– Tôi cần sự hợp tác
của cô. Tất nhiên, đổi lại, tôi sẽ giữ kín bí mật Ngô Y Thanh là người
dùng mảnh thủy tinh gây sát thương cho cô. – Cửu Thiều nhìn Tô Quỳ,
giọng bình thản. – Nếu cô yêu cầu tôi đưa ra chứng cứ, tôi chỉ có thể
nói chính mắt tôi trông thấy cảnh đó. Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên,
hôm đó, trước khi đèn vụt tắt, vì quá mệt mỏi tôi đã nhắm mắt lại một
lúc, nên đã sớm thích nghi với bóng tối, may mắn hơn là tôi đứng gần hai người. Thêm vào đó, gấu váy của cô lại lấp lánh sáng, nên tôi thấy rất
rõ ràng.
Thanh Hoành cảm thấy chỗ ngồi của mình thật tệ hại, kẹp
giữa Tô Quỳ và Cửu Thiều, hai luồng hỏa công đều bắn qua cô, có câu thật hay “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”, cô khó tránh bị liên lụy. Cô
lẳng lặng dịch ghế lui về phía sau, nhưng lập tức bị Tô Quỳ giữ tay lại:
– Ngồi yên!
Gương mặt xinh đẹp của Tô Quỳ bỗng chốc trở nên dữ tợn, nhưng sau cùng, cô ta lại bật cười.
– … Anh được lắm!
Cửu Thiều vẫn tiếp tục, như thể không buồn để tâm đến cơn giận bừng bừng của Tô Quỳ:
– Mặc dù tôi không dám chắc về tình yêu cô dành cho Ngô Y Thanh, nhưng
điều hiển nhiên là cô không muốn hủy hoại tiền đồ của anh ta.
–
Tình yêu? – Tô Quỳ chậm rãi lặp lại hai tiếng ấy. – Người như anh cũng
hiểu về tình yêu? Tôi lại cảm thấy Thẩm Dật hiểu biết về ý nghĩa của hai tiếng đó sâu sắc hơn anh.
Xin cô đấy, nước sông không phạm nước
giếng, sao đột ngột lại lôi Thẩm Dật vào chuyện này? Thanh Hoành cảm
thấy mình giống hệt nhân vật chính trong bức Tiếng thét của danh họa
người Na Uy Edvard Munch, với gương mặt biến dạng méo mó vì gào thét
giữa đồng hoang. Quả nhiên, ngay sau đó là giọng nói của Cửu Thiều:
– Anh ta thấu hiểu hơn tôi cái gọi là sự thất bại trong tình yêu.
– Vậy sao? Thế nhưng tôi nghe Ngô Y Thanh kể lại, mối quan hệ của anh
Thẩm và cô Chử đây đã tiến một bước rất xa vào cái ngày họ dạt lên hòn
đảo hoang ấy.
Thanh Hoành không chịu nổi nữa, cô đặt mạnh cốc trà xuống mặt bàn:
– Xin hai vị đừng lôi tôi vào cuộc chiến có được không? Tôi hoàn toàn vô tội.
Tô Quỳ giơ tay lên, cười nói:
– Thôi được, tôi đã làm liên lụy đến những người vô tội, tôi xin lỗi.
Thưa anh Tiêu, anh là người đưa ra điều kiện, vậy tiếp theo đây tôi phải làm gì cho vừa ý anh?
– Tôi mong cô ghi lại một cách chi tiết
nhất có thể toàn bộ sự việc diễn ra trong ba ngày ở trên tàu Đông Thái
Bình Dương. Cô là người làm báo, tôi tin việc này không hề khó với cô.
– Chỉ thế thôi sao? – Tô Quỳ nhướn mày. – Đúng là một yêu cầu không quá khó. Tôi đồng ý.
Nhân viên phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, Tô Quỳ lập tức lấy lại vẻ tươi cười, thân thiện, hòa nhã lúc đầu.
Họ đang ăn thì Tô Quỳ rút điện thoại, bấm một lát, rồi ngẩng lên bảo:
– Em gái Tô Tường của tôi sẽ lên đây bây giờ. Nó còn muốn xin chữ ký của anh nữa đó, anh Tiêu.
Thanh Hoành tin chắc sự việc không chỉ đơn giản như vậy. Quả nhiên, ít phút
sau, Tô Tường mặc áo khoác bước vào, theo sau còn có Thẩm Dật. Trông
thấy Cửu Thiều vẫn còn ở đó, cô gái tỏ ra kinh ngạc và vui sướng:
– Anh Tiêu, hôm nay được gặp anh ở đây em vui quá. Anh bây giờ đang là bác sĩ phải không?
Bao nhiêu năm theo học chuyên ngành y khoa, rồi lấy bằng tiến sĩ, vậy mà
cuối cùng Cửu Thiều lại theo nghề pháp y, rồi cảnh sát điều tra, điều
này thật kỳ lạ. Anh đã phải từ bỏ rất nhiều thứ.
– Không, tôi không theo nghề bác sĩ.
Tô Tường ngồi xuống bên trái anh, nói:
– Vậy thì đáng tiếc quá. Năm đó có rất nhiều người đến nghe anh nói chuyện.
Tô Quỳ đứng lên, đẩy Thẩm Dật:
– Ngồi đi chứ. Tiếc quá, cậu là bạn học của em gái tôi, nên tôi chỉ có thể làm chị của cậu.
Tô Tường cười, bảo:
– Chị đừng như vậy, Thẩm Dật rất ngoan, tuy anh ấy rất đẹp trai, nhưng chưa từng có bạn gái.
Thẩm Dật không ngần ngại ngồi vào chỗ vốn là của Tô Quỳ, cười, nói:
– Vì hai người trông không giống nhau, nên tôi mới không nhận ra.
Tô Tường bổ sung:
Đúng vậy. Lần trước Thẩm Dật đến thành phố Nam chơi, em định đưa anh ấy tới
gặp chị, nhưng chị bận họp, nên mới không gặp được. Không ngờ hai người
đã quen nhau từ trước.
Tô Quỳ gọi nhân viên phục vụ, yêu cầu món
chính. Cơm bào ngư vừa được dọn lên, Tô Tường hoan hô sung sướng và bắt
đầu ăn uống ngon miệng. Món cơm bào ngư này Thanh Hoành đã ăn rất nhiều
lần đến phát ngán, vì thế cô không hề động đũa. Thẩm Dật rất chu đáo,
quay sang hỏi:
– Nếu cô Chử không thích món này thì…
– Tôi no rồi, xin cứ tự nhiên.
Anh ta lót dạ bằng mấy miếng cơm, rồi bỗng nhiên quay sang nhìn Thanh Hoành bằng ánh mắt đầy tình ý:
– Lần trước tôi có đề nghị cô làm người mẫu cho bức tranh của tôi, không biết cô nghĩ xong chưa?
Thanh Hoành cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức đáp:
– Tôi nghĩ anh đã thấy cả rồi, không cần tôi phải nhắc lại chứ?
Thẩm Dật nhìn cô, cười thật tươi:
– Cô cứ nhắc lại cũng không sao, vì tôi không có ý định rút lui một cách
dễ dàng như vậy. Sau lần chia tay ở đảo hoang, đêm nào tôi cũng mơ thấy
cô.
– … Nhưng tôi đã có bạn trai.
