Âm Láy Ma Quỷ

Chương 16



– Tôi ngồi chung bàn được chứ?

– Tất nhiên rồi. – Thanh Hoành hào hứng: – Họ bảo nhà bếp có món cua Hoàng đế tươi ngon, tôi đã gọi mì lạnh xào cua.

Thẩm Dật chưa kịp cất lời đã nghe tiếng Tô Quỳ vẳng tới:

– Làm sao bỏ lỡ món cua Hoàng đế được!

Cô ta mặc chiếc váy dạ tiệc lộ vai màu đỏ sẫm, phong thái trang nhã, yêu kiều. Cô ta cũng kéo ghế và ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ:

– Có rượu hoa quả không? Nghe nói rượu hoa quả dùng với càng cua rất tuyệt.

Thẩm Dật cười, bảo:

– Rượu hoa quả là loại rượu nhẹ, rất hợp với càng cua.

Thanh Hoành hết nhìn Thẩm Dật lại ngó Tô Quỳ, hơi bất ngờ vì sự thân mật của họ. Gã bạn trai của Tô Quỳ tỏ ra khó chịu, nhưng gắng nhẫn nhịn.

Buổi đấu giá rượu bắt đầu ngay sau đó. Những chai rượu đầu tiên được Tô Quỳ mua đầu tiên được Tô Quỳ mua thành công chỉ trong vòng chưa đến chục phút.

Thanh Hoành vốn không hứng thú với trò đấu giá đó, lúc này, món ăn của cô đã chuẩn bị xong và được dọn lên. Cô nhắc nhân viên phục vụ mở sâm banh, rót cho mỗi người một ly. Thẩm Dật nâng ly rượu, lắc nhẹ:

– Phải nói trước, tửu lượng của tôi rất tệ, chỉ e sẽ làm mất hứng của mọi người.

Thanh Hoành thầm nghĩ: Có thế tôi mới chuốc cho anh say được chứ!

Bạn trai của Tô Quỳ mỉm cười, nói:

– Tửu lượng của anh Thẩm chưa chắc đã tệ như vậy đâu.

Anh ta chìa tay ra:

– Cô Chử tôi là Ngô Y Thanh, trợ lý của cô Tô Quỳ. Rất vui được làm quen với cô!

Thanh Hoành lịch sự bắt tay:

– Tôi cũng vậy!

Tô Quỳ có vẻ rất thích thú với tửu lượng của Thẩm Dật.

– Phụ nữ mời rượu anh không nên từ chối!

Thẩm Dật lịch sự nâng ly, Tô Quỳ uống một nửa, còn anh ta uống cạn sạch.

Làn da của Thanh Hoành vốn trắng ngần, chỉ vài ngụm rượu hai má cô đã ửng hồng, mắt sáng long lanh.

– Anh uống với cô Tô mà không uống với tôi là không công bằng.

Thẩm Dật mỉm cười:

– Xem ra hôm nay cô quyết chuốc cho tôi say. Được thôi, tôi xin theo đến cùng.

Tô Quỳ đặt tay lên cánh tay anh ta, giữ lại:

– Anh thiên vị quá! Tôi cũng không muốn tha cho anh đâu.

Hành động này của Tô Quỳ vừa đúng ý Thanh Hoành, có câu, rượu vào lời ra, cảm giác của cô về Thẩm Dật là: mỗi câu anh ta nói đều chỉ có một nửa là sự thật, anh ta thích đùa cợt. Sau ba ngày tiếp xúc, cô vẫn không hiểu rõ tính cách và con người anh ta. Anh ta luôn tươi cười trong mọi tình huống. Vì thế, không cần biết mục đích của Tô Quỳ là gì, điều quan trọng là cả cô và cô ta đều muốn làm cùng một việc.

Thẩm Dật thản nhiên rụt tay về, lấy giấy ăn lau tay, cười, nói:

– Hai cô đều nhiệt tình như vậy, có phải muốn làm bạn nhảy của tôi không? Tôi rất lấy làm vinh hạnh.

