Họ bảo “đi nói
chuyện”, thực chất là kiểm tra. Cửu Thiều là một trong những người may
mắn sống sót sau vụ nổ của du thuyền Đông Thái Bình Dương, vì thế anh
không thể tránh né cuộc “thẩm vấn” này. Ngoài vị giám đốc mới nhậm chức, cả các điều tra viên cấp tỉnh cũng muốn “nói chuyện” với anh.
Anh tuân thủ chặt chẽ quy định của buổi “nói chuyện”, họ hỏi gì anh đáp
nấy, không tỏ ra khinh khỉnh, ngạo mạn, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Trong suốt quá trình hỏi – đáp, anh không trả lời thừa một câu một chữ
nào. Và anh còn kịp quan sát hàng cúc trên cổ áo của cán bộ điều tra mà
suy đoán người này đang ly thân với vợ.
Kết thúc buổi nói chuyện, vị giám đốc chủ động bắt tay anh và hỏi:
– Cậu đánh giá thế nào về sự việc liên quan đến giám đốc Lăng, người tiền nhiệm của tôi?
Cửu Thiều hỏi ngược lại:
– Các anh đã tìm thấy hộp đen của con tàu?
Vị giám đốc và cán bộ điều tra chạm mắt nhau, rồi ông cười, bảo:
– Đúng vậy, công việc trục vớt gặp vô vàn khó khăn, nhưng rốt cuộc đã
thành công. Anh thấy chưa, tôi đã bảo cậu Tiêu đây rất tài năng mà. Anh
nói câu trước cậu ấy đã đoán ra câu sau, trò chuyện với cậu ấy rất thoải mái, không phải đau đầu.
Cán bộ điều tra cười, nói:
– Tôi cũng từng nghe nhiều lời ca tụng về cậu Tiêu, cậu ấy từng lấy bằng tiến sĩ ở một trường đại học danh giá. Không biết cậu có tìm kiếm được thông tin gì từ việc quan sát tôi không?
Cửu Thiều nhìn ông ta, mỉm cười, đáp:
– Tôi không thần kỳ đến mức ấy đâu. Đó là những lời đồn đại thiếu chính
xác. Nếu tôi thực sự có khả năng nhìn thấu người khác như thế, thì không đến nỗi đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được Ám Hoa.
Anh âm thầm bổ sung, viên cán bộ điều tra này đã tháo nhẫn cưới ra khỏi ngón áp út,
điều đó chứng tỏ cuộc hôn nhân của ông sắp đi đến hồi kết, còn nữa, ông
ta đang vờ là người đàn ông độc thân khi thủ tục ly hôn vẫn chưa hoàn
tất. Ngoài ra, quan sát vết hằn trên ngón áp út khi chiếc nhẫn đã được
tháo ra thì thấy ông ta béo lên nhiều sau ly hôn. Cuộc trò chuyện của họ kết thúc trong bầu không khí tương đối vui vẻ.
Cửu Thiều quay lại phòng làm việc, thấy Hình Mẫn vẫn ngồi đợi anh. Anh vào phòng, đóng cửa lại, kéo mành cửa.
– Anh tìm tôi… cũng vì chuyện hộp đen?
Hình Mẫn nhướn mày:
– Cậu nói “cũng” là sao? Có phải khi nãy cậu bị gọi đi “nói chuyện”, và
giám đốc đã có tin tức về việc trục vớt chiếc hộp? – Ông nói bằng giọng
nửa đùa nửa thật – Chắc chắn ông ấy không nói cho cậu biết nội dung
thông tin trong hộp đen, đúng không?
– Không nói.
– Thế là phải rồi! Tôi nghĩ mãi mới tìm ra cách lấy được đoạn băng ghi âm, nhưng tiếng không được rõ lắm. Người bạn của tôi đã rất mạo hiểm khi đưa cho
tôi tài liệu này.
Ở lâu lên lão làng, lợi thế của những người như Hình Mẫn là quen biết rộng, vì thế ông muốn lấy tài liệu gì đều có thể
xoay sở được.
Ông điềm tĩnh chạm mắt với Cửu Thiều một lúc mới nói tiếp:
– Lúc đầu tôi cho rằng, thực hiện nhiệm vụ này tức là chúng ta sẽ tiếp
cận được mục tiêu quan trọng nhất, bây giờ tôi mới nhận ra, tôi đã sai
lầm ngay từ đầu.
Cửu Thiều bình tĩnh đề nghị:
– Xin anh hãy nói rõ hơn.
Hình Mẫn lôi chiếc bút ghi âm trong túi áo ra, bật loa ngoài, chỉnh âm lượng tối đa, chiếc bút phát ra giọng nói khan đục:
“Tôi là Lăng Trác Viễn, quốc tịch Trung Quốc, cán bộ ngành công an. Đối
tượng vây bắt của chiến dịch tàu Đông Thái Bình Dương lần này là Ám Hoa, chiến dịch đã thất bại. Tôi bị tiêm chất độc kiểu mới BHN1, loại độc
này có tính truyền nhiễm và có thể khống chế tâm thần của con người. Ám
Hoa đã khởi động kíp nổ gắn trên tàu, tôi không thể rời khỏi tàu, nếu
không sẽ lây độc sang những người khác.
– Tôi đã tận mắt nhìn thấy Ám Hoa, hắn chính là…”
Giọng nói khản đặc của Lăng Trác Viễn bỗng biến thành tiếng rên đau đớn, tiếp theo là những tiếng động hỗn tạp, hình như ông đang ẩu đả với ai đó, có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, sau đó, đoạn ghi âm kết thúc.
Hình Mẫn cầm cốc nước:
– Tôi nghĩ sự việc rất dễ suy đoán, Ám Hoa tiêm chất độc BHN1 vào người
giám đốc Lăng, biến ông ấy thành vật thể truyền nhiễm, đồng thời khởi
động kíp nổ gắn trên con tàu. Giám đốc Lăng biết được diện mạo thật sự
của Ám Hoa, muốn lưu lại tin tức trong hộp đen, nhưng bị Ám Hoa phát
hiện. Sự việc diễn biến đến nước này rồi mà chúng ta vẫn không thể tìm
ra Ám Hoa, theo cậu, chúng ta nên tiếp tục điều tra hay kết thúc vụ án ở đây?
– Nếu không tiếp tục điều tra, chúng ta sẽ kết thúc vụ án bằng cách nào?
– Có thể viết một báo cáo tường trình rằng, tên tội phạm Ám Hoa thật sự
đã tử nạn trên biển, kẻ mạo danh Ám Hoa còn sống thực chất chỉ là mưu kế của tổ chức của hắn, nhằm mục đích gây nhiễu hướng điều tra của cảnh
sát mà thôi.
Cửu Thiều chạm mắt với ông, cuối cùng, anh nở nụ cười:
– Đây là lựa chọn của anh?
– Đây chỉ là một quyết định bất đắc dĩ.
Cửu Thiều lắc đầu:
– Kể cả như vậy tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra, bởi vì chúng ta đã phải trả giá quá lớn, bây giờ muốn dừng lại thì không kịp nữa rồi.
Thanh
Hoành đứng trong thang máy tòa nhà văn phòng của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển, cô ấn tầng hai mươi sáu, vốn là nơi tọa lạc của văn phòng Chủ
tịch hội đồng quản trị của tập đoàn.