– Có rồi thì đã sao? Cho dù đã kết hôn cũng chưa chắc sẽ chung sống với nhau trọn đời trọn kiếp. – Thẩm Dật cười, nói: – Huống hồ hai người vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Nếu cô muốn tìm hiểu người khác cũng không có gì lạ.
Thanh Hoành cảm thấy mồ hôi vã ra sau lưng, lông tơ dựng đứng.
– Nhưng tôi cho rằng thủy chung là một đức tính tốt đẹp.
– Vậy thì cũng không sao, tôi sẵn lòng làm người đàn ông bí ẩn của cô. Có so sánh mới thấy sự khác biệt.
Thanh Hoành ôm trán đau khổ, điều cô sợ hãi nhất đã xảy ra. Hôm nay quả nhiên là ngày cô gặp đại nạn, cứ nhìn vẻ mặt lầm lì không nói không rằng của
Cửu Thiều từ nãy đến giờ là biết.
– Anh Thẩm đừng đùa nữa.
– Xin hãy gọi tên tôi. – Anh ta nghiêm túc nói. – Tôi không cho rằng mình đang đùa. Cô biết không, tôi có thể kể lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất của mỗi lần gặp mặt của chúng ta… Tất nhiên, với những gì chúng ta có
với nhau trên hòn đảo hoang ấy, tôi cảm thấy rất hối hận vì đã không yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vừa ra khỏi khách sạn Xuyên Lục Địa, Thanh Hoành lập tức bao biện:
– Em xin thề, em và Thẩm Dật không hề có chuyện gì. Vả lại, ngày đó có
rất nhiều người trên đảo hoang, giữa chúng em không hề xảy ra chuyện gì.
Cửu Thiều nhìn cô lạnh lùng:
– Thật không?
– Anh không tin lời em sao? Em không nghĩ mình mất uy tín đến vậy.
– Ngược lại thì có, anh tin em. – Giọng anh bình thản. – Anh tin những gì em nói đều là sự thật.
Thanh Hoành chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe anh bồi thêm một câu:
– Nhưng có điều này rất lạ, em chưa bao giờ né tránh, thậm chí không buồn giải thích về chuyện giữa em và Tần Tấn, nhưng lại tỏ ra bối rối, lo
lắng về chuyện với Thẩm Dật?
Thanh Hoành suýt nghẹn. Cô ngẫm nghĩ một hồi mới tìm được câu trả lời mà cô cho rằng khá an toàn:
– Là bởi vì em thấy anh để bụng chuyện về anh ta nhiều hơn. Hoặc giả vì anh ta có khả năng cao là Ám Hoa chăng?
– Em thấy anh ta giống Ám Hoa?
Lại thế rồi! Anh lúc nào cũng xảo quyệt như vậy, ném trả lại cô nguyên vẹn
câu hỏi đầy tính thăm dò của cô. Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát, đáp:
– Thực ra, lúc đầu em nghĩ khả năng cao Ám Hoa chính là anh ta, xét cả về tuổi tác hay những gì anh ta từng trải qua. Nhưng sau đó, em nhận ra
những điểm tưởng chừng tương đồng giữa họ thực ra không chính xác. Và
dường như ai đó đang cố tình lèo lái suy đoán của em đi theo hướng “Thẩm Dật chính là Ám Hoa”. Lý trí cho em biết anh ta không phải Ám Hoa.
Không ngờ Cửu Thiều mỉm cười, nói:
– Trước đây em luôn dựa vào trực giác kia mà, sao bây giờ chuyển sang suy đoán dựa vào lý trí thế?
– Em học anh đấy. Sau khi loại bỏ tất cả những khả năng khác, và chỉ còn
lại một kết quả thì dù kết quả ấy có kỳ quặc thế nào, nó vẫn là sự thật. Có phải có câu nói như vậy không?
Cửu Thiều mỉm cười:
– Em đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi.
– Ý anh là gì?
– Trong thực tế cuộc sống, không tồn tại cái gọi là kết quả kỳ quặc. Kết
quả chính xác sẽ luôn rõ ràng, minh bạch và đơn giản, chỉ cần em tìm ra
được bằng chứng để chứng minh cho kết quả ấy.
Chẳng mấy chốc họ
đã về đến khách sạn. Thanh Hoành cảm thấy cách phân bố khách sạn ở thành phố Nam này rất kỳ lạ, một vài khách sạn lớn nằm rất gần nhau, mùa du
lịch thì không sao, nhưng đến mùa vắng khách, sự cạnh tranh giữa các
khách sạn sẽ vô cùng khốc liệt.
Họ vừa vào khách sạn liền trông
thấy một người đang ngồi chờ ở đại sảnh trong tư thế hết sức nghiêm
trang. Phong thái của người đó hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí xung quanh. Những người khác đều chỉ mặc áo sơ mi hoặc áo phông, riêng
ông ấy vẫn áo vest màu xám chỉn chu, chỉ có điều râu ria mọc lởm chởm và gương mặt nhuốm vẻ mỏi mệt.
Thanh Hoành huých người đi bên cạnh:
– Họ chưa trông thấy chúng ta đâu, bay giờ quay đầu bỏ chạy vẫn kịp chứ?
Cô không ngờ ông ấy đến nhanh như vậy, hành lý của họ vẫn nằm nguyên trong phòng khách sạn, trên người họ lúc này chỉ có độc chiếc ví tiền.
Cửu Thiều siết mạnh tay cô, rồi buông ra, đi thẳng đến chỗ sofa trong đại sảnh khách sạn.
– Đội trưởng!
Hình Mẫn ngẩng đầu nhìn, nhưng không có bất cứ hành động gì, cũng không hạ
bất cứ mệnh lệnh nào. Xung quanh có rất nhiều khách du lịch vừa xuống
xe, nườm nượp kéo vào đại sảnh, không ai để ý đến tình trạng lạ lùng ở
góc này.
Thanh Hoành mang theo tâm lý “đâm lao phải theo lao” tiến lại, chào:
– Đội trưởng!
Hình Mẫn quay ra nhìn cô, chỉ “ừ” khẽ một tiếng, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, và bảo:
– Ngồi xuống nói chuyện.
Cửu Thiều vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh quan sát xung quanh:
– Chi bằng lên phòng trò chuyện.
Hình Mẫn không nói thêm câu nào, lập tức đứng lên. Ba người hòa vào dòng
người, cùng bước vào thang máy. Cửu Thiều ấn tầng tám, vẻ mặt lạnh lùng, gỗ đá. Thanh Hoành có cảm giác một cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trào
dâng giữa hai người, nhưng không biết nguyên do vì đâu. Hình Mẫn gặp Cửu Thiều nhưng không thực thi phép công, bắt trói anh về hỏi tội. Điều này cho thấy, tình hình đã thay đổi, nhưng theo chiều hướng tốt hay xấu thì còn chưa rõ.
Rất nhanh, thang máy vang lên một tiếng “tinh”, họ đi ra ngoài.
Cửu Thiều mở cửa phòng, chờ họ vào hết mới đóng lại. Thanh Hoành cầm ấm
siêu tốc đi đun nước. Hai người ngồi im một lúc, Hình Mẫn hắng giọng,
lên tiếng trước:
– Từ ngày xảy ra vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương
đến nay, tôi chưa được nghỉ ngày nào, cũng chưa về thăm nhà ngày nào.