Tô Quỳ khẽ vỗ vai anh ta:

– Quý ông chân chính không nên bắt cá hai tay.

Thanh Hoành nghĩ Tô Quỳ đã hết hứng đối với Cửu Thiều, lúc này, đối tượng mà cô ta nhắm đến là Thẩm Dật. Điều này không liên quan đến tình yêu, cô ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của những người xung quanh mà thôi, để chứng minh rằng, tất cả những người phụ nữ có mặt tại đây, không ai hấp dẫn bằng cô ta. Ngô Y Thanh nhìn họ, lặng thinh không nói.

Rượu đã được đấu giá xong, nhân viên phục vụ đẩy gía rượu đi, ánh sáng trong phòng được điều chỉnh trở nên mờ ảo, ban nhạc lên sàn biểu diễn, màn khiêu vũ sắp bắt đầu.

Tô Quỳ kéo Thẩm Dật:

– Anh không định nhảy điệu đầu tiên với tôi sao?

Thẩm Dật đứng lên, khóe môi thấp thoáng ý cười, bước đi nhẹ nhàng thoăn thoắt, động tác thuần thục, điêu luyện, toát lên sức hấp dẫn khó tả.

Ngô Y Thanh đột nhiên bật ra một câu:

– Đúng là kẻ ngông cuồng, hống hách.

Thanh Hoành không biết nên tiếp lời thế nào. Vì theo như những gì cô biết về Thẩm Dật, anh ta hoàn toàn không phải kẻ ngông cuồng, hống hách, nhưng phải thừa nhận, anh ta rất tự tin.

– Tôi không biết anh ấy và cô Tô quen thân từ khi nào.

Ngô Y Thanh nâng ly, nhấp một ngụm rượu hoa quả, nhìn cô:

– Cô cũng giống Tô Quỳ, sinh ra đã có được rất nhiều thứ.

Thanh Hoành tươi cười, lắc đầu:

– Anh sai rồi. Tôi tin rằng cô Tô có rất nhiều chuyện kể, cô ấy không giống tôi. Còn tôi, đúng là lúc sinh ra tôi có nhiều thứ hơn người khác, nhưng đã bị cướp sạch.

Mọi chuyện xảy ra với cô đều do Ám Hoa, vụ thảm sát đó không chỉ cướp đi tính mạng của hai người thân duy nhất của cô, mà còn hủy hoại cuộc sống của cô.

Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, Tô Quỳ kéo Thẩm Dật về chỗ ngồi, thân mật véo má Thẩm Dật:

– Anh nhảy rất đẹp, lát nữa tôi muốn anh nhảy với tôi điệu Walt.

Thẩm Dật chỉ cười, không đáp.

Tô Quỳ quay sang kéo tay Ngô Y Thanh:

– Đừng xị mặt nữa, đi nào.

Ánh đèn càng lúc càng mờ ảo.

Thanh Hoành thấy Thẩm Dật xoay xoay ly rượu trong tay, chiếc nhẫn hình đầu lâu trên ngón cái của anh ta phát ra thứ ánh sáng ma mị. Cô gõ ngón tay lên mặt bàn:

Nếu anh thấy chếnh choáng thì đừng uống nữa.

Thẩm Dật ngẩng lên, lần này anh không cười, mà chau mày:

– Cô nghĩ tôi đã say?

Thanh Hoành thầm nghĩ: tốt nhất là như vậy, nhưng cô vẫn nở nụ cười thật thân thiện với anh ta:

– … Tôi thấy tâm trạng anh hôm nay không được vui cho lắm.

– Có gì mà không vui?

Anh ta đổ người về phía trước, nở nụ cười:

– Du khách trên chuyến tàu này rất thú vị. Cô nhìn xem người đàn ông mặc vest xám ở đằng kia, điệu bộ của ông ta như thể sắp lôi còng tay ra bắt tội phạm vậy.