Cô đứng trong thang máy,
nhìn mình qua tấm gương và sắp xếp mọi việc cần thực hiện. Lần cuối cùng cô đến tập đoàn này là khi cô vừa tốt nghiệp, văn phòng của bố cô nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Hơn ba năm sau đó, cô thậm chí không
dám đi ngang qua tòa nhà này, lúc nào cô cũng có cảm giác tòa nhà này
nhiễm một thứ chất độc màu xám mà nếu đi qua cô sẽ bị nhiễm độc, và vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nhưng cô buộc phải đối diện với chuyện này.
Băng gạc chỉ giúp che đi vết thương đã mưng mủ, nhưng không thể kìm hãm
qua trình hoại tử của các mô. Chúng ta phải mở vết thương ra, cắt bỏ
phần thịt rữa, thì mới có thể khỏi hẳn.
Cho dù cô làm vậy chỉ để có thể tự tin hơn, khỏe khoắn hơn khi đứng dưới ánh mặt trời, thì cũng rất xứng đáng.
Cửa thang máy mở ra, Thanh Hoành đặt chân lên tầng cao nhất của tòa nhà mà
ngỡ như trong mơ. Cô có cảm giác, chỉ lát nữa thôi cô sẽ thấy bóng dáng
quen thuộc của bố mình bước lại từ sau cánh cửa kính đóng mở tự động,
ông sẽ tươi cười gọi tên cô. Thanh Hoành trấn tĩnh lại, kiên định rảo
bước đến trước quầy lễ tân, nhẹ nhàng nói:
– Tôi đến gặp Chủ tịch Trác.
Cô thư ký ở quầy lễ tân rút sổ ghi chép ra và hỏi:
– Thưa chị, chị vui lòng cho biết tên? Chị có hẹn trước với Chủ tịch không ạ?
– Tôi có hẹn từ hôm trước, tôi họ Chử.
– Chị Chử, Chủ tịch đang họp, chị vui lòng đến phòng khách chờ ít phút. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ báo cáo Chủ tịch.
Cô thư ký đến trước cánh cửa lắp camera theo dõi, cô nhìn vào mắt cửa để nhận dạng, cánh cửa tự động mở ra.
– Mời đi theo tôi.
Thanh Hoành theo cô thư ký vào phòng. Thực ra cô không cần người dẫn đường, ở nơi này dù có nhắm mắt lại cô cũng không đi lạc. Cô thư ký đưa Thanh
Hoành đến trước cửa phòng nghỉ dành cho khách, bỗng cô thoáng thấy một
dáng người cao lớn, nho nhã từ phòng hội nghị bước ra, người đó còn lịch sự khép cửa lại.
Đường nét trên khuôn mặt người đó rất thanh tú, sống động, nhưng có lẽ do đam mê vận động ngoài trời, nên nước da trắng bị nắng gắt hun thành màu nâu tuyệt đẹp, sống mũi cao, thẳng tắp, quả
là một dung mạo hấp dẫn chết người. Anh ta quay người lại, trông thấy họ thì thoáng ngạc nhiên, đang rời đi bỗng đột nhiên ngoái lại, gọi:
– Chử Thanh Hoành?
Cô thư ký tươi cười, báo cáo:
– Thưa Tổng giám đốc, cô Chử đây đã hẹn gặp Chủ tịch hôm nay, tôi đang định đưa cô ấy đến phòng khách nghỉ ngơi.
Anh ta gật đầu và bảo:
– Tôi sẽ tiếp cô Chử, cô đi lo việc khác đi.
Cô thư ký cúi chào rồi quay người bước đi.
– Không nhận ra tôi sao? Tôi là Trác Diễm. – Anh ta tươi cười làm dấu tay – Trước đây, mỗi dịp tổ chức tiệc mừng chúng ta đều gặp nhau.
Cuối cùng Thanh Hoành cũng nhớ ra, cô tươi cười đáp lại:
– Làm sao quên được. Nhưng khi ấy anh chưa đen thế này, tôi nhớ anh trắng lắm mà.
Trác Diễm xắn tay chiếc áo sơ mi may thủ công hoàn toàn, thương hiệu Savile Row nổi tiếng, kéo ghê mời cô:
– Làn da trắng dễ khiến người khác có cảm giác về một cậu công tử.
Thanh Hoành không nghĩ vậy, làn da và dung mạo không liên quan đến khí chất
của người đàn ông. Cửu Thiều là một ví dụ, mặc dù anh có nước da trắng
bóc, nhưng không tạo cho người khác cảm giác nhu nhược, yếu đuối.
Trác Diễm quay sang nhìn cô chăm chú:
– Cô tìm bố tôi có việc quan trọng phải không?
– Tôi định nhờ chú Trác giúp một việc. Tôi muốn có toàn bộ số liệu và
danh sách những người tham gia vào dự án phát triển thuốc mới trước khi
vụ nổ xảy ra.
– Xem ra cô vẫn còn canh cánh trong lòng về vụ nổ
ấy? Con người ta phải không ngừng tiến lên phía trước, cứ đắm chìm trong quá khứ đau thương sẽ chỉ vô ích mà thôi.
– Trước khi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, theo anh, tôi có nên giải quyết triệt để những vấn đề còn vướng mắc trong lòng?
Trác Diễm mỉm cười:
– Nếu cô không ngại, mời cô đến văn phòng tôi ngồi chờ một lát. Tôi cần chút thời gian để thu thập tư liệu cô muốn có.
Thanh Hoành lập tức đứng lên. Cô vốn định nài nỉ Chủ tịch Trác Hiển Dương nể
tình mối thâm giao giữa hai nhà năm xưa mà phá lệ giúp cô chuyện này, và dù phải chờ vài tiếng cô cũng không nề hà. Nhưng nghe khẩu khí của Trác Diễm thì có vẻ như không cần phải nhờ đến bố anh ta, anh ta có thể giúp cô việc này.
Cô theo Trác Diễm xuống tầng dưới, vào phòng Tổng giám đốc.
Có lẽ Trác Diễm là CEO trẻ nhất của thành phố này, cũng là một tay đáng
nể, tuy không hiển hách, tiếng tăm lẫy lừng như Tạ Doãn Thiệu, nhưng
cũng khá nổi tiếng, là tấm gương sáng trong đám cậu ấm cô chiêu của các
dòng họ trọc phú. Bên ngoài văn phòng của Trác Diễm là phòng thư ký, có
thể mô tả bằng cụm từ “yến oanh nô nức”, ai gặp anh ta cũng cung kính
cúi chào, một điều Tổng giám đốc, hai điều Tổng giám đốc.
Trác
Diễm mời cô ngồi. Thấy cô để mắt đến bản đề án phát triển bất động sản
nằm trên bàn làm việc của mình, anh ta liền phóng khoáng đẩy hồ sơ đến
trước mặt cô.
– Trong lúc rảnh rỗi, liệu cô có thể xem qua và cho tôi một vài ý kiến được không?
Thanh Hoành cầm tập hồ sơ nhưng không mở ra đọc.
– Tôi học y khoa, không phải kinh tế, anh có chắc tôi hiểu được không?
– Yêu cầu tiên quyết của một dự án là phải rõ ràng, dễ hiểu. Nếu cô đọc mà không hiểu, tức là đề án này phải viết lại.