Tất cả đều “nhờ ơn” cậu.
Cửu Thiều mỉm cười, nhưng không tiếp lời.
Thanh Hoành cắm điện vào ấm siêu tốc, rồi quay ra, ngồi xuống cạnh Cửu Thiều.
Hình Mẫn liếc nhìn cô, hỏi một câu không hề liên quan:
– Hai người đang tìm hiểu nhau? Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
– Từ sau vụ án cắt rời thi thể.
Thanh Hoành đáp.
Hình Mẫn bật cười:
– Thì ra tôi chính là người mai mối của cô cậu, khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời tôi làm chủ hôn.
– Tất nhiên!
Cửu Thiều đổi đề tài bằng một câu ngắn gọn:
– Vụ đó có tiến triển gì sao anh?
Hình Mẫn gật đầu, rút di động trong túi, chỉnh âm lượng.
– Nói suông chỉ lãng phí thời gian, cậu nghe cái này thì sẽ hiểu.
Đoạn băng ghi âm ấy có rất nhiều tạp âm, sau khúc dạo đầu toàn những tiếng
rè rè hỗn loạn thì bắt đầu có tiếng người nói: “Tôi là Ám Hoa, mục đính
hành động lần này là dụ bằng được các cán bộ nòng cốt, đội quân tinh anh của phía cảnh sát lên du thuyền Đông Thái Bình Dương và tiêu diệt toàn
bộ. Nhiệm vụ sắp hoàn thành. Mười phút nữa, kíp nổ đã gài sẵn trên con
tàu sẽ được khởi động, đội điều tra và du khách sẽ biến mất hoàn toàn…”
Đoạn tiếp theo lại là những tạp âm rất khó nghe.
Thanh Hoành nhìn trộm Cửu Thiều, anh vẫn ngồi thẳng, cơ mặt căng cứng, dường
như anh đang cắn chặt răng, mỗi đường gân thớ thịt dưới lớp áo sơ mi của anh như được nạp sẵn một nguồn sức mạnh kinh người, có thể phát đòn tấn công đối thủ bất cứ lúc nào.
Hình Mẫn tắt đoạn băng ghi âm, bỏ di động vào túi áo:
– Tôi sao lại đoạn băng này từ thiết bị ghi âm trên du thuyền. Nhân viên
kỹ thuật chỉ khôi phục được bấy nhiêu, nhưng cũng khá rõ ràng.
Ông nhìn Cửu Thiều, dường như rất hài lòng với biểu cảm của anh lúc này.
– Lần đầu thấy cậu tỏ ra như vậy, thiết nghĩ tôi không cần giải thích thêm nữa. Chắc chắn cậu đã biết người đó là ai.
Ấm siêu tốc sôi sung sục, Thanh Hoành đứng dậy đi pha trà. Thành phố Nam
không sản xuất được loại trà nào ngon nổi tiếng, trong khách sạn chỉ có
trà xanh đóng gói trong hộp nhỏ. Cô bóc hộp trà đắt nhất, pha mời Hình
Mẫn.
Hình Mẫn nhấp một ngụm, hỏi cô:
– Cô biết người trong đoạn băng ghi âm lúc nãy là ai không?
– Có quá nhiều tạp âm, tôi không nghe ra.
Hình Mẫn lại nói:
– Để tôi gợi ý nhé, tối hôm qua lệnh theo dõi Cửu Thiều đã bị hủy bỏ. Kết quả điều tra mới có cách đây một tiếng, trước khi hai người về khách
sạn.
Thanh Hoành bất giác nhớ lại, tối hôm qua, họ ăn tối cùng
nhau ngoài bờ biển, anh nổi hứng chơi đàn vĩ cầm tặng cô. Và đúng lúc
anh chơi đến bản âm láy ma quỷ thì dây đàn bị đứt.
Cửu Thiều cắt
ngang vế câu còn lại mà Hình Mẫn định nói (Thường ngày, tuy rất lạnh
lùng nhưng anh luôn tỏ ra lịch sự, nhã nhặn, chưa bao giờ ngắt lời người khác như thế này):
– Anh đừng hỏi nữa, ở đây không phải Sở cảnh
sát, không phải ai cũng có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh. Người trong đoạn băng ghi âm đó là giám đốc Lăng.
Thanh Hoành bàng hoàng,
nước nóng trong ấm trào ra tay, bàn tay cô tấy đỏ. Cửu Thiều lập tức
đứng lên, kéo cô vào nhà vệ sinh xả nước lạnh.
Anh khẽ trách:
– Sao em bất cẩn thế?
Thanh Hoành ngẩng nhìn anh, cô thấy trong đôi mắt tinh anh, tuyệt đẹp của anh vằn lên những tia máu. Ánh sáng màu vàng ấm của bóng đèn nhà vệ sinh
cũng không thể xua đi vẻ hoang mang trên gương mặt anh.
Cô nhớ
lại lần đầu cô gặp giám đốc Lăng sau vụ nổ năm ấy, và câu nói cuối cùng
ông nói với cô lúc ở trên tàu: “Chú sẽ cho cháu câu trả lời xứng đáng.”
Cô vẫn không từ bỏ quan điểm của mình về ông:
– Em không tin giám đốc Lăng là Ám Hoa.
– Anh cũng không tin. – Anh nói nhanh. – Nhưng lý do?
Căn phòng chìm trong im lặng, dường như chỉ có loài yêu tinh tà ác đang
nhảy tưng tưng trước mặt họ, lung lạc niềm tin của họ bằng sự thôi thúc
ma quái: Hãy tin đi, tin đi, sự thật rành rành, chứng cứ rõ ràng, nào,
hãy cùng nhau xuống địa ngục!
– Em không tin, theo như những gì
em hiểu về giám đốc Lăng, ừm, mặc dù thực ra em không hiểu nhiều về chú
ấy… nhưng anh thử nghĩ xem, nếu Ám Hoa là giám đốc Lăng, vậy kẻ nào đã
gửi thư điện tử cho tất cả mọi người trong Sở cánh sát? Nếu Ám Hoa muốn
lợi dụng thân phận của giám đốc Lăng để đánh lừa mọi người rằng hắn đã
chết, thì vì sao hết lần này đến lần khác hắn đều xuất hiện đột ngột và
nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của hắn?
Thanh Hoành cảm thấy mình đang rất bối rối và xúc động.
Một lúc sau, Cửu Thiều khóa vòi nước, anh xoay người lại và bất ngờ ôm chặt lấy cô:
– Em nói đúng, cậu ấy không phải hắn.
Cái ôm rất ngắn ngủi, anh nhanh chóng cầm tay cô đi ra ngoài phòng khách.
Lúc này tinh thần của anh trở nên thư thái hơn nhiều. Anh bình thản ngồi xuống ghế, đối diện với Hình Mẫn, hỏi:
– Tìm thấy hộp đen của tàu Đông Thái Bình Dương chưa anh?
Hình Mẫn tỏ ra khá bất ngờ trước biểu cảm của anh lúc này. Ông chăm chú quan sát anh một hồi, đáp:
– Vẫn chưa.
