Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 4



Kỳ An Cư lúc vừa vào cửa tuy rằng cũ kỹ lại suy sụp, nhưng phóng phi kiếm bay khắp ngọn núi, Chu Ẩn cảm thấy còn không đến nỗi nào.

Kỳ An Cư xây dựng theo kiến trúc thanh nhã, có một tiểu viện hình chữ U bọc lấy đại viện phía trước, trước đại viện là Lý cư trưởng đang ngồi chống đầu ung dung mà lắc lư chân. Sau tiểu viện có một mảnh dược viên được rào chắn kín kẽ, gieo trồng nhiều giống linh thảo khác nhau, đứng trên cao cũng có thể ngửi thấy mùi hương dược thảo tràn đầy. Ngoài dược viên ra còn có một mảnh đồng cỏ xanh tươi gieo xuống đa dạng chủng loại hoa cỏ, thường thường sẽ nhìn thấy thỏ hoặc là động vật nhỏ nhảy nhót vui đùa bên trong, trong khi đó bọc lại toàn bộ biên giới Kỳ An Cư là hàng dài những cây cổ thụ tán cây rậm rạp, trong đó có một phương dâng lên bọt khí trắng xóa, rầm rập tiếng nước chảy.

Chu Ẩn sai sử phi kiếm đi về nơi có tiếng nước, từ trên cao nhìn xuống, thấy một thác nước hùng vĩ không biết thượng nguồn từ đâu, nhưng ào ào dòng nước từ trên đỉnh thác đổ xuống vực sâu trông cực kỳ có tiên khí. Chu Ẩn hạ thấp phi kiếm, hiếu kỳ lại gần xem kỹ, muốn biết thượng nguồn của nó xuất phát từ nơi nào, ai mà ngờ được phi kiếm đột nhiên mất đi khống chế, giống như đâm sầm vào một bức tường chắn kiên cố rồi bị đánh bay ra ngoài, không hề cứu vãn được mà lao mình xuống vực sâu.

Đợt ngột rơi khỏi phi kiếm thế này đồi lại là ai cũng sẽ hoảng loạn, nhất là khi bên dưới kia lại là vực sâu không thấy đáy, rơi xuống chỉ có nước tan xương nát thịt. Chu Ẩn thử lại vài lần khống chế phi kiếm, đều không thành công. Nghĩ chắc là một môn thuật pháp này đã bị hạn chế, cũng không thử nữa.

Chu Ẩn xoay sở trong không trung, gió ở nơi này thật sự không phải bình thường, cho dù đã dùng đến linh lực hộ thể vẫn bị nó quát đến sinh đau. Nàng cố chồm người nắm lấy chuôi kiếm đang theo đà rớt nhanh xuống vực, may thay khoảng cách không xa, còn có thể nắm vững, tức tốc độ linh lực vào thân kiếm, hướng vách núi đang sượt qua trước mặt, dùng lực đâm vào.

“Keng!!!”

Phi kiếm trượt dài một chốc, rốt cuộc dừng lại.

Từ dưới vực bốc lên ngùn ngụt bọt nước, bám vào trên người chợt thấy mát lạnh thấu tâm can, thêm với gió thổi, thật sự nan kham. Chu Ẩn ngẩng đầu nhìn lên, bấy giờ nàng đã cách đỉnh thác chừng vài trăm thước, vách núi lại trơn trượt khó mà bám lên được, thử nhiều lần dùng công phu trèo lên chỉ thêm trượt dài. Đang khi nghĩ cách, bỗng trên đỉnh thác ló ra một cái đầu, còn cười khà khà đặc biệt trêu ngươi: “Quên nói với ngươi, nơi này là cộng đồng mười hai Cư cùng sinh sống, mỗi Cư đều có kết giới phân chia ranh giới, không thể ngự kiếm mà qua, bên kia chính là Yên Vân Cư.”

