Editor: Salad days
Hề Hòa ôm gối ngồi đó một lúc rồi mới đứng dậy, đi tới một căn phòng của lầu khác, nhẹ gõ cửa nhà Trần gia, không ai đáp lại.
Cậu đứng đó mấy phút rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Khoảng 8 giờ tối Bùi Nhược Mộc mới chạy đến nơi, đến nhìn thấy cửa Trương gia mở toang, Trương Anh Kiệt co quắp ngồi trên sàn nhà ôm tóc mình, khắp nơi đều là chén ly vỡ.
Bùi Nhược Mộc tim như thắt lại – “Hề Hòa đâu?” – Bệnh viện đã báo tin đến là tình hình đã ổn định rồi, nếu vậy Trương Anh Kiệt bộ dạng đau khổ này cũng không phải là vì Trương Tương, mà là………
Trương Anh Kiệt hoảng hốt ngẩng đầu, trong mắt toàn tơ máu, run rẩy – “Nó…..”
Bùi Nhược Mộc gằn từng chữ – “NÓI CHUYỆN”
Người đàn ông hơn 30 tuổi này bụm mặt khóc – “Tôi xin lỗi Hề tiên sinh………”
Bùi Nhược Mộc liền quay người rời đi.
Trời đã tối đen, mây dày che khuất ánh trăng, một tia sáng cũng không chiếu xuống được, khu Đông này thì đèn đường cũng ít ỏi, ánh đèn xe không chiếu sáng hết được, chỉ có thể rọi được mấy mét đường phía trước.
Bùi Nhược Mộc mím môi ngồi sau xe không nói lời nào, tài xế cũng dùng toàn bộ tinh thần mà lái xe trong tình huống khó khăn này, không khí trong xe nặng nề, lúc này mới vừa chạy khỏi đường nhỏ ra tới giao lộ, tài xế hỏi – “Bùi tổng, đi hướng nào?”
Hướng nào? Hắn còn chưa biết đây. Đứa nhỏ gầy yếu lại sợ người lạ, đến mua đồ ăn còn không dám hỏi người ta, nhà cửa đều không có, ai biết trời mưa này cậu ấy đi đâu được chứ. Trương Anh Kiệt không biết, Trần Thần không biết, Bùi Nhược Mộc làm sao biết được. Hắn bây giờ thực sự là hối hận tại sao lần đầu tiên gặp được thì không bắt cậu ấy về luôn đi chứ.
Tiếng điện thoại của Tiết Đông đã đánh vỡ không khí lúc này, Bùi Nhược Mộc nghe hắn nói là liên lạc dùng quan hệ tư nhân nhờ cục cảnh sát xuất nhập cảnh ở khu Đông lập án còn không được nhưng hiện tại có thể nhờ giúp tìm kiếm ở những khu vực gần đây.
Tin mừng duy nhất lúc này là bọn buôn người chắc là cũng không chuyên nghiệp đến mức mưa lớn thế này cũng chạy ra ngoài làm việc đi.
Bùi Nhược Mộc nghe xong liền suy tư một chút rồi nói – “Đi, chúng ta ra đường lớn tìm”
Tài xế quay đầu xe.
Còn phải nhìn đường nên xe cũng không dám chạy nhanh, trời thực sự là quá tối, khoảng cách 20, 30 bước phía trước còn muốn không nhìn thấy rõ, huống hồ chỉ có mỗi Bùi Nhược Mộc. Dù không có nhiều khả năng tìm được Hề Hòa nhưng hắn cũng không cách nào có thể ngồi yên mà đợi tin tức, còn không bằng mặc kệ cứ nỗ lực một chút.
Thế nhưng trên thế giới này vẫn còn một thứ gọi là ‘duyên phận’
Bùi Nhược Mộc cũng không tin trời, không tin phật nhưng trong khoảng khắc này hắn cũng không lý giải được, vì đột nhiên không biết vì sao hắn lại ghé gần vào bên cửa sổ. Hắn nghe được bên ngoài có tiếng chó sủa. Nếu như không phải đột nhiên chạy đến nơi này, vừa vặn hắn có thể nghe thấy, nếu như A Hoàng không sủa thì chắc Hề Hòa ngày hôm nay có thể chết trong màn mưa này rồi.
Bùi Nhược Mộc còn không kịp lấy dù, đẩy cửa xe bước xuống, nhất thời bị mưa ướt hết người, hắn nhìn ở bên bóng cây phía trước có một bóng người, kỳ thực lúc này hắn vẫn còn chưa xác định đó có phải chỉ là ảo ảnh hay không.
“Hề Hòa! Cậu ở đây sao?’ – Hắn lớn tiếng gọi, âm thanh bị tiếng mưa như nhấn chìm.
Lại bước tiếp đến hàng cây phía trước, ống quần như bị cái gì kéo đến, dù là lực rất nhỏ, Bùi Nhược Mộc miễn cưỡng nhìn thấy được, bên đường, cạnh một cái thiết bị tập thể dục cũ nát, có một bóng người đứng co ro, người kia đứng nép vào cây cột nhưng mong những cây cột đó có thể giúp chặn bớt một chút mưa.
Bùi Nhược Mộc liền chạy như điên đến chỗ đó.