[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún Con

Chương 12



Editor: Salad days

“PTSD?”

“Đúng vậy, PTSD – Post-traumatic stress disorder, là một dạng rối loạn lo âu có thể hình thành sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó”

Bên trong phòng khám của bác sĩ tâm lý có nội thất sáng sủa, không gian ấm áp nhưng Bùi Nhược Mộc lại đang cảm thấy rất khó thở. Hắn cầm lên bệnh án mà bác sĩ đưa, dùng sức nhiều đến nổi kéo nhăn tờ giấy khi đọc được chi chít các loại bệnh trạng được chẩn đoán trên đó: Rối loạn nhân cách né tránh, Rối loạn cảm xúc; Sợ hãi quá độ; Rối loạn giấc ngủ; Rối loạn phân ly…

Đứa bé này đã bị tổn thương đến mức nào rồi chứ? Đúng là cậu đã phải trải qua cảnh mất cha, mất mẹ lại còn lạc mất người anh trai Omega, lại còn phải chứng kiến cảnh giết người, bị người khác truy đuổi….lại còn bị người khác quấy rối trong 3 năm ròng rã. Hơn 1000 ngày, mỗi ngày cậu ấy chắc đã lo sợ nơi ẩn nấp bị phát hiện, sau đó sống trong lo sợ.

Bùi Nhược Mộc nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi nói – “Bác sĩ Trình, xin hỏi có khả năng chữa trị được không? Ý tôi là hoàn toàn chữa trị, để sau này không còn di chứng gì?” – Lời nói hắn vừa thốt ra xong, thì chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, tuổi thơ u tối, mà bóng tối đáng sợ như vậy, làm sau có khả năng hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết gì, đó gần như là điều vọng tưởng.

Bác sĩ Trình ôn hòa giải thích – “Bùi tiên sinh, ngài biết đó, những chẩn đoán này thực ra đều là tôi – bên thứ 3 – dùng quan sát để chẩn đoán. Nếu vẫn chưa được tiến hành trực tiếp giao lưu thì tôi không có cách nào có thể tiến đến bước phân tích tỉ mỉ hơn, nói chi là đến vấn đề chữa trị. Tâm lý thực ra là một vấn đề mang tính cá thể rất lớn, nó còn dựa vào tâm lý của chủ thể, hoàn cảnh gia đình, địa vị xã hội, tính cách cùng ý chí của chủ thể, nếu không hiểu rõ những vấn đề đó thì việc chữa trị sẽ không có hiệu quả.”

– ——————————————-

Từ ngày Hề Hòa tỉnh lại đến nay đã được 3 ngày, vẫn luôn sốt nhẹ, ăn uống không nhiều, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Mà trong giấc ngủ mỗi đêm cậu đều bị ác mộng hành hạ đến tỉnh lại trong tiếng hét, Bùi Nhược Mộc vẫn như cũ ở bên cạnh an ủi cậu. Bùi Nhược Mộc có hỏi qua trong ác mộng của cậu là gì, nhưng cậu cũng chỉ biết nói xin lỗi không ngừng, hắn không thể làm gì hơn là nhờ đến sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ Trình cầm một phần tài liệu khác mang đến – “Ngài không cần quá mức căng thẳng, dùng thuốc can thiệp có thể giúp ích cho việc cố vấn tâm lý, tránh khỏi các kích thích từ bên ngoài, như vậy tỷ lệ phát bệnh sẽ thấp hơn. Tôi đã có kiến nghị bước đầu chuẩn bị cho việc điều trị rồi, giai đoạn này bác sĩ sẽ chưa tham gia vào, gia đình chính là mấu chốt quan trọng nhất”

Bùi Nhược Mộc có chút hốt hoảng nghĩ, tránh khỏi các kích thích bên ngoài, nếu vậy, sau này Hề Hòa sẽ không kết hôn được sao? Nhưng hắn vẫn cố trấn tỉnh để đọc tỉ mỉ các điều mục cần chú ý, cầm thuốc sau đó rời đi.