Lý Uy không có chút nào gọi là áy náy, càng giống như chỉ mong chờ nàng gặp phải tình cảnh này rồi hắn ra tới trêu chọc vậy. Chu Ẩn bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy Lý cư trưởng này tính tình thật sự cực giống một tên thiếu niên ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, nàng rút ra hai lá phù triện, trước tiên ném một lá lên, nương theo sức gió, phù triện nhanh chóng bay lên trên, dừng ở khoảng cách năm mươi thước, Chu Ẩn niệm chú, phù triện tức khắc nổ tung, kéo theo vách núi bị tạc vỡ thành vài mảnh, nàng nhảy phốc lên phi kiếm đang cắm sầm vào vách núi lấy điểm tựa, dùng lực, lấy đà liền phóng lên trên, mang theo phi kiếm giẫm đạp lên trên những khối đá đang đổ xuống, từng chút một, không rơi tốc độ mà hướng về trước. Tấm thứ hai cũng dùng thủ pháp tương tự, chẳng mấy chốc người đã lên tới đỉnh thác.

Lý Uy lùi về sau vài bước, trên mặt vẫn treo nụ cười tinh quái, giơ ngón tay: “Thân thủ tốt! Thân thủ tốt!”

Chu Ẩn phủi bụi đất trên người, hướng Lý Uy thở dài: “Lý cư trưởng chơi qua bao nhiêu lần rồi?”

Theo cái nhìn của nàng, người này hẳn không phải là lần đầu tiên nảy sinh ra ác thú vị này.

Quả nhiên, Lý Uy cười càng thêm càn rỡ, vỗ đùi nói: “Muốn ở Kỳ An Cư này, tất nhiên phải có bản lĩnh. Ngươi đạt, điểm tuyệt đối luôn. Không đùa nữa, ta mang ngươi đi qua các Cư khác chào hỏi, sau này tiện làm việc.”

Thế rồi, Lý Uy đem Chu Ẩn ra khỏi Kỳ An Cư, lại một lần nữa đi qua dây cầu treo, lúc này hắn lại dặn dò lần nữa: “Ở đây không được ngự kiếm, có việc liền đi theo đường này. Chỗ ban đầu chúng ta truyền tống đến là truyền tống trận chung của mười hai Cư, ngày mai ngươi đi lấy đồ vật ở chỗ Hà quản sự, tiện thể nhờ hắn khắc tọa độ của truyền tống trận này, đỡ phải ngự kiếm qua lại.”

Chu Ẩn nhớ rồi. Lúc này đi qua dây cầu treo, lại trở về chỗ truyền tống trận mà Lý Uy nhắc đến. Hắn đem nàng hướng mười một dây cầu treo khác đi một vòng, cười cười nói nói đến mỏi miệng, khi trở về, trên tay nàng toàn là “lễ vật”.

Bất quá chỉ là đi thăm hỏi, nhưng mỗi khi đến một nơi, đều được cư trưởng tặng cho một món đồ xem như lễ gặp mặt.

Thanh Minh Cư tặng nàng một quả ngọc giản truyền âm.

Yên Vân Cư cho nàng một quả trứng linh thú, tất nhiên cần ấp.

Điền Viên Cư tặng nàng một gốc linh thảo năm mươi năm tuổi.

Hợp lại cuối cùng đều là một câu: “Sau này chiếu cố!”

Chiếu cố cái quỷ gì? Sau đó mới ngẫm lại, quả thực là bị lừa gạt rồi.

Người không có việc gì tất không đưa lễ vật. Một khi có lễ vật dâng lên, tự nhiên là có chuyện cần nhờ. Lý cư trưởng cũng nói lần này đi là cho các Cư khác nhận biết mặt mũi để sau này tiện bề làm việc, Chu Ẩn chỉ cảm thấy lời này hiện nay dịch ra một cách trắng trợn chính là sau này có việc, bọn họ dễ dàng sai phái ngươi hơn. Ai bảo ngươi thu lễ vật của người ta, không làm việc cho người ta thật sự là không còn gì nói nổi.

Đồ nhận thì cũng đã nhận rồi, không thể vòng một vòng lại mang trả lại toàn bộ. Lý Uy thấy nàng đã nhận ra, tong lòng lại trộm vui vẻ, nhưng vẫn giả bộ ngay thẳng mà nói: “Còn có Tạp Dịch Cư không ở chỗ này. Tuy cũng xem là một Cư, nhưng thuộc về tông môn, hẳn là ngươi cũng đã quen với phòng tạp dịch rồi chứ.”

