Tạ Doãn Luy là một kẻ rất biết cách hưởng thụ, anh ta chọn một nhà hàng nằm sâu trong khu nghỉ mát, phải lái xe vượt qua con đường núi ngoằn ngoèo, từ đây nhìn xuống chân núi có thể bao quát toàn cảnh thành phố lúc lên đèn.
Nhà hàng tọa lạc phía trước một rừng chè, mặt tiền không hề nổi bật, nhưng nội thất được thiết kế và trang trí theo phong cách cổ điển, sang trọng kiểu Victoria, các chi tiết, đường nét đều hết sức tinh xảo, cầu kỳ.
Nhân viên nhà hàng đeo găng tay lịch sự mở cửa đón họ. Hình ảnh đầu tiên khi cửa đại sảnh vừa mở là cặp đèn cây tỏa ánh sáng vàng ấm áp, dìu dịu lan mãi trên lối đi, ánh sáng ấy như muốn dẫn người ta đến một chốn xa xôi, bí hiểm khôn lường.
Họ băng qua một lối đi dài để đến bàn tiệc đã đặt trước. sau đó, nhân viên phục vụ ý nhị kéo bình phong lại, ngăn giữa phòng khách và bàn tiệc.
Tạ Doãn Luy khẽ cúi người kéo ghế, làm động tác mời lịch thiệp, chờ Thanh Hoành yên vị, anh ta mới nhẹ nhàng xoay người quay lại ghế ngồi của mình.
– Năm món chính. – Doãn Luy giơ tay ra hiệu. – Hãy hỏi xem quý cô đây có kiêng kị đồ ăn gì không.
Thanh Hoành hiểu rằng đây là quy định của nhà hàng này, việc chọn món không do thực khách quyết định mà bếp trưởng sẽ chuẩn bị đồ ăn dựa vào nguyên liệu và thời tiết gần đây. Tuy vậy, mỗi lần “bị hỏi”, Thanh Hoành đều có cảm giác bực bội, vì cô chẳng kiêng kị món gì cả. Nói một cách đơn giản là món nào cô cũng ăn được. Tất nhiên, hồi nhỏ, những khi theo bố mẹ đi dự tiệc mà cô cắm đầu cắm cổ vào các món ăn thì luôn có người nhẹ nhàng xoa đầu và nói với cô một câu cực kỳ dễ thương thế này: “Nếu có món cá thì chọn cá, không ăn nhiều thịt, món tráng miệng thì không cần cho mật ong và quế hồi, như vậy đó.”
Nhân viên phục vụ ghi lại yêu cầu của cô sau đó lui ra ngoài.
Doãn Luy khẽ đổ người về phía trước, hỏi:
– Sao cô không hỏi vì sao hôm nay tôi mời cô đi ăn?
– Anh hao tiền tốn của đặt chỗ ở nhà hàng sang trọng thế này chắc chắn là vì muốn nhờ vả tôi làm bia đỡ đạn cho một món nợ phong lưu nào đó của anh, đúng không? Tôi còn lạ gì nữa.
Năm thứ tư đại học, mặc dù trên danh nghĩa hai người đã đính hôn, nhưng họ hoàn toàn tự do, ao vui với bạn bè của người ấy, chỉ khi nào hai bên gia đình gặp mặt, họ mới diễn vai một cặp tình nhân. Tuy hôn ước bị hủy bỏ, nhưng họ vẫn làm bạn, thường xuyên qua lại.
– Phụ nữ thông minh quá sẽ khiến người ta e ngại.
– Thế thì tôi đoán anh rất sợ chị dâu mình.
– Diệp Vi rất thông minh, nhưng chị ấy không nghĩ thoáng được như cô, năm nào chị ấy cũng dành thời gian lên chùa tụ tập với các nhà sư.
Nhà hàng bắt đầu phục vụ các món khai vị, salad tôm nõn, măng tây và rượu Campari. Doãn Luy lắc đầu vẻ tiếc nuối:
– Tiếc là tôi phải lái xe, không được uống rượu.
Thanh Hoành mỉm cười:
– Hãy nói xem anh muốn tôi làm gì giúp anh?
Doãn Luy kéo ghế đứng lên, móc trong túi áo vest một chiếc hộp bọc nhung, khẽ cúi người:
– Tuy hôn ước giữa hai ta đã bị hủy bỏ từ lâu, nhưng tôi vẫn muốn cầu hôn em một lần nữa. tôi nghĩ hai ta sẽ chẳng thể tìm được người bạn đời nào phù hợp hơn người trước mặt.