Trước sự nài nỉ của Trác Diễm, Thanh Hoành đành mở tập đề án ra từ từ đọc.
Bản kế hoạch viết rất rõ ràng, mạch lạc, còn đề ra phương hướng phát
triển chính và liệt kê danh sách các nhà đầu tư tiềm năng. Trong lúc
Thanh Hoành đọc bản đề án thì Trác Diễm tranh thủ gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu thu thập tài liệu liên quan đến việc nghiên cứu phát triển
loại thuốc mới và mang vào văn phòng của anh ta.
Đọc đến trang cuối cùng, Thanh Hoành bày tỏ thẳng quan điểm:
– Anh đưa đề án cho tôi đọc nhằm mục đích gì?
– Thẳng thắn mà nói, tôi chính là người viết ra đề án này. Đây cũng là
lần đầu tiên tôi bước chân vào lĩnh vực bất động sản. Tôi muốn mời cô
làm nhà đầu tư cho kế hoạch này.”
Trác Diễm nhìn vào mắt cô, đột nhiên bảo:
– Hình như cô không hề ngạc nhiên.
– Mặc dù không học chuyên ngành kinh tế, nhưng tôi khá am hiểu một số
lĩnh vực. Tôi rất cảm kích vì năm xưa trong lúc nguy cấp nhất chú Trác
đã tìm mọi cách bảo vệ tập đoàn Tinh Triển, nhưng tôi cũng biết rằng các vị đã không ngừng tìm cách thu mua cổ phần của công ty và hạ thấp giá
trị của nó. Vì thế, giá trị số cổ phần bố mẹ tôi để lại cho tôi đã sụt
giảm nghiêm trọng. Vậy mà bây giờ các vị lại kêu gọi tôi đầu tư, hình
như mục đích của các vị không hề đơn giản.
Trác Diễm tỏ vẻ thong dong, đáp:
– Bởi vì tập đoàn Tinh Triển không đủ thỏa mãn tham vọng của tôi, tôi
muốn tấn công sang một lĩnh vực khác, nhưng nguồn vốn hiện nay không đủ
để thực hiện kế hoạch này, vì thế tôi mới mời cô làm nhà đầu tư.
– Nhà họ Tạ từ lâu đã lũng đoạn thị trường bất động sản của thành phố,
không lẽ anh định đối đầu với Tạ Doãn Thiệu? Có vẻ như tôi không có lý
do gì để tin tưởng thực lực của anh hơn là tin tưởng Tạ Doãn Thiệu? –
Thanh Hoành hất hàm về phía tập tài liệu – Có phải nếu tôi từ chối lời
mời của anh, tôi sẽ không lấy được thứ tôi cần?
Đúng lúc đó điện thoại của Trác Diễm đổ chuông, anh ta lịch sự nói một tiếng “xin lỗi”, rồi quay ra nghe máy.
Ngay sau đó, thư ký Tổng giám đốc bước vào, đặt một núi tài liệu lên bàn:
– Thưa anh, tài liệu anh cần ở đây cả.
Trác Diễm gật đầu với cô thư ký, cô ta lập tức lui ra ngoài.
Anh ta đẩy túi tài liệu về phía Thanh Hoành:
– Đây là những thứ cô cần.
Thanh Hoành không biết có nên tán dương hiệu suất làm việc của anh ta hay
không? Cô nhìn túi tài liệu trên bàn, nhưng không cầm lấy ngay:
– Anh giúp tôi thế này, nếu chỉ nói lời cảm ơn e là không đủ.
Trác Diễm lập tức hiểu ra hàm ý trong câu nói của cô, anh ta vui vẻ nói:
– Đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Việc cô nhờ vả đối với tôi mà nói,
dễ như trở bàn tay. Còn về chuyện kia, tôi không bao giờ nài ép người
khác. Nếu cô không có hứng thú với kế hoạch này, chúng ta dừng lại ở
đây.
Chiêu lùi một bước tiến hai bước của anh ta quả thực đã khiến Thanh Hoành cảm thấy áy náy:
– Nếu được, hãy cho tôi một bản đem về nghiên cứu. Nghiên cứu kỹ càng xong, tôi sẽ quyết định.
Trác Diễm tiễn cô xuống tận tầng hầm gửi xe, còn lịch sự mở cửa xe cho cô, rồi mỉm cười, nói:
– Chiếc xe này vốn là quà sinh nhật bác Chử tặng cô năm xưa, cô chưa thay xe lần nào?
Thanh Hoành đặt tay lên cửa xe, nhưng chưa ngồi vào ghế lái, cô đưa mắt quan sát chiếc xe ở phía đối diện.
– Anh cũng vậy, bao năm rồi vẫn chưa đổi xe, lẽ nào cấp quản lý như anh được chia lợi nhuận thấp đến thế sao?
– Không phải, có lẽ vì tôi là người đặc biệt hoài cổ.
Thanh Hoành ngồi vào xe, vặn chìa khóa.
– Thôi tôi về đây, liên lạc sau nhé!
– Vậy, tôi chờ tin tốt lành của cô.
Thái độ của anh ta như thể anh ta đã biết chắc quyết định của cô vậy. Thanh
Hoành chầm chậm lái xe ra khỏi hầm, cô bật Bluetooth, goi điện cho Cửu
Thiều:
– Em vừa đi tập đoàn Tinh Triển và lấy được tài liệu của ba năm trước. Tối nay anh muốn ăn gì?
Hình như Cửu Thiều đang chán nản chuyện gì đó, giọng anh khá uể oải:
– Em thích ăn gì? Anh sẽ nấu cho em ăn.
– Anh sao vậy?
– Không, không sao… – Anh ngập ngừng một lát mới nói – Bây giờ anh không tiện nói chuyện, chờ anh về nhé.
Thanh Hoành rất hiểu tính anh, nếu anh không muốn nói thì dù có kề súng sau lưng anh cũng không chịu thốt một lời.
– Vâng, gặp anh sau.
Cô lái xe đến siêu thị gần nhà, đẩy xe hàng đi chọn thực phẩm cho bữa tối. Mặc dù cô sống một mình từ lâu, nhưng rất ít khi vào bếp, vì thế cô
không giỏi lựa thực phẩm. Lát sau, cô bỗng có cảm giác ánh mắt ai đó
đang nhìn xoáy vào mình, cô bèn giả vờ đi thật nhanh, rồi dừng lại ở một lối rẽ.
Cô nấp vào góc khuất, chờ người đó đuổi đến nơi mới thình lình ló mặt ra. Người đó giật mình thảng thốt, đưa tay lên vuốt ngực:
– Lúc nãy tôi thấy ai đó rất giống cô, không ngờ chính là cô.
Thanh Hoành tươi cười, chào:
– Chị ạ!
Cô từng gặp và trò chuyện với Hình phu nhân, vì thế hai người bắt đầu cuộc trò chuyện một cách thân mật, không câu nệ như lúc trước.
Thanh Hoành hỏi:
– Chị ơi, em tưởng chị ở quê đội trưởng kia mà? Không lẽ gia đình chị đã chuyển lên đây?
Hình phu nhân tươi cười đáp:
– Đúng vậy, chúng tôi dọn lên từ trước Tết. Chúng tôi vừa mua được nhà,
nên đón cả con gái lên đây cho đi học. Tôi nghe anh nhà tôi bảo lúc đó
cô cậu bị thương, phải vào bệnh viện.