Trước kia nàng tới lui ở phòng tạp dịch không biết bao nhiêu năm, đều do bản thân một mực tu luyện thể chất, thường xuyên ra sau núi chạy bộ, trở về tông môn sắc trời đã muộn, vượt quá giờ giới nghiêm, bị bắt đi phụng dịch ở phòng tạp dịch lấy công chuộc tội, tất nhiên không thể nào quen thuộc hơn. Lý Uy ý bảo nàng ngày mai cũng đi qua đó chào hỏi một tiếng, dù gì lúc này thân phận của nàng đã là ngoại môn đệ tử, so với trước kia đã khác xa.

Chu Ẩn gật đầu đã hiểu, được Lý Uy dẫn về tiểu viện. Hắn lại một lần nữa ngồi trên bàn đá, ngoắc ngoắc tay, kêu Chu Ẩn ngồi xuống đối diện. Sau khi an vị xong, lúc này mới thấy hắn hiếm khi nghiêm túc, trầm mặt nói: “Ngươi hiểu Kỳ An Cư là làm những việc gì không?”

Chu Ẩn chỉ vừa mới xem qua đại khái, còn chưa hiểu rõ, chỉ nói những gì mình biết, Lý Uy lúc này cho nàng bổ sung thêm: “Kỳ thực ở Kỳ An Cư này cũng không phải lúc nào cũng có việc lớn, nhưng việc nhỏ thật sự nhiều không đếm xuể. Ngươi vừa mới đến đây, ta sẽ an bài cho ngươi làm những việc lặt vặt trước cho quen, có thời gian ta sẽ rèn luyện ngươi phù hợp với nơi này, cho đến khi ngươi có thể tự mình tiếp những nhiệm vụ lớn.”

“Ta đã hiểu, Lý cư trưởng.”

“Mặc dù ta không muốn dong dài những cái chuyện này, nhưng đây là tông môn bắt buộc phải phổ cập kiến thức. Đáng giận là lúc này trong Cư lại không có tên đệ tử nào, đành phải từ ta đến dạy cho ngươi vậy.” Lý Uy thu hồi lại vẻ mặt nghiêm túc, giả bộ hắng giọng, ngón tay nhịp trên mặt bàn đá, xấu hổ mà nói: “Đầu tiên, ngươi có hiểu tại sao đệ tử đột phá Trúc Cơ trước ba mươi tuổi, lại chưa đến thời điểm mở ra đại lễ nhập phong, phải đi các Cư phụng sự trước?”

Chu Ẩn lắc đầu.

“Đó là bởi vì các Cư trưởng ở đây đều là tinh thông một loại tu luyện, có ích dẫn dắt cho các ngươi trước khi vào nội môn. Kỳ thực những tên đệ tử vừa đột phá liền tiến vào nội môn lại không tốt bằng những người giống như ngươi, có thời gian chui rèn ở Cư ngoại. Ta vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi tu tập thể tu, mà ta tinh thông nhất chính là võ đấu, nên cố ý tuyển chọn vào Cư. Riêng ngươi chọn Thanh Minh Cư cũng không có gì là không tốt, nhưng rõ ràng Kỳ An Cư ta tốt hơn nhiều, đúng chứ?”

Chu Ẩn cười cười, gật đầu cho qua.

Sau đó, Lý cư trưởng còn luyên thuyên rất nhiều rất nhiều thứ nhập môn, nghe đến váng đầu.

Cũng may, một ngày trôi qua rất nhanh.

Sau khi chọn lấy một phòng ở tiểu viện nghỉ lại một đêm, sáng sớm Chu Ẩn liền dắt phi kiếm, đi qua dây cầu treo đến chỗ truyền tống trận, rồi mới ngự kiếm hướng về đỉnh Nam Thiên Sơn mà đi.

Kỳ Manh ngày hôm qua trực ở Dịch Linh Các thì hôm nay đã được thay thế bằng đệ tử khác, Chu Ẩn chào hỏi một câu rồi đi thẳng lên lầu hai.

Lúc này, mới rõ ràng ai là quản sự của nơi này. Hà quản sự vác cái bụng bự, mặt mày trắng nhợt, đang cùng hai tên đệ tử bên cạnh oán giận, Chu Ẩn loáng thoáng nghe thì hình như nhân vật chính trong đó còn có Lý cư trưởng. Chu Ẩn tiến lại bàn, chắp tay hành lễ, lại nói cho lý do mình đến đây.

