Âm Láy Ma Quỷ

Chương 14: Đêm trường



Thanh Hoành mua vé tàu hỏa theo kế hoạch đã định, cô nói dối rằng sẽ thực hiện một chuyến “ du lịch tâm linh” đến Tây Tạng. Cửu Thiều cười ngất:

– Du lịch Tây Tạng mà mang theo bao nhiêu áo cộc tay như vậy? Em muốn bị thiêu cháy sao? Lại còn “ du lịch tâm linh” nữa, đầu óc em có vấn đề à?

Thanh Hoành xòe tay, nhún vai:

– Anh bận nên em đành đi một mình.

Cửu Thiều kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đùi anh, một lúc lâu sau anh nói:

– Cũng được, anh bận huấn luyện liên miên năm ngày, trong khoảng thời gian này anh không được liên lạc với bên ngoài. Chờ khi em từ Tây Tạng quay về, cũng là lúc đợt huấn luyện kết thúc. Anh… không, không có gì.

Anh ngập ngừng.

Thanh Hoành nhìn anh, cô cảm nhận rõ nỗi bất an trong lòng anh. Thực ra cô có thể đoán được, bởi vì đối thủ lần này của anh là Ám Hoa. Tên tội phạm thông minh, xảo quyệt và trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Anh không nắm chắc phần thắng.

Cô đứng dậy, đặt tay lên vai anh, mát xa cho anh:

– Cứng ngắc à! Cổ anh có vấn đề gì không? Hay để em giẫm vài cái cho gân cốt mềm ra nhé.

– Thôi khỏi, anh sợ trọng lượng cơ thể em đè gãy lưng anh.

Cửu Thiều xắn tay áo, vật cô xuống tấm thảm nền bằng lông cừu:

– Để anh.

Thanh Hoành khua chân múa tay vẫy vùng:

– Đừng, đừng, có lòng là được rồi!

Bỗng hộp chuông điện tử ngoài cửa vang lên, cánh cửa tự động mở ra, Thanh Hoành đẩy mạnh Cửu Thiều, không may đầu cô va vào bàn uống nước, cô đau điếng không thốt nên lời.

Cửu Thiều vừa xoa đầu cô vừa nhìn ra ngoài cửa:

– Em không sao chứ?

Dì Trần xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng, hồ hởi hỏi han.

– Bạn của cháu à Thanh Hoành? Ôi, xin lỗi cháu nhé, Hoành bắt nạt cháu đấy à? Có bị thương ở đâu không?

Người bị thương là cô kia mà! Thanh Hoành khó nhọc đứng lên, ngồi bên bàn uống nước:

– Muộn như vậy mà dì vẫn tới.

Dì Trần đặt túi đồ xuống:

– Dì vừa đi dự đám cưới con gái một người bạn, tiện đường ghé thăm cháu.

Dì Trần quan sát Cửu Thiều một lát, vui mừng phấn khởi, nói:

– Được lắm, được lắm!

Thanh Hoành đứng lên giới thiệu:

– Đây là dì Trần, người chăm sóc em từ nhỏ đến lớn. Còn đây là anh Cửu Thiều.

Cừu Thiều đứng thẳng, trịnh trọng cúi người chào:

– Cháu chào dì!

Dì Trần nắm tay Cửu Thiều và bắt đầu công cuộc điều tra lý lịch. Dì hỏi hết lượt mức lương, cấp bậc, chức vụ, họ mạc nhà anh, xong xuôi thì tỏ ra rất hài lòng, dì niềm nở vỗ tay anh, nói:

– Thanh Hoành không biết chăm sóc bản thân đâu, sau này nhờ cháu cả.

Cửu Thiều trả lời ngắn gọn, dứt khoát:

– Vâng!

– Dì nấu cho hai đứa nồi canh rồi đi ngay, không mất nhiều thời gian đâu.

Dì Trần nhanh nhẹn rửa sạch nồi điện, cho nguyên liệu vào và cắm điện.

– Xong rồi, cháu nhớ phải uống canh đấy.

