Hòn đảo hoang đó vẫn
thuộc lãnh hải Trung Quốc, chưa ra đến hải phận quốc tế, vì thế chỉ cần
trả công xứng đáng, những tàu cá nhỏ sẵn sàng chở họ ra đó.
Cô
đặt chân lên hòn đảo, thấy trời chiều lơ lửng giữa tầng không, ráng
chiều đỏ quạch màu máu, như đang làm lễ tế vong linh những người gặp nạn trên biển.
Đây là lần đầu đặt chân lên hòn đảo, nhưng Cửu Thiều
tỏ ra rất thông thuộc nơi này. Anh dạo một vòng quanh bờ biển, xem xét
kỹ càng điểm tập trung khi Thanh Hoành và những người khác dạt lên hòn
đảo. Sau đó, anh men theo hướng đi đã định sẵn, tìm đến hang động. Anh
lẳng lặng kiểm tra khắp lượt, sau đó đạp cỏ, đi tiếp.
Thanh Hoành theo sau, thấy anh đi một đoạn thì rẽ sang trái, đi thêm lát nữa thì
dừng lại trước một bụi cây rậm rạp. Anh cúi xuống, dùng gậy leo núi gạt
bụi cây thấp sang bên, một hang động xuất hiện phía sau. Cửa hang không
lớn, Cửu Thiều phải cúi xuống mới có thể chui vào trong.
Anh đứng chờ một lát cho xú khí trong hang bay đi hết mới cúi người, chui vào.
Không gian trong hang không thấp như ngoài cửa, có thể đứng thẳng người.
Thanh Hoành rọi đèn pin:
– Ở đây… có dấu vết của con người. Dạo đó em cứ nghĩ nơi này chỉ là một hòn đảo hoang.
Tuy trong hang đã hoàn toàn trống không, nhưng đám cỏ khô và chiếc chăn nằm trong góc là minh chứng cho thấy hòn đảo này không hoàn toàn cách biệt
với thế giới loài người như họ nghĩ.
Cửu Thiều rọi đèn pin vào từng phiến đá, thậm chí từng ngóc ngách trong hang.
– Chính Lý Trân đã cho anh biết về sự tồn tại của hang động này.
Trong phút chốc, Thanh Hoành không hiểu Lý Trân là ai, một lúc sau cô mới nhớ ra đó là cô gái bị bạn trai đạp xuống biển dạo trước.
– Cô ấy nói với anh… khi nào?
Cửu Thiều rọi đèn pin vào chiếc chăn.
– Trong lần trò chuyện với cô ấy ở thị trấn Vân Lạc. Cô ấy nói đã phát
hiện ra hang động này trong lúc lẳng lặng tách khỏi đám bạn, vì khi đó
cô ấy không còn tin bất cứ ai trong số họ, nên không nói cho ai biết.
Thanh Hoành chợt nhớ lại, cô đã tình cờ bắt gặp một khúc cây bị gãy khiến cô
nghi ngờ khúc cây không phải bị gãy tự nhiên mà do bàn tay con người gây nên. Cô nhắc lại chuyện đó với anh. Cửu Thiều trả lời cô bằng vẻ bình
tĩnh lạ lùng:
– Thực ra, anh đã nghĩ đến điều này từ lâu. Vì sao
cô Tô bị sát thương, vì sao có người dẫn đầu đoàn người bơi về phía hòn
đảo này, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước.
– Ý anh là, có
người… à không, chính là Ám Hoa đã sắp đặt tất cả, để sau vụ nổ tàu, mọi người sẽ bơi đến hòn đảo này? Nhưng vị trí xảy ra vụ nổ cách hòn đảo
này rất xa, nếu như không được đến đây, chẳng phải tất cả sẽ chết chìm
dưới đáy biển sao?
Cửu Thiều tắt đèn pin:
– Khoảng cách
này cũng đã được lên kế hoạch từ trước. Với khả năng của hắn thì không
nhằm nhò gì, nhưng với đại đa số mọi người thì đúng là rất khó.
Ngừng một lát, anh tiếp tục:
– Chỗ này không có manh mối gì, ra ngoài thôi.
Họ mất gần một ngày để lật tung hòn đảo lên.
Mỗi khắc trôi đi sắc mặt anh lại trở nên hết sức căng thẳng, cô thậm chí không dám trò chuyện với anh.
Hoàng hôn buông xuống, chủ tàu chạy đến gọi họ:
– Này hai cô cậu, cô cậu có định về không đấy? Nhân lúc trời mới trở gió
chúng ta phải đi ngay, nếu không lát nữa mưa to khôngvề nổi đâu.
Ông ta vừa dứt lời thì trời bắt đầu đổ mưa. Chủ tàu ngượng ngùng:
– Cái miệng của tôi thật là… Bây giờ thì hay rồi, có lẽ phải chờ ngớt mưa mới đi được. Hai người lên tàu đi.