Chỉ thấy Hà quản sự đập bàn, thở phì phò tức giận quát: “Lý đầu heo đó ngày hôm qua hành xác ta cũng liền thôi, hôm nay lại còn muốn kêu ta làm cái này làm cái nọ. Nằm mơ!”

Chu Ẩn ẩn ẩn cảm thấy hắn là đang bóng gió nói chính mình.

Còn may hai tên đệ tử bên cạnh khuyên can hắn: “Hà quản sự, vị sư muội này cũng là bất đắc dĩ bị Lý cư trưởng kéo đi. Rất vô tội mà. Không thể trút giận được. Ngài vẫn là giúp người ta một chút đi.”

“Đúng đúng, Hà quản sự. Ai bảo Kỳ An Cư nhiều việc không người làm, mai mốt nếu có đệ tử nào đến làm ngoại môn đệ tử, ngài cứ đẩy hết sang Kỳ An Cư chẳng phải là yên tâm rồi.”

“Đúng đúng, đẩy hết qua Kỳ An Cư là được, cũng không sợ Lý cư trưởng lại đến làm phiền ngài.”

Hà quản sự hầm hừ tức giận bị hai tên đệ tử xoa dịu đến tiêu khí. Lúc này mới bình tĩnh mà nhìn Chu Ẩn: “Y phục Kỳ An Cư ngươi vào trong cánh cửa bên kia, tìm một bộ vừa vặn. Sau đó lại ra đây lấy túi trữ vật cùng trận đồ.”

Thấy Hà quản sự đã nhả ra, hai tên đệ tử nọ nháy mắt cho nàng ra hiệu.

Chu Ẩn nhìn theo ngón tay hắn chỉ về cánh cửa gỗ nằm im lìm ở một góc, liền tự mình đi thử đồ.

Kỳ An Cư so với các Cư khác không khác là bao, chỉ có viền áo cùng đai lưng là màu trắng làm phân biệt. Nàng treo mộc bài lại vào đai lưng, đi ra ngoài.

Hà quản sự đã đặt túi trữ vật, một quả nhẫn cùng một quả ngọc sáng trong ở trên bàn. Thấy nàng đi ra, hắn nói: “Túi trữ vật dùng để đựng vật phẩm. Nhẫn trữ vật dùng chứa pháp khí. Còn có trận đồ này khắc tọa độ truyền tống trận của mười hai Cư. Ngươi kiểm lại xem có gì sai sót hay không.”

Chu Ẩn vội nói tạ, nào dám nói sai sót gì, chẳng may Hà quản sự lại nổi giận, thế thì rất thảm.

Sau khi nhận đồ xong xuôi, nàng lại nhớ kỹ mặt hai vị sư huynh này, ngày sau nhất định phải tặng chút lễ vật mới được. Rời khỏi Dịch Linh Các, nàng lại đến phòng tạp dịch chào hỏi một tiếng.

Phòng tạp dịch vào mùa này đang là mùa săn bắn, vốn cho đệ tử vừa mới trải qua đại lễ nhập phong năm rồi thu thập tài nguyên, việc cực kỳ nhiều. Chỉ vừa mới bước qua cánh cửa, mùa máu tươi đã nồng nặc tràn đầy khoang mũi, đệ tử đi lại chiếm hết cả đường, Chu Ẩn thầm cảm thán những ngày mình ở trong phòng tạp dịch, cũng trải qua ba mùa săn bắn như thế này, giúp đệ tử nội môn xử lý thi thể thu thập tài liệu, nếu làm tốt sẽ được tặng cho chút ít đồ, cũng vì những năm này được không ít chỗ tốt, mà nàng có thể luyện ra được vài thanh hạ phẩm pháp khí làm từ xương linh thú, còn có phù triện từ da lông. Tuy phẩm cấp không phải rất cao, nhưng đối Luyện Khí kỳ đệ tử lúc ấy sống bằng điểm thành tích mà nói, một lần vào phòng tạp dịch trúng mùa săn bắn chẳng khác nào như trúng được miếng hời lớn, tài nguyên đưa tới tay còn nhiều hơn những năm tích lũy điểm thành tích đổi được. Phù triện cứu mạng nàng hôm qua cũng là từ việc này mà có.

