Hai tháng sau.
Yêu thú bị tu chân giới vây quét trên diện rộng, tán tu thu được không ít chỗ tốt, đa phần là giả đan của yêu thú. Có điều giả đan này màu sắc đen thẫm, không ai dám dùng, tất cả đều được bán cho đấu trường cùng các thương hội, chợ đen đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Huyền Lăng Tông cử ra mười vị trưởng lão có thổ hệ cùng mộc hệ linh căn thường xuyên ra vào phong ấn trận ở Trường Linh trấn điều tiết hung mạch. Hung mạch tuy rằng bị ngăn chặn không tiếp tục lan rộng, nhưng hung sát chi khí bắt đầu tích tụ trải dài trăm dặm Trường Linh trấn, mộc loại hấp thụ oán khí sinh trưởng với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ mới qua hai tháng, khắp nơi đã cắm rễ xuống rất nhiều bụi gai, cao gần mười thước, gặp được trưởng lão tiến vào, bắt đầu công kích triền miên.
Muốn cải biến nơi này nói thì dễ, làm mới khó. Nhất là kỳ hoa dị thảo đã sinh sôi khắp nơi, sinh ra độc dược, côn trùng sống dưới mặt đất cũng bắt đầu có độc tính, độc này so với kỳ độc không kém là bao, sơ sẩy một chút cũng có thể mất mạng.
Cũng là ở hai tháng này, kết giới sơn lão buông xuống dần dần tiêu biến, sương mù nhợt nhạt đi vài phần, hào quang từ kim linh khí tỏa ra bắt đầu cô đọng lại trong người thiếu nữ. Đợi chừng một khắc, từ trong sương mù đi ra một thiếu nữ trắng trẻo không mảnh vải che thân, mặt mày túc khí, cương nghị, nhân tướng đặc trưng của người sở hữu kim hành cương liệt.
Một chiếc áo choàng dài bất chợt phủ xuống trên người nàng, Chu Ẩn giật mình, mắt thấy từ những điểm bụi lấp lánh bỗng hội tụ lại thành hình một lão già lọm khọm, hai tay chắp sau lưng, chắn ở trước mặt nàng không quá vài thước. Chu Ẩn nhìn lão hồi lâu, hai tay kéo áo choàng thít chặt vào trên người, cảm thấy hơi thở trên người của lão như có như không, lại vô cùng hòa hợp với ngọn núi này, mẩm chắc hẳn là một đại năng sinh sống trên núi, chẳng qua là nàng không hề biết danh tính mà thôi.
Sơn lão cũng đang lom lom đánh giá Chu Ẩn một phen. Sau khi bị kim linh khí gột rửa qua vô số lần, giờ đây đứa nhỏ này giống như hiện thân của linh thú trấn phái năm đó, bóng bẩy dương dương, toàn thân tỏa ra kim linh khí bén nhọn, đan điền tràn đầy, kinh mạch rộng mở, đã là đột phá Trúc Cơ. Sơn lão thật tâm mà mỉm cười, từ trong bộ đồ cũ sờn lấy ra một chiếc lông vũ màu hoàng kim.
“Chớ có kinh ngạc. Ta là sơn lão, hộ sơn thần của ngọn núi này. Hôm nay ngươi ở trên núi tìm được cơ duyên, sơn lão ta lấy làm vui mừng, liền tặng cho ngươi thứ đồ này.”
Chu Ẩn nhìn chiếc lông vũ nọ, tuy kiến thức của nàng còn thiếu hụt rất nhiều, nhưng cũng biết tài chất của chiếc lông vũ này là cực kỳ trân quý, vì thế không khách sáo mà đưa tay đỡ lấy, lại nhìn sơn lão, hóa ra lão giả là người bảo hộ cho Nam Thiên Sơn này, chẳng trách nhìn lão uyên thâm như vậy. Nàng chắp tay nói tạ, lại chằm chằm để ý những ngón tay trắng nõn của chính mình. Mười bảy năm qua đã quen với mảnh da thịt đen nhẻm cháy khét, lúc này trắng nõn mượt mà, giống như không phải là bản thân. Nàng vội đưa tay sờ sờ mặt, không để ý cũng đưa chiếc lông vũ lại gần, lông vũ bén nhọn tức khắc cắt một vệt trên da, máu tươi đổ xuống, lạ kỳ thay đều bị chiếc lông vũ nuốt chửng, từ màu hoàng kim giờ ẩn ẩn có thêm chút đỏ hồng.