Sau khi tiễn dì Trần ra về, Thanh Hoành sờ tay lên đầu:

– Đau chết mất.

Cửu Thiều phì cười:

– Không khéo thành cô ngốc mất!

Anh vuốt ve mái tóc cô. Chuông điện thoại reo vang, anh cầm máy lên nghe, chỉ ậm ừ đáp lại vài tiếng không rõ ràng rồi tắt máy.

– Giám đốc Lăng gọi, có cuộc họp đột xuất, anh phải đi ngay.

– Những ngày vừa qua anh đã bận rộn như thế, hết giờ làm vẫn bị gọi đi họp sao?

– Ừ, đúng là rất bận.

Ra đến cửa anh ngoảnh đầu căn dặn:

– Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh không tiễn em được, anh xin lỗi.

Thanh Hoành cười đáp:

– Không sao.

Cô đang cầu mong anh không rảnh để tiễn cô, nếu không cô sẽ phải lên tàu đến ga nào đó rồi mới quay về được.

Cửu Thiều vừa đi khỏi, cô liền nhận được điện thoại của khách sạn nơi cô đặt phòng. Cô đã đặt phòng khách sạn gần bến cảng, quyết định dành mấy ngày trước khi lên đường nghiên cứu toàn bộ danh sách du khách của tàu Đông Thái Bình Dương.

Chớp mắt đã đến tối thứ sau. Thanh Hoành lên tàu sớm hơn 20 phút. Cảnh đầu tiên lọt vào mắt khi cô vừa vào trong khoang là chiếc đèn lồng chạm gỗ lung linh, bắt mắt treo chính giữa đại sảnh, tiếp theo, cách vài bước lại có một cây đèn treo tường bằng kim loại, chế tác theo phong cách cổ điển, sang trọng, thảm trải nền màu đỏ tươi, rực rỡ.

Đây là lần thứ tư Thanh Hoành đi trên du thuyền này. Cô vừa bước vào đại sảnh nhân viên phục vụ lập tức xăm xắn chạy ra gắn mác lên hành lý của cô, xếp lên xe đẩy và kéo vào phòng.

Người quản lý khu vực đại sảnh kiểm tra lại thông tin cá nhân của cô, sau đó cô ký tên vào sổ danh sách du khách. Cô đang đứng ở vị trí mà mọi khách du lịch lên tàu Đông Thái Bình Dương đều phải đi qua, rất thuận tiện để quan sát. Khi chỉ còn cách giờ tàu chạy chừng mười phút, cô thấy giám đốc Lăng xách hành lý, mặc comple, đeo cà vạt bước vào đại sảnh. Giám đốc Lăng là một người đàn ông đạo mạo, đường bệ, sống mũi cao và thẳng tắp, nước da màu đồng khỏe khoắn, chỉ có điều tóc mai của ông đã bạc trắng.

Ông vừa ngẩng lên liền trông thấy Thanh Hoành đứng đó, đón lấy cốc sinh tố thanh long chanh từ tay nhân viên phục vụ. Ông bước thẳng về phía cô.

– Sao cháu lại ở đây?

Giọng ông nghiêm khắc.

Thanh Hoành vội đẩy cốc sinh tố về phía ông:

– Chú Lăng, cốc sinh tố này vừa mới xay xong chú uống đi cho đỡ khát.

Lăng Trác Viễn chẳng thèm để ý đến anh chàng phục vụ đang chờ xách hành lý vào phòng cho ông. Ông nghiêm giọng nói với Thanh Hoành:

– Ai đã báo tin cho cháu? Sao cháu biết được chuyện này?

Thanh Hoành diễn vẻ ngơ ngác, vô tội:

– Không ai cả … cháu tình cờ đi du lịch thôi mà … Chú Lăng, các chú đang làm nhiệm vụ sao?

Lăng Trác Viễn chỉ vào cô

– Chú sẽ nói chuyện với cháu sau.

Anh chàng nhân viên lễ tân ngập ngừng xen vào:

– Thưa ông, hành lý của ông…

Lăng Trác Viễn đưa va li cho anh ta:

– Xin lỗi tôi không để ý.