Anh ta mở hộp trang sức, chiếc nhẫn cầu hôn nằm yên trên lớp vải nhung, tỏa sáng lấp lánh.
Cô nhìn chiếc nhẫn cầu hôn và bất chợt nhớ tới chiếc nhẫn bạc nằm lay lắt trong thùng rác hôm nào. Chiếc nhẫn bạc khắc tên viết tắt của hai người ấy nếu so với chiếc nhẫn đắt tiền này thì quả là khác nhau một trời một vực. Nhưng chiếc nhẫn nghèo nàn, giản dị ấy lại khiến cô ngưỡng mộ.
Nếu là ba năm về trước, khi mọi chuyện chưa xảy ra, cô sẽ không ngần ngại đón nhận chiếc nhẫn này. Bởi vì cuộc hôn nhân liên kết này rất thoải mái, rất dễ chịu, cả cô và Doãn Luy đều cảm thấy phù hợp, họ không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Thế nhưng, khi chứng kiến những thứ người khác có được, cô mới nhận ra mình cũng khao khát được như họ. Phải chăng thời gian đang lẳng lặng làm công việc của mình, âm thầm mài mòn hết thảy, thay đổi mọi thứ, chờ đến khi chúng ta phát giác ra thì thanh xuân đã biến thành diện mạo khác.
Cô đưa tay ra đóng nắp hộp lại, nhét vào túi áo vest của Doãn Luy:
– Cảm ơn anh, nhưng xin lỗi, tôi không muốn cuộc sống đó nữa.
Tình yêu là việc hai người dắt tay nhau đến bờ vực và cùng nhảy xuống. Cô không tin vào bản thân tình yêu, nhưng lại ngưỡng mộ tình yêu. Con người là vậy, luôn luôn mâu thuẫn, và thường hay dối mình gạt người.
Doãn Luy trở lại chỗ ngồi, nhìn vào mắt cô:
– Đây là lần đầu tiên tôi bị cự tuyệt, có thể cho tôi biết lý do không?
– Không có gì, chỉ là chúng ta không còn phù hợp với nhau nữa. tình cảnh của tôi bây giờ không còn phù hợp với yêu cầu của cha anh.
– Nghe như thể họ muốn bán tôi với giá tốt hơn ấy.
Thanh Hoành cười phì:
– Tôi nghĩ điều đó không khó.
Doãn Luy lại lấy chiếc hộp ra, đẩy về phía Thanh Hoành:
– Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta năm đó, dù hôn ước không thành, thì mỗi người cũng nên giữ một chiếc làm kỷ niệm.
Thanh Hoành cầm chiếc nhẫn lên, ước lượng:
– Nếu đem đi cầm, chắc sẽ được nhiều đây.
Lời vừa dứt bỗng nghe thấy tiếng guốc cao gót nện xuống nền nhà ầm ầm, rồi một cô gái xuất hiện, xông tới bàn ăn, bất chấp sự ngăn cản của phục vụ nhà hàng. Cô ta cầm cốc rượu còn nguyên trước mặt Doãn Luy, hất thẳng vào người Thanh Hoành.
– Đồ đê tiện!
Thanh Hoành cầm khăn ướt lau vết rượu trên người, tay quản lí nhà hàng vội vàng mang thêm khăn ướt cho cô, và không quên nháy mắt ra hiệu cho người phục vụ bàn đang đứng ngây ra đó:
– Xin lỗi cô, đây là phòng VIP, cô không được tùy tiện vào đây.
Cô gái vung tay đẩy người phục vụ ra, ngẩng đầu nhìn Doãn Luy:
– Trước đây anh bảo rằng, phụ nữ không nên thô bạo, nóng nảy, và em đã sửa, nhưng anh vẫn nằng nặc đòi chia tay…
Gương mặt cô gái thể hiện vẻ cương quyết, gan lỳ, nhưng nước mắt đã khiến lớp trang điểm ở vùng mắt nhòe nhoẹt. Doãn Luy xòe tay và nhún vai:
– Tôi đã nói rồi, vui thì đến với nhau, chán thì chia tay, tình cảm đã nhạt thì cũng không nên gượng ép làm gì. Vì sao cô không chịu hiểu?
– Rồi sao? Cô ta là nhân tình mới của anh?
Giờ thì Thanh Hoành trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Thanh Hoành bỏ khăn ướt xuống bàn, điềm tĩnh lên tiếng:
– Nếu tính rạch ròi ra thì tôi không phải người mới mà là người cũ. Nhưng cũng khó nói lắm, thời hạn bảo hành tình yêu của cậu hai đây vốn rất ngắn ngủi.