Thanh Hoành giật mình, người đàn ông mà anh ta nhắc đến chính là Hình Mẫn.

Cô nhìn anh ta, cười bảo:

– Tôi nghĩ anh say rồi.

Thẩm Dật đột nhiên kéo cô dậy, dắt cô đến khu vực sàn nhảy. Anh ta dừng lại, cúi người đón lấy cánh tay cô, rồi ngẩng lên nhìn cô và cười:

– Cô gái xinh đẹp có thể nhảy với tôi một điệu không?

Ngắm nhìn sống mũi thẳng tắp của anh ta, Thanh Hoành bỗng có cảm giác chếnh choáng men say, cô gần như không suy nghĩ được điều gì, anh ta tỏa ra sức hấp dẫn khó cưỡng.

Bất giác cô đưa mắt về phía Cửu Thiều, nhưng ánh sáng quá yếu, cô không thấy rõ gương mặt anh.

Thẩm Dật đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng dẫn dắt cô xoay một vòng, rồi khẽ nói:

– Đừng nhìn mãi về hướng đó, tin tôi đi, anh ta không hợp với cô đâu.

Từng lời nói của anh ta như làn hơi nhẹ phả vào tai Thanh Hoành, khiến cô lấy lại đôi phần tỉnh táo:

– Vậy theo anh, ai là người phù hợp với tôi?

– Cô nói thử xem.

– Anh hỏi ngược lại tôi thay vì trả lời trực tiếp, như thế không chân thành chút nào.

Thẩm Dật cười, đáp:

– Cô là nàng công chúa gặp nạn, chỉ có hoàng tử cao quý mới xứng với cô.

– Anh mê truyện cổ tích đến vậy à, không ổn chút nào.

Bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng, đèn trong phòng đột ngột phụt tắt. Bóng đêm bao trùm hết thảy.

– Cô sợ không?

Thanh Hoành chưa kịp trả lời thì ai đó đẩy lưng cô, cô lao về phía trước, gót giày giẫm phải mảnh thủy tinh kêu răng rắc. Cô cố gắng giữ thăng bằng, không dám cử động.

Thanh Hoành đột nhiên ôm đầu, bên tai cô dường như vẳng đến tiếng nổ kinh hoàng, lưỡi lửa lóe sáng, trong tích tắc như muốn nuốt trôi mọi thứ. Cô thở gấp, giữ chặt cổ tay, cô muốn vùng thoát khỏi cảm giác ngột ngạt, khó thở như người sắp chết đuối ấy.

Nhưng, đèn điện trong đại sảnh đột nhiên lóe sáng.

Thứ ánh sáng đột ngột ấy khiến người ta chói mắt, Thanh Hoành bị kích thích liền nhắm chặt mắt lại, sau đó mới từ từ mở ra. Cô chầm chậm quay đầu thì thấy Tô Quỳ ngã lăn trên tấm thảm màu sẫm đỏ, chiếc váy dạ hội hòa lẫn với màu của thảm trải nền, bờ vai trắng muốt loang lổ vết máu, gương mặt xinh đẹp đang nhăn nhó vì đau đớn.

Thẩm Dật đứng ngây như phỗng ngay gần đó, trên tay anh ta là mảnh vỡ của ly rượu, mảnh vỡ nhuốm đầy máu tươi. Anh ta giật mình buông tay, mảnh vỡ rớt xuống đất.

Hình Mẫn chen qua đám đông vào giữa phòng và giơ cao thẻ ngành:

– Đề nghị mọi người phối hợp với chúng tôi, tất cả ở nguyên vị trí, không ai được rời khỏi hiện trường khi chưa cho phép.

Hình Mẫn nhìn quanh một lượt, sau đó nói với người quản lí khu vực đại sảnh:

– Mau đi mời bác sĩ!

Người quản lý thoáng sững sờ, lát sau mới lật đật chạy đi.