Anh chàng kia vội đáp lại:

– Không sao, không sao.

Thanh Hoành biết phán đoán của mình là chính xác, cô bèn về phòng, Nếu cố nán lại đại sảnh, rất có thể sẽ khiến giám đốc Lăng nổi cơn thịnh nộ. Cô quẹt thẻ, mở cửa vào phòng, hành lý đã được đưa đến, nằm ngay ngắn trên lối đi ngăn giữa nhà vệ sinh và tủ chứa đồ.

Phòng của Doãn Luy nằm trên khoang hạng sang, trong phòng có cả gian tiếp khách, trên bàn bày sẵn đĩa hoa quả chưa bóc màng bọc, kẹo sô cô la làm thủ công và lọ hoa tiên khách lai màu phấn hồng.

Thanh Hoành bước tới, kéo cửa kính ngăn cách phòng khách với ban công, gió biển ào ạt thổi tới, mang theo hương vị mặn mòi, nồng nồng của biển.

Cô xoa má thầm nghĩ, chờ đợi mãi, cuối cùng cũng gặp Ám Hoa.

Ngày đầu của hành trình không có hoạt động gì đặc biệt, chỉ có tiệc buffet với các món hải sản đơn giản.

Thanh Hoành thay một chiếc váy giản dị màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, búi cao tóc, sau đó tới nhà ăn. Cô đã xem bảng danh sách du khách, trong đó phân nửa số phòng trên tàu được đặt bởi một người, Nhưng vì có việc đột xuất, người này không thể tham gia chuyến du lịch này. Thanh Hoành thuộc lòng tất cả họ tên, tuổi tác và bút tích của những hành khách còn lại.

Người đầu tiên cô chạm mặt trong nhà ăn là Hình Mẫn. Trông thấy cô, ông chỉ khẽ gật đầu, rồi so vai đi thẳng. Xem ra giám đốc Lăng đã thông báo với họ về sự xuất hiện đột ngột của cô.

Nhà ăn rộng lớn nhưng chỉ có duy nhất chiếc bàn ở góc phía đông là có người ngồi, đó là 5 người đàn ông, trong đó có bốn người già và một thanh niên. Cô lẳng lặng nhớ lại, đó là những vị khách đến từ thành phố lân cận, chàng trai trẻ tên Thẩm Dật, tầm tuổi Cửu Thiều.

Anh ta rất điển trai, tuấn tú, đường nét trên gương mặt sống động như khắc tạc, trông anh ta rất giống con lai. Thanh Hoành đang mải mê phân tích, đánh giá, chợt sau lưng có người lên tiếng, hỏi:

– Thưa cô, cô muốn uống rượu gì?

Giọng người đó trầm ấm, đầy hấp dẫn.

Thanh Hoành quay lại, liền trông thấy Cừu Thiều đang đứng sau quầy bar, anh mặc bộ đồng phục áo gi-lê, ngực áo cài mã số, dáng vẻ lịch thiệp, lễ độ. Rõ ràng anh đang cười, lúm đồng tiền rất sâu, nhưng không hiểu sao cô không cảm nhận được sự vui vẻ trên gương mặt anh, đó chỉ là hoạt động cơ học của cơ mặt mà anh cố kéo giãn, tạo ra thứ biểu cảm giả tạo.

Biểu cảm ấy cô từng chứng kiến một lần và đây là lần thứ hai.

Thanh Hoành đáp:

– Mojito, cảm ơn!

Cửa Thiều bắt đầu pha chế, động tác của anh rất thuần thục, điêu luyện. Nếu không biết tường tận ngọn ngành sự việc, cô sẽ cho rằng anh đích thị là một nhân viên pha chế rượu chuyên nghiệp. Cô chợt nhớ, có người từng nói, anh là chuyên gia sáng tạo những kỳ tích.

– Một ly Mojito, mời thưởng thức!

Anh đặt ly rượu lên quầy bar, khẽ đẩy về phía trước.