Nhìn một hồi tay chân lại ngứa ngáy, nhưng Chu Ẩn biết địa vị của mình giở đã là ngoại môn đệ tử của Kỳ An Cư, xen vào việc của phòng tạp dịch là không nên chút nào, nên kiềm lại tiếc nuối trong lòng, đưa mắt tìm Trịnh quản sự.

Trịnh quản sự đang nhận yêu cầu của nội môn đệ tử, lại giao cho vài gã đệ tử theo hầu chép lại nội dung, từ nội dung này lại đưa xuống những tên đệ tử đang xử lý thi thể linh thú biết nên lấy những phần nào, sau khi làm xong, những tên đệ tử này lại cầm tài liệu đã xử lý tốt cùng giấy tờ giao lại cho Trịnh quản sự. Một lần xong việc sẽ được thưởng cho linh thạch xem như thù lao, tốt số hơn thì được nội môn đệ tử cho chút đồ.

Bởi vì món hời kiếm được rất nhiều, nên ai nấy đều cực lực mà làm, chỉ sợ lỡ lúc này đây sẽ phải đợi thêm ba năm nữa.

Chu Ẩn đi lại chỗ Trịnh quản sự, thấy bóng tối phủ trước mặt, Trịnh quản sự ngẩng đầu lên, nhìn y phục trên người nàng, trong chốc lát đã nhận ra người này là đệ tử Kỳ An Cư: “Nhớ không lầm, ta không có kêu đệ tử Kỳ An Cư đến đây. Lý cư trưởng bảo ngươi đến làm gì?”

“Trịnh quản sự, lâu rồi không gặp.” Chu Ẩn cười tươi nói.

Trịnh quản sự nheo mắt, không quen.

Mối quan hệ của bọn họ không tốt không xấu. Trịnh quản sự còn xem như là người có thực tài, chỉ tiếc lúc vừa mới vào tông, chỉ lo chơi bời, không lo tu tập, dẫn đến lỡ mất thời gian vào nội môn. Sau lại tự trách mà phấn đấu, tu vi mới dần dần tăng nhanh, hiện tại đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ. Hắn đối với những người có thể vào được nội môn cực kỳ bài xích, cũng không biết là nhớ đến quá khứ mà tiếc nuối, hay là thật sự chướng mắt bọn họ, nên khi thấy Chu Ẩn thân là đơn kim linh căn, thái độ của hắn bắt đầu lạnh lùng dần.

Chu Ẩn không để bụng việc này, ở phòng tạp dịch chăm chỉ làm việc, Trịnh quản sự cũng không tìm nàng khó dễ. Dần dà, còn có thể trêu chọc hắn vài câu.

Thấy Trịnh quản sự không hề muốn để ý mình, Chu Ẩn đành phải nhắc cho hắn nhớ: “Trịnh quản sự không nhớ ta sao? Ta là Chu Ẩn.”

Nghe Chu Ẩn nói, Trịnh quản sự vội ngoắc mắt lên, không tin.

Thiếu nữ trước mắt so với đứa nhỏ đen nhẻm xấu xí khô gầy như que củi ấy hợp lại không hề tương thích chút nào. Lại nói, tu vi này đã là Trúc Cơ?

Dù rằng nàng suốt mười bảy năm dừng ở Luyện Khí kỳ tầng thứ chín không có tiến triển, thường thường bị các đệ tử ký danh khác gièm pha, cho rằng thiên phú của nàng đã bị hủy hởi tà hỏa năm đó, khó mà gượng dậy được, vì thế bị chèn ép không thương tiếc. Nhưng ở trong mắt Trịnh quản sự mà nói, hắn chưa có lúc nào nghi ngờ rằng Chu Ẩn không thể đột phá Trúc Cơ trước tuổi ba mươi. Cũng vì nhận định này mà kể từ lần gặp mặt đầu tiên hắn đã không ưa nàng. Người từng trải tự nhiên có ánh mắt cùng trực giác nhạy bén hơn, nhưng nhìn nàng xuất hiện thế này, hắn vẫn có cảm giác chưa thể tiếp thu được.

Nếu thật là đột phá Trúc Cơ, vậy việc thoát thai hoán cốt này cũng có chênh lệch quá lớn cơ chứ.

Hắn kinh ngạc hô: “Là ngươi!?”

Mặt hoa da trắng thanh tú cương nghị. Quả là khác một trời một vực.