Hình Mẫn ngồi xuống kiểm tra vết thương của Tô Quỳ, ông xé tà váy của cô ta, thực hiện cầm máu sơ bộ. Ông ngẩng lên, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại phía Thanh Hoành:

– Có ai ở đây từng học về cấp cứu không?

Thanh Hoành lập tức hiểu ý, trong Sở cảnh sát, chỉ có cô và Cửu Thiều tốt nghiệp trường y, cũng từng tham gia các khóa huấn luyện chuyên nghiệp. Nhưng lúc này Cửu Thiều không thể lộ thân phận, nếu không kế hoạch sẽ bị đổ vỡ.

Cô đang định lại gần, chợt thấy ông cậu cả nhà Thẩm Dật bước tới, giang thẳng cánh tát anh ta:

– Thằng mất dạy!

Làn da nâu rắn rỏi, khỏe khoắn của anh ta trở nên tái dại. Anh ta siết chặt nắm đấm, bất lực cúi đầu.

Ông cậu cả đến trước mặt Hình Mẫn:

– Tôi là bác sĩ, nếu cần…

Lúc này, người quản lý vừa tới cùng vị bác sĩ chuyên chăm sóc sức khỏe cho hành khách đi tàu, họ bắt đầu thực hiện các biện pháp cấp cứu cho Tô Quỳ. Hình Mẫn nghiêm nét mặt, đảo một vòng, chỉ tay vào một số người và nói:

– Anh, anh và cô đi theo tôi.

Sau đó quay sang người quản lý, hỏi:

– Xin hỏi trên tàu có chỗ nào tiện nói chuyện không?

Trong số những người được “mời” đi nói chuyện có cả Thanh Hoành. Thực ra, tiếng là mời đi nói chuyện riêng, nhưng Hình Mẫn cũng chỉ hỏi những câu thông thường, mục đích là tìm hiểu trước khi mất điện, có ai để ý thấy chuyện gì xảy ra và bản thân họ đã làm gì khi đó.

Thẩm Dật vừa bước ra đã thấy các vị trưởng bối mặt mày hằm hằm, như thể muốn lập tức xông lên đánh gãy chân anh ta vậy.

Hình Mẫn hắng giọng:

– Anh Thẩm thuận tay trái, nhưng khi đèn sáng, chiếc ly vỡ lại nằm trên tay phải của anh ấy, xét từ góc độ của anh ấy, rất khó có thể gây sát thương cho cô Tô. Tôi nghĩ khả năng anh Thẩm là hung thủ chỉ chiếm một nửa.

Thanh Hoành phỏng đoán, sở dĩ Hình Mẫn nói vậy vì ông cho rằng khả năng Thẩm Dật hãm hại Tô Quỳ là rất thấp, nhưng bản tính cẩn trọng không cho phép ông loại anh ta ra khỏi danh sách nghi phạm.

Nhưng Thẩm Dật lại không tỏ ra nhẹ nhõm sau nhận định của Hình Mẫn, hàng mày dài của anh ta xô lại, vẻ mặt nghiêm trọng. Thanh Hoành bất giác đưa mắt liếc Ngô Y Thanh, thì thấy trên gương mặt luôn thể hiện vẻ căm phẫn , đối địch với Thẩm Dật của anh ta xuất hiện vẻ cười nhạo bí hiểm.

Vì trên tàu xảy ra vụ án gây thương tích, Hình Mẫn lập tức yêu cầu hủy bỏ hoạt động bơi lặn dự kiến sẽ diễn ra vào ngày hôm sau. Đồng thời, ông cũng yêu cầu tàu cập bến sớm để đưa Tô Quỳ đến bệnh viện địa phương chữa trị.