Tiếng chuông cảnh giác rung lên trong lòng Thanh Hoành. Trước khi xảy ra vụ nổ của du thuyền Đông
Thái Bình Dương, Hình phu nhân từng than ngắn thở dài với cô rằng họ
không trả nổi khoản tiền đặt cọc để mua nhà. Vậy mà chớp mắt, họ đã mua
được nhà và còn đưa cả gia đình lên thành phố sinh sống, điều này không
bình thường chút nào. Cô ngẫm nghĩ một hồi, tìm cách lái câu chuyện về
chủ đề đó:
– Vâng, đêm Giao thừa tụi em vẫn ở trong bệnh viện. Chị ơi, căn hộ của anh chị ở gần đây phải không?
– Đúng vậy, ở cuối đường này, nhà chúng tôi mua là căn hộ sang tay, chủ
hộ trước đây đã sửa sang, trang trí lại đôi chút, vì thế chúng tôi bớt
được một khoản, cũng bớt được một gánh nặng.
Thanh Hoành lại nói:
– Vậy là tâm nguyện của chị đã thành hiện thực, em từng nghe chị tâm sự là muốn đưa con gái lên đây học.
– Đúng vậy cô ạ. Anh nhà tôi may mắn thế nào mà lại trúng số độc đắc. Cô
biết không, đã bao lần anh ấy có được cơ hội thăng tiến, nhưng cuối cùng vẫn không đến lượt.
Thanh Hoành về nhà và gặp Cửu Thiều đang chờ thang máy. Trông anh có vẻ mỏi mệt, anh cụp mắt, trầm tư suy nghĩ.
Thanh Hoành nhìn bảng số các tầng trong thang máy, chọc anh:
– Bây giờ anh quyết tâm ở nhà em, không chịu về nhà mình đấy à?
Cửu Thiều mỉm cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo, và lập tức tắt lịm.
– Nếu về nhà, anh sẽ bị mẹ anh làm phiền vì những cuộc cãi lộn vô bổ, chi bằng ở lại chỗ em cho yên tĩnh.
Quả thật anh đã có ý định ở lại chỗ cô lâu dài, vì anh mang theo cả mấy bộ
quần áo để thay giặt. Bồn rửa mặt xuất hiện nước cạo râu, cốc và bàn
chải đánh răng của anh. Điều này khiến Thanh Hoành có ảo giác, cô đã bắt cóc cậu con trai độc nhất của bà Trác Ninh.
Thang máy kêu lên một tiếng, cửa mở ra.
Cửu Thiều nói:
– Hôm nào chúng ta đi xem nhà nhé. Ý anh là căn nhà đứng tên hai chúng ta.
Cửu Thiều làm đầu bếp, cô đứng bên phụ giúp mấy việc như lấy phụ gia hay
nhặt rau. Loáng một cái anh đã nấu xong ba món, Thanh Hoành xăm xắn bưng đồ ăn ra ngoài.
– Em đói lắm rồi!
Buổi trưa cô gọi cơm
hộp, nhưng không nuốt nổi. Buổi chiều đến tập đoàn Tinh Triển. Trước lúc đi, cô đã nghĩ đủ mọi tình huống và cách ứng phó, thậm chí còn diễn tập cảnh gặp mặt Trác Hiển Dương, nhưng sau cùng mọi thứ đã chuẩn bị chu
đáo đều không cần dùng đến, cô còn mắc nợ Trác Diễm vì anh ta đã giúp đỡ cô.
Cửu Thiều điềm nhiên bảo:
– Anh cũng rất ‘đói’.
– Hả?
Thanh Hoành vừa cắn đũa vừa nhìn anh đầy ẩn ý.
– Lúc trước vết thương chưa lành, chẳng làm được gì. Hôm nay đội trưởng còn hỏi anh vì sao tinh thần kém như vậy.
Thanh Hoành bỗng có dự cảm chẳng lành:
– … Anh trả lời thế nào?
– Anh buộc phải trả lời vì suy thận, chứ không lẽ em bảo anh trả lời vì anh không được thỏa mãn nhu cầu hay sao?
Thanh Hoành suýt nữa phun cơm ra ngoài, không ngờ anh có thể nói những lời
này bằng vẻ mặt hết sức nghiêm chỉnh, đứng đắn, khiến cô tưởng mình nghe nhầm.
– Anh tranh với ông ấy chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ?
– Nhìn ông ấy anh thấy khó chịu.
Thanh Hoành bỗng có cảm giác lạnh buốt, người có thể khiến Cửu Thiều cảm thấy khó chịu… Cô thầm cầu khấn cho Hình Mẫn.
Thanh Hoành rút trong túi tài liệu một đĩa DVD và bỏ vào ổ đĩa của máy tính
xách tay. Đó là đĩa ghi lại mọi hoạt động hằng ngày trong phòng thí
nghiệm. Cửu Thiều cũng ghé đầu cùng xem với cô. Được một lát, Thanh
Hoành chợt bảo:
– Chờ chút, thời gian ở đoạn này hình như có vấn đề.
Cửu Thiều kéo thanh chỉ chuột lùi lại khoảng ba mươi giây trước.
Thanh Hoành chỉ vào chiếc đồng hồ xuất hiện trên màn hình:
– Trên màn hình, kim đồng hồ chỉ một giờ bốn mươi lăm phút chiều, nhưng
hình ảnh kế tiếp đã là ba giờ, tức là có một đoạn hình ảnh rất dài ở
giữa bị cắt bỏ.
Đoạn hình ảnh ấy được cắt bỏ hết sức tinh vi, nếu không có chiếc đồng hồ thì khó có thể nhận ra sự bất thường.
Thấy cô cứ dụi mắt suốt, đoán cô đã thấm mệt, Cửu Thiều liền bảo:
– Em đi ngủ đi, để anh xem thêm một lát.
Anh quấn kín cô trong tấm chăn như bọc kén, sau đó vỗ về cô:
– Anh sẽ ngủ ngay đây.
Thanh Hoành mặc kệ anh, cô trở mình và chìm vào giấc ngủ.
Dù sao tập tài liệu đã thuộc quyền sở hữu của cô, ngày mai cô có thể xem
đi xem lại thoải mái. Cô đã theo đuổi sự thật suốt ba năm, và càng ngày
cô càng trở nên biết kiên trì, nhẫn nại, vì thế cô không cần phải vội.
Nửa đêm thức giấc, cô thấy đèn bàn được vặn nhỏ hết cỡ, anh đang ngồi chăm
chú đọc tập tài liệu báo cáo thí nghiệm. Ánh sáng và bóng ảnh cùng chiếu trên gương mặt nghiêng của anh, tạo nên hiệu ứng điện ảnh đặc biệt ấn
tượng của một thước phim chân dung.
09.09.2015, 14:19 ngocquynh520 Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 23 Re: [Trinh thám] Âm láy ma quỷ – Tô Mịch – Điểm: 10 Thanh Hoành mê mải ngắm anh, nhưng anh lập tức phát giác ra, bèn quay lại nhìn cô:
– Ồ, em tỉnh rồi à? Anh làm em thức giấc phải không?
Cô thở dài:
– Sao anh còn chưa ngủ…
Cửu Thiều đặt tập tài liệu xuống, chống tay sát bên cô, đệm giường lún xuống, anh cúi người hôn lên trán cô:
– Em ngủ đi, anh sắp xong rồi.
