy qua đứa trẻ như này bao giờ. Ngộ tính đặc biệt cao, dù rằng tà hỏa hủy đi da thịt nhưng lại không bị thương căn cơ, theo lý mà nói tu hành không có vấn đề gì. Nhưng đứa nhỏ này lại một mực muốn theo thể tu, con đường gian nan khắc khổ ấy lại hiếm có người thành tài, nhưng nó một mực chăm chỉ tu luyện, còn luyện ra được Ngạnh Công. Tuy không hoàn thiện, nhưng tự thân lĩnh ngộ có thể ra được bực ấy cũng cực kỳ xuất chúng. Có điều mãi cũng chưa đột phá được Trúc Cơ, với ngộ tính của nó, mười bảy năm lại chỉ dừng ở Luyện Khí kỳ không tiến thật sự rất kỳ quái, ta còn không hiểu vì sao, đang tính khai đạo giúp nó phá bình cảnh, bây giờ nghe sư muội nói nó đi vào di cốt…. ai da, thật đáng tiếc.”
Đi vào di cốt, từ đó tới nay cũng chỉ có vài người trở ra, nhưng đều lấy thất bại mà về, thậm chí có người đan điền tẫn hủy, cả đời cũng không thể tu luyện được nữa, chưa thấy một người có kết cục tốt.
Kim Ly cười ngâm ngâm: “Sư huynh khoan hãy đáng tiếc, đứa nhỏ ấy vẫn còn sống.”