Editor: Salad days
Tuổi trẻ như học sinh là độ tuổi chưa có kinh nghiệm xã hội, đặc biệt ngoan ngoãn như tờ giấy trắng, cho nên rất dễ đặt lòng tin vào một điều gì đó, có thể là một minh tinh nào đó, có thể là một quyển sách, cũng có thể là câu nói của một người nào đó thôi. Và những điều đó sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến độ tuổi này.
Tỷ như Hề Hòa, vốn dĩ còn lo trước lo sau nhưng chỉ nhờ một câu nói của Ôn Thiên Dương mà cậu liền phấn chấn, tìm mọi lý do để hướng đến Bùi Nhược Mộc, vì vậy, trong nháy mắt, Bùi Nhược Mộc đã thấy cậu càng trở nên nũng nịu, dính người, xem ti vi cũng phải ôm, càng đừng nói đến ngủ, nếu không ôm là sẽ không ngủ được. Cứ như vậy kéo dài đến tháng 5, khí trời dần ấm hơn, mặt trời chiếu nắng khắp nơi, chiếu đến người nằm trên giường. Thoáng nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng không thể tưởng được bên dưới lớp chăn là cảnh ‘xuân’ thế nào.
Hề Hòa giờ đã có thể hoàn toàn theo kịp chương trình học, cũng có thể ổn định nằm trong top 10 đứng đầu của lớp. Ôn Thiên Dương liền xin nghỉ, đi về nhà chuyên tâm lo cho sinh mệnh mới của mình. Trương Tương cũng thuận lợi sinh được một Beta nữ, Bùi Nhược Mộc dành thời gian trống cuối tuần để dẫn Hề Hòa đến thăm hỏi.
Phòng sinh mới nên có hơi nóng, Trương Tương vẫn chưa xuống giường được, Bùi Nhược Mộc chỉ đến đưa quà một chút rồi lại quay ra phòng khách ngồi trò chuyện cùng Trương Anh Kiệt, Hề Hòa thì vẫn ở lại phòng để chơi cùng bé nhỏ.
Em bé nhỏ mới sinh vẫn còn hơi hồng hồng, nho nhỏ nằm ngủ trên giường, trên người mặc một bộ quần áo sơ sinh hồng phấn, hai tay nhỏ đặt hai bên, thỉnh thoảng còn vung tới lui.
Hề Hòa nằm nhoài một bên giường em bé, tò mò mà đưa tay sờ sờ lên bàn tay nhỏ bé của em bé, toàn bộ bàn tay của em bé cũng chỉ nắm được một đốt ngón tay của Hề Hòa thôi. vừa mềm vừa ấm.
“Wao, bé nắm tay của con nè” – Hề Hòa nhỏ giọng kêu lên.
Trương Tương ngồi tựa vào đầu giường, cười nói – “Ừ, là bé thích con đó”
Hề Hòa còn đang muốn gọi Bùi Nhược Một vào nhìn, thế nhưng mà chưa kịp mở miệng đã bị bé con nằm dưới chặn trước, bé òa lên khóc tu tu, Trương Tương vội vàng ôm bé lên, sờ sờ bỉm xong mới nói – “Là đói bụng”
Sau đó mới vén áo lên để cho bé con uống sữa,Hề Hòa nhìn mà đỏ mặt chạy vội ra ngoài.
Bùi Nhược Mộc đang bàn chuyện tên đứa nhỏ với Trương Anh Kiệt, nhìn thấy cậu liền hỏi – “Sao không ở trong chơi nữa?”
Hề Hòa xấu hổ, chỉ dám ngồi kế một bên không nói gì, Bùi Nhược Mộc thấy cũng đoán được một chút, chỉ lắc đầu cười nói – “Đúng lúc đi, em gái con còn chưa có tên, con nghĩ sao?”
Hề Hòa mở to mắt – “Con?”
Tên là một chuyện rất quan trọng, Hề Hòa không dám nói bậy, cũng cảm thấy mình không nên lấy tên cho bé con, phải là chú Trương hoặc dì Trương mới đúng chứ.
Nhưng mà chú dì Trương đều chưa ăn học nhiều lại muốn cảm ơn Bùi Nhược Mộc, nên rất muốn được Bùi Nhược Mộc giúp đỡ, vì vậy cứ khăng khăng nhờ hắn đặt tên dùm. Cuối cùng Bùi Nhược Mộc đã chọn được một cái tên cho bé, gọi là Trương Thần Lộ vì bé sinh ra vào giờ Thìn, mà Lộ ngụ ý là một viên ngọc xinh đẹp.
Trên đường về, Hề Hòa vẫn còn bĩu môi nói – “Nhân Nhân nghe cũng hay mà, tên có chữ Thần nghe giống bé trai quá đi, hay là thảo luận thêm chút đi, con thấy còn nhiều tên hay lắm”
Bùi Nhược Mộc vừa lái xe vừa trả lời cậu – “Hiện tại không nên đặt trùng tên trong hộ khẩu….Bà của bé gái có chữ ‘婉’ trong tên rồi, nên không nên phạm kỵ húy được. Hơn nữa còn phải làm khai sinh nữa, nên phải chọn tên nhanh một chút”
Vừa dừng đèn đỏ, Bùi Nhược Mộc nghiêng người nhéo nhéo mặt Hề Hòa một chút – “Chờ sau này Hề Hòa có bé con còn lâu, đến đó là có thể chọn được một cái tên vừa ý rồi”
Hề Hòa trong nháy mắt liền đỏ mặt.