Ngôi nhà nhỏ ở Thụy Điển, trời xế chiều những đám mây lơ lửng màu cam dịu ngọt, vườn hoa hồng rực rỡ đầy màu sắc đưa hương theo cơn gió lạnh qua khe cửa, bên trong gần chiếc lò sửa là hai bóng người lọm khọm gần nhau.
Bàn tay nhăn nheo của ông cụ đang chảy từng sợi tóc bạc trắng cho bà cụ, tiếng ho khù khụ làm chiếc lược thêm nặng nề.
Minh Nhi về già sức khỏe giảm sút rất nhiều, không khỏe như Vương Hoàng, tất cả đều do vụ việc năm đó để lại hậu quả, bà thường hay cảm thương hàn, một tuần lại bị một lần, cứ như vậy kéo dài ngày này qua tháng nọ dần một thêm nặng.
Đến nay, bà đã gần như không trụ nổi nữa, ho đến nổi thổ huyết, hai mắt lờ mờ, bà lén giấu chiếc khăn dính máu đi nhưng vẫn bị Vương Hoàng nhìn thấy, ông giả vờ bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ân cần chải chuốt cho bà.
Ông biết thời khắc bà sắp đi đã đến, ông cố cầm lòng chờ cho Cố Diệp Lý đến đây, thấy bà mệt ông liền dìu bà vào trong nằm nghỉ, khoảng 10 phút sau Cố Diệp Lý cũng đến.
Bấy giờ, hai người bạn già nhìn nhau bằng ánh mắt rất khó tả, Vương Hoàng đưa Diệp Lý vào trong phòng, Minh Nhi nằm đó dù thở rất khó khăn nhưng vẫn gắng mỉm cười chào Diệp Lý.
Có lẽ vài phút nữa thôi bà sẽ ra đi mãi mãi, vậy nên ít nhất cũng phải để nhưng khác chứng kiến bà hạnh phúc.
Hai ông cụ trò chuyện với nhau, còn cho bà biết một tin khá đau buồn, Vương Châu Nhi vợ của Cố Diệp Lý đã qua đời vào một tuần trước, tới tận bây giờ ông mới báo tin cho hai vợ chồng già này biết.
Cả hai không trách ông, chung quy ông làm tất cả vì họ, ông không báo vì biết Minh Nhi không còn đủ sức trở về Trung Quốc.
Vả lại, người già rồi ai cũng sẽ chết, không có gì phải quyến luyến.
Cứ như thế, ba người nói với nhau được vài phút rồi đột ngột ngừng lại, Minh Nhi như cảm nhận được cái chết, bà mệt mỏi xoay người sang hướng khác.
Bất ngờ, Vương Hoàng bỗng nhiên trèo lên giường nằm kế bà, ông xoay người bà đối mặt với ông, nắm chặt tay bà, thủ thỉ khiến bà ngỡ ngàng.
” Minh Nhi…tiểu nhân ngư…hãy để anh đi cùng em…chúng ta làm lại vợ chồng kiếp sau…muôn kiếp điều có nhau… “
” Vương Hoàng…anh nói vậy…nghĩa là sao? ” bà ấp úng hỏi, vẻ mặt đầy nét hoang mang.
Chỉ thấy ông mỉm cười ôn nhu nhìn bà một cái thật trìu mến, sau đó nhắm nghiền hai mắt cất giọng dịu dàng.
” Em quên rồi à…em đã hứa sẽ làm vợ anh muôn kiếp mà…em vẫn còn nợ anh một đứa con…
Anh không thể thiếu em…đời đời kiếp kiếp mãi không ly rời…
Chúng ta cùng đi…kiếp sau hãy sinh cho anh một đứa con…”
Minh Nhi rưng rưng nước mắt, bấy giờ bà mới hiểu Vương Hoàng không thể sống thiếu bà những ngày tháng còn lại, nên ông đã lên kế hoạch cùng chết với bà, được theo bà mãi mãi.
Sự có mặt của Cố Diệp Lý lúc này là để đưa tiễn hai người, bà nhanh chóng gạt đi nước mắt, giây phút này bà không thấy mệt mỏi nữa, cả cơn đau trong người cũng biến mất.
Hai mắt bà dần cụp xuống, cất lên giọng nói nhỏ nhẹ ” Vương Hoàng…em yêu anh… “, trong căn phòng tĩnh mịch không còn phát ra tiếng thở khó khăn nữa, Minh Nhi ra đi rất thanh thản.