– Vậy hãy tiếp tục tìm kiếm, chúng ta sẽ có kết luận sau cùng khi tìm
thấy chiếc hộp. Cho dù đoạn ghi âm này được ghi lại bởi bút ghi âm khắc
mã số của giám đốc Lăng thì cũng chỉ có thể coi nó là chứng cứ gián
tiếp.
Hình Mẫn tỏ ra rất bất ngờ:
– Chứng cứ gián tiếp? Cậu cho rằng như vậy vẫn chưa đủ?
– Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có
chứng cứ xác thực, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận suy đoán của tôi,
đúng không?
– Vậy thì hãy cùng chờ xem, tôi dùng cách của tôi, cậu theo cách của cậu, để xem ai là người tóm được Ám Hoa trước.
– Vâng.
Hình Mẫn đứng dậy, ra đến cửa, ông quay đầu lại, nói:
– Tuy tôi vẫn luôn đánh giá cao cậu, nhưng nhược điểm lớn nhất của cậu là sự tự tin thái quá, sớm muộn cũng có ngày cậu phải trả giá vì điều này.
Cửu Thiều đáp lại:
– Tôi sẽ chia sẻ với anh mọi thông tin tôi thu thập được ở chỗ Tô Quỳ.
– À phải rồi, cảm ơn cậu mấy ngày qua đã để lại dấu vết giúp tôi đuổi theo và tìm được cậu.
Nói xong, Hình Mẫn mở cửa bước ra.
Thanh Hoành ngẫm lại đoạn đối thoại sau cùng giữa Hình Mẫn và Cửu Thiều. Mỗi
câu họ nói đều chứa đựng rất nhiều thông tin cơ mật. Cô cứ lăn qua lăn
lại trên giường, trằn trọc không yên, nhiều lần cô đã định leo lên
giường của Cửu Thiều, lay anh dậy.
Anh nói với Hình Mẫn: “Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có chứng cứ
xác thực, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận suy đoán của tôi, đúng
không?” Anh hầu như không bao giờ sử dụng những từ ngữ giả định “nếu
như”. Vậy, khi nói câu đó phải chăng anh đã biết Ám Hoa là ai? Điều này
thật không thể chịu nổi, khi tâm trí cô vẫn rối như canh hẹ thì anh đã
có kết luận của riêng mình.
Rất lâu sau cô mới nghe thấy tiếng cựa mình khe khẽ của anh. Không kìm chế nổi nữa, cô lẳng lặng trèo lên giường anh, khẽ hỏi:
– Anh chưa ngủ à?
Anh trả lời, giọng tỉnh bơ:
– Ngủ rồi.
– Ngủ rồi nhưng chưa say.
– … Say rồi.
Thanh Hoành vòng tay ôm eo anh, thổi hơi vào tai anh:
– Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi.
– Đừng động vào người anh.
Giọng anh không hòa nhã chút nào.
Cô đã quen với việc bị anh từ chối, không cho đi theo rất nhiều lần, nên đã dần luyện cho mình “công phu chai mặt”.
– Thì em không động vào anh nữa, nhưng anh trò chuyện với em một lúc, được không?
Không chịu nổi sự đeo bám của cô, anh đành xoay người lại, đối mặt với cô:
– Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, bé cưng hay tò mò!
Cô quyết định bắt đầu từ câu hỏi đơn giản nhất:
– Có thật anh đã nhìn thấy Ngô Y Thanh làm cho Tô Quỳ bị thương?
Những gì anh nói, về mặt logic hoàn toàn kín kẽ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy
không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, lẽ nào anh thật sự đã nhắm mắt ngay trước lúc đèn tắt.
– Anh không thấy.
– Sao?
– Anh bảo anh không nhìn thấy, anh nói dối cô ấy.
– … Được rồi.
Thanh Hoành bất giác cảm thấy buồn thay cho Tô Quỳ, thật hổ danh người phụ nữ học cao hiểu sâu, giao thiệp rộng rãi, khôn ngoan khéo léo, chỉ một câu nói đã sập bẫy của Cửu Thiều.
– Anh nói như thật ấy, thì ra chỉ là suy đoán?
– Anh chưa bao giờ suy đoán suông. – Cửu Thiều đáp. – Em không nhận thấy
vị trí của em, Thẩm Dật, Tô Quỳ và Ngô Y Thanh khi ấy vừa khéo sao?
Nhưng nếu muốn gây sát thương cho Tô Quỳ, thì vị trí lý tưởng nhất tuyệt đối không phải của Thẩm Dật, huống hồ anh ta còn là người thuận tay
trái. Trên gấu váy của Tô Quỳ có dấu vết của bột dạ quang, vì thế cô ta
mới chẳng khác nào một vật phát sáng trong đêm. Những người có thể gây
sát thương cô ta chỉ có thể là Thẩm Dật hoặc Ngô Y Thanh, mà Thẩm Dật đã được loại trừ, vậy thì chỉ còn người kia thôi.
– Câu hỏi thứ hai, Ám Hoa là ai?
Thanh Hoành rất bất ngờ khi thấy anh hoàn toàn im lặng.
Cô đành tiếp tục dò hỏi:
– Lúc nãy anh nói với đội trưởng: Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có chứng cứ xác thực, ý nghĩa sâu xa của câu nói này là, từ lâu anh đã biết Ám Hoa là ai?
Anh trả lời dứt khoát:
– Rất khó để giải thích cho em hiểu. Thứ nhất, rất có thể suy đoán của
anh là sai, nhưng sau khi nghe những gì anh nói em sẽ chú ý đến người
đó, bất kể người đó làm gì em cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu vì có sẵn định kiến. Thứ hai, đôi lúc không cho em biết là vì muốn bảo vệ em. Biết
nhiều quá cũng không tốt.
Thanh Hoành vốn không trông đợi anh sẽ phơi bày gan ruột của mình ra với cô, tuy rằng cảm
thấy hơi thất vọng cũng không lấy thế làm giận.
– Vậy còn chuyện về giám đốc Lăng thì sao? Sau đây sự việc sẽ tiếp diễn thế nào?
Cô rất lo cho Lăng phu nhân và con gái của họ. Người chồng, người cha hy
sinh vì nhiệm vụ nay bỗng trở thành tội phạm nguy hiểm số một. Khả năng
này lớn đến đâu? Nhưng nếu Lăng Trác Viễn không phải Ám Hoa mà họ lại
không tìm được bằng chứng để chứng minh, thì dù đã chết, ông vẫn phải
gánh trên đầu tội danh này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến con
gái ông.
– Dĩ nhiên, cậu ấy không phải Ám Hoa. – Cửu Thiều trả
lời rất nhanh. – Điều anh có thể khẳng định chắc chắn đó là, kế hoạch
của Ám Hoa không phải hoàn toàn hoàn hảo. Hắn đã phạm sai lầm, vì thế
hắn cố gắng để đoạn thu âm ấy không lọt vào tay cảnh sát.
Thanh
Hoành vô cùng kinh ngạc, đúng như Cửu Thiều nói, nếu kế hoạch của Ám Hoa hoàn hảo như mong muốn của hắn, thì giám đốc Lăng lẽ ra phải là một
trong số những người may mắn sống sót, và đoạn thu âm kia sẽ là bằng
chứng khiến ông thân bại danh liệt.