Chu Ẩn ha ha cười, gật đầu: “Chính là ta. Hiện tại ta đã là ngoại môn đệ tử của Kỳ An Cư, theo lời Lý cư trưởng đến đây chào hỏi Trịnh quản sự, lấy lễ gặp mặt.”

“Lễ gặp mặt? Ta sao phải cho ngươi lễ gặp mặt?” Trịnh quản sự hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa.

“Chậc chậc. Mười hai cư trưởng đều cho ta lễ gặp mặt, chỉ riêng Trịnh quản sự không cho, cũng quá…. không có tiền rồi.” Chu Ẩn giả vờ giả vịt.

Trịnh quản sự đỏ mặt tía tai, quát: “Cút!”

Hắn thường thường giận lên đều chỉ có một chữ này, Chu Ẩn đã quen, cũng không để trong lòng. Ngược lại cười ngâm ngâm đứng tại chỗ không đi.

“Trịnh quản sự thật sự không cho ta lễ gặp mặt sao? Dù gì ta cũng giúp ngươi làm việc bao nhiêu năm, một chút lễ mọn cũng không cho sao? Trịnh quản sự?”

Trịnh quản sự bị nàng kêu tới kêu lui, kêu đến phiền.

“Còn không mau cút vào phòng giúp ta xử lý thi thể. Tạp Dịch Cư giao thác cho Kỳ An Cư phụ việc, phần thưởng một tấm da linh thú cấp hai, nhận hay không?” Trịnh quản sự nghiến răng mà nói.

“Nhận, nhận. Ta nhận. Đệ tử nhận được ủy thác, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

Sau đó vui vẻ chạy vào phòng, xắn tay áo làm việc.

Lý Uy đợi từ sáng sớm đến tối mịt cũng chưa thấy tên đệ tử mới tới đâu, đang cảm thấy kỳ quái, lo lắng Hà Lỗ tên kia có thể hay không cũng đem đệ tử của chính mình nhốt lại? Đang muốn dùng ngọc truyền âm tìm Hà Lỗ tính sổ, lại thấy bóng người đi qua cầu treo, lắc lư mà về tới.

Lý Uy chống cằm, chán đến chết mà hỏi: “Ta kêu ngươi đi chào hỏi một phen, ngươi lại đi cả một ngày.”

Chu Ẩn bước vào, ngồi thụp xuống ghế đá, kể lại việc hôm nay.

Lý Uy xách một tiếng: “Ngươi thật sự là bán mạng cho người mà. Làm cả một ngày lại chỉ đòi một tấm da thú cấp hai, lỗ!! Lỗ nặng!!!”

Chu Ẩn cam chịu, nàng cảm thấy tương xứng là được.

Lại hỏi: “Lý cư trưởng một mình ngồi ở đây là đang đợi ta sao?”

Lý Uy xốc mí mắt, quả thực một mình trong Cư buồn chán nên hắn mới ra ngoài ngắm cảnh tiện thể đợi người về nhà. Trước kia đám đệ tử ra ngoài làm việc, hắn không có việc gì làm cũng hay ngồi ở trước bàn đá mà mong, lại bị đám đệ tử trêu ghẹo hắn có tâm tính như cha già trông con mọn. Nhưng chuyện này hắn không muốn nói cho Chu Ẩn nghe, rất mất mặt, vì thế giả bộ đứng lên, chắp tay sau lưng tính quay về phòng.

“Ta đâu có rảnh mà đợi ngươi.”

Chu Ẩn nhìn theo bóng dáng hắn, cũng tính đứng dậy, ai ngờ Lý Uy đột nhiên xoay người, cười khà khà trông đê tiện cực, một chưởng đánh ra, xốc lên bàn đá, Chu Ẩn nhanh chân lùi lại vài bước, bàn đá rơi uỳnh uỵch nện trên mặt đất, vỡ tan. Nàng còn chưa kịp đứng vững, lại bị Lý cư trưởng vung ra nắm đấm, phản xạ lại đây thì đã thấy hai tay mình chắn ở trước ngực, cản lại một đòn.

“Xương cốt ngươi cũng cứng lắm, để ta xem còn có thể cứng đến khi nào.”

Dứt lời, hai người ở dưới đêm trăng đánh đấm túi bụi, chẳng hiểu ra sao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.