Bất quá chỉ là vẻ ngoài, Chu Ẩn sờ một chút, cảm thán một hơi, kinh ngạc qua đi cũng liền thôi.
Sơn lão lại lấy ra một mảnh trong như vỏ cây, đưa vào trong tay nàng: “Còn có thứ này, xem như bùa hộ mệnh ta tặng cho ngươi, lúc nào cũng phải mang trên người, chớ có bỏ xuống. Sau khi trở về tông môn, ngươi đi tìm Chấp Lễ Đường Đường chủ Kim Ly, nói là sơn lão bảo ngươi đi tìm nàng liền được.”
Sơn lão nhìn ra đứa nhỏ này tâm tính kiên nghị, lấy làm hài lòng, sau khi đưa cho nàng một mảnh lông vũ đã được luyện hóa, lại thêm một bùa hộ mệnh liền cảm thấy an tâm rồi, kêu nàng trở về tông môn.
Chu Ẩn không hiểu ra sao, đã thấy sơn lão tiêu biến vào núi rừng. Lắc lắc đầu, ôm chặt áo choàng liền lần mò đường về tông môn.
Ngày trở về, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cây cỏ ven đường đã cao lớn hơn một chút, Chu Ẩn cái gì cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ lúc ấy bản thân ở trong dược viên sau núi quan sát một gốc linh thảo, sau khi phát hiện gốc linh thảo này hút đến kim linh khí, vừa hay kim linh khí này là thứ nàng vẫn tìm kiếm để đột phá Trúc Cơ, liền không do dự lần theo, cuối cùng rơi vào một đoàn sương mù, đan điền lúc này chẳng biết thế nào lại bạo động dữ dội, không tự chủ mà hấp nạp kim linh khí điên cuồng, Chu Ẩn chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngũ mã phanh thây, đau nhức khó nhịn, liền ngồi xếp bằng, dùng hết phương pháp khiêng qua một trận đột phá này.
Rốt cuộc, đột phá thành công.
Chu Ẩn hồi ức lại thời gian ngồi ở trong sương mù, so với năm đó bị tà hỏa đốt cháy còn đau đớn hơn gấp vạn lần, nghĩ lại mà sợ.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đi đến dược viên sau núi. Dược viên này vốn có một con đường nhỏ dẫn về tiểu viện, sẽ không làm người chú ý. Nhất là khi trên người nàng chỉ có một kiện áo choàng che thân, càng thêm không muốn đụng phải ai khác.
Lúc đi ngang qua linh thảo, nàng không cầm lòng được nhìn gốc linh thảo phơi ra hai mầm non phe phẩy trong gió, nó chỉ cao đến vài tấc, độc nhất hai phiến lá non, Chu Ẩn lấy làm hiếu kỳ, bỗng ngồi xổm xuống quan sát lần nữa.
Nàng nhớ rõ đệ tử Y Mạch Phong nói gốc cây này gọi là Bách Hương Dược Thảo, trong một lần du ngoạn bên ngoài, Mộc trưởng lão thấy nó đang được bày bán liền mang về trong tông nuôi dưỡng. Lúc nghe việc này, nàng còn cảm thấy rất kỳ quái. Linh thảo do đích thân Mộc trưởng lão chọn lẽ ra phải nên dược chăm sóc ở dược viên của Y Mạch Phong mới đúng, hà cớ gì lại mang nó bỏ ở dược viên sau núi này. Lại thêm với mộc loại vốn là cố kỵ kim linh khí, nhưng gốc cây này không giống như những cây khác, nó ngũ hành đều ăn, hơn nửa còn là tinh lọc loại tốt nhất, ngay cả kim linh khí Chu Ẩn đã luyện hóa dung nhập đan điền, vốn là kim linh căn như nàng cũng khó lòng thuần hóa, vậy mà gốc cây này mồm to mà nuốt, thật sự rất kỳ ba.