Cô biết anh không còn thời gian để ngủ, trời vừa sáng anh đã rời khỏi nhà đến nhiệm sở.
Mấy ngày qua anh có vẻ mệt mỏi và nhiều phiền muộn hơn trước kia, lúc nào cũng rầu rĩ, đầy tâm sự.
Nhưng nếu cô hỏi đến, anh sẽ phủ nhận ngay lập tức. Cô bỗng nhớ lại câu nói
của Tần Tấn, hắn bảo, cho dù toàn bộ cánh đàn ông trong Sở cảnh sát phải lòng Thanh Hoành thì Cửu Thiều cũng không nằm trong danh sách đó, bởi
vì cách biệt giữa cô và anh quá xa.
Cũng có lúc cô nghĩ, liệu Cửu Thiều có cảm thấy nuối tiếc vì không thể tìm được một người cùng tầm
trí tuệ với anh, luôn chung vai sát cánh bên anh, chiến đấu không mệt
mỏi hay không?
Cô lắc đầu, quyết định gạt mớ suy nghĩ lung tung sang một bên, cầm tập tài liệu lên và bắt đầu nghiên cứu từng trang.
Năm đó, ngay sau khi xảy ra vụ nổ, tin tức về việc loại thuốc Actos mới mà
tập đoàn Tinh Triển vừa phát minh có chứa chất gây ung thư cũng bị báo
chí và truyền thông khui ra. Nếu vụ nổ đó có nguyên nhân sâu xa, không
phải chỉ là trò đùa ác của tên tội phạm kỳ dị đỉnh cao Ám Hoa, thì chắc
chắn, nó có mối liên hệ không thể tách rời với tin đồn về chất gây ung
thư kia.
Và năm đó, sở dĩ Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm cổ đông tự nguyện là ông Trác Hiển Dương không tiến hành điều tra sâu theo
hướng này cũng là có nguyên do của nó. Thứ nhất, Trác Hiển Dương vốn
không phải chuyên gia về lĩnh vực dược phẩm, ông chỉ chịu trách nhiệm
quản lý vĩ mô và không nắm được tường tận toàn bộ quá trình nghiên cứu
phát triển loại dược phẩm mới này. Thứ hai, sau khi thuốc Actos được sản xuất và đưa ra thị trường liền bị điều tra và phát hiện có chứa chất
gây ung thư, đã gây nên phản ứng dây chuyền, khiến hàng loạt doanh
nghiệp kinh doanh và sản xuất thuốc trong và ngoài nước bị ảnh hưởng
nghiêm trọng, gây nên cuộc khủng hoảng lớn trong ngành dược. Vì thế, sau khi quan sát tình trạng toàn cục, và phân tích lợi hại, ông quyết định, nhiệm vụ cấp bách lúc này là tìm bằng được đối tác và nhà đầu tư mới,
chứ không phải truy ra chân tướng của vụ nổ kia.
Bố mẹ cô đều là những người phụ trách chính trong dự án nghiên cứu phát triển dược phẩm mới đó.
Cô lật từng trang trong tập hồ sơ ghi chép kết quả thí nghiệm và nhanh chóng phát hiện được những thông tin hữu ích.
Rõ ràng chỉ là loại thuốc Actos, nhưng có rất nhiều số liệu thí nghiệm
không cần thiết, không liên quan đều được liệt kê vào bảng báo cáo, thậm chí còn có cả số liệu của thí nghiệm kích thích hoạt động của các gen
gây ung thư. Người nào đó đã lợi dụng phòng thí nghiệm để thực hiện các
thí nghiệm khác, và vì sơ ý đã đưa cả các số liệu không liên quan vào hồ sơ báo cáo. Thời gian đầu, loại thuốc Actos mới phát minh tỏ ra khá
công hiệu, nhưng vì các gen gây ung thư bị kích hoạt, nên sau khi đưa
vào sử dụng loại thuốc này đã gây phản tác dụng, khiến cho các tế bào
ung thư ngày càng lan rộng.
Cô dùng bút đánh dấu nội dung cần lưu ý, bỗng thấy màn hình điện thoại sáng lên, Trác Diễm gọi đến. Hôm qua
cô đã lưu lại số của anh ta, mục đích là để sau này sẽ gọi thông báo về
quyết định của cô, không ngờ anh ta lại chủ động liên lạc với cô, Thanh
Hoành nghe máy, giọng nói trầm ấm của Trác Diễm vang lên bên tai cô:
– Cô đừng hiểu nhầm, tôi không định nài nỉ cô đâu, tôi chỉ cảm thấy cần phải giải thích với cô về một vài chuyện.
Thanh Hoành hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Về việc năm xưa tập đoàn Tinh Triển đột ngột nổ ra tin đồn gây chấn
động. – Trác Diễm bình tĩnh nói – Sau khi tôi tiếp quản công việc quản
lý tập đoàn, có người nói với tôi, báo cáo thí nghiệm loại thuốc Actos
bị cấm có nhiều chỗ không bình thường, nhưng tôi quyết định không truy
xét, vì tôi cho rằng sự việc đã đến nước ấy, có tiếp tục điều tra cũng
chẳng còn ý nghĩa gì nữa, điều cốt lõi là làm sao vượt qua cửa ải trước
mắt. Nhưng tối hôm qua ngẫm lại, tôi thấy có thể điều này sẽ có ích với
cô.
– Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ đọc bản báo cáo thật kỹ…
– Còn một chuyện nữa, cô cho rằng mấy năm qua tập đoàn không ngừng mua
lại cổ phần và phân tán cổ quyền, khiến cô chịu tổn thất nghiêm trọng.
Nguyên nhân là vì, năm đó tôi phải cầu viện sự trợ giúp của nhà họ Tạ để thu hút vốn đầu tư. Khi ấy, người nắm quyền ở nhà họ Tạ là Tạ Doãn
Thiệu, anh ta nuôi tham vọng thôn tính Tinh Triển đã lâu. Vì thế, sau
khi thoát khỏi khủng hoảng, tôi không thể không tiến hành các biện pháp
phân tán cổ quyền, việc đó không phải nhắm vào cô.
Giờ thì Thanh
Hoành đã hiểu ra một số chuyện. Vì sao họ Chử vừa xảy ra biến cố, họ Tạ
lập tức hủy hôn. Người ta thường nói “giậu đổ bìm leo”, nhưng họ Tạ đâu
cần làm vậy để phải mang tiếng xấu tiếng ác ngày sau, vì dù sao thì
người mà cô lấy làm chồng chỉ là gã cậu ấm bất tài vô dụng Tạ Doãn Luy.
Nhưng, chân tướng sự việc là: họ Tạ từ lâu đã nuôi tham vọng thôn tính
Tinh Triển, muốn nhân cơ hội tập đoàn này rơi vào khủng hoảng để ra tay, đây mới là nước cờ mà Tạ Doãn Thiệu ấp ủ từ lâu.
Thanh Hoành suy ngẫm hồi lâu mới cất giọng bình tĩnh:
– Trác Diễm này, theo anh vụ nổ năm xưa có liên quan đến Tạ Doãn Thiệu không?
Trác Diễm hơi bất ngờ:
– Sao cô nghĩ vậy? Theo tôi, chắc chắn nhà họ Tạ có liên quan đến việc
năm xưa các phương tiện truyền thông đồng loạt đưa tin tố cáo Tinh
Triển. Nhưng còn về vụ nổ, tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào thực lực của nhà họ
khi đó, có lẽ không đủ khả năng.