– Nhưng còn điều này, nếu Ám
Hoa muốn giám đốc Lăng sống sót, mà đoạn thu âm của chú ấy lại được thực hiện dưới sự uy hiếp của hắn, có nghĩa là chú ấy đã nhìn thấy hắn. Lẽ
nào hắn không sợ thân phận bị bại lộ?
– Không, hắn sẽ không để
cậu ấy sống sót. Cậu ấy có thể sống sót sau vụ nổ, nhưng sau đó thì chết chìm hoặc chết theo một cách thức nào đó, hoặc cũng có thể tự sát vì
cùng đường. Nhưng người ta sẽ tìm thấy chiếc bút ghi âm ấy trong hộp bảo hiểm hoặc ở một nơi nào đó. Đây có lẽ là kế hoạch lúc đầu của Ám Hoa.
Nhưng kế hoạch của hắn đã mắc một sai lầm: cậu ấy chết trong vụ nổ. Theo anh, đoạn băng trong hộp đen là vô cùng quan trọng. Và Ám Hoa biết
rằng, một khi tìm được hộp đen ấy, thì đoạn ghi âm kia không còn giá trị gì nữa. Thế nên hắn mới gửi thư điện tử cho tất cả mọi người trong Sở
cảnh sát để uy hiếp.
Vì không thể hoàn thành kế hoạch, nên hắn mới phơi bày kết quả ra trước mắt đối thủ, để trêu ngươi, chọc giận đối thủ.
Thanh Hoành bất giác nói:
– Hắn là một thiên tài, nhưng cũng là một tên điên.
– Hắn chưa điên, hắn vẫn luôn tỉnh táo tận hưởng những thảm kịch mà hắn gây ra.
Cô tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy anh ngồi trên sofa cạnh cửa thông ra ban
công. Cửa sổ mở một bên, rèm cửa màu trắng vờn bay sau lưng anh. Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn cao, tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ. Trông anh thật thanh lịch, điển trai.
Cô ngắm anh một hồi mới lên tiếng:
– Anh thức cả đêm à?
Anh quay lại, mỉm cười trong nắng mai:
– Anh ngủ được một giấc rất ngon.
Cô ngồi yên lặng, cảm thấy khoảnh khắc này mới êm đềm, bình yên làm sao.
Thực ra, cô không hề ham thích cuộc sống xa hoa đủ đầy, cô chỉ cần mỗi
sáng thức giấc nhìn thấy người mình yêu ở bên cạnh, như thế đã là một
viễn cảnh hạnh phúc viên mãn rồi.
Lúc sau, tiếng chuông cửa đã phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh của họ.
Cửu Thiều đứng lên ra mở cửa, anh nói câu gì đó mà vì cô ở gian trong nên
nghe không rõ, cũng không chú tâm lắng nghe. Hồi ở trên tàu Đông Thái
Bình Dương, cô lang thang khắp nơi nghe ngóng người này người kia chuyện phiếm, lại dỏng tai nghe lén giám đốc Lăng và Hình Mẫn nói chuyện, khi
ấy cô có cảm giác mình sắp trở thành cái máy nghe lén chuyên nghiệp.
Cửu Thiều đóng cửa, bưng khay đồ ăn vào:
– Coi như đây là bữa sáng.
Nghe anh nói vậy cô mới nhớ, cầm đồng hồ lên xem, đã hơn mười một giờ. Cửu Thiều xếp đồ ăn ra bàn, rồi quay lại nói:
– Sáng sớm Tô Quỳ gọi điện báo, ba giờ chiều nay sẽ cử Ngô Y Thanh đến đón chúng ta.
– Phải phiền trợ lý Ngô tiếng tăm lẫy lừng của nhà cô ấy đến rước chúng ta ư? Nghe mà thấy run sợ trong lòng.
– Em biết chuyến đi này là một màn tiệc Hồng Môn là được rồi. – Cửu Thiều nhìn cô đầy ý tứ: – Không dậy nổi à? Cần anh giúp một tay không?
Thanh Hoành túm quần áo, đi vào nhà tắm. Lúc cô bước ra, anh thấy cô đã mặc
xong chiếc váy liền thân và trang điểm đâu vào đấy. Cô xé ni lông bọc
khay đồ ăn và chun mũi:
– Anh nhìn em xem có xinh đẹp hơn Tô Quỳ không?
Cô thề rằng chỉ cần anh nói một tiếng “không”, cô sẽ lấy đĩa đập anh.
Anh trả lời ngay lập tức:
– Người anh yêu đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi, còn phải hỏi?
Ăn xong, anh mượn di động của Thanh Hoành, gọi cho Hình Mẫn, báo cáo về
cuộc hẹn với Tô Quỳ. Hình Mẫn đồng ý, nhân tiện trao đổi với anh thông
tin:
– Vẫn chưa tìm thấy hộp đen.
– Sẽ tìm được thôi, cần thêm chút thời gian nữa.
Anh tắt máy, trả di động cho cô:
– Em muốn nói gì thì nói đi.
Cô cắt miếng lạp xưởng kiểu Đức bày trên đĩa thành mười hai miếng, cắt xong mới ấp úng nói:
– Thực ra, em vẫn luôn canh cánh trong lòng điều này, nhưng lại thấy suy
nghĩ của mình thật điên rồ. Chúng ta từng thống nhất quan điểm rằng, Ám
Hoa nằm trong số những người may mắn sống sót. Nếu vậy… ngoài Thẩm Dật,
Tô Quỳ và những người khác, đội trưởng cũng nằm trong số đó…
Cửu
Thiều đến cơ sở chăm sóc khách hàng của công ty mạng di động gần khách
sạn làm thủ tục lấy lại thẻ sim khi trước của anh. Xong xuôi, anh bật
máy, hàng tràng dài tín hiệu thông báo ồ ạt vang lên, di động của anh
suýt nữa sập nguồn.
Đúng lúc Ngô Y Thanh cũng vừa đến, anh ta ngồi ở ghế phụ, bên cạnh còn có tài xế. Anh ta mở cửa kính xe:
– Anh chị làm xong thủ tục trả phòng chưa? Mời lên xe.
Cửu Thiều ngồi vào ghế sau, bắt đầu công cuộc xóa tin nhắn.
Thanh Hoành đành vào vai “ban đối ngoại”:
– Chị Tô đột nhiên mời chúng tôi đến nhà có lý do gì đặc biệt vậy?
– Đó không phải nhà cô ấy, mà là một biệt thự ven biển cô ấy mua để tiếp
khách.- Ngô Y Thanh nhìn Thanh Hoành qua gương chiếu hậu, nói tiếp: – Cô ấy có kế hoạch riêng của mình. Thực ra cô ấy không chỉ mời hai anh chị, còn có ba người bạn khác của cô ấy.
Thanh Hoành lân la hỏi thêm
dăm ba câu nữa, và nắm được một số thông tin về Ngô Y Thanh. Không ngờ
anh ta tốt nghiệp là một kỹ sư lại đi làm về truyền thông báo giấy, hoàn toàn không đúng chuyên môn. Mặc dù anh ta rất cần cù, nỗ lực trong công việc, nhưng khả năng nắm bắt và tài ăn nói thì thua xa “con nhà nòi”
như Thanh Hoành.