Vào trong khoang tàu, Cửu Thiều ngồi cạnh cửa sổ, ngoài kia mưa như trút
nước, một bên vai và tóc anh ướt sũng. Thanh Hoành đứng bên anh, khẽ
nói:
– Cho dù trên đảo không có thứ anh muốn tìm, chúng ta vẫn
còn cơ hội kia mà. Em đã liên lạc với Trác Diễm. Anh ta cũng định phô
trương thanh thế cho nhà họ Trác dựa vào dự án bất động sản này.
Cửu Thiều không nói không rằng, anh chỉ lắc đầu.
– Hôm đó Lý Trân bị bạn trai đạp xuống biển, nhưng thủy triều, cô ấy đã
được sóng biển đánh dạt vào bờ. Ông trời không tuyệt đường của ai bao
giờ…
Thấy anh đột nhiên ngẩng lên nhìn cô chằm chằm, Thanh Hoành quên luôn vế sau.
– Trên mặt em… có gì à?
Cửu Thiều đứng lên, ôm ghì lấy cô, hơi thở dồn dập:
– Không, em rất tuyệt, gương mặt em cực kỳ xinh đẹp!
Anh quay người, túm lấy chiếc ba lô đã trang bị đầy đủ đồ đạc.
– Em ở yên trên tàu, anh đi một lát rồi về.
Vừa dứt lời, anh liền nhảy qua lan can, phi xuống đất, và chạy đi như bay.
Thanh Hoành cảm thấy có điều gì không ổn, sợ anh vì kích động mà làm điều thiếu suy nghĩ, bèn xách ba lô đuổi theo anh.
Chủ tàu đang sung sướng thưởng thức rượu ngon, thấy họ người trước kẻ sau nhảy khỏi tàu, vội vàng gọi với theo:
– Trời đang mưa to như thế, hai người định đi đâu?
Thanh Hoành nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, nhưng vì hòn đảo rất nhỏ, tìm anh không khó. Biết rằng không thể bắt kịp anh, cô chạy chậm lại, dõi mắt
ra xa thấy anh đang leo lên vách núi trông ra biển, rồi anh phạt cỏ,
vạch lùm cây tìm kiếm thứ gì đó.
Sau đó, anh đặt ba lô xuống, tìm dây thừng, lựa điểm quăng dây, rồi mới đeo găng tay leo núi và thắt dây an toàn.
Thanh Hoành chạy đến gần, toàn thân ướt như chuột lột, tiếng cô lẫn trong tiếng mưa, cô cố gắng gào thật to:
– Anh định làm gì vậy?
Anh chỉ tay xuống dưới vách núi:
– Anh xuống dưới kiểm tra.
– Anh điên rồi!
Anh đưa tay quệt nước mưa trên mặt, đôi mắt đen sâu thẳm, đồng tử rực lên ngọn lửa kỳ bí.
– Em ở trên trông chừng, anh cần em giúp.
Cô dõi theo anh chầm chậm men theo vách núi leo xuống bên dưới. Vách đá
lởm chởm, dựng đứng, dưới kia là từng đợt sóng biển vỗ vào ghềnh đá,
tung bọt trắng xóa. Cơ thể anh săn chắc, cường tráng, những đoạn dốc
đứng vô cùng nguy hiểm, tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng anh đã
vượt qua một cách chuyên nghiệp. Anh leo núi cũng giống khi anh đi trên
vòng tròn thép, tuy mỗi bước đều chứa đựng nguy hiểm, nhưng anh không hề tỏ ra hoang mang, bước từng bước vững chắc, kiên định.
Please download at the original page
Chỉ một lát sau, anh đã vượt khỏi tầm nhìn của cô.
Thanh Hoành ước mình có thể bỏ mặc tất thảy mà chạy đi, cô không muốn phải
chờ đợi thế này, cô có cảm giác, nơi này không tốt lành gì, và người
thân yêu nhất của cô có thể sẽ lại biến mất trước mắt cô bất cứ lúc nào. Nhưng cô đã kìm chế được nỗi sợ hãi, để không quay đầu bỏ đi.
Màn mưa giăng giăng xối xả, tiếng mưa trên mặt biển bao la đáng sợ hơn mưa
trong thành phố rất nhiều. Khắp bốn phương tám hướng đều là tiếng sấm
dội mưa rền, như thể sắp nuốt chửng hòn đảo nhỏ bé này vậy. Cô không
biết mình đã chờ đợi bao lâu, khi hầu như không còn bất cứ cảm giác nào
đối với sự chảy trôi của thời gian, cô mới thấy anh đang ra sức bám vào
mỏm đá nhô lên cao, rồi dùng lực gồng mạnh một cái, và xuất hiện trọn
vẹn trước mặt cô.
Họ lại được cùng nhau đứng trên một mặt phẳng.
Cô đờ đẫn nhìn anh:
– Em không thích thế này đâu!