Thanh Hoành cũng cho rằng, không thể có chuyện Tạ Doãn Thiệu ra lệnh cho Ám Hoa gây nên vụ nổ đó. Bọn họ chỉ có thể lợi dụng danh nghĩa cấp vốn đầu tư, ngấm ngầm mua lại phẩn
lớn cổ phẩn của tập đoàn, sau đó biến Tinh Triển thành một công ty con
thuộc sở hữu của nhà họ Tạ mà thôi.
Cô cho đĩa vào ổ, xem lại toàn bộ nội dung ghi hình trong phòng thí nghiệm thời gian đó.
Đến đoạn ghi hình bị cắt bỏ tối qua, cô nhận thấy, thời gian là điểm sơ hở
duy nhất, sau phân đoạn này thì góc quay của camera dường như có sự thay đổi, nên không ghi lại được trọn vẹn hình ảnh của chiếc đồng hồ kia
nữa.
Nếu Ám Hoa đã nhúng tay vào việc xóa bớt đoạn băng ghi hình
và thay đổi vị trí chiếc đồng hồ thì cũng không có gì lạ, vì với tầm trí tuệ của hắn, việc phát hiện ra điểm bất thường vốn không hề khó khăn.
Độ khó của nội dung thông tin trong đĩa ghi hình này phức tạp hơn rất
nhiều so với bộ phim hợp tác sản xuất Einstein mà Cửu Thiều đã xem đi
xem lại mười mấy lần. Nhưng cô vẫn phải tập trung tinh thần cao độ để
không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Xem hết lần một, không thu hoạch được gì, cô xem lại lần hai.
Có thể nói cô đã dành hết sự nhẫn nại trong suốt phần đời còn lại của mình cho băng ghi hình này. Đã không ít lần cô định tắt máy.
Đến lần thứ bảy, cô phát hiện một bóng người rất lạ xuất hiện thấp thoáng ở một góc của màn hình.
Cô cắt và cóp hình ảnh đó ra, phóng to lên để nhìn cho rõ.
Đó là một người đàn ông mặc áo vest, và cho dù chỉ là hình chụp nghiêng,
cô vẫn nhận ra ngay lập tức, người đó là Hình Mẫn. Cô ngó thời gian dưới bức hình, đó là thời điểm trước ngày xảy ra vụ nổ. Vì sao ông ấy lại
xuất hiện trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Tinh Triển vào lúc này?
Cửu Thiều mở cửa vào nhà và thấy cô đang cầm một lá bài trên tay, những lá
bài khác được xếp ngay ngắn trước mặt. Dù nghe thấy tiếng anh, cô cũng
không quay đầu lại.
Anh tới gần và thấy đằng sau mỗi lá bài đều
ghi những dòng chữ. Lá bài đầu tiên bên trái viết: “Vụ đánh bom Tinh
Triển có liên quan đến tin đồn thuốc Actos của tập đoàn này có chứa chất gây ung thư không?” Anh mỉm cười, cảm thấy việc làm này của cô thật
đáng yêu!
– Em đang sắp xếp lại manh mối?
Thanh Hoành vừa
chăm chú nhìn những lá bài trước mặt vừa đăm chiêu suy nghĩ sau đó cô
cầm bút viết lên lá bài anh vừa đọc: “Chắc chắn hai vụ việc có mối liên
quan nào đó.”
Cửu Thiều giành lấy chiếc bút trong tay cô, viết
thêm một câu: “Loại độc dược mới BHN1 được tiêm vào người giám đốc Lăng
phải chăng có liên quan đến hai vụ việc nêu trên?”
Thanh Hoành thoáng sững sờ, cô hỏi:
– Vụ việc của giám đốc Lăng có kết luận rồi sao? Họ đã tìm được hộp đen?
– Đúng vậy. Vì cậu ấy đã nhìn thấy Ám Hoa và còn ẩu đả với hắn, nên anh
chắc chắn chính Ám Hoa đã tiêm chất độc BHN1 vào người cậu ấy.
Thanh Hoành cầm lá bài thứ hai lên: “Đêm trên du thuyền, ai đã khiến Tô Quỳ bị thương? Vì sao hắn làm vậy?”
Đáp án cho câu hỏi này đã có sẵn, chính Ngô Y Thanh gây ra chuyện đó. Vậy
thì câu hỏi thứ hai, vì sao Ngô Y Thanh làm vậy, vì hận tình ư? Nhưng
tối hôm đó xảy ra bao nhiêu chuyện, vì Tô Quỳ bị thương nên du thuyền
phải đổi hướng và cập bến trước dự kiến, rồi Hình Mẫn để lộ thân phận,
sau đó thì kíp nổ gắn trên du thuyền được khởi động. Tất cả những chuyện này là do đâu?
Cô cầm lá bài thứ ba lên: “Khúc mắc giữa bốn cô
cậu trẻ tuổi và cái chết của hai người cậu của Thẩm Dật trên đảo hoang,
hai sự việc này tưởng chừng không hề liên quan đến những vụ việc kia.”
Lá bài thứ tư: “Ám Hoa có gián điệp trong Sở cảnh sát. Ngoài Tần Tấn, liệu còn ai khác nữa?”
Bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, kể từ sau vụ án phanh thây của tay quản
đốc phân xưởng cưa điện, Tần Tấn đã không ngừng tiếp cận cô, đồng thời
truyền tải rất nhiều thông tin mà cô muốn biết.
Khi đối mặt với
nạn nhân đầu tiên của vụ án phanh thây, cô không hề để tâm đến tình tiết của vụ án. Bởi vì cô từng nhìn thấy rất nhiều thi thể trên bàn giải
phẫu, các xác chết đều giống nhau cả. Nhưng ngày hôm sau, Tần Tấn đã chủ động cho cô xem những bức ảnh chụp tại hiện trường vụ án.
Hắn
tiếp cận cô với lý do mà ai cũng có thể chấp nhận, đó là hắn muốn theo
đuổi cô. Thậm chí Nhã Ca cũng vì thế mà hiểu nhầm, từng nhiều lần chất
vấn cô. Cô vẫn nhớ khi đó cô trả lời rằng: “Làm gì có ai theo đuổi người khác lại đem ảnh hiện trường vụ án phanh thây cho người ta xem.”
Câu nói của cô tưởng chỉ là một lời giảo biện, nhưng kỳ thực lại rất chính
xác. Cho dù người lạnh lùng, kỳ quặc như Cửu Thiều cũng không bao giờ
muốn thu hút sự chú ý của cô bằng các vụ trọng án.
Sau đó, khi cô vào vai “mồi nhử”, Ám Hoa còn gửi tin nhắn cảnh cáo cô.
Thanh Hoành nhặt một lá bài mới, viết lên mặt sau: “Tội phạm của vụ án phanh
thây có liên quan đến Ám Hoa không? Nếu có, phải chăng hắn từng gặp Ám
Hoa?”
Cô xếp lá bài mới này vào vị trí thứ năm.
