Editor: Salad days
Ngày mùng 3 tháng giêng, ba Trần và mẹ Trần dẫn Trần Thần đến nói lời cám ơn. Bọn họ tất nhiên là có hơi khách sáo, khi đến có cầm theo một món quà nhỏ, còn mặc quần áo sạch sẽ, nhưng khi đến trước cửa vẫn tay chân luống cuống. Khu nhà rách nát cũ kỹ ở khu Đông hoàn toàn khác xa với kiến trúc xa hoa của khu Tây, là khác một trời một vực, dù là ai đi nữa thì khi thấy sự khác biệt này đều sẽ sinh ra mặc cảm tự ti thôi.
Vật đổi sao dời, Bùi Nhược Mộc từ cậu bé tự ti biến thành một người hoàn toàn khác biệt.
Trần Thần đang đi phía sau cha mẹ, vừa căng thẳng vừa tò mò, y hệt như năm đó Bùi Nhược Mộc lần đầu tiên bước vào nhà Hề Thành, chỉ đứng ở cửa mãi không dám vào, sợ sẽ lỡ làm dơ sàn nhà bóng đẹp, Hề Thành lúc ấy vỗ đầu hắn, kêu hắn đi vào phòng khách, rồi nhìn thấy đứa bé đang chơi trên thảm thì bảo – “Hề Hòa, mang dép đến đây” – Đứa nhỏ nghe thấy liền đứng dậy và chạy vào trong tìm dì giúp việc.
“Vào đi, đến đây là được rồi, sao lại còn mang đồ đến, phải là em nên cám ơn anh chị và Trần Thần đã chăm sóc Hề Hòa chứ” – Bùi Nhược Mộc mời họ vào, rồi dẫn vào trong ghế sô pha ngồi, Hề Hòa đã mang một dĩa hoa quả đến, vừa bưng ra còn vừa nháy mắt với Trần Thần một cái.
Bùi Nhược Mộc cầm ấm trà – “Cùng Trần Thần vào phòng con chơi đi”
Hề Hòa sớm chỉ chờ có câu này, hai đứa nhỏ lập tức đi vào trong, mẹ Trần còn cố nắm lấy đứa nhỏ của mình lại, căn dặn mấy câu rồi mới cho đi. Hai đứa nhỏ vào trong phòng thì A Hoàng cũng đã nhanh chóng vẩy đuôi đi theo, Hề Hòa đóng cửa lại, vui vẻ mà nhảy cởn lên.
Trần Thần trực tiếp lộn mèo lên giường, cảm thán – “Cậu thực sự là khác trước đó, chú Bùi đúng là đối xử tốt với cậu”
Hề Hòa cười híp mắt, mở tủ đồ ăn vặt của mình ra, đem tất cả món ngon bày ra trước mặt Trần Thần – “Umh, mấy cái này đều là chú mua cho tớ đó”
Trần Thần ôm A Hoàng xoa xoa – “Cậu đã cao hơn rồi, cũng không còn gầy như trước, còn nói chuyện nhiều hơn. Cả A Hoàng cũng đẹp hơn trước, sớm biết vậy thì đã đưa cậu về đây sớm hơn”
Hề Hòa xé một hũ thạch anh đào ra, cầm cái muỗng nhỏ đưa cho Trần Thần. Bên trong thạch có chút nước đường nên Trần Thần sợ là ướt chăn, vì vậy định sẽ bước khỏi giường, nhưng mà vừa quay người liền thấy trên ghế sô pha có 1 cái áo sơ mi – cái áo này là hôm qua Bùi Nhược Mộc để quên, chưa bỏ vào sọt quần áo dơ.
Động tác Trần Thần hơi dừng lại, áo này dù lớn dù nhỏ, nhìn thế nào cũng không phải của Hề Hòa, mà nhìn lại trên giường thì hình như có tới 2 cái gối, hình như….
“Hề Hòa, cái áo này…”
Hề Hòa lúc này cũng đang ăn thạch, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn, mặt có hơi đỏ ửng lên.
“Ah…không phải…là chú…là của chú để quên hôm qua…”
Trần Thần – “….” – Cái gì?
Hề Hòa luống cuống đến nắm lấy ga giường, cuối cùng mới dám nói ra – “Chú cùng tớ ngủ chung”
Trần Thần liền thay đổi sắc mặt, bộ dáng như muốn phá cửa xông ra đánh người vậy.
Hề Hòa vội giải thích – “Là tớ gọi chú đến ngủ cùng, buổi tối tớ sợ”
Trần Thần vẫn chưa hề đổi sắc.
Hề Hòa đã bình tĩnh lại, cuối cùng lại ném ra quả bom – “Tớ…tớ…muốn chú là Alpha của mình”
Trần Thần – “….”
“Cái cmn! Cái lão già khốn nạn! Nói cái gì mà muốn chăm sóc người ta! Là dụ dê vào ổ sói thì có” – Trần Thần bắt đầu chửi ùm lên, mặt giận đến vặn vẹo, hận không thể đánh Bùi Nhược Mộc một trận.
Hề Hòa hoảng loạn, vội vàng kéo Trần Thần lại, tuy rằng xấu hổ nhưng mà vẫn cố giải thích – “Không có, cậu đừng lớn tiếng vậy mà! Chúng ta ra ngoài rồi nói”
Cậu nhanh chóng mặc áo khoác rồi kéo Trần Thần ra ngoài – “Chú ơi, con muốn ra ngoài đình chơi”
Bùi Nhược Mộc trả lời – “Chó không được đi, cửa hàng thú cưng còn chưa mở cửa, không có tắm cho nó được đâu đó” – Mấy nay trời đều có tuyết nên trong đình sẽ có nhiều nước đọng.
Hề Hòa liếc nhìn A Hoàng, cam kết nói – “Con sẽ tắm cho nó mà”
Bùi Nhược Mộc lại không đồng ý – “Cái đó là dọc nước, không phải tắm rửa. Không được đi”
Hề Hòa không thể làm gì khác, le lưỡi một cái rồi cùng Trần Thần chạy ra ngoài.