Thanh Hoành rút tiền trong túi xách, đặt vào khay đồ trên quầy bar, nâng ly, nhấp một ngụm, và cau mày, đây đâu phải Mojito, rõ ràng là nước chanh ép pha bạc hà.

– Hương vị chính của Mojito là rượu Rum, còn thức nước này của anh…

Cô mới nói được nửa câu thì thấy Thẩm Dật từ góc phòng đứng lên, sải bước tới quầy bar, khẽ nói:

– Cho tôi một ly Campari, cảm ơn!

Ở khoảng cách gần cô mới có dịp quan sát anh ta tỉ mỉ. Anh ta cao khoảng 1m80, tóc dài chớm trùm vai, màu tóc đen như mun, mặc vest màu tối sẫm, áo sơ mi màu lam nhạt kẻ sọc nhỏ, giày da bóng lộn, bước đi thanh thoát, tao nhã, giống hệt dáng đi của họ nhà mèo.

Anh ta ngoảnh sang nhìn cô, mỉm cười:

– Thời tiết hôm nay không được đẹp cho lắm, không biết ngày mai có khá hơn không?

Cô tươi cười đáp lại:

– Có lẽ sẽ khá hơn.

Thẩm Dật mỉm cười với cô, khóe môi anh ta dường như công bẩm sinh. Anh ta úp tay lên quầy bar, ngón tay anh ta dài và khỏe khoắn, ngón cái đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu.

– Cô đi du lịch một mình sao?

– Đúng vậy.

– Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Thẩm Dật, bốn ông già ở đằng kia là các cậu của tôi. Nhân dịp được nghỉ dài ngày, tôi đưa họ đi du lịch cho vui.

– Anh thật có hiếu.

– Ly Campari của anh!

Cửa Thiều đặt ly rượu lên bàn, nụ cười gượng gạo của anh khi nãy tắt hẳn, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi quay sang Thẩm Dật:

– Anh muốn uống gì nữa không?

– À, không, các cậu của tôi không quen uống rượu Tây.

Anh ta cầm cốc rượu, hơi cúi người chào Thanh Hoành:

– Gặp cô sau.

Thanh Hoành lẩm bẩm:

– Người này từng sống ở nước ngoài.

Ám Hoa cũng từng sống ở nước ngoài.

Cửu Thiều khẽ mấp môi:

– Em sẽ biết tay anh!

Sợ quá đi!Thanh Hoành lắc lắc ly rượu.

– Này anh, tôi là du khách đấy, xin anh nói năng lễ độ một chút.

Lúc này, hành khách bắt đầu kéo đến nhà ăn nườm nượp.

Cô để ý đến một cô gái ăn mặc sang trọng trong đám đông, cô ta khoác tay bạn trai, đi thẳng đến quầy bar.

Theo quan điểm thẩm mỹ của Thanh Hoành thì cô gái này đích thị là một mỹ nữ, không sai vào đâu được. Lúc lại gần cô mới đoán ra tuổi tác của cô ta. Có lẽ cô ta không trẻ như vẻ ngoài, hẳn đã ngoài ba mươi, ánh mắt nhuốm vẻ từng trải, hòa lẫn vẻ lanh lợi, hiếu kỳ của thiếu nữ.

Cô ta yêu kiều tựa lưng vào quầy bar, ánh mắt đưa tình dồn về phía Cửu Thiều:

– Này anh chàng đẹp trai, theo anh, tôi nên uống rượu gì?

Cửu Thiều khẽ cúi người chào khách, trả lời bằng thứ giọng êm ru:

– Jerez Xeres, ánh nắng Tây Ban Nha, rất hợp với cô.

Cô gái bỗng cười nghiêng ngả.

– Anh thật khéo ăn nói.