Nàng giơ tay sờ sờ hai phiến lá non, hai phiến lá như hỗ động, lắc mình lung lay. Nàng lại vuốt vài cái, nếu không nhờ gốc cây này, nàng chưa chắc đã phát hiện ra trên núi này còn có một nơi kim linh khí tràn trề như vậy. Sau khi sờ xong, Chu Ẩn hài lòng đứng dậy, nhanh chóng đi về tiểu viện.
Đa số đệ tử ký danh đều đã đi đến quảng trường nghe khóa giảng, còn lại thiểu số thì đóng cửa không ra, không biết nghiền ngẫm chuyện gì trong phòng. Chu Ẩn về phòng không gây nên chú ý, tức tốc thay ra y phục của đệ tử, mới trầm ngâm nhìn hai đồ vật mà sơn lão tặng cho.
Nàng năm nay đã hai mươi tám tuổi, lại không phải đồ ngốc, đối với hai vật này không có nghi ngờ gì chính là chí bảo. Chiếc lông vũ tài chất bén nhọn, trông thì nhẹ nhưng lại nặng nề hơn vẻ ngoài của nó, màu sắc sáng trong, khi Chu Ẩn đưa vào kim linh khí, nó đột nhiên tỏa ra hào quang, càng thêm bắt mắt. Thứ có thể hấp thụ linh khí, tất không phải phàm vật. Lại thêm một mảnh vỏ cây, sơn lão lại gọi nó là bùa hộ mệnh phải luôn giữ trong người. Nếu lão giả là sơn lão, vậy mảnh vỏ cây này càng trân quý vô cùng. Nàng tìm trong phòng sợi dây, xỏ qua vỏ cây, rồi đeo vào trên cổ.
Sau khi xong xuôi, mới bắt đầu suy ngẫm lời sơn lão dặn dò. Đi tìm Chấp Lễ Đường Đường chủ Kim Ly.
Chấp Lễ Đường thuộc về nội môn, nàng chỉ là đệ tử ký danh nhỏ nhoi thì không thể đi vào đến đó được. Lại nói, vì cái gì phải đi tìm người nọ?
Sơn lão không nói, nàng cũng không đoán được ý đồ trong đó là gì. Trước mắt nàng không dự định đi tìm người, mà lặng lẽ ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận linh lực.
Đột phá Trúc Cơ xong, đan điền như có một đoàn khí lấp đầy, không giống như ở Luyện Khí kỳ linh lực cứ như một cái bình thủng đáy, không ngừng theo kinh mạch tràn ra. Lại nói, kinh mạch dường như cũng mở rộng không ít, đồng nghĩa với lượng linh lực hấp thụ vào càng nhiều, điều này làm cho Chu Ẩn mừng thầm trong lòng. Sau khi đem linh lực luân chuyển toàn thân, thấy không có vấn đề gì, đã không còn đau nhức như khi ngồi ở bên trong sương mù luyện hóa nữa, hài lòng thu công, đứng dậy muốn chạy đến quảng trường tìm Khung trưởng lão.
Ở quảng trường đâu chỉ có đệ tử ký danh, mà ngoại môn đệ tử cũng ở. Chu Ẩn đi ra bên ngoài, mọi người đang ở trên lôi đài so đấu, Truyền Công Điện vọng ra tiếng Khung trưởng lão hùng hậu giảng bài, nàng tạm thời không đi quấy rầy, mà tìm đến Dịch Linh Các.