Cô đã thu thập được hết những thông tin mà anh
ta cố tình vòng vo che giấu, thực ra, Tô Quỳ chỉ định mời ba người bạn
của cô ta. Hai trong số họ là bạn làm ăn. Vì lo lắng cuộc đàm phán không suôn sẻ, giữa chừng xảy ra điều gì bất trắc, làm hỏng bầu không khí vui vẻ, nên mới kéo Cửu Thiều vào. Dù sao anh cũng là cảnh sát, những người kia ít nhiều sẽ phải nể mặt anh.
Cô ta thật ghê gớm, quyết không chịu thua thiệt.
Cửu Thiều sớm đoán ra điều này, nên anh chỉ im lặng tập trung xóa tin nhắn. Mẹ anh chỉ gửi một tin duy nhất, ngoài ra không có bất cứ cuộc gọi nhỡ
nào của bà. Tin nhắn rất ngắn gọn: “Mẹ đã gặp cô gái ấy, con bé rất ngọt ngào, đúng kiểu mẹ thích. Con không được bắt nạt con bé đâu đấy, nếu
trái lời, chờ con về nhà mẹ sẽ xử lý con.”
Khóe môi Cửu Thiều khẽ rung lên, anh xóa luôn tin nhắn này. Anh thoáng ngơ ngẩn khi đọc tin
nhắn tiếp theo, sau đó anh xoay màn hình về phía Thanh Hoành, mỉm cười,
nói:
– Đề nghị em giải thích hàm ý sâu xa của tin nhắn này.
Vừa liếc thấy tin nhắn của mình, Thanh Hoành tái mặt. Lúc đó vì nghĩ rằng
anh không còn hy vọng sống, cô mới gửi tin nhắn đầy ai oán cho anh: “Em
thua rồi, bao giờ anh quay về?”, những ngày qua bận rộn bỏ trốn, bận rộn điều tra, cô gần như đã quên hẳn chuyện này.
Cửu Thiều rút di động về, bảo:
– Anh sẽ giữ lại tin nhắn này.
– Anh giữ lại làm gì?
– Để lúc nào thấy tẻ nhạt thì lôi ra đọc.
Thanh Hoành quay mặt sang phía cửa xe:
– Anh thật tẻ nhạt!
Một tiếng sau họ mới đến biệt thự ven biển của Tô Quỳ. Ngô Y Thanh mở cốp,
xách túi hành lý, dặn dò tài xế vài câu, sau đó tài xế lái xe đi.
Có một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm, rất bắt mắt đỗ trong gara, rất hợp với phong cách của Tô Quỳ.
Ngô Y Thanh đi trước dẫn đường:
– Anh chị đi cẩn thận, sau khúc cua này vẫn còn một đoạn cầu thang nữa, rất dễ ngã.
Đến trước một cánh cửa, anh ta đang định rút chìa khóa thì thấy cửa đã hé sẵn. Tô Quỳ đứng đó tự bao giờ, cười tươi như hoa:
– Các vị vất vả quá!
Cô ta đưa họ lên phòng nghỉ dành cho khách ở tầng hai, và hỏi:
– Vẫn còn sớm, hay là tôi dẫn hai người đi dạo một vòng quanh đây?
Cửu Thiều nhìn cô ta:
– Tôi có lời cảnh báo này, không biết cô Tô có muốn nghe không?
– Anh cứ nói.
– Cô nên gọi điện hủy cuộc hẹn hôm nay, vẫn còn kịp đấy.
Tô Quỳ ngạc nhiên hết sức:
– Vì sao?
– Nghe lén chuyện đời tư của người khác, chẳng khác gì loài ma cà rồng
rình rập để hút máu người. Từ cổ chí kim, kết cục của loại người này
thường không có hậu.
Tô Quỳ như bất thình lình bị một cái tát
trời giáng, lông mày dựng đứng, như sắp nổi trận lôi đình. Nhưng cô ta
kìm chế rất giỏi, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng cười:
– Cảm ơn đã nhắc nhở. Nhưng thực tế sẽ chứng minh, việc làm này của anh hoàn toàn không cần thiết.
Thanh Hoành nhìn theo bóng Tô Quỳ xa dần, buột miệng nói:
– Nếu anh đứng thứ hai trong bảng xếp hạng “Những người dễ làm phật lòng người khác nhất” thì không ai dám đứng thứ nhất.
Hồi mới quen, cô đã thấy anh là người không biết nể nang ai khi nói chuyện. Và hôm nay được mở rộng tầm mắt hơn nữa.
Cửu Thiều dửng dưng đáp lại:
– Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, tiếc là không phải ai cũng muốn nghe sự thật.
Thanh Hoành nhún vai:
– Thôi được, cứ cho những gì anh nói đều là sự thật, vậy rốt cuộc anh
muốn ám chỉ điều gì? Rằng nếu cô ta tiếp tục công việc đang làm thì sẽ
bị ám sát, hay cô ta sẽ bị mưu sát trong buổi tiệc thiết đãi bạn bè tối
nay? Anh không cảm thấy suy nghĩ của anh nói ra sẽ khiến người ta sởn da gà sao? Nếu đổi lại là em, em cũng không tin.
Chiều muộn hôm ấy, ba người bạn của Tô Quỳ mới đến, họ đều là những nhân vật có máu mặt ở
thành phố Nam. Hai trong số họ rất nổi tiếng trong ngành truyền thông,
cũng là bạn làm ăn của Tô Quỳ, người còn lại là một phụ nữ, làm cán bộ
nghiên cứu phát triển dược phẩm.
Ăn tối xong, họ vào bàn chơi bài chéo cánh. Thanh Hoành gặp vận son, vừa nhặt được quân bài đầu tiên đã
cố diễn vẻ mặt lạnh lùng, vì sợ lộ. Cửu Thiều ngồi bên, thấy vẻ mặt khác lạ của cô thì ghé lại nhìn, rồi “hừ” một tiếng rất khẽ.
Thanh Hoành quay sang hỏi:
– Thế nào, không tồi đấy chứ?
Cửu Thiều điềm tĩnh hơn cô rất nhiều, anh miễn cưỡng đáp:
– Cũng tàm tạm.
Chơi cặp với Thanh
Hoành là người hoạt động trong ngành truyền thông, tên La Lệnh. Quan sát cách nhặt bài, xáo bài thì biết ngay anh ta là một cao thủ. Nghe họ nói chuyện với nhau, anh ta cười, bảo:
– Bài không đẹp cũng không sao, đôi lúc phải dựa vào trình độ chứ không phải vận may… Và tất nhiên, vẫn còn tôi chống đỡ.
Tô Quỳ cầm bài trên tay nhưng có vẻ thiếu tập trung, cô ta đang bận cười
cười nói nói với người đàn ông tên Lâu Triệt ngồi bên cạnh.
Người duy nhất chơi bài nghiêm túc có lẽ chỉ có cô chuyên gia nghiên cứu phát triển dược phẩm Lục Mẫn Chi, chuyên tâm vào ván bài, xuất quân rất chắc tay.
Bài của Thanh Hoành rất đẹp, ván bài bắt đầu chưa bao lâu
cô đã thắng. Lâu Triệt định ghi điểm vào tờ giấy, thấy cô hạ bài liền
xuýt xoa. Tô Quỳ vuốt tóc mai, cười, bảo:
– Tôi thấy số cô rất son.
Thanh Hoành cũng cảm thấy từ nhỏ đến lớn cô luôn gặp vận may. Ví dụ trước mỗi kỳ thi, mặc dù không ôn bài chăm chỉ nhưng điểm số của cô vẫn khá cao.