Thanh Hoành nhìn họ đầy hồ nghi. Cửu Thiều vừa pha chế rượu vừa chuyện trò với cô gái, anh tếu táo pha trò, chọc cô ta cười mãi. Anh luôn mỉm cười khi trò chuyện với cô ta, đó là vẻ mặt xu nịnh khách hàng rất chuyên nghiệp, không quá lộ liễu. Bạn trai của cô gái nhìn anh bằng ánh mắt đầy thù địch và cảnh giác, Thanh Hoành thầm nghĩ, đáng sợ quá! Chắc chắn anh là một người đa nhân cách! Bởi vì không ai có thể nhập vai xuất thần, tự nhiên như thế.

Sau cùng, cô gái kia lôi ra trong túi xách một tờ ngân phiếu đã cộp dấu đỏ, ghi một con số vào đó, rồi kẹp tờ ngân phiếu cùng danh thiếp giữa hai ngón tay ngà ngọc, bỏ vào túi áo khoác của Cửu Thiều:

– Cứ gọi tôi là Tô Quỳ… Tôi rất thích mã số của anh, mong anh không từ chối.

Sau đó cô ta nhấc ly rượu, khoác tay bạn trai, rời khỏi quầy bar.

Phòng ăn mỗi lúc một náo nhiệt, không thể cứ nấn ná mãi ở quầy bar, Thanh Hoành quyết định tìm một chỗ ngồi, giải quyết bữa tối. Cô ngẩng lên thì thấy Cửu Thiều dùng khẩu hình nói với cô: “ Cứ chờ đấy, anh sẽ xử lý em!”

Làm gì có chuyện đó! Cô là thượng khách ở khoang hạng sang kia mà, anh bây giờ chỉ là một nhân viên phục vụ quèn, vậy mà dám uy hiếp cô! Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, kiên quyết không chịu thua: “ Anh dám ư! Em sẽ mách quản lý của anh!”.

Sắc mặt Cửu Thiều biến đổi, càng lúc càng khó coi.

Người quản lý nhà ăn lập tức chạy lại, ban đầu là nụ cười rất chuyên nghiệp, tiếp theo là những lời xin lỗi:

– Xin lỗi quý khách, quý khách không hài lòng điều gì xin cứ phản ánh trực tiếp với tôi, tôi sẽ xử lý ngay.

Thanh Hoành xua tay:

– Không sao, lần này tôi bỏ qua.

Thanh Hoành vừa rời gót khỏi quầy bar thì Tô Quỳ quay trở lại. Cô ta cử bạn trai đi lấy đồ ăn, còn mình thì rút thuốc ra hút, động tác thành thục, thanh nhã.

Cửu Thiều hơi đổ người về trước, trò chuyện nhỏ to với cô ta.

Tô Quỳ đưa tay lên vuốt ve tóc mai, nhoài người lên quầy bar, nghiêng đầu nhìn anh.

Thanh Hoành cố ý chọn bàn ăn gần chỗ Hình Mẫn và Lăng Trác Viễn, Hình Mẫn chăm chú nhìn quầy bar, hạ thấp giọng nói với giám đốc Lăng:

– Cậu ấy đang làm gì thế?

Lăng Trác Viễn bỏ thìa dĩa xuống, nâng cốc chạm khẽ với Hình Mẫn.

– Chỉ cần trong phạm vi cho phép, chúng ta nên để cậu ấy được tự do hành động.

Ngắm nhìn Tô Quỳ hút thuốc, Thanh Hoành không khỏi cảm thán, đúng là người đẹp có khác, hút thuốc cũng đẹp mê hồn! Cô dồn hết tâm trí vào việc quan sát và lắng nghe những người xung quanh, nên chỉ vờ chọn một vài món, chạm đũa ăn lấy lệ, mà không cảm thấy bất cứ mùi vị gì, thậm chí không phát hiện ra mình đã lấy nhầm món sushi bỏ nhiều mù tạt của người khác, Mãi đến khi đưa lên miệng, mới bịt mũi, cố nhịn để không chảy nước mắt.

– Khi nãy cô đã lấy nhầm món sushi của tôi.

Thẩm Dật bưng đĩa đến và ngồi xuống ghế đối diện với cô, miệng cười thật tươi.

– Nhưng tôi không ngờ cô ăn nhanh như thế…xin lỗi.