Đứng quầy là một nữ ngoại môn đệ tử, gọi là Kỳ Manh. Kỳ Manh sư tỷ đang phụng sự ở Thanh Minh Cư, Dịch Linh Các này cũng do Thanh Minh Cư cùng hai Cư khác mở.
Thấy Chu Ẩn đến, Kỳ Manh ngẩng đầu lên, nhận ra tên đệ tử này không hề quen mặt chút nào, bèn thăm dò một phen, lại không ngờ được tu vi người này đã vào Trúc Cơ sơ kỳ, lý ra nên là ngoại môn đệ tử mới phải, nhưng tông phục trên người nàng vẫn là của đệ tử ký danh?
Kỳ Manh nghĩ thầm trong bụng, rất có thể người này vừa mới đột phá, còn chưa được an bài ở các Cư, mặt mày cũng là trẻ tuổi, hẳn chưa ngoài ba mươi, tới đây có lẽ là báo lên để vào trong Cư ở tạm, đợi kỳ hạn hai năm sau mở ra đại lễ nhập phong, lại tiến vào nội môn.
Huyền Lăng Tông có tiêu chuẩn chọn nội môn đệ tử cực kỳ khốc liệt. Bất kể ngươi vào trong tông năm bao nhiêu tuổi, nhưng ở tuổi ba mươi còn chưa đột phá Trúc Cơ, sẽ không được thu vào nội môn, mà chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử phụng dịch bên ngoài, hoặc là xuống núi từ bỏ tiên đồ. Tính ra, độ tuổi trung bình có thể đột phá Trúc Cơ kỳ ở tu chân giới rơi vào khoảng năm mươi lăm tuổi, ở Huyền Lăng Tông lấy ba mươi, đã xem là trăm người tuyển một.
Từ những người này, tông môn sẽ mở ra đại lễ nhập phong, ba năm tiến hành một lần. Nhưng không phải năm nào cũng có người đạt được yêu cầu, nên đại lễ chỉ tiến hành ở nội điện, không hề phô trương. Hơn nữa đệ tử nếu đột phá Trúc Cơ mà chưa đến thời điểm mở ra đại lễ, sẽ tạm thời đi vào các Cư làm ngoại môn đệ tử, chờ ngày bước vào nội môn.
Kỳ Manh là sáu mươi tuổi mới đột phá Trúc Cơ kỳ, muốn hao hết tuổi thọ Luyện Khí kỳ mới đột phá thành công, cho nên khi xem những người giống như Chu Ẩn đều nhìn bằng con mắt khác. Nàng hỏi: “Vị sư muội này có việc gì sao?”
Chu Ẩn lấy ra một khối lệnh bài bằng gỗ, đưa cho Kỳ Manh: “Ta muốn đổi một ít linh thạch.”
Khối lệnh bài này là điểm thành tích tích lũy của nàng trong suốt mười bảy năm. Vốn là dùng để đổi lấy Trúc Cơ Đan, nhưng Trúc Cơ Đan mỗi lần đổi đều có giới hạn, Chu Ẩn đổi xong một đợt đã vội chạy vào sương mù đột phá, còn dư lại điểm thành tích không biết làm gì, bèn đổi lấy linh thạch.
Kỳ Manh nhận lấy lệnh bài, hỏi: “Còn lại một trăm linh năm điềm thành tích, có thể đổi được mười viên hạ phẩm linh thạch. Ngươi muốn loại linh thạch nào?”
Chu Ẩn nói ngay: “Kim linh thạch.”
Kỳ Manh chọn ra mười viên, bỏ vào trong một cái túi nhỏ, lại ở trên lệnh bài nhanh chóng khắc lại điểm thành tích, chỉ còn năm điểm, không đổi được thứ gì. Làm xong đưa cho Chu Ẩn.
Chu Ẩn nhận lấy túi cùng lệnh bài, chuẩn bị rời đi, lại bị Kỳ Manh gọi lại.