Hay như, cô chưa bao giờ có ý định theo đuổi “mỹ nam” số một của Sở cảnh sát, nhưng Tiêu Cửu Thiều lại chủ động “xin chết”.
Sau vài ván,
cô giành điểm cao nhất, trong khi những người khác chỉ bình thường. Nếu
cứ tiếp tục thế này, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy ngán ngẩm, nên cô
chủ động đề nghị nhường chỗ cho Lâu Triệt.
Cũng giống những người làm trong ngành truyền thông khác, Lâu Triệt ăn mặc rất thời trang,
khéo ăn khéo nói, vừa nghe cô đề nghị liền cười, bảo:
– Hay cô nhường cơ hội cho anh Tiêu đi, lát nữa tôi vào sau cũng được.
Tô Quỳ đưa tay lên bóp trán, lặng thinh không nói. Thanh Hoành thầm nghĩ,
chắc cô ấy cũng suy nghĩ giống mình. Mọi hoạt động có sự tham gia của
Tiêu Cửu Thiều đều sẽ mất đi sự thú vị của nó, đặc biệt là “công cuộc”
cờ bạc này. Anh sẽ vừa chơi vừa tính ra từng cây bài trên tay đối thủ.
Cửu Thiều cười, bảo:
– Thôi khỏi, tôi mà vào chơi thì ván bài sẽ hết thú vị.
Anh nói vậy càng khiến La Lệnh nổi hứng, nằng nặc đòi anh vào chơi.
Thanh Hoành nhường chỗ, ngồi sang bên xem họ xáo bài, nhặt bài, lại nhìn lá
bài trên tay Cửu Thiều, cô cảm thấy mình sắp bị nội thương đến nơi vì
phải cố nín nhịn. Cửu Thiều nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể muốn nói: “Giờ thì em biết rồi chứ.” Cô thầm cảm ơn ông trời vì hôm nay cô không phải ngồi chơi bài với anh, nếu không chắc chắn sẽ
thua không còn một cắc. Anh chơi hết ba ván thì đứng lên, viện cớ ra
ngoài đi dạo, mọi người đồng lòng nhất trí không giữ anh lại.
Thấy anh đứng ngoài cửa một lúc lâu không quay vào, Thanh Hoành cũng viện cớ ra theo. Tô Quỳ trêu:
– Cô thật là, người ta mới đi có mấy phút đã không chịu được rồi.
Thanh Hoành cười đáp lại:
– Một ngày không gặp tựa ba thu, năm phút không gặp cũng dài như hai, ba ngày vậy.
La Lệnh cười, hùa theo:
– Sến sẩm quá nhỉ!
Cô ra đến cửa, thấy anh đứng ngoài hành lang, bóng lưng anh thẳng tắp,
trên tay là điếu thuốc lá, tàn thuốc lấp lóe trong bóng đêm. Cô bước
lại, ngạc nhiên nói:
– Thì ra anh cũng hút thuốc, sao trước đây em không thấy anh hút bao giờ.
Cửu Thiều rít một hơi, và ho sặc sụa.
– Anh không hút, chỉ muốn đẩy tinh thần lên chút thôi.
Còn cả nửa điếu nhưng anh thẳng tay dập tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.
– Em sao thế, không thích chơi bài nữa à?
Thanh Hoành tì tay vào lan can, khẽ đáp:
– Em không thích chơi bài chéo cánh, gần đây em thích quan sát não bộ của anh và học hỏi cách tư duy của anh hơn.
Anh quay người lại, nhìn cô một hồi, đột nhiên hỏi:
– Bây giờ muốn xem không?
– Muốn.
– Thị lực của em trong bóng tối thế nào?
– Điều này có liên quan đến những gì em vừa nói sao?
– Em nhìn ra đằng kia, dưới cột đèn thứ sáu có một chiếc xe hơi bị chết máy.
Thanh Hoành nhìn theo hướng anh chỉ, trong bóng tối mờ nhòa, cô thấy đúng là
có một chiếc xe dừng ở đó, lát sau người trong xe bước ra, đi đi lại
lại.
– Em thấy rồi, sao nữa?
Cửu Thiều không đáp. Một lúc
sau, bóng người ở đằng xa kia bắt đầu di chuyển về phía họ. Lúc bóng
người đến gần cô mới nhận ra, có ba người chứ không phải chỉ một. Người
đi đầu là Tô Tường, theo sau cô là Thẩm Dật và Hình Mẫn.
Thanh Hoành quay sang nhìn Cửu Thiều, anh tỏ ra hết sức bình tĩnh, còn cô thì cảm thấy lạ lùng khó tả.
Tô Tường chạy lại, hớn hở gọi chị gái ra đón. Cô ta nhảy lên bậc thềm,
trông thấy Cửu Thiều thì thoáng ngỡ ngàng, sau đó lập tức im bặt, chỉ
khẽ hỏi:
– Anh cũng ở đây sao?
Thanh Hoành bỗng thấy tội
cho Tô Tường. Phàm là người tinh mắt đều nhận ra Tô Tường thích Cửu
Thiều, nhưng cô gái này thậm chí còn không biết cách bắt chuyện. Cô hỏi
một người đang đứng trước mặt mình: “Anh cũng ở đây sao?” sẽ chỉ khiến
người ta coi thường cô là kẻ đầu óc bã đậu. Quả nhiên, Cửu Thiều chỉ
lịch sự gật đầu chào, ánh mắt anh lướt qua cô ta, và dừng lại trên người Hình Mẫn.
Hình Mẫn bước lên thềm, rút khăn ướt ra lau mồ hôi. Mùi hương tỏa ra từ chiếc khăn ướt khiến Thanh Hoành hắt xì hơi.
Tô Tường cười bảo:
– Em và Thẩm Dật đi chơi dọc đường thì xe bị thủng săm, may gặp được chú Mẫn nên mới nhờ chú ấy đưa về đây.
Thanh Hoành bị chấn động mạnh khi nghe Tô Tường gọi “chú Mẫn”. Bấy lâu nay cô vẫn học theo mấy người trong đội điều tra gọi phu nhân của Hình Mẫn là
chị dâu. Nhưng Tô Tường lại gọi là chú Mẫn, lẽ nào muốn cô già hơn cô ấy một bậc? Lại nữa, thành phố Nam vốn nổi tiếng cả nước về chất lượng
đường sá, sao họ lại thủng săm xe giữa đường như vậy? Ai mà biết vụ này
có phải do “chú Mẫn” kia gây ra hay không?
Hình Mẫn tỏ ra là một người chú mẫu mực, tươi cười thân thiện:
– Tiện đường thôi mà, không còn việc gì nữa, tôi về đây.
Tô Tường vội ngăn ông lại:
– Trời tối như thế, xe chú lại hỏng, nếu đi bộ phải mất một tiếng mới đến điểm dừng xe buýt, mà giờ này chuyến xe cuối cùng cũng chạy mất rồi.
Chú nghỉ tạm ở đây đêm nay đi.
Tô Tường vừa dứt lời, Tô Quỳ đã xuất hiện ở cửa, vừa trông thấy họ, gương mặt cô lộ vẻ khó hiểu:
– Cảnh sát Hình, trùng hợp quá! Chi bằng anh cứ nghỉ tạm ở đây đêm nay,
chúng tôi vẫn còn nhiều phòng trống, nhân tiện trò chuyện giao lưu với
đồng nghiệp của anh.