Cửu Thiều nhìn cô, rốt cuộc anh cũng hiểu ý nghĩa câu nói của cô. Anh sải bước lên phía trước, chìa tay ra kéo cô vào lòng:
– Anh biết, sau này anh sẽ không như vậy nữa.
Cổ áo anh sũng nước, anh như vừa được vớt từ dưới biển lên. Cô lắng nghe
nhịp đập gấp gáp của trái tim anh qua làn da ấm áp và lớp vải mỏng dính
chặt vào vòm ngực.
Họ trở về khoang tàu trước cặp mắt tròn xoe vì kinh ngạc của ông chủ tàu. Ông ta tu ừng ực một ngụm rượu, như để lấy
lại bình tĩnh:
– Hai người… không phải chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này để tự tử đấy chứ? Tôi không lấy khoản tiền còn lại đâu, phiền hai
người tìm người khác thay thế, tôi không kiếm tiền bừa bãi đâu!
Thanh Hoành cảm thấy dở khóc dở cười, cô khua ngón tay:
– Gấp đôi tiền thuê tàu được không?
Chủ tàu do dự một hồi, đáp:
– Đồng ý!
Mưa trên biển đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau đã tạnh, chỉ còn
lác đác vài hạt, cơn mưa như cưỡi gió lướt qua vùng biển này.
Thanh Hoành ngồi trong khoang, ngắm nhìn cảnh biển sau cơn mưa, vẫn là khung
cảnh biển trời một màu ấy, nhìn mãi nhìn mãi sẽ gây cảm giác buồn ngủ.
Cô quay đầu lại, thấy Cửu Thiều bước ra boong tàu, chọn một chỗ và nằm
xuống, tóc anh lòa xòa rủ xuống trán và mặt. Anh khép mắt, khuôn ngực
phập phồng hơi thở. Trời sẩm tối, chủ tàu cho tàu chạy về cảng.
Cô lắng nghe tiếng sóng biển, đôi lúc chủ tàu nổi hứng cất giọng hát vài
câu, nhưng anh vẫn nằm yên, hình như anh đang ngủ rất say.
Về đến bến cảng, họ chia hai hướng, cô về nhà tắm rửa thay quần áo, anh vẫn
mặc nguyên bộ quần áo ướt sũng và nhăn nhúm ấy đến Sở. Thường ngày anh
ăn mặc chỉn chu, lịch sự là thế, không biết bộ dạng này của anh có khiến người trong Sở được phen chết khiếp hay không?
Về đến nhà, Thanh Hoành gọi điện cho Trác Diễm, nhưng người nghe máy là thư ký của anh ta. Giọng cô thư ký ngọt lịm như mật:
– Thưa cô, Tổng giám đốc đang họp, lát nữa tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho cô.
– Vậy phiền cô nhắn với anh ấy, tôi đã đọc bản kế hoạch dự án tổng thể,
và tôi rất hài lòng, mong rằng chúng ta có cơ hội hợp tác.
Cô thư ký chừng như cũng rất đỗi bất ngờ và vui mừng:
– Tôi sẽ chuyển lời đến Tổng giám đốc.
Cô lật mở bản kế hoạch trước mặt, về hình thức, có thể đánh giá đây là một đề án hết sức hoàn hảo, thậm chí, trong mỗi giai đoạn của dự án đều đã
tính đến việc lợi dụng truyền thông và ưu thế của chính sách miễn thuế.
Đọc được một lúc, bỗng cô hắt xì hơi, không ổn rồi, dầm mưa như thế, cô
rất dễ bị cảm lạnh.
Cô vào bếp pha một cốc giải cảm, rồi rút điện thoại định gọi cho Cửu Thiều. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô đoán giờ này
có lẽ anh không còn tâm trí nào để nghe điện, vì thế cô đổi sang nhắn
tin.
“Anh ổn chứ? Anh nên đi thay quần áo, cẩn thận kẻo bị cảm. ”
Cô tin rằng, một người cuồng công việc như anh, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay trong tủ đồ ở cơ quan.
Chỉ một phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của anh:
“Anh đã tìm ra một số manh mối, tối anh về muộn, đừng chờ anh.”
Thanh Hoành thu mình trên sofa đọc sách. Lát sau, cô thấy màn hình điện thoại lóe sáng. Trác Diễm gọi cho cô. Cô nghe máy và thấy giọng anh ta hết
sức lịch sự, nhã nhặn:
– Tôi đã nhận được lời nhắn của cô, nếu cô rảnh, tuần sau mời cô đến ký hợp đồng.
Thanh Hoành đồng ý, và không quên đùa:
– Tôi đã dốc toàn bộ hầu bao vào vụ này, nếu anh thất bại, tôi sẽ khuynh gia bại sản.
Trác Diễm bật cười, trịnh trọng đáp:
– Tôi cũng… không cho phép mình thất bại dễ dàng như vậy đâu.