Kỳ Manh nghi hoặc mà hỏi nàng: “Ngươi không còn việc gì khác muốn hỏi ta sao?”
Chu Ẩn càng nghi hoặc hơn, vẻ mặt biểu thị rốt cuộc sư tỷ muốn nói chuyện gì.
Kỳ Manh ho vài tiếng, ngoắc nàng lại, nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Chu Ẩn thành thật: “Ta đã hai mươi tám.”
Kỳ Manh muốn giơ tay ký đầu nàng, nhưng ngẫm lại ngày sau nàng sẽ là nội môn đệ tử, đắc tội không được, bèn buông những ngón tay xuống, ở trên mặt bàn gõ gõ: “Hai mươi tám đã đột phá Trúc Cơ, lý ra phải nên đăng ký làm ngoại môn đệ tử tạm thời, phụng sự một Cư, lại đợi hai năm sau tham gia đại lễ nhập phong, tiến vào nội môn. Chuyện này ngươi cũng không biết sao?”
Chu Ẩn vỗ trán, nàng chút nữa thì quên mất.
Bèn cười cười, khiêm tốn nói: “Sư tỷ chỉ giáo cho.”
Kỳ Manh liếc nàng một cái, lấy ra một tập danh sách giao vào trong tay nàng: “Ở đây là danh sách các Cư, ngươi đi lên trên tầng hai, chọn một Cư phụng sự, sau đó báo lại cho quản sự là được.”
Kỳ Manh chỉ tầng phía trên đầu mình.
Chu Ẩn ngó lên, chưa từng biết phía trên Dịch Linh Các lại có một nơi như thế, vội cầm lấy, nói cảm ơn rồi hướng cầu thang mà đi.
Tầng hai không bài trì đủ các loại tài nguyên như tầng một, nó chỉ có vài bộ bàn ghế được xếp ngay ngắn, rất vắng người, ngay quầy chỉ có ba người đang ngồi.
Người ngồi ở giữa hẳn là quản sự, hai người ngồi hai bên còn lại là đệ tử theo hầu.
Chu Ẩn tạm thời không vội qua đó, mà chọn một bộ bàn ghế ngồi xuống. Lật xấp giấy ra xem thông tin các cư.
Thanh Minh Cư chuyên thẩm định tài nguyên.
Điền Viên Cư chuyên chăm sóc linh thảo.
Tạp Dịch Cư chuyên làm việc lặt vặt.
Yên Vân Cư chuyên chăm sóc linh thú.
Kỳ An Cư… Hà Thanh Cư…
Chu Ẩn không biết nên chọn nơi nào, nhưng nghe Thanh Minh Cư thấy hay hay, có thể thẩm định tài nguyên, ngày sau tất nhiên có chỗ hữu dụng. Vì thế lập tức quyết định vào Thanh Minh Cư, đứng dậy liền đi đến quản sự đang ngồi.
Lý Uy chán đến chết mà ngáp ngắn ngáp dài, thấy có người đi đến, nâng tay quẹt đi nước mắt đang trực trào bên khóe mắt, chống tay ngửa đầu nhìn Chu Ẩn: “Có việc liền nói.”
Chu Ẩn nói rõ sự tình: “Đệ tử vừa mới đột phá Trúc Cơ, muốn xin đến Thanh Minh Cư làm ngoại môn đệ tử.”
Lý Uy xốc mí mắt lên đánh giá nàng một lát, lại cúi xuống. Trong tay hắn hiện ra một tấm mộc bài, nâng bút chấm mực, hỏi tên họ Chu Ẩn rồi viết nguệch ngoạc lên mộc bài. Sau khi viết xong, Lý Uy ném mộc bài cho Chu Ẩn, nàng vội tiếp lấy, lật ra xem, bên trên nào có chữ Thanh Minh Cư, mà rõ rành rành viết ba chữ….
Kỳ. An. Cư.