Bác sĩ Trình lịch vốn đã được hẹn kín nhưng hắn phải dùng quan hệ cá nhân để hẹn riêng, vì vậy cũng không muốn làm phiền quá nhiều. Khi trở về, hắn cố ý dừng lại bên cạnh một con sông muốn để gió thổi làm bản thân mình tỉnh táo một chút.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, dì Trần còn rất nhiệt tình dọn cơm cho hắn, vừa dọn vừa lải nhải về Hề Hòa hôm nay, nói cậu ấy hôm nay sau khi tỉnh dậy chỉ ăn một cái bánh nhỏ – “Dì còn chiên một cái trứng cho thằng bé nữa! Thiệt là, gà so với nó ăn còn nhiều hơn”

Bùi Nhược Mộc hơi mất tập trung nói – “Dì Trần, gà không ăn trứng gà”

Dì Trần vỗ lên bàn một cái – “Ý dì nói ở đây là thằng nhỏ ăn ít quá…”

Dì Trần vỗ một phát, âm thanh vang dội, vang đến trong phòng ngủ phụ, sau đó là nghe một âm thanh từ trong đó, dì Trần liền vỗ đầu một cái – “Coi cái đầu óc của tôi này”

Hai người liền chạy về phòng ngủ phụ, mở cửa vào, dì Trần vội lên tiếng – “Tiểu Hề? Tiểu Hề?” – Cửa sổ vẫn đóng chặt, hai người nãy giờ vẫn ở ngoài, vậy thì Hề Hòa có thể đi đâu được chứ?

Bùi Nhược Mộc nhìn chung quanh, nhìn đến phía dưới bàn học, lại nhìn đến phía sau ghế sô pha, cuối cùng nhìn đến tủ quần áo đang đóng chặt cửa.

Hắn đi đến gõ cửa tủ quần áo – “Hề Hòa, em có ở trong đó không?”

Hắn đặt tay lên cánh cửa, dường như cảm nhận được bên trong có một chút run nhẹ.

Bùi Nhược Mộc cũng không trực tiếp mở cửa, chỉ nói – “Vừa nãy ta cùng dì Trần có nói chyện, đã làm em sợ sao? Không có gì hết, không cần sợ, trong nhà không có ai nữa hết” – Sau đó hắn chờ một lúc lâu mới từ từ mở cửa, liền nhìn thấy Hề Hòa co ro ngồi đó, trên đầu đầy mồ hôi.

Bùi Nhược Mộc hỏi – “Sao lại muốn trốn?”

Hề Hòa nhẹ giọng nói – “Xin lỗi…..”

Bùi Nhược Mộc lắc đầu – “Không cần xin lỗi, Hề Hòa. Nhìn vào mắt ta, tại sao lại trốn đi?”

Tuy rằng không có tin tức tố cưỡng chế, nhưng bản chất Alpha vốn là ra lệnh, Hề Hòa hơi ngây người nhìn hắn, rồi lại lúng túng nói – “Tôi…..tôi nghe….thấy tiếng đập đồ…”

Bùi Nhược Mộc nghiêng người cho cậu nhìn ra bên ngoài – “Không có ai đập đồ gì hết, cũng sẽ không bao giờ có”

Hề Hòa ngơ ngác nhìn.

Bùi Nhược Mộc lặp lại lần nữa – “Sẽ không bao giờ có”

– ——————————- @ —————————–

* Mình chỉ muốn giải thích vài điều mà trong chương này có đề cập và hơi dài, nên bạn nào không thích cứ bỏ qua nha:

– Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD): là một phản ứng muộn và dai dẳng xảy ra ở những người đã bị một stress cực mạnh về cơ thể hoặc tình cảm (hoặc cả 2). Khi những điều khủng khiếp xảy ra, nếu cá thể bị ảnh hưởng lâu dài; trong một số trường hợp, những ảnh hưởng này vẫn tồn tại dai dẳng và nghiêm trọng đến mức chúng gây ra suy nhược và cấu thành một rối loạn. Nói chung, các sự kiện có thể gây ra PTSD là những sự kiện gợi lên cảm giác sợ hãi, bất lực, hoặc ghê rợn. Những sự kiện này có thể được trải nghiệm trực tiếp (ví dụ, như là một chấn thương nghiêm trọng hoặc đe dọa tính mạnh) hoặc gián tiếp (ví dụ, chứng kiến những người khác bị thương nặng, bị giết, hoặc bị đe dọa tính mạng, hoặc các sự kiện xảy ra với thân nhân hoặc bạn bè). Chiến đấu, tấn công tình dục, và thiên tai tự nhiên hoặc do con người gây ra là những nguyên nhân phổ biến của PTSD. Số liệu nghiên cứu cho thấy tỷ lệ mắc trọn đời là gần 9%, với tỷ lệ 12 tháng là khoảng 4%.

