Nó ngồi máy bay hạng sang. Chỗ VIP này được đặt hết chỗ còn lại bởi 6 chàng trai.
-Các anh ở đây làm gì ?
Nó bất mãn, muốn đi một chuyến tán trai. Ai ngờ còn dính vào 6 của nợ này nữa chứ ! Hu hu hu …..
-Bọn anh phải đi theo để bảo vệ em chứ !
Thôi kệ, đến đâu tính đến đấy !
Và thế là, thay vì mặc đồ bơi đi tìm nửa kia của mình, nó phải mặc chồng thêm một áo khoác lớn có mũ. Hậm hực nhìn 6 tên đi cùng mình, mình ăn ở tốt như vậy mà ! Ông trời ko có mắt !
[ Ông trời : Nó mắng ta ? * khóc *
Tg : Ông đừng trách chị ấy, người có mà ko biết hưởng ko có tội ! ]
Nó nhẹ nhàng trốn xuống dưới biển. Hàng loạt các cô gái ở đó đổ xô vào 6 chàng nhà ta khiến họ ko thể để ý đến xung quanh nữa ! Nó thầm thở phào, may mà mình có mũ lưỡi trai !
-Có ai ko ?
Giọng một cô gái yếu ớt vang lên. Oa , một mỹ nhân ! Nó đến gần thì mới biết cô gái đó bị trôi mất áo tắm, nhưng nhìn lại quyến rũ vô cùng.
-Mặc đi ! _ Nó không ngần ngại cởi áo khoác ngoài khoác cho cô gái đó.
Cô gái đọ bị ‘ phong độ’ của nó làm cho đỏ mặt, xì máu mũi phải đưu đi ‘cấp cứu’. Nó nhún vai coi như không liên quan rồi xuống biển tắm. Nước mát lạnh khiến nó chẳng muốn lên bờ nữa ! Đã quá đi !
Làn nước như vuốt ve làn da trắng sứ của nó. Sau khi hết oxi nó mới ngoi lên, vuốt đống tóc ra sau, khuôn mặt có chút thỏa mãn.
-Cô gái đó xinh thật đấy ! _ Mấy người trên bãi cát nhìn thấy thì khen ngợi không hết. Những ánh mắt hướng về phía nó – cô gái mặc bikini màu trắng có bèo nhún cùng màu trước ngực vô cùng quyến rũ.
-Cô em … _ Nó đi nên thì bị ba tên chặn lại định rủ đi chơi, ai ngờ chưa kịp nói hết câu đã bị 6 chàng chặn đứng lại.
-Biến ! _ Cả 6 người cùng đồng thanh.
-Chúng ta đi ăn thôi ! _ Nó dẫn đầu đoàn quân tiến đến một chòi nghỉ rộng bán đồ ăn gần đó. Cả bọn vào chưa đầy 5 giây, cả quán chật ních. Nó thầm nghĩ chắc chủ quán phải cảm ơn 6 chàng trai đi bên cạnh mất thôi .
-Kem vali lớn !!!
Chỉ có điều đợi nửa tiếng vẫn chẳng có ai mang ra cả, đợi dài cổ liền đi vào xem. Nó mới biết chủ quán là nữ, cực kì nóng bỏng. Nhưng bây giờ đông quá, thiếu nhân viên, đang tìm người, lương một buổi là 100 USD chưa kể tiền boa. Điều này khiến nó sáng mắt kéo theo 6 người vào cùng làm.
Từ quán bình dân thành ra host club luôn.
– Anh Đại Vỹ ~ …. _ Mấy cô gái bịt miệng, mặt đỏ ửng
-Phong Đằng, bàn 3 gọi cậu kìa !
-Từ Vũ, bề đồ ăn đến bàn số 10 !
-Vương Tử, bàn số 12 gọi phục vụ.
-Khánh Thiên, bê nước ra bàn số 2 đi !
– Vũ Phong, đây là thực đơn của bàn 3, bàn 9 và bàn 21.
-Lệ Dĩnh ! Bàn 1, 28, 15 gọi cậu đấy !
6 chàng trai chạy qua chạy lại, Vũ Phong thì nấu hết thứ nọ đến thứ kia. Nó thì mệt phờ người. Tất cả nhân viên gồm bảy người bọn nó, chị chủ quán, 3 nhân viên quét dọn và 2 nhân viên chạy bàn.
-Mệt quá ! _ Nó nằm sấp trên ghế sofa, Đại Vỹ tiện tay quạt quạt cho nó.
-Vậy mà em còn nhận ? _ Từ Vũ rất muốn nổi giận nhưng với nó thì không bao giờ.
Từ Vũ, Vũ Phong, Đại Vỹ, Vương Tử, Phong Đằng và Khánh Thiên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải làm việc với mấy người con gái mê trai lại mệt đến như vậy!
-Các anh có tiền, em làm gì có cái gì, nghề nghiệp thì nguy hiểm, làm việc bất kể ngày đêm ! Em mà cưới được đại, đại, đại gia thì chắc chắn em bỏ nghề ! _ Nó nhấn mạnh mấy lần chữ đại.
Cả 6 anh chàng nhà ta rơi vào trầm tư. Vũ Phong tiện tay bóp vai nó.
-Thoải mái quá a ~