Sau khi tin tức được phát đi, có người lo lắng cho sự an toàn của bản thân vì chưa bắt được hung thủ, có người nằng nặc bám theo người quản lý đòi tiền bồi thường, du thuyền rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Hai cặp tình nhân trẻ bám riết người quản lý đòi tiền bồi thường, gương mặt tươi cười đon đả, rất chuyên nghiệp của người quản lý lúc này trở nên méo xệch, cô ta gắng gượng nở nụ cười đầy vẻ chịu đựng:

– Thưa quý khách, tôi đã nói rồi, chờ khi tàu cập cảng, chúng tôi sẽ báo cáo ngay với cấp trên giải quyết vấn đề bồi thường của quý vị, sau đó sẽ liên lạc với từng vị một. Sự việc xảy ra đột ngột thế này, chúng tôi không được tự ý quyết định.

– Công ty du lịch của cô là công ty con nhà họ Tạ kia mà, vì sao chút tiền bồi thường cỏn con cũng không chịu cam kết hoàn trả?

Thanh Hoành lục lại trong trí nhớ danh sách hành khách đi tàu, cô biết trong số hai cặp đôi này có một cô tên Lý Trân, một cô tên Châu Tú, nhưng cô không phân biệt được ai là ai. Cả bốn người đều chỉ chừng hai mươi tuổi, hơn ba năm trước họ mới chỉ là những cô cậu mười sáu, mười bảy tuổi, họ không thể là Ám Hoa. Vì thế ngay từ đầu cô đã loại họ ra khỏi danh sách.

– Xin lỗi quý khách, không phải chúng tôi không chịu cam kết mà việc này phải xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên mới được. Ngoài ra, chúng tôi cũng không phải công ty con của nhà họ Tạ, chúng tôi có pháp nhân riêng.

– Tôi biết ông chủ của các cô là Tạ Doãn Luy, anh ta là cậu ấm nhà họ Tạ, hằng năm anh ta tiêu không biết bao nhiêu tiền cho mấy cô diễn viên mới nổi, lẽ nào vài đồng tiền bồi thường cũng không trả được?

Câu nói này vừa bật ra, người quản lý biến sắc mặt. Thanh Hoành cảm thấy thương thay cho cô ta vì có một ông chủ tai tiếng như vậy, lúc nào cũng có thể bị đem ra nã đạn không thương tiếc. Trong khi đó, Tạ Doãn Thiệu thuộc tuýp người cực đoan kiểu khác. Anh ta là người có khả năng phù phép, biến tạp chí tài chính thành phiên bản của tạp chí thời trang, đời sống riêng tư của anh ta không để lại bất cứ tì vết hay tai tiếng nào.

Thanh Hoành nhìn sang hướng khác thì thấy Thẩm Dật bám gót Hình Mẫn đến mọi nơi. Hình Mẫn tỏ ra khá khó chịu, quay lại, hỏi:

– Anh Thẩm, không cần đi theo tôi, làm vậy cũng chẳng điều tra ra kết quả gì.

Thẩm Dật có vẻ ủ rũ, gương mặt điển trai của anh ta bỗng trở nên u ám, thiếu sinh lực. Anh ta đút tay túi quần, bình thản nói:

– Thưa ông, nếu tôi không đi theo ông, thì không biết trên con tàu này còn ai ngất xỉu vì sự hiện diện của tôi nữa không.

Hình Mẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt đã bớt khắt khe hơn. Thanh Hoành đoán có lẽ Hình Mẫn đang nghĩ về người thanh niên năm xưa. Tuy anh ta không có được gương mặt con lai với đường nét sống động như tạc khắc của Thẩm Dật, nhưng họ đều rất nhiệt thành. Hình Mẫn đã nhắm trúng anh ta, nhưng đến phút chót, anh ta lại bị người khác chiếm mất vị trí của mình.

Hình Mẫn vỗ vai Thẩm Dật:

– Anh về phòng nghỉ ngơi đi, tôi không muốn anh đổ bệnh trước khi buổi thẩm vấn chính thức diễn ra.