Cô cầm cốc rượu trước mặt Doãn Luy, hất thẳng vào mặt anh ta:
– Khi nãy cô đã trút giận nhầm đối tượng, để tôi giúp cô một tay.
Lúc này thì đến cả quản lý nhà hàng cũng ngây người không biết xử trí thế nào. Thanh Hoành đứng lên, cầm túi xách, nói một tiếng xin lỗi và quay người bước đi. Cô bất ngờ chạm mặt hai người quen trên lối đi. Mạc Nhã Cá há hốc miệng khi trông thấy cô, còn Cửu Thiều trong bộ vest đen sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Thanh Hoành quay đầu lại nhìn, tấm bình phong mở rộng, đứng ở vị trí này có thể thấy hết toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Cuối cùng Nhã Ca cũng thoát khỏi trạng thái hóa thạch, lắp bắp nói:
– Chúng… chúng tôi… tình cờ đến đây ăn. Tôi đã “bức” Cửu Thiều đãi bữa cơm này, không phải cố tình…
Dĩ nhiên họ không cố tình đi theo cô đến chỗ này. Bởi vì muốn tới ăn ở nhà hàng này thì phải đặt chỗ trước. Thanh Hoành gật đầu:
– Không, là tôi thất lễ.
Cô rảo bước đi qua họ, hơn chục giây sau Nhã Ca mới đẩy mạnh Cửu Thiều một cái:
– Cậu đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo cô ấy đi.
Cửu Thiều sững sờ:
– Còn cậu…
Nhã Ca lúc này mới nhớ ra:
– Ừ nhỉ, suýt nữa tôi quên, đưa thẻ thanh toán đây, lát nữa ăn xong tôi sẽ cà thẻ của cậu.
Cửu Thiều đưa thẻ ngân hàng cho Nhã Ca, rồi vội đuổi theo Thanh Hoành. Anh bắt kịp cô ở cửa chính:
– Để tôi đưa cô về.
Thanh Hoành quay lại, mỉm cười nhìn anh:
– Cảm ơn anh.
Cửu Thiều đánh lái, chầm chậm chạy xe xuống núi. Đường núi khúc khuỷu, nhỏ hẹp, đèn đường mờ tối, qua mỗi khúc cua đều phải hết sức thận trọng. Cửu Thiều khẽ nói:
– Rượu Campari có vị đắng, khai vị với Campari rất hợp.
Thanh Hoành bật cười:
– Nên khen khứu giác của anh nhạy bén hay trực giác của anh mẫn cảm đây?
Ven đường phía trước có một khoảng đất trống nhô ra phục vụ du khách dừng xe, nghỉ ngơi. Anh đánh xe ra khoảng đất trống, gạt cần về 0, kéo phanh tay, hạ kính cửa sổ:
– Tôi từng nói, không ai yêu ai vì sự chân thực, ngụy trang là điều cần thiết.
Thanh Hoành bỗng cảm thấy tim mình đâp rộn khi anh chầm chậm ngoảnh sang nhìn. Ngọn đèn trên cao đổ ánh sáng vào xe, hắt lên từng đường nét mờ ảo trên gương mặt anh. Khóe môi anh từ từ uốn cong, nụ cười tỏa rạng, lúm đồng tiền mỗi lúc một thêm sâu. Nhưng không hiểu sao cô có cảm giác anh không hề cười, anh chỉ kéo giãn cơ mặt mình, cố diễn một thứ biểu cảm giả tạo.
– Muốn ăn ở nhà hàng đó phải đặt chỗ trước mấy tuần. thực khách không cần gọi món, đầu bếp sẽ chủ động chuẩn bị món khai vị, món chính và món tráng miệng. Như thế vừa có thể tìm hiểu được khẩu vị của người được mời, lại tránh được sự khó xử nếu chẳng may gọi phải món khách không thích, nhất cử lưỡng tiện.
Cửu Thiều hé môi cười, gương mặt anh bỗng trở nên trắng trẻo và điển trai lạ thường dưới ánh sáng mơ hồ buổi đêm.
– Sau khi dùng bữa, có thể thỏa sức ngắm nhìn phong cảnh lưng chừng núi. Nhìn xem, thành phố của chúng ta đẹp biết bao.