Ngay giây sau, Vương Hoàng cũng được Cố Diệp Lý tiêm cho một mũi thuốc, mắt ông mờ dần, hơi thở ngắt quãng, ánh sáng của mặt trời rọi vào đôi mắt đầy nếp nhăn, chúng dần khép chặt, ông đi rồi, đi theo người mà ông yêu nhất trong kiếp này.
Cố Diệp Lý lặng lẽ cắt vài sợi tóc của cả hai, đặt vào lòng bàn tay của mỗi người tóc của đối phương, sau đó lặng nhìn hai người tay nắm tay nhau về nơi an nghỉ, ông rơi những giọt lệ cuối cùng giống hệt như cái ngày Vương Châu Nhi mất, tiếng khóc không thành tiếng.
Ông vừa khóc vừa mỉm cười, chúc cho họ kiếp sau lại có nhau.
Sau khi họ mất, Cố Diệp Lý thay mặt tổ chức đám tang trong im lặng, chỉ có những người thân quen và con cháu của cả hai đến dự.
Ngôi mộ xây cho họ chung một nơi, chung một mái che.
…
18 năm sau, ánh đèn đường lấp lánh, con phố nhộn nhịp người qua lại, hôm nay là lễ Thất Tịch, ai nấy cũng đều chen nhau đi ăn chè đậu đỏ để cầu mong tìm được ý trung nhân.
Có một số người sẽ không thích ngày này, cực kì ghét những phong tục mê tính ấy, và trong đó một cô gái có cùng suy nghĩ ấy, cô với mái tóc đen mượt cột cao cũng cặp mắt xanh biếc ung dung đi trên con đường đông đúc.
Phố xá nhộn nhịp màu sắc, cô vô tình đụng trúng một thanh niên cao lớn vừa mua xong chè đậu đỏ.
Bị cô va phải làm đổ hết ra mặt đất, cô xin lỗi một cách hời hợt, nhét vào tay anh vài tờ tiền đền bù rồi chẳng thèm nhìn mặt, cao ngạo quay đầu rời đi.
Anh cười mỉa mai, chưa từng có ai dám hành xử với anh như thế, bất ngờ lúc anh nhìn xuống đất, chiếc ví của cô làm rơi đập vào tầm mắt.
Anh khom người nhặt nó lên xem sơ mọi thứ ở bên trong, vài phút sau anh vội đuổi theo cô trả lại nó.
Rất nhanh, họ chạm mặt nhau lần nữa, khi bốn mắt đối diện, bất ngờ một thế lực nào đó đã khiến cả hai có ấn tượng về đối phương.
” Ví của cô…” anh ngập ngừng nói không nên lời.
Cô nhanh chóng nhận lại ví, cúi đầu cảm ơn anh, khi cô định rời đi anh lại hỏi một câu giữ chân cô lại.
” Tên cô là gì? “
” Tôi…” cô ấp úng, quýnh quáng gãy đầu, vô tình làm dây buộc tóc bị dứt, tóc cô xõa xuống thướt tha, kiều diễm.
Anh nhìn cô đến ngây người, mắt không chớp, tiếng chuông đồng hồ ở nhà thờ bỗng vang lên cắt ngang khung cảnh ngượng ngùng, cô chẳng thèm đoái hoài anh nữa, nhanh chân chạy đi.
” Này, tên cô là gì? ” anh hô to theo hướng của cô.
” Tôi là Thượng Quan Minh Nhi ” cô vừa chạy vừa đáp, sợ anh không nghe rõ còn hô to hơn.
Vọng lại câu nói của cô, anh cũng nói ra cái tên của mình.
” Tôi là Nhạc Đình Ngạo… ” rồi anh lí nhí trong miệng ” rất vui được gặp cô…”
Khi bóng cô vừa khuất, anh nở ngay một nụ cười gian manh, lúc nãy trả ví lại cho cô anh đã lén lấy đi giấy tờ tùy thân của cô.
” Thượng Quang Minh Nhi…tôi nhắm em rồi… ” anh làu bàu.
Chắc chắn, anh sẽ còn tìm đến cô một lần nữa và cô cũng thế, duyên phận của họ cũng sẽ bắt đầu từ đây..