Dường như câu nói của Hình Mẫn đã thuyết phục được Thẩm Dật, anh ta ngẫm ngợi một lát bèn quay về phòng. Đúng vào khoảnh khắc ấy, Thanh Hoành chợt nhìn thấy bóng dáng một hòn đảo um tùm cây cỏ thấp thoáng giữa biển trời mờ mịt.

Đây nay là đêm thứ ba trên du thuyền Đông Thái Bình Dương, cũng là đêm mà khách đi tàu không thể nào quên trong cuộc đời mình.

Về phòng, Thanh Hoành kéo cánh cửa thông ra ban công, hít hà bầu không khí ẩm ướt, thấm đượm vị tanh nồng riêng có của biển cả. Cô bật máy tính xách tay, tiếp tục công việc gạch bỏ danh sách nghi phạm trong bảng tên khách đi tàu dài dằng dặc.

Bỗng tiếng còi báo động nổi lên ầm ĩ, tiếng bước chân hỗn loạn rầm rập ngoài hành lang. Tiếng người quản lý oang oang trên loa phóng thanh:

– Xin quý khách đi tàu tập trung trên boong ngay, do tình hình khẩn cấp, chúng tôi không thể…

Nhưng cô ta chưa nói hết câu đã bị Hình Mẫn chen ngang:

– Tôi là Hình Mẫn, người của Sở cảnh sát, đề nghị mọi người lập tức rời khỏi phòng và tập trung trên boong tàu!

Thanh Hoành bỗng thấy lo lắng, cô vơ vội ba lô và chạy lên tầng trên. Cô đã sắp xếp sẵn thuốc thang và giấy tờ tùy thân vào ba lô phòng trường hợp khẩn cấp.

Mọi người trên boong tàu tỏ ra hết sức lo lắng và bối rối, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng vậy.

Thang dây cứu hộ đã được buộc vào thành tàu, người ta thả rất nhiều xuồng cứu hộ xuống biển. Thanh Hoành đưa mắt tìm kiếm và nhanh chóng trông thấy Cửu Thiều. Anh vừa chăm chú ngó đồng hồ vừa điều chỉnh thiết bị liên lạc không dây.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng câu hỏi của cô nhanh chóng bị nhấn chìm giữa biển thanh âm ồn ào, hỗn tạp. Cửu Thiều hạ thấp giọng trao đổi vài câu với người ở đầu dây bên kia xong mới ngẩng lên nhìn cô. Vẻ mặt anh hết sức bình tĩnh và lạnh lùng:

– Em qua bên kia đi, đội trưởng bảo em làm gì hãy làm theo.

– Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến Ám Hoa không?

Cô hỏi anh dồn dập, thực ra trong đầu cô còn vô số nghi vấn khác nữa. Lúc này, sau lưng cô đã bắt đầu có người trèo lên thang dây để xuống xuồng cứu hộ.

Cửu Thiều không trả lời cô, anh chăm chú quan sát bộ thu phát tín hiệu gắn trên đồng hồ đeo tay, ánh sáng màu đỏ nhấp nháy có nhịp điệu và rồi tắt ngấm.

Thanh Hoành túm lấy cánh tay anh:

– Ám Hoa đâu? Các anh có tìm ra hắn không?

Cửu Thiều nhìn cô trân trân, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp biểu cảm ấy trên gương mặt anh, thật khó để hình dung, nó giống vẻ xấu hổ và thất vọng của đám học trò khi bị thầy cô giám thị bắt quả tang vi phạm kỉ luật. Cô nghĩ chắc chắn mình đã nhìn nhầm, anh kiêu ngạo lại tự phụ về tài năng của mình như thế, sao có thể biểu lộ một vẻ mặt đáng thương như vậy?

Anh khẽ hắng giọng, nhưng âm thanh phát ra vẫn khàn đục:

– Nhiệm vụ lần này đã thất bại, vì vậy…

Hình Mẫn tiếp tục bắc loa thúc giục hành khách nhanh chóng rời tàu. Cửu Thiều gỡ bàn tay Thanh Hoành khỏi cánh tay mình, anh nắm chặt cổ tay cô, đẩy cô vào dòng người:

– Đi mau!