Chu Ẩn cầm tấm mộc bài nhìn lại một lần nữa, đã thấy Lý Uy đứng dậy, vòng qua bàn rồi tóm lấy vai nàng, lôi xềnh xệch đến truyền tống trận nằm ở một bên, vừa đi vừa khà khà cười: “Kỳ An Cư đang thiếu người. Ngươi qua đó bổ sung nhân số.”
Chỉ trong nháy mắt, truyền tống trận đưa hai người đi mất.
Hai gã đệ tử từ đầu đến giờ vẫn luôn giả bộ vùi mài kinh sử, lúc này người đi rồi mới dám ngẩng đầu lên, đồng loạt lắc đầu thương thay cho đệ tử xấu số nọ.
“Lý cư trưởng tìm người tìm đến điên rồi!”
“Ai bảo Kỳ An Cư việc nhiều không đếm xuể làm chi. Lý cư trưởng không lại đây đích thân tuyển, ta xem còn lâu mới có người dám vào nơi ấy.”
“Lại nói, không biết Lý cư trưởng đem Hà quản sự giấu ở cái xó xỉnh nào rồi!”
“Tội nghiệp Hà quản sự!”
***
Truyền tống trận đưa hai người rời khỏi Huyền Lăng Tông, đi vào một ngọn núi khác. Đỉnh ngọn núi này so tông môn thấp hơn, có rất nhiều dây cầu treo bắc ngang qua những đỉnh núi khác, phía dưới sâu không thấy đáy, chỉ có tiếng gió ù ù thổi lên, dây cầu treo rung lắc điên cuồng.
Lý Uy mặt mày độ tuổi trung niên, dáng gầy nhom, mặt cũng gầy, còn hơi dài, nước da nâu sẫm, đứng bên cạnh Chu Ẩn liền thấy tương phản một trời một vực.
Chu Ẩn trong tay vẫn cầm tấm mộc bài, tò mò cũng nhìn thử lệnh bài treo bên hông vị quản sự nọ, lúc này mới hiểu ra, người này nào có phải quản sự gì, rõ rành rành là Cư trưởng của Kỳ An Cư. Vừa rồi hắn tự ý viết xuống mộc bài cho nàng, chẳng khác nào là cưỡng chế tuyển dụng…
Dù vậy, Chu Ẩn không tỏ vẻ gì, Thanh Minh Cư hay Kỳ An Cư cũng vậy.
“Lý cư trưởng, ngài có thể buông cổ áo ta ra được không?” Chu Ẩn bị Lý cư trưởng xốc đến chân rời mặt đất, có chút bất đắc dĩ.
Lý Uy cười ha hả, đem Chu Ẩn thả xuống đất, sau đó mau chóng kéo nàng đi qua cầu treo. Cầu treo rung lắc dữ dội, gió thổi đến vạt áo đều hất tung lên trời, ngay cả tiếng Lý cư trưởng đang luyên thuyên nói chuyện cũng không hề nghe thấy. Sau khi chật vật đi qua cầu treo, trước mắt Chu Ẩn liền hiện ra một tòa nhà màu trắng xám, hai cửa khép hờ, bản lề bung ra, một bên cửa còn dán một tờ giấy rách rưới đủ chỗ, chữ nghĩa bên trên chữ có chữ không, có đọc cũng không hiểu.
Nơi cũ kỹ thế này là Kỳ An Cư sao?
Lý Uy giơ một chân liền đá tung cánh cửa, cánh cửa tức khắc bị đá bay, bụi đất văng tung tóe, Chu Ẩn nhìn hắn, thảo nào nơi này trông rách nát như vậy, đều do Lý cư trưởng góp một tay.
Lý Uy đem nàng vào trong, tự mình ngồi xuống bàn đá, mới có rảnh nhìn tên đệ tử mới đến hẵng còn lơ ngơ đứng ở một bên, hai ngón tay chập lại thi pháp, đem mộc bài trên tay nàng tức khắc xỏ vào đai lưng, lấy làm hài lòng nói: “Hai năm này ngươi an tâm ở Kỳ An Cư ta phụng sự. Không có gì dị nghị chứ.”