Anh ta cố gắng nhịn nhưng không nhịn nổi, đành bật cười.

Mãi lâu sau Thanh Hoành mới bình thường trở lại, cô uống liền mấy ngụm nước.

– Anh Thẩm này, khẩu vị của anh nặng quá đấy!

Thẩm Dật nâng cốc mời cô, xem tửu lượng của anh ta không được tốt cho lắm, mới nửa ly Campari đã đỏ mặt.

– Anh chàng nhân viên pha chế rượu rất điển trai, thảo nào cô cứ như người mất hồn.

– Anh nói như thể tôi đây là ma nữ háo sắc không bằng.

Thẩm Dật mỉm cười đứng lên, lịch sự hỏi:

– Có cần tôi lấy thêm món gì không?

– Tôi không thấy đói, cảm ơn anh!

Thanh Hoành nhìn theo Thẩm Dật dời bước tới chỗ bày các món tôm và sò nướng, đúng lúc có người vừa gắp đầy một đĩa tôm định quay ra, thế là va phải anh ta. Thẩm Dật đứng thẳng, điềm tĩnh phủi sạch những vết dầu mỡ bắn vào quần áo, sau đó lịch sự cúi người chào người kia rồi đi tiếp, mà không có ý trách mắng hay đôi co.

Thanh Hoành bỗng nhiên nhíu mày, rốt cuộc cô đã biết nguyên do của cảm giác bất thường mà cô cảm thấy khi quan sát những vị khách xung quanh. Đây là lần thứ tư cô tham gia chuyến du lịch của tàu Đông Thái Bình Dương, du thuyền dành cho những người giàu có, bởi vì chi phí rất đắt đỏ. Trong ấn tượng của cô, hành khách của các chuyến đi trước đây đều rất lịch sự, không bao giờ xuất hiện những người ham ăn ham uống.

Nhưng hôm nay thì khác, trên con tàu này có đủ mọi kiểu người.

Tiệc buffet sẽ kéo dài đến chín giờ tối. Thanh Hoành ngó đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ, cứ chờ đợi thế này cũng chẳng ích gì.

Cô đang định rời khỏi đó thì thấy Cửu Thiều mang đàn violon bước lên bục cao phía trước. Anh chỉnh thanh âm, đặt cây vĩ cầm lên vai, kéo một đoạn ngắn thử đàn.

– Hôm nay là sinh nhật của quý cô xinh đẹp Tô Quỳ, vì vậy, tôi xin mạn phép chơi một khúc vĩ cầm chúc mừng cô.

Hình Mẫn nổi giận:

– Cậu ta định…

Nhận ra âm lượng giọng nói của mình lên cao quá mức, Hình Mẫn vội hạ giọng, vì thế dù tập trung thế nào. Thanh Hoành cũng không nghe được những tiếng còn lại.

Theo như phản ứng của Hình Mẫn, thì có vẻ hành động của Cửu Thiều nằm ngoài kế hoạch ban đầu.

Nhưng ngay khi Cửu Thiều bắt đầu chơi đàn, Thanh Hoành nhận ra ngay những giai điệu đầu tiên như khóc thư than trong bản sonate Âm láy ma quỷ của Tartini, bản nhạc với những âm láy thần thánh, đòi hỏi kỹ xảo điêu luyện bậc thầy.

Trong cuộc giao dịch với quỷ dữ, anh đem linh hồn mình ra trao đổi.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thanh Hoành, Ám Hoa rốt cuộc là ai, có thể nào hắn chính là người đàn ông đang thu hút ánh nhìn của mọi người trước mặt cô đây?

Khúc dạo đầu chầm chậm qua đi, bản nhạc bước vào giai đoạn cao trào, đoạn cadenza chói sáng cao vút, ở đoạn này, kỹ thuật láy/rung (thrill) đòi hỏi người biểu diễn phải rung trên một dây đàn trong khi phải lướt nốt thật nhanh trên một dây khác. Cửu Thiều dễ dàng vượt qua những nốt nhạc ở đỉnh cao của độ khó bằng kỹ năng điêu luyện, thành thục. Những sợi dây và hộp đàn vô tri dường như được anh thổi vào linh hồn sống.

