Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Quân Huyền Kiêu bị ngã xuống giường mà tỉnh lại.
Thẩm Ngọc vẫn luôn chen vào người hắn sưởi ấm, Quân Huyền Kiêu sợ đụng phải y, nhường một lần lại nhường thêm một lần, cuối cùng lùi đến bên mép giường ngã xuống.
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!”
Quân Huyền Kiêu bò từ dưới đất dậy, hốt hoảng hô to.
Thẩm Ngọc nằm dang tay dạng chân, mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ ngồi dậy.
“Ngươi la lối ầm ĩ cái gì?” Thẩm Ngọc càu nhàu, dụi dụi mắt.
“Ta tưởng ngươi bị ngã…”
Quân Huyền Kiêu cũng hồi thần lại, ngồi về bên cạnh Thẩm Ngọc.
“Cũng không phải ngươi mang thai, căng thẳng gì chứ.”
Thẩm Ngọc vừa vươn vai vừa phàn nàn.
“Mặc dù không phải ta mang thai, nhưng cũng có công lao của ta mà phải không?” Quân Huyền Kiêu nói khoác mà không biết ngượng.
“Ngươi thì có công lao gì?”
Quân Huyền Kiêu trợn mắt nói: “Không có người gieo hạt cấy mạ, liệu một mảnh ruộng khô có thể sinh trưởng hoa màu?! Ngươi nói xem vậy ta có công lao hay không?”
Thẩm Ngọc bị ví von thô tục của hắn chọc cười, nhéo hông hắn một cái.
“Người buồn nôn, không có khẩu vị là ta, sau này bị đau cũng là ta, ngươi có đau hay mệt gì không? Còn dám nói bản thân có công lao.”
“Đương nhiên là mệt rồi, phải chuyển động không ngừng, phải đổi tư thế khác, có lúc còn phải ôm ngươi, việc này không phải ai cũng có thể làm được.”
Thẩm Ngọc nhìn hắn giống như đang tự biện luận, nhưng thật ra là đang tự mãn, trố mắt nghẹn họng, trên mặt có chút nóng lên.
“Hạ lưu!” Thẩm Ngọc trách mắng một tiếng.
“Ha ha ha…” Quân Huyền Kiêu cười nắm cằm Thẩm Ngọc, nói, “Đây không phải là hạ lưu? Đây là niềm vui khuê phòng, cũng sẽ không để cho người ngoài nghe được, nó vốn là hạt giống của ta mà…”
“Hừ.” Thẩm Ngọc cười lạnh một tiếng nói, “Ruộng thì vẫn là mảnh ruộng đó, là ai gieo giống cũng sẽ ra hoa màu.”
Quân Huyền Kiêu sửng sốt một chút, giương nanh múa vuốt nhào tới cào cấu eo Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc bị nhột vặn vẹo người, cười không ngừng.
“Hạt giống của ai, nói!”
Quân Huyền Kiêu cắn một cái lên bờ ngực non mềm của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc ăn mặc mỏng manh, bị hắn cắn, nhất thời bị kiềm chế không dám nhúc nhích.
“Của ngươi, của ngươi…”
Thẩm Ngọc cười đến mất sức, không thở được xin tha.
Lúc Quân Huyền Kiêu buông y ra, thuận miệng cắn bờ môi no đủ mềm mịn của y một cái, Thẩm Ngọc giống như bị điện giật, thân thể vốn không còn chút sức lực nào liền tê dại mềm nhũn, ngay cả khí lực đẩy Quân Huyền Kiêu ra cũng không có.
Thẩm Ngọc kinh ngạc tại sao mình lại mẫn cảm như vậy, chỉ có thể nghiêng đầu giả bộ giận dỗi, che giấu phản ứng của thân thể mình.
“Ngọc Nhi, sao lại tức giận rồi? Phu quân đùa với ngươi chút thôi mà.” Quân Huyền Kiêu dỗ dành nói, “Hay là ngươi cũng cắn ta một cái đi.”
“Không cắn.”
“Cắn đi.”
“Không cắn.”
“Vậy ngươi không giận nữa?” Quân Huyền Kiêu thử thăm dò.
Tê dại trên người Thẩm Ngọc đã biết mất, cũng khôi phục thể lực rồi, đứng lên nói: “Nếu như có nhiều cục tức để giận* như vậy, vậy ta đã sớm không cần sống, ta đói rồi.”
*Sinh khí (shengqi) nghĩa là tức giận. sheng cũng có nghĩa là sống, qi có nghĩa là khí/sức lực. Ở đây Thẩm Ngọc nói kiểu chơi chữ nếu có nhiều khí (qi) để sinh (sheng)
Quân Huyền Kiêu vội vàng tiến lên lấy lòng, ngồi xổm trước mặt Thẩm Ngọc.
“Lên đi, ta cõng ngươi đi.”
Thẩm Ngọc không chịu: “Ta cũng không phải tiểu cô nương nũng nịu, ngươi đối xử với ta như vậy, làm như ta là một tên tàn phế tay chân.”
“Ngươi là vợ ta!” Quân Huyền Kiêu cứng rắn nói, “Coi như tập luyện sáng sớm.”
Bị yêu cầu nhiều lần, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng nhoài người lên lưng Quân Huyền Kiêu, y thở dài một tiếng.
