Editor: Salad days
Sông Thao là con sông lớn ở Xương An, đem toàn bộ thành phố chia làm hai bên, tương tự cũng chia là hai phía kinh tế, hai tầng lớp xã hội, thậm chí là trình độ giáo dục, hai phía khác hoàn toàn một trời một vực.
Mà với sự phát triển của Xương An, sự cách biệt của 2 bên lại càng thêm kéo dài, một bên như con ruột được chiều chuộng, một bên như con ghẻ bị lưu lạc, bên khu phía Đông tụt lùi khoảng 50 năm so với khu phía Tây.
Những năm gần đây, người từ hai bên nhánh sông qua lại không nhiều, mà Hề Hòa lại là một trong số đó, từ khu Tây đến khu Đông. Mà Bùi Nhược Mộc lại từ khu Đông sang khu Tây.
Trung tâm thành phố xe cộ tấp nập, những tòa nhà văn phòng sát nhau, tòa này không cam lòng với tòa kế bên, càng muốn vươn lên cao hơn nữa.
“Đế quốc thương mại khổng lồ, bên cửa sổ sát đất của một căn phòng ở tầng cao nhất của một cao ốc, có một người đang đứng đó quan sát chúng sinh dưới chân. Dáng người thẳng tắp, vóc dáng thon dài hoàn mỹ, mặt kính thủy tinh phản chiếu lại khuôn mặt hoàn hảo như được điêu khắc, con ngươi sâu như biển cả” – Tiết Đông, trợ lý đặc biệt đang vừa suy nghĩ, vừa gõ hết những ý tưởng trong đầu thành từng hàng chữ trên màn hình, dự kiến đây sẽ là một quyển truyện mới đầy thâm trầm, mê say………
Tiết Đông đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết hồng lè, đang đè nén cảm xúc lại đột nhiên bị tổng tài bước đến dọa hết hồn.
“Phó Lăng Vân chờ bao lâu rồi?”
Tiết Đông hoàn hồn, đứng thẳng người, đưa tay nhìn đồng hồ, âm thanh bình tĩnh nói – “48 phút” – Giống như người vừa rồi đang tưởng tưởng hình tượng của boss mình trong thế giới tiểu thuyết lúc nãy không phải là hắn vậy.
Tên phú nhị đại hung hăn càng quấy như vậy mà còn chấp nhận chờ lâu thế chắc là đã có chuyện gì rồi, Bùi Nhược Mộc trở lại chỗ ngồi – “Gọi cậu ấy vào đi”
Tiết Đông ra ngoài một lúc liền có người đẩy cửa vào, Bùi Nhược Mộc giương mắt lạnh lùng nhìn người vừa vặn cửa, nửa người đang thò vào dò xét, sau đó liền đóng lại và gõ cửa rồi mới tiến vào.
Thực sự không phục, rõ ràng chỉ lớn hơn mình có 2 tuổi. Dựa vào đâu có thể an vị làm trưởng bối của mình chứ. Dựa vào đâu liền có thể ngang hàng với cha mình chứ. Dựa vào cái gì có thể dạy bảo mình như con cháu!
Bùi Nhược Mộc nhìn người tiến vào, không chờ hắn mở miệng liền nói – “Anh cho Hề Nhiễm có thể ở lại với em”
Tiểu thiếu gia Phó Lăng Vân liền xẹp xuống như quả bong bóng, tức giận một chút cũng không còn – “Thật sao?”
Năm đó Phó Lăng Vân vừa 18 tuổi, cha hắn đã ra tay rất xa hoa, trực tiếp giới thiệu cho hắn 1 Omega – đó là Hề Nhiễm mới 12 tuổi, cho hắn nuôi dưỡng, Phó Lăng Vân yêu thích vô cùng. Chuyện này trong các gia tộc lớn cũng không ít, cũng không có ai có ý kiến gì, qua 3 năm lại tự nhiên lồi ra một Bùi Nhược Mộc, bảo muốn đem Hề Nhiễm mang đi, Phó gia và công ty của Bùi Nhược Mộc có quan hệ hợp tác, không thể vì một Omega mà trở mặt được.
Cha hắn cũng chả thèm quan tâm, chỉ có Phó Lăng Vân hắn lại phải chính mình đi năn nỉ.
“Có 3 điều kiện” – Bùi Nhược Mộc đẩy ra một tờ giấy – “Một – trước khi Hề Nhiễm thành niên, một ngón tay cũng không được chạm vào. Bao gồm cả đánh dấu tạm thời, nắm tay, ôm ấp, hôn môi”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề” – Phó Lăng Vân xua tay, bé Hề Nhiễm chỉ mới 15 tuổi thôi, hắn cũng không phải tên biến thái đâu.
Bùi Nhược Mộc gật đầu – “Tốt. Nếu không anh sẽ móc tuyến thể em xuống đó”
Phó Lăng Vân hơi rụt cổ.
“Hai – tôn trọng ý kiến của cậu ấy, Hề Nhiễm muốn đi học, phải cho cậu ấy đi học, muốn ăn cái gì, ngủ lúc nào, làm gì cũng đều không được can thiệp”
Phó Lăng Vân – “…Em ấy còn muốn đánh em nữa là…”
“Ba – anh sẽ định kỳ đến kiểm tra, em tốt nhất là đừng làm gì để cậu ấy phải méc đến anh. Anh chỉ có thể tin tưởng Hề Nhiễm……..”
“………”
Phó Lăng Vân không tin nổi – “Anh Bùi, em cảm thấy cái nhìn của anh có vấn đề đó” – Bản thân hắn bên ngoài cũng đã mang tiếng là tên phú nhị đại cưng chiều bé cưng của mình rồi nhưng hắn cũng không ngờ rằng người trước mặt còn có thể dung túng đến mức đó.
Bùi Nhược Mộc vẫn rất bình tĩnh lấy cây bút gõ lên chỗ ký tên trên tờ giấy, ý tứ rất rõ ràng là bảo hắn hoặc là ký vào hoặc là không bao giờ trả bé Hề Nhiễm lại.
Phó Lăng Vân có chút tức giận – “Anh làm gì quản em chặt vậy, người nuôi con dâu Omega từ nhỏ cũng không phải có mình em”
Bùi Nhược Mộc liếc hắn một cái – “Anh cũng không phải nhằm vào em”
Phó Lăng Vân hơi sợ hãi – “Anh không phải yêu thích bé Hề Nhiễm của em chứ?”
Bùi Nhược Mộc – “…..” – Hắn còn chưa từng nhìn tới đứa nhỏ kia một lần, làm sao có thể yêu thích được?
Nhưng dù gì Hề Nhiễm cũng sẽ bước chân vào Phó gia, hắn vẫn giải thích một chút – “Anh mang ơn ngài Hề”
Có ơn là phải trả.