Sau đó,
hình như cũng nhờ Tần Tấn, cô đoán ra thông tin cơ mật: giám đốc Lăng và những người khác đang chuẩn bị kế hoạch vây bắt Ám Hoa. Chỉ duy nhất
một thông tin quan trọng cô lấy ở chỗ Tạ Doãn Luy. Nhưng nghĩ kỹ thì
thấy không khó để suy luận điều này. Nếu đúng như Cửu Thiều nói, Ám Hoa
hiểu cô hơn những người khác, chắc chắn hắn sẽ biết cô và Tạ Doãn Luy
từng đính hôn, và đến nay họ vẫn là bạn bè của nhau, việc họ trao đổi
thông tin với nhau là hết sức bình thường. Cuối cùng, vì một câu nói lỡ
lời của Tần Tấn: “Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi
chia tay cô ư?”, cô mới sinh nghi. Nếu Tần Tấn là người ngoài cuộc, làm
sao hắn biết cô đã gạt Cửu Thiều, mà không cho rằng cô đi du lịch và chỉ tình cờ gặp họ?
Lá bài thứ sáu: “Lúc Tô Quỳ bị mưu sát, Ám Hoa có mặt hay không? Ông ngoại của Thẩm Dật bị giết, Ám Hoa có mặt hay không?”
Cô ngẫm ngợi một lát, bổ sung thêm: “Trong bản tường trình của mình về
toàn bộ diễn biến của sự việc trên tàu Đông Thái Bình Dương, Tô Quỳ viết rằng, có người đã rời khỏi hoặc không có mặt trên boong tàu, vậy người
đó là ai? Và ai đã xé trang giấy trong bản tường trình đó?”
Cô đặt lá bài thứ sáu trước mặt Cửu Thiều:
– Đây có lẽ là câu đơn giản nhất. Theo anh, liệu Tần Tấn có phải là người đã xé trang giấy đó?
Cửu Thiều lắc đầu:
– Anh không nghĩ là Tần Tấn.
– Vì sao?
– Theo quy định, bắt buộc phải cử hai người đi lấy chứng cứ, họ có trách
nhiệm giám sát lẫn nhau, đề phòng chứng cứ bị hủy. Tần Tấn không thể xem trộm và xé trang viết tay đó dưới sự giám sát của Nhã Ca.
– Vậy thì trang giấy đó có thể bị xé khi nào?
– Anh nghĩ, chính là lúc phát hiện Tô Quỳ bị giết.
Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, nếu có kẻ rắp tâm gây án từ trước, hắn hoàn
toàn có thể làm việc này, tuy nhiên hắn phải ra tay thật nhanh gọn,
không để lại sơ hở.
Thanh Hoành đặt lá bài đó xuống, nhặt lá bài
thứ bảy: “Ám Hoa đóng vai trò gì trong những việc này? Hắn không ra mặt
trong bất cứ sự vụ nào, gần như mất tăm mất tích. Ban đầu, hắn đã có rất nhiều hành động khiêu khích, nhưng đến thời điểm hiện tại, hắn như thể
bốc hơi khỏi trái đất này.”
– Em đã sắp xếp xong toàn bộ manh mối?
Cửu Thiều say mê ngắm nhìn cô đang tập trung cao độ vào công việc. Người ta thường bảo, đàn ông hấp dẫn nhất lúc chuyên tâm làm việc, thực ra câu
nói này đúng với cả phụ nữ.
– Vậy kết luận của em là gì?
Không nhắc đến thì thôi, anh nhắc chuyện này cô lại thấy điên tiết.
– Không có kết luận gì hết!
Ám Hoa giống một kẻ tàng hình, thỉnh thoảng hắn nhảy vọt ra gửi vài thông
điệp thị uy, đe dọa, sau đó lại biến mất không dấu vết.
Nếu từ
đầu cô không chắc chắn mọi chuyện là hoàn toàn có thật, có lẽ cô sẽ nghi ngờ mình mắc bệnh tâm thần, hoang tưởng, đang yên đang lành tưởng tượng ra một người ảo.
– Không có kết luận – Cửu Thiều lặp lại câu nói của cô, rồi anh đưa mắt về phía tập tài liệu trên bàn: – Thế còn, tài
liệu kia em đọc hết chưa?
– À, đúng là có vấn đề – Thanh Hoành lật đến trang cô đã đánh dấu – Anh
xem đi, báo cáo thí nghiệm ở đoạn này rất không bình thường. Chỉ là
thuốc Actos mà phải làm cả thí nghiệm kích hoạt gen ung thư, anh thấy có nực cười không?
Cửu Thiều tránh né câu trả lời và hỏi một câu chẳng hề liên quan:
– Em mất bao lâu mới phát hiện ra vấn đề này?
– Khoảng hơn một giờ, nói chung là không khó để nhìn ra.
– Em biết anh mất bao nhiêu thời gian để đọc hết tập tài liệu và tìm ra điểm khả nghi giống em không?
– Đang nói chuyện nghiêm túc mà anh vẫn lôi em ra mỉa mai được à? Tối hôm nay cho anh ngủ ở sofa! Không thương lượng gi hết!
Cửu Thiều thở dài ảo não:
– Thường ngày anh hay gây sự với em lắm sao?
– Thường ngày anh không chọc tức em à?
– Quay lại chuyện chính nhé, anh mất khoảng hai tiếng mới phát hiện ra
vấn đề. Nhưng anh không cho rằng tốc độ đọc hiểu của anh chậm chạp, do
vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là em có khả năng thiên bẩm về lĩnh vực
này, vượt xa người thường, đồng thời cũng vượt xa ngành cảnh sát điều
tra và tâm lý tội phạm mà em đang rất hứng thú tìm hiểu và theo đuổi.
Thanh Hoành chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có một điều cô dám chắc, đó là cô đã hiểu lầm anh.
– … Lần đầu được anh khen ngợi một cách nhiệt tình như thế, em thấy không quen lắm.
Cửu Thiều than thở:
– Thế ư? Vậy thì từ nay về sau anh sẽ chú ý hơn.
Họ nhìn nhau một lát, Thanh Hoành bỗng thấy nổi da gà. Về lý mà nói, lẽ ra được anh khen như vậy cô nên vui mừng đến mức nhảy cẫng lên mới phải,
đằng này cô lại thấy không quen chút nào. Có vẻ dạo gần đây cô bị chọc
tức, khích bác quen rồi, đến lúc được khen lại thấy không thoải mái.
Cửu Thiều nửa đùa nửa thật:
– Tối nay không phải ngủ sofa nữa nhỉ?
– Ai dám bắt sếp Tiêu ngủ sofa, trừ phi người đó không thiết sống nữa.
Ngừng một lát, Thanh Hoành lại nói:
– À phải rồi, mấy hôm trước đi siêu thị, tình cờ em gặp Hình phu nhân.
Chị ấy bảo họ trúng số độc đắc, nên có tiền mua nhà ở thành phố, cả nhà
đã dọn lên đây. Anh nghĩ thế nào về chuyện này?
– Mặc dù xác suất không cao, nhưng không phải không thể xảy ra.
– Hả, vậy sao chưa bao giờ em trúng xổ số?
– Thứ nhất, em mua quá ít. Thứ hai, xác suất này vốn rất thấp.
– Vậy anh giải thích thế nào về mấy hình ảnh này?
Thanh Hoành xoay màn hình máy tính xách tay về phía Cửu Thiều.