Chu Ẩn nhớ tới, Kỳ An Cư là một Cư tương đối hướng ngoại. Sự vụ trong cư hầu hết đều là nhiệm vụ bên ngoài, tuy rằng tự do nhưng cũng có hạn chế nhất định, chủ yếu giải quyết vài ba ký thác nho nhỏ không biết từ đâu đưa đến, có khi là tự đệ tử trong tông lịch luyện bên ngoài thấy sự, lại không có rảnh tay, liền giao cho Kỳ An Cư xuống núi hỗ trợ, lấy thêm kinh nghiệm.
Tuy rằng nghe cũng hay hay, nhưng lại không bằng những cư khác. Tỷ như ở Thanh Minh Cư quen rồi, cư trưởng vui vẻ còn sẽ ban cho vài món tài liệu. Hoặc là Điền Viên Cư cũng sẽ cho vài hạt giống linh thảo về trồng. Những phần thưởng có giá trị thực tế như thế hiển nhiên tốt hơn so với cái gọi là “kinh nghiệm” ở Kỳ An Cư này, huống hồ gì ngoại môn đệ tử luôn lén lút rỉ tai nhau, Kỳ An Cư việc nhiều, so phòng tạp dịch còn mệt, nên càng không có người muốn đến.
Chu Ẩn chưa biết thực hư ra sao, trước mắt chỉ thấy, Kỳ An Cư quả thực hiu quạnh, không có lấy một bóng người. Ngoại trừ Lý cư trưởng cùng nàng ra, từ nãy đến giờ cũng chưa nhìn thấy ai khác ra đón. Lý Uy không lo nàng thấy chán, dù sao mộc bài đã đeo, muốn gỡ cũng gỡ không được, là hắn thi pháp cơ mà. Hắn đơn giản giới thiệu qua Kỳ An Cư một lượt, biết rằng trong Cư vậy mà có hơn hai trăm đệ tử, so với Cư khác thì không bằng nhưng cũng không đến nỗi nào, hiện tại đúng là thời điểm việc nhiều, sư huynh sư tỷ đều đã ra ngoài làm việc, sớm nhất cũng phải hai ba ngày sau mới trở về.
Lý Uy sau khi giản lược nói xong, liền từ trong túi trữ vật lôi ra một thanh phi kiếm. Phi kiếm kết cấu đơn giản, chiều dài một thước, tay cầm thô sơ, không có họa tiết, tuy vậy cũng là trung phẩm pháp khí.
“Cái này là lễ gặp mặt, tặng cho ngươi. Cứ việc nhận lấy, không cần khách sáo.” Lý Uy phất tay, Chu Ẩn quả thật không khách sáo chút nào, vươn tay liền nhận. Trong lòng còn thầm nghĩ hôm nay chẳng lẽ lại là ngày lễ nhận quà sao, từ sáng đến giờ nàng tổng cộng đã nhận được ba món đồ.
“Đa tạ Lý cư trưởng.” Chu Ẩn đa tạ, cầm lấy phi kiếm nghiền ngẫm.
Lý Uy nhìn đứa nhỏ này, cẩn thận dặn dò: “Ngày mai ngươi ngự kiếm đến tìm Hà quản sự, đưa mộc bài cho hắn, để hắn phân phát y phục của Kỳ An Cư ta cho, còn có túi trữ vật, tiện thể lại mang đồ dùng của ngươi dọn đến đây ở.”
Chu Ẩn gật đầu, thấy Lý cư trưởng ra hiệu nàng thử món đồ hắn mới tặng, còn nói hôm nay không có việc gì, nàng có thể chạy quanh Kỳ An Cư đi dạo, Chu Ẩn liền dùng linh lực khống chế phi kiếm, thử ngự kiếm phi hành dạo quanh Kỳ An Cư.