– Rối loạn nhân cách tránh né (AVPD – Avoidant Personality Disorder): được đặc trưng bởi cảm giác ức chế đến mức cực đoan đối với xã hội. Bệnh nhân thường cảm thấy không tương xứng, không phù hợp, không thể hòa nhập, trở nên vô cùng nhạy cảm trước những lời phê phán, chỉ trích, từ chối và lo sợ bản thân sẽ khiến người khác thất vọng. Khoảng từ 1 đến 5,2% dân số nói chung được ước tính mắc rối loạn nhân cách né tránh; và phổ biến ở phụ nữ hơn so với nam giới.

– Rối loạn cảm xúc: là một hội chứng bất thường của não bộ khi tâm lý có sự thay đổi không ổn định về mặt cảm xúc. Những người mắc phải hội chứng này có thể chuyển đổi tâm trạng từ hưng phấn sang trầm cảm một cách nhanh chóng và xen kẽ. Theo ước tính, có khoảng 5% dân số thế giới mắc phải chứng rối loạn cảm xúc. Người mắc chứng bệnh này thường rơi vào trạng thái suy nghĩ tiêu cực và vui buồn thất thường. Trầm cảm, Hưng cảm, Rối loạn cảm xúc lưỡng cực (Hưng – Trầm cảm) cũng là một dạng Rối loạn cảm xúc.

– Rối loạn phân ly (Hysteria): là những rối loạn tâm thần liên quan đến sự mất kết nối và ngắt quãng giữa những suy nghĩ, ký ức, môi trường xung quanh, hành động và đặc tính cá nhân. Những người bị rối loạn phân ly thoát ra khỏi tình trạng này bằng cách không tự chủ, có hại cho sức khoẻ và gây ảnh hưởng tới chức năng sống trong cuộc sống hàng ngày. Rối loạn bao gồm việc không có khả năng nhớ lại các sự kiện hàng ngày, thông tin cá nhân quan trọng, và/hoặc các sự kiện sang chấn hoặc stress, tất cả đều không bị mất khi quên bình thường. Nguyên nhân hầu hết là các sang chấn thời thơ ấu quá mạnh. Trong một nghiên cứu nhỏ của cộng đồng Hoa Kỳ, tỷ lệ lưu hành 12 tháng của rối loạn nhân dạng phân ly là 1,5%, với nam giới và phụ nữ bị ảnh hưởng gần như bằng nhau. Rối loạn này có thể bắt đầu ở bất kỳ độ tuổi nào, từ trẻ thơ đến người lớn.

* Tài liệu tham khảo: MSD Manual; Tâm lý học Dị thường và Lâm sàng – Paul Bennett; Tất cả chỉ tại cái đầu: Cẩm nang để cầm cương những cảm xúc bất kham – Rae Earl; Giáo trình Tâm lý hành vi bất thường – Thầy Nguyễn Ngọc Lâm; Rối loạn Trầm cảm ở trẻ em và thanh thiếu niên – Joseph M Rey, Tolulope T Bella-Awusah & Jing Liu (bản 2015); NAMI (National Alliance on Mental Illness) – Do Suzanne Robinson, MSW thực hiện 2017;…………..(các đầu sách/ tài liệu/ nghiên cứu này rất hay và hoàn toàn có trên mạng, m.n có thể tìm hiểu thêm nếu thích)

** Mình viết dài như vậy chỉ muốn nói là bé thụ trong truyện này đã phải trải qua quá khứ quá đáng sợ so với sức chịu đựng của một đứa trẻ, nên đừng bạn nào vào đọc mà cmt là sao thụ yếu đuối, hay khóc hoặc nhu nhược…..các kiểu nhé, tui ký đầu đó. Hãy xem truyện như là một hành trình về sự chữa lành thôi nhé!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.