“Ngươi thở dài làm gì?” Quân Huyền Kiêu nghiêng mặt hỏi y.
“Ta than thế sự vô thường.” Thẩm Ngọc nghẹn mũi nói, “Bây giờ ngươi đối xử tốt với ta, giống như đang nằm mộng trên mây vậy, ngày nào đó ngươi không còn nữa, ta sẽ rơi từ trên trời xuống.”
“Ta sẽ không rời đi, vĩnh viễn phụng bồi ngươi, nếu ngươi muốn, ta sẽ cõng ngươi đi chơi.”
Mặt Thẩm Ngọc kề vào bờ vai hắn nói: “Vậy cũng nói không chừng ngày nào đó ngươi di tình biệt luyến.”
“Toàn nói bậy nói bạ.”
“Ta đâu có nói bậy, trước kia ngươi từng có mới nới cũ, mỹ nhân thay phiên tới đấy thôi.”
“Sao còn lật lại nợ cũ của ta nữa?” Quân Huyền Kiêu cũng cảm khái một tiếng nói, “Trước kia ta đâu hiểu tình ái là cái gì, đến lúc gặp ngươi mới biết, đời này của ta nhất định là đặt ở trong tay ngươi.”
Thẩm Ngọc không đáp lại nữa, cánh tay ôm Quân Huyền Kiêu thoáng dùng sức một chút, có lẽ là kiếp này quá hoàn mỹ, mới khiến buồn lo vô cớ, Thẩm Ngọc ném đi những tạp niệm này, quản nó sau này thế nào làm gì.
“Ngươi chờ một chút.” Bỗng nhiên Thẩm Ngọc mở miệng.
“Sao thế?”
Quân Huyền Kiêu dừng chân tại chỗ cổng vòm, đèn lồng đỏ ở phủ Tướng quân vẫn chưa tháo xuống, câu đối hỉ vẫn còn đỏ thắm.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu cẩn thận thưởng thức tranh giấy cắt dán trên đèn lồng.
“Năm ngoái ta vào Vương phủ cũng là mùa này.” Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nói, “Vậy mà đã qua một năm rồi.”
“Đúng vậy, tựa như chỉ mới qua mấy ngày.”
Thẩm Ngọc đưa tay sờ dây tua phía dưới đèn lồng một chút, ghen tị nói: “Hồng Liên nói với ta, đèn lồng này do Tống Thanh tự tay treo từng cái lên, lúc nói liên tục khoe khoang, ngươi thì sao?”
Quân Huyền Kiêu không có mặt mũi trả lời, lúc ấy hắn cũng chỉ phân phó hạ nhân bố trí, làm qua loa lấy lệ mà thôi, đâu ra có chuyện tự mình động tay vào?
“Ta đi ra từ Thẩm phủ, cũng sợ muốn chết, ở trong kiệu hoa không dám vén khăn trùm đầu, cho nên hoàn toàn không biết bên ngoài như thế nào, chỉ nghe được tiếng pháo, còn có tiếng nhao nhao ồn ào.”
Quân Huyền Kiêu vội vàng chữa ngượng: “Hay là ta bù đắp thêm lần nữa cho ngươi? Lần này phải để cho ngươi nhìn kỹ một chút…”
“Không cần đâu, cũng không phải là trò trẻ con, làm một lần không tốt, còn có thể làm lại lần nữa.” Thẩm Ngọc tạm dừng chốc lát, hôn nhẹ lên gò má Quân Huyền Kiêu, “Ta biết ngươi yêu ta, như vậy là đủ rồi.”
Quân Huyền Kiêu giương khóe miệng, thiếu chút nữa cười trong im lặng.
“Ngươi mệt không?”
“Sao có thể? Ngươi còn không nặng bằng một nửa tạ đá ta nâng tập luyện buổi sáng.”
Nanh vuốt Quân Huyền Kiêu không đứng đắn nắn bóp mông đùi đầy đặn của Thẩm Ngọc mấy cái, cảm giác tự nhiên không thể tốt hơn nữa, khiến tinh thần hắn rạo rực một trận.
“Có điều ngươi cứ mãi như này cũng không được, về sau phải ăn nhiều một chút.”
Thẩm Ngọc lè lưỡi nói: “Ăn thành một con heo 200 cân ngươi vẫn thích?”
“Yên tâm, bây giờ không phải ngươi có hai người muốn ăn cơm sao, ăn không mập được, cũng đừng bỏ đói hài nhi của ta.”
Sau khi Quân Huyền Kiêu cõng Thẩm Ngọc dùng bữa sáng xong, Thẩm Ngọc ăn no liền mệt rã rời, động một cái cũng không muốn động, chỉ nằm nghiêng trên giường lười biếng nhìn sách.
Bây giờ y đã không còn nôn nghén nữa, nhưng càng ngày càng mau đói, cũng dễ mệt chỉ muốn ngủ.
Quân Huyền Kiêu kiên nhẫn dành cả một ngày ở cùng Thẩm Ngọc, hai người nói mãi không hết chuyện, một chút chuyện nhỏ xíu cũng cảm thấy thú vị.
….
Tiểu Vũ: Edit mấy chương phiên ngoại soft quá trời~ áu áu~~~