– Đồng nghiệp?
Tô Tường thắc mắc.
Tô Quỳ âu yếm quàng vai em gái:
– Vào trong rồi nói tiếp.
Bốn người đứng ngoài cửa mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai nói với ai lời nào.
Thẩm Dật là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó, anh ta mỉm cười, nói:
– Lúc ở trên du thuyền, tôi đã thấy ông Hình Mẫn rất ra dáng một cảnh
sát, không ngờ anh Tiêu đây cũng là đồng nghiệp của ông. Thứ lỗi cho tôi thiển cận, bấy lâu nay không nhận ra, tôi cứ nghĩ anh chỉ là nhân viên
phục vụ.
Anh ta cố tình nhấn mạnh hai tiếng “phục vụ”. Nhưng Cửu
Thiều không trúng kế khiêu khích, trái lại, anh khẽ nhếch môi cười, rồi
anh hơi cúi xuống, thân mật cọ mũi vào mái tóc của Thanh Hoành.
– Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá cao, vào nhà đi kẻo ốm.
Thanh Hoành nổi cả da gà, nhưng anh đã kéo cô đi.
– Anh và đội trưởng định tranh giải Oscar năm sau đấy à?
– Em cho rằng anh đang diễn kịch?
Cô gật đầu:
– Rất giống.
– Là tình cảm ào ạt dâng trào đó.
Tô Quỳ giới thiệu mọi người làm quen với nhau.
Vào lúc đó, người giúp việc theo giờ bưng đồ điểm tâm lên mời khách. Họ bắt đầu phân tán mỗi người một nơi, người ngồi trong phòng khách, người
ngồi trong phòng chơi bài. Hai phòng vốn là hai không gian hoàn toàn
khác nhau, nhưng khi thuê thiết kế và sửa sang lại căn nhà, Tô Quỳ đã
cho người đập bỏ bức tường ngăn giữa hai phòng.
Gần mười một rưỡi đêm thì Lục Mẫn Chi bắt đầu thấy buồn ngủ, và là người đầu tiên đứng lên định về phòng.
Tô Quỳ đột nhiên nói:
– Tôi vốn định tổ chức một bữa tiệc thiết đãi quý vị ở đây, nhưng sau đó
lại nghĩ, một bữa tiệc thì nhàm chán quá. Hôm nay cơ duyên đã đưa hai vị cảnh sát đến với chúng ta, chi bằng chúng ta bày trò đổi gió nhé. Tôi
đang nắm giữ một số bí mật riêng tư của các vị, vị nào đoán ra bí mật
của người khác trước tiên, tôi sẽ thưởng bằng cách giữ kín bí mật cho
người đó.
Thanh Hoành thấy Lục Mẫn Chi bị vấp trên cầu thang, có
vẻ mắt cá chân vừa bị một cú đau điếng. Trong khi La Lệnh và Lâu Triệt
vẫn tươi cười ngồi đó, không hề tỏ ra khó chịu, bất mãn.
– Tất
nhiên, để cho công bằng và để cho những người đến sau không cảm thấy bớt phần kịch tính và thú vị, thật may mắn là trước đó tôi đã tiến hành một vài cuộc điều tra nho nhỏ và nắm được một số bí mật của tất cả các vị ở đây.
Tô Quỳ đặt ngón tay sơn màu đỏ lên bờ môi, trông cô mê hoặc và tàn nhẫn giống hệt vị thần mặt người mình sư tử trong thần thoại Hy
Lạp lúc đưa ra câu đố thần bí.
– Xin các vị đừng lo, chỉ là trò chơi thôi, cứ tuân thủ đúng quy tắc là được.
Cô ta kết thúc lời tuyên bố vào đúng mười một giờ ba mươi phút, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ trong phòng khách đổ một hồi chuông, như thông
báo mở màn trò chơi này vậy.
Thanh Hoành cảm thấy mình hoàn toàn
vô tư, trong sáng, ngoài vụ nổ năm xưa, cô không có bất cứ bí mật nào
cần giấu giếm. Và trong vụ nổ đó, cô là người bị hại, vì thế cũng không
tồn tại bí mật đáng ngại nào. Nhưng liệu những người có mặt ở đây hôm
nay có như cô, không có điều gì phải thẹn với lòng hay không?
Chợt Hình Mẫn hỏi:
– Ý cô Tô là, cô biết cả bí mật của tôi?
– Tất nhiên. – Tô Quỳ mỉm cười lả lơi. – Không chỉ có anh Hình, mà còn cả anh, anh, và anh nữa, tôi đều có thông tin liên quan. Trong số các vị,
thậm chí còn có cả tội phạm giết người. Thế nào, các vị thấy trò chơi
của chúng ta bắt đầu trở nên thú vị rồi đúng không?
Thanh Hoành đứng ngoài cửa phòng, bên cạnh cô là phòng của Lục Mẫn Chi, cô ấy vừa vào phòng liền chốt hai lần cửa.
Cô không thể không thừa nhận trò chơi của Tô Quỳ có sức hấp dẫn rất mạnh,
rõ ràng cô không hề muốn tham gia trò chơi này, nhưng lại có cảm giác
mình đang trong trò chơi đó. Cô tự thấy không thẹn với lòng và nghi ngờ
những người còn lại, phải chăng họ cũng đang nghi ngờ cô?
Cô đóng cửa, ngẫm nghĩ một lát, bắt chước Lục Mẫn Chi, chốt cả hai cửa.
Cô để tay dưới gối, nằm yên suy nghĩ, Tô Quỳ biết cả bí mật của Hình Mẫn
ư? Nhưng rốt cuộc đó là bí mật gì? Tô Quỳ vốn chỉ định mời cô, Cửu
Thiều, La Lệnh, Lâu Triệt và Lục Mẫn Chi, vậy nếu giữa chừng không có
mấy người kia tham dự, liệu cô ta có bày ra trò chơi này không? Còn nữa, bí mật của Cửu Thiều mà cô ta nắm giữ là gì?
Ngay từ đầu cô đã
kiên quyết loại bỏ khả năng Cửu Thiều là Ám Hoa, phải chăng vì thâm tâm
cô không chắc chắn nên phải ép mình tin như vậy? Trực giác mách bảo cô
Cửu Thiều không phải Ám Hoa, nhưng nếu phân tích một cách lý trí thì
không phải không có khả năng này. Cửu Thiều từng dùng nickname Arthur để trao đổi với cô, anh có thói quen sử dụng địa chỉ IP trung gian, thật
trùng hợp Ám Hoa cũng có thói quen này. Vào đúng ngày anh được đưa đi
cấp cứu ở bệnh viện gần cảng biển, cô đã nhận được thư nặc danh của Ám
Hoa. Sự việc này phải chăng không hoàn toàn trùng hợp ngẫu nhiên?
Thanh Hoành trở mình, kéo gối úp lên mặt, cô luôn luôn nhắc nhở và cảnh báo
bản thân không được có những suy nghĩ tương tự. Nếu đã quyết định tin
tưởng Cửu Thiều, cô không nên đặt giả thuyết như vậy.
Bức màn đã bắt đầu được vén lên.