Kết thúc bản nhạc, anh cúi đầu lịch thiệp chào khán thính giả và lui xuống sân khấu.

Tô Quỳ khoác tay anh, cô nàng tỏ ra vô cùng thỏa mãn với màn trình diễn đầy tình ý này, cũng rất hài lòng trước ánh mắt ngưỡng mộ của hành khách trên tàu.

Thanh Hoành nhắm mắt lại, nếu cô tiến hành cuộc trao đổi với ma quỷ, liệu cô có thể tìm ra kẻ nào là Ám Hoa không? Rốt cuộc là hắn hay anh ta? Trong lòng cô cuồn cuộn khát khao muốn tìm ra sự thật ngay lập tức, bất chấp lý trí, bất chấp đạo đức.

Cô chỉ có một khát khao duy nhất.

Thanh Hoành quay về, nhân viên phục vụ phòng đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, đĩa hoa quả và kẹo sô cô la đã được thay mới, bó hoa tiên khách lai màu hồng phấn đã được cắm vào lọ.

Cô kẹp tiền tip dưới đĩa hoa quả.

Sau đó rút điện thoại, đánh dấu bảng danh sách hành khách trên tàu Đông Thái Bình Dương: Tô Quỳ – có thể loại trừ. Thẩm Dật – từng sống ở nước ngoài. Hai cặp đôi đi cùng nhau – cô gạch chéo. Đó là những người trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi, vừa tốt nghiệp ra trường chưa bao lâu, không nằm trong phạm vi cần quan tâm. Nhưng danh sách vẫn còn rất dài và hầu như không thể làm phép loại trừ được nữa.

Cô nắm chặt di động trong lòng bàn tay, mệt mỏi nhận ra, cô không tìm ra bất cứ manh mối nào.

Tiếng gõ cửa khiến tư duy của cô vị ngắt quãng. Cô đứng lên ra mở cửa, quả nhiên Lăng Trác Viễn.

Thanh Hoành vội vàng mời:

– Mời vào.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của giám đốc Sở, Thanh Hoành biết ông đến để “ hỏi tội” cô. Cô mở tủ lạnh, rót nước mời ông:

– Mời chú ngồi!

– Chú nhớ người đặt phòng VIP này không phải cháu.

Lăng Trác Viễn nhấp một ngụm nước, cất giọng điềm đạm.

Thanh Hoành đáp:

– Người đặt chỗ lúc đầu là Tạ Doãn Luy, anh ấy định đi chơi cùng bạn gái, nhưng mấy hôm trước bọn họ đã chia tay, nên anh ấy tặng suất đi biển này cho cháu.

Cô tự tin kịch bản của mình không có chút khe hở nào. Tạ Doãn Luy là ai? Anh ta là cậu hai nhà họ Tạ sở hữu tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố. Anh ta nổi tiếng phong lưu, thay người yêu như thay áo. Điều đáng giận là cô đã phải bỏ ra một khoản tiền gấp mười lần giá trị thực của suất đi biển này. Ban đầu cô chỉ nói chơi thôi, cô nghĩ một người như Doãn Luy sẽ chẳng màng đến khoản tiền nhỏ bé này đâu. Nào ngờ, người nhà họ Tạ người nào người nấy đều mang gen gian thương, anh ta không ngại ngần nhận tiền của cô. Anh ta có biết khoản tiền ấy tương đương với lương và thưởng một năm của cô không? Càng nghĩ càng muốn phát điên.

Lăng Trác Viễn gật đầu, nói:

– Chú đã rất bất ngờ khi thấy cháu ở đây.

– Xin lỗi chú, cháu hứa không để ảnh hưởng đến công việc của mọi người.

Lăng Trác Viễn mỉm cười:

– Cháu hãy xem mình là du khách, những việc khác cứ để chúng tôi lo.- Ông đứng lên nhìn cô ân cần: – Từ lâu chú đã hứa sẽ cho cháu câu trả lời thích đáng về vụ án đó. Hãy tin ở bọn chú.