– Còn anh?

Anh đứng thẳng, tự tin đáp:

– Anh không sao đâu.

Hình Mẫn không hài lòng khi thấy họ dùng dằng chẳng dứt như vậy (kỳ thực Thanh Hoành cho rằng anh và cô chẳng có đủ thời gian để mà bịn rịn), ông bước lại, lôi Thanh Hoành đến trước thang dây:

– Xuống ngay cho tôi! Tác phong chậm chạp, lề mề của cô không khác những hành khách kia!

Thanh Hoành xuống đến xuồng cứu hộ, gương mặt lộ vẻ hoang mang, lo sợ, cô đứng đó, bất động. Đây không phải lần đầu cô phải đối mặt với tình cảnh như vậy, hơn ba năm trước, khi cô vừa ra đến cửa nhà hát Ly Ca, theo linh tính mách bảo, cô quay đầu lại và nhìn thấy ngọn lửa như vòi rồng phun ra từ đại sảnh rực rỡ ánh đèn của nhà hát, đèn chùm trên trần nhà rung lên và vỡ nát tan tành, mảnh vụn văng ra tứ phía, thời gian dường như ngưng đọng trong giây phút đó. Thậm chí, cô còn nhìn thấy bức tường trước mặt từ từ nứt toác. Đám đông gào thét hỗn loạn, người ta xô nhau chạy ra ngoài, còn cô, thì gắng sức lao vào bên trong.

Hai con người quan trọng nhất của cuộc đời cô đang ngồi trên ghế VIP trong nhà hát, họ không hề hay biết về vụ nổ đáng sợ vừa xảy ra. Chắc chắn họ cũng như cô lúc này, vô cùng lo lắng, muốn được thấy cô ngay lập tức.

Và hôm nay, thảm cảnh xưa lại tái diễn.

Cô thấy bóng Cửu Thiều thấp thoáng trên boong tàu chói sáng ánh đèn, lưng thẳng tắp, nghiêng đầu sang bên nói gì đó vào thiết bị vô tuyến điện. Trước khi lên đường thực hiện nhiệm vụ anh đã cắt tóc, để lộ vầng trán trơn bóng.

Như thể có ai đó nhấn vào nút dừng hình.

Cừu Thiều dán mắt vào bộ thu phát tín hiệu. Họ sử dụng bảng mã Morse để truyền các thông tin điện báo. Anh nhìn đèn tín hiệu nhấp nháy, ngừng trong giây lát, lại tiếp tục nhấp nháy, đó là tin tức gửi đến từ Lăng Trác Viễn: “Fail” (thất bại). Khi những chữ cái cuối cùng xuất hiện, nỗi đau khổ không bút nào tả xiết dâng trào trong tim anh.

Anh ấn nút gửi thông báo đã cài đặt sẵn: “Chiến dịch thất bại, mọi người hãy rút lui!”

Đột nhiên, bộ thu phát tín hiệu trên tay anh tiếp tục phát sáng, tín hiệu đến từ máy thu phát tín hiệu của Lăng Trác Viễn. Ánh sáng nhấp nháy theo nhịp điệu, anh âm thầm mã hóa các ký tự và kết quả nhận được là: “G… A… M… E… O… V… E… R…” (trò chơi kết thúc).

Anh hốt hoảng, giám đốc Lăng đang ở chỗ Ám Hoa, nhưng ông không hề phát lệnh vây bắt. Tình trạng này đã diễn ra bao lâu? Có phải ngay từ lúc họ nhận được mệnh lệnh đưa hành khách rời khỏi tàu? Anh gạt cánh tay chắn trước mặt mình, lao về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Có khoảng gần một trăm căn phòng dành cho khách du lịch trên du thuyền này, ngoài ra còn có buồng máy và các khoang nội bộ khác mà chỉ có các kỹ sư chuyên trách mới được ra vào. Vì thế, muốn tìm được họ trong khoảng thời gian ngắn ngủi là không thể, dù vậy, anh vẫn muốn thử.