– Ngạc nhiên hết sức, em không ngờ lại quay được hình ảnh của đội trưởng. Đoạn băng ghi hình này được quay trước ngày xảy ra vụ nổ. Nếu chỉ là
tình cờ thì thật đáng kinh ngạc.
Hôm sau, Thanh Hoành đến trại
tạm giam. Tội phạm của vụ án phanh thây đang trong giai đoạn kháng án,
vì phán quyết trước đó của tòa án đối với tên tội phạm này là bản án tử
hình. Cô thấy điều này thật vô nghĩa, dù hắn có kháng án hay không cũng
không thể thoát khỏi tội tử hình. Tất nhiên, gã này vốn là kẻ tâm thần,
biến thái, có khi hắn lại thấy việc hoãn thi hành án, kéo dài thời gian
xử tử là một việc hết sức thú vị cũng nên.
Gã phạm nhân vốn là
quản đốc của xưởng cưa điện được hai người áp giải đến gặp Thanh Hoành.
Trông thấy cô, hắn tươi cười liếm mép, cất giọng khàn khàn:
– Đã lâu không gặp.
Ánh mắt gã nhìn cô như thể muốn lột sạch y phục trên người cô, khiến cô
dựng tóc gáy. Thanh Hoành ngồi thẳng người, điềm tĩnh gật đầu, mỉm cười
với gã:
– Đúng vậy, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?
Viên cảnh sát đứng gác nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Bởi vì, rõ ràng cô và
gã phạm nhân là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Gã
phạm nhân râu ria bờm xờm, mặc bộ đồng phục tù nhân rộng thùng thình, gã thô lỗ, thiếu lễ độ và xuất thân nghèo hèn. Trong khi Thanh Hoành vận
bộ trang phục đắt tiền và đeo trang sức đắt tiền, trông cô lại rất dịu
dàng lịch sự.
Gã quản đốc cười hềnh hệch:
– Tôi biết cô em sẽ tới tìm tôi mà! Cô em là người có vóc dáng hoàn mỹ nhất mà tôi từng
gặp, tôi rất muốn sưu tầm khung xương của cô em.
Thanh Hoành sớm đã biết gã sẽ nói những lời như vậy, cô chẳng buồn chớp mắt, vứt một bức ảnh xuống trước mặt gã:
– Những lời đó do người này dạy ông, đúng không?
Gã chăm chú nhìn bức ảnh, rồi ngẩng lên nhìn cô:
– Không phải.
– Vậy có phải người này?
Cô lôi bức ảnh của Tần Tấn, đó là ảnh chụp buổi dã ngoại của họ, Tần Tấn đang nâng ly, đứng bên cạnh là Nhã Ca.
– Người này… trông rất quen.
– Quen là phải rồi, vì anh ta từng thẩm vấn ông.
Thanh Hoành lấy ra ảnh thẻ của Thẩm Dật:
– Còn người này thì sao? Ông thấy quen không?
– Ồ, chưa gặp bao giờ.
Thanh Hoành đập bức ảnh thẻ của Thẩm Dật xuống bàn một lần nữa:
– Gặp chưa?
– Gặp rồi.
– Nhưng khi nãy ông bảo chưa từng gặp.
– Ồ, vậy à, chắc tôi nhận nhầm, thì ra chưa gặp bao giờ.
Thanh Hoành đã hết kiên nhẫn, rõ ràng cô đã đến gần sát biên giới của sự
thật, vậy mà vẫn không thể tìm ra chứng cứ, cô trở nên nóng này:
– Rốt cuộc là gặp hay chưa gặp hả?
Gã quản đốc bật cười ha hả:
– Có thể gặp rồi, cũng có thể chưa gặp. Mỗi ngày tôi phải gặp bao nhiêu người, nhớ làm sao xuể.
Nghe tiếng cười của gã, Thanh Hoành dần bình tĩnh, cô lạnh lùng nói:
– Nếu ông chịu nói ra người nào đã chỉ đạo ông làm những việc đó, có lẽ ông sẽ được hoãn thi hành án tử hình.
Thực ra, cô cũng không biết nếu gã chịu đứng ra làm chứng vạch mặt Ám Hoa
thì có thể hoãn thi hành án tử hình hay không, nhưng trước mắt, cô chỉ
cần gã chịu mở miệng. Cô xếp ba tấm hình trước mặt gã. Gã nhìn rất lâu,
gương mặt thấp thoáng nét cười của kẻ mắc bệnh tâm thần:
– Cả ba bức đều rất quen, có thể đã gặp cũng có thể chưa, không nhớ nữa.
Nói xong, gã đưa tay lên vỗ đầu.
Thanh Hoành kiên trì:
– Ông nhìn kỹ lại xem.
Gã ngả người vào thành ghế, chỉ bức ảnh của Tần Tấn:
– Bức này…
– Là người này à?
– Cô em đứng kế bên khá xinh, xinh hơn cô.
Thanh Hoành nổi đóa đập bàn:
– Tôi không cần biết điều đó!
Viên cảnh sát lắc đầu, cảnh cáo cô:
– Xin hãy kiềm chế cảm xúc!
– Gương mặt của cô ta đẹp hơn, nhưng chưa chắc bộ xương của cô ta đã đẹp
hơn của cô em. Cô em biết không, tôi rất muốn sưu tầm khung xương của cô em và đặt vào tủ đồ của tôi…
– Ông nói điều đó rồi, tôi cũng đã nghe ba lần, không cần lặp lại, bởi vì trí nhớ của tôi xưa nay vẫn rất tốt, cảm ơn!
Đột nhiên gã trở nên hết sức nghiêm túc:
– Cô em có biết ý nghĩa của việc hiến tế nằm ở đâu không?
Không chờ cô trả lời, gã tiếp tục:
– Đó là dâng hiến thứ đẹp đẽ nhất, sau đó hủy diệt nó. Tôi đây chẳng bận
tâm đến án tử hình, bởi vì tôi sắp dâng hiến bản thân mình, tôi là một
tín đồ sùng đạo.
– Vậy vì sao ông kháng án?
– Bởi vì… – Gã liếm môi – Tôi còn chờ cô em.
– “…” – Thanh Hoành trầm ngâm một lát – Chờ tôi?
– Bởi vì bộ xương của cô em rất đẹp, tôi muốn xếp vào tủ để sưu tầm.
Rời trại tạm giam, trước mắt Thanh Hoành là quãng đường ngoại thành khá
dài, cô bực mình đạp ga, chiếc xe lao vút đi, mãi đến khi vào nội thành
cô mới giảm tốc. Cô lái xe thẳng đến Sở cảnh sát, vừa chạy xe vừa gọi
điện cho Nhã Ca:
– Muốn trốn việc không? Chúng ta đi chơi trò gì cảm giác mạnh nào.
Nhã Ca vui vẻ nhận lời.
Nhưng khi cô lái xe đến điểm hẹn thì thấy Cửu Thiều đã chờ sẵn ở đó. Anh mặc
sơ mi trắng, khoác comple đen bảnh bao, lịch sự, phong độ, ai đi ngang
qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Thanh Hoành đỗ xe bên lề đường, ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại là anh?
Anh mở cửa, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
– Sao không thể?
– Em hẹn Nhã Ca kia mà!
– Em không đến trả phép thì thôi còn tự ý dụ dỗ nhân viên của anh trốn việc, theo em, anh có thể để em làm việc đó không?
Anh lườm cô.
– Vậy ý anh là sao?