Thanh Hoành tiễn giám đốc Lăng ra về và quyết định tuân thủ nghiêm ngặt thời gian ngủ nghỉ, ngủ sớm dậy sớm.

Nhưng khi cô vừa tắm xong, định tắt đèn đi ngủ thì lại có người đến gõ cửa. Cô nhìn qua mắt thần và thấy Cửu Thiều. Không còn cách nào khác, cô đành mở cửa để anh vào.

Vẻ mặt anh rất hình sự:

– E là em phải ngủ muộn hơn! Không ngờ anh đã bị em gạt, em khá lắm !

Thanh Hoành ngồi xuống sofa, quấn chặt áo ngủ:

– Không cần khen em như vậy đâu.

– Giả vờ ghen tuông, giả vờ kiểm tra, mục đích là tìm hiểu xem anh đang làm gì. – Cửu Thiều nói. – Vậy mà anh không hề phát hiện ra ý đồ của em.

Thực ra không khó nhận ra ý đồ của cô, nhưng vì anh có một điểm yếu, đó là tình cảm. Anh đã bị cô nắm chắc điểm yếu này, nên không soi xét kỹ cô đang làm gì, hoặc cũng có thể vì anh không muốn nghi ngờ cô.

Thanh Hoành lập tức phản kích :

– Tại anh nói dối em trước, anh không thành thật với em. Giám đốc Lăng gọi điện cho anh, nhưng anh không chịu nói với em, thế nên em phải tự đi điều tra.

Cô phải lấy thịt đè người đánh đòn phủ đầu, một mực trách cứ anh giấu diếm cô mọi chuyện, có như thế cô mới chiếm được thế thượng phong, giành lý lẽ về phía mình, từ đó đảo lộn thị phi.

Cửu Thiều tức mình phì cười :

– Lần này là nhiệm vụ cơ mật, sao anh có thể nói cho em biết được.

– Anh thừa biết những chuyện liên quan đến Ám Hoa có ý nghĩa thế nào với em ! Thôi được, cứ cho là em đã gạt anh, nhưng ngay từ đầu là do anh giấu diếm em, vậy là chúng ta hòa, sao anh còn hung hăng đến đây hỏi tội em ? – Thanh Hoành cố tình chọc giận anh : – Còn nữa, khi nãy anh liếc mắt đưa tình với cái cô Tô Quỳ đó thì sao ?

– Anh đang làm nhiệm vụ, em biết mà.

Thanh Hoành tiếp tục túm lấy sơ hở trong câu nói của anh :

– Nhiệm vụ ? Nhiệm vụ hay ho đáo để, sao em để ý thấy Giám đốc Lăng không hề ra lệnh cho anh thực hiện nhiệm vụ này ?

– Thôi đi, đừng có gây sự với nhiệm vụ của anh. Đừng tưởng anh không nhìn thấy em và cái gã Thẩm Dật ấy đầu mày cuối mắt. Nhưng anh có nói gì đâu !

– Anh đang nói đấy thôi ! Anh là đồ đàn ông hẹp hòi, ích kỷ ! – Thanh Hoành biết mình đã nắm phần thắng. – Đấy, anh xem, anh vừa giấu diếm chuyện vô cùng quan trọng với em, lại tán tỉnh gái xinh, và còn can thiệp vào quan hệ xã giao quang minh chính đại của em nữa, anh …á !!!

Cô chưa nói hết câu đã bị Cửu Thiều kéo sang bên ghế sofa của anh, bụng cô đè lên đầu gối anh, cô nôn nao khó tả.

– Anh làm gì thế ? Đuối lý thì quay ra sử dụng bạo lực à ? Anh…anh…

Cửu Thiều sa sầm nét mặt :

– Ngậm miệng lại !

Thanh Hoành im bặt, anh đang rất tức giận, có thể nói cô đã thành công trong việc khiến một người vốn kìm chế cảm xúc rất tốt trở nên mất kiểm soát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.