Trong đầu anh lập tức hiện ra sơ đồ mặt cắt ngang tổng thể của con tàu, sau đó anh xác định một số địa điểm khả năng cao nhất dựa theo tư duy của Ám Hoa.

Anh vừa mở cửa hành lang, thì một lưỡi lửa lập tức ập đến, dòng khí cực mạnh xộc tới, cuốn anh vào và tung lên không trung không thương tiếc.

Tiếng ồn ào bên tai anh xa dần, thế giới như tắt hết mọi thanh âm.

Anh cảm thấy cơ thể mình đã mất đi tri giác, và bỗng chốc chìm xuống đáy biển băng giá. Anh mở mắt, chỉ thấy mặt biển tươi đẹp màu nhung tím sẫm dưới nền trời u tối. Anh chìm xuống sâu hơn, rất chậm, rất chậm, trong lòng biển sâu, vô số sinh vật nhỏ bé, mỏng manh nhấp nháy sáng như những vì tinh tú trên trời cao.

Ngay cả nếu phải dùng lý trí sáng suốt và tư duy khoa học cứng nhắc để bình luận thì cũng phải khen rằng: biển đêm nay đẹp không bút nào tả xiết.

Khi xuồng cứu hộ nổ tung, Thanh Hoành cảm thấy cơ thể cô bị hất mạnh xuống biển, trong vài giây, cô hoàn toàn mất cảm giác. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo trở lại và ngoi lên mặt biển.

Xung quanh cô đều là những người gặp nạn bị hất văng xuống biển, theo bản năng, cô với tay về phía du khách ở gần mình nhất, người đó ngay lập tức bám chặt lấy cô, kiên quyết không buông tay, kéo cô chìm sâu xuống lòng biển.

Cô đã quên rằng, bất cứ hành động nào trong lúc này cũng có thể khiến cô bỏ mạng trên biển, cho dù hành động của cô có xuất phát từ sự cảm thông đi nữa.

Thanh Hoành nín thở, định vùng thoát khỏi bàn tay kẹp chặt của người kia, nhưng người đó bẻ eo cô đau điếng. Cô ráng chịu đau, gắng sức giãy giụa, cuối cùng cũng thoát ra được, liền xuôi theo dòng nước, bơi về phía trước. Sau khoảng năm phút hoảng loạn, bắt đầu có người thuận theo thủy triều bơi về hướng Bắc ngày một nhiều. Lúc này, Thanh Hoành đã bình tĩnh và sáng suốt trở lại, cô chợt nhớ, hướng đó chính là nơi xuất hiện hòn đảo hoang mà cô nhìn thấy lúc đứng trên boong tàu.

Nhưng hòn đảo ấy còn cách họ rất xa, lúc này đang là đầu thu, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, dầm mình trong nước biển lâu như vậy chắc chắn sẽ rất lạnh, cô không biết mình có đủ sức bơi được đến đó không.

Nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu muốn tiếp tục sống sót để chờ cứu hộ, họ phải tự cứu mình trước.

Cô bơi theo dòng người, tiết kiệm tối đa sức lực, sóng biển nhấp nhô, cô chỉ nhìn thấy đầu họ trồi trên mặt biển, không rõ là ai, không biết trong số họ có người cô quen hay không, cũng không biết Cửu Thiều có nằm trong số đó không.

Anh đứng đó, ngang tàng đầy tự tin, giọng bình tĩnh: “Anh không sao đâu.”

Cảnh tượng khi ấy hệt như ảo ảnh, cứ đeo bám, chiếm trọn tâm trí cô. Cô thấy mắt mình cay xè, không biết vì nước biển hay tại điều gì khác.

Màn đêm vẫn cứ tăm tối khôn cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.