Thanh Hoành cảm thấy có gì đó không ổn, lúc đó đã muộn, bầu trời không trăng không sao, dù Cửu Thiều có là người sói, chắc sẽ không biến hình vào đêm không trăng không sao thế này chứ! Vậy thì cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô từ nãy đến giờ do đâu mà có? Giọng cô thiếu bình tĩnh:
– Anh có vẻ rất rành chuyện này.
Tạ Doãn Luy thường dùng chiêu này để cưa gái, tỷ lệ thành công gần như một trăm phần trăm. Nhưng trong suy nghĩ của cô, nếu Cửu Thiều cũng sử dụng chiêu này của Doãn Luy để theo đuổi một cô gái, thì có lẽ thiên hạ sắp đại loạn.
– Nếu cô đã biết, vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ làm gì nào?
Cửu Thiều cụp mi xuống rồi lại rướn lên, đôi mắt anh sáng rỡ, đẹp mê hồn, anh nhìn cô đắm đuối, giống hệt cực quang ở cùng vĩ độ, mông lung, xa vời.
– Tôi…
Thanh Hoành hoảng sợ, ngây ngốc. Cô thậm chí hoài nghi liệu anh có phải loại người đa nhân cách.
Cửu Thiều mỉm cười, lúm đồng tiền quyến rũ xuất hiện:
– Nếu cô không biết, chi bằng để tôi làm mẫu cho cô xem.
Anh đặt tay lên lưng ghế phụ, đổ người về phía trước, áo sơ mi bỏ cài hai cúc trên, để lộ chiếc cổ dài trơn láng và xương quai xanh khỏe khoắn, gần cổ anh còn có một vài vết sẹo nhỏ, những vết sẹo trở nên rất đỗi sống động trong đêm mơ màng.
Hơi thở của anh mỗi lúc một gần, ánh mắt anh như thiêu đốt bờ môi cô. Thanh Hoành đủ tỉnh táo để phản ứng kịp thời, cô đưa tay đẩy mạnh vai anh:
– Xin lỗi!
Cửu Thiều không ngờ bị cô đẩy mạnh đến thế, lưng anh va phải tay lái, đèn xi nhan nhấp nháy.
– Anh… ổn chứ?
Thanh Hoành cảm thấy áy náy vì mình đã ra tay quá mạnh, đành trêu đùa anh để lấp liếm:
– Tôi cảm thấy hôm nay anh rất lạ, anh có chắc mình không phải kiểu người đa nhân cách?
Cửu Thiều điều chỉnh lại hơi thở, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
– Không phải. Tôi chỉ đang làm một thí nghiệm.
– …Thí nghiệm gì vậy?
Cô cảm thấy IQ của mình hôm nay xuống thấp trầm trọng, không bắt kịp tư duy của anh.
– Ngụy trang không phải cách thức tốt đẹp, chính cô đã nói như vậy.
Cửu Thiều đánh xe trở lại đường núi.
– Đối với nhiều người, đây là một phương pháp hữu hiệu, nhưng có lẽ như cô đã nói, cách này không hiệu quả khi áp dụng với cô.
– Tôi nghĩ có lẽ tôi là trường hợp cá biệt. hơn nữa các bước theo đuổi một cô gái mà anh nói khi nãy tôi đã thuộc nằm lòng, bản thân tôi cũng là chuyên gia, nên những chuyện ngụy trang tính cách thế này quả thực không cần thiết…
Thanh Hoành cảm thấy suy nghĩ của mình đang rối loạn.
– Còn Nhã Ca thì sao, anh bỏ mặc cô ấy ở lại đó có sao không?
Cửu Thiều vừa lái xe vừa rút di động trong túi ngực, mở khóa màn hình, nhập mật mã, mở tin nhắn cho cô xem. Thanh Hoành toát mồ hôi vì hành động ấy của anh. Cô không muốn mình được lên trang nhất vì tai nạn xe hơi.
Tin nhắn của Nhã Ca như sau: “Một mình tôi gọi sáu món chính, cậu không phật ý chứ?”
Thanh Hoành hỏi:
– Có muốn tôi trả lời giúp anh không?
– Tùy cô.
Thanh Hoành cầm điện thoại của anh, bấm một tin nhắn trả lời rồi đặt trả vào túi áo anh.
Cửu Thiều không hỏi cô về nội dung tin nhắn trả lời. thực ra cũng không cần thiết, lát nữa nhận được tin nhắn của Nhã Ca thì anh sẽ biết thôi.
Cô trả lời tin nhắn của Nhã Ca thế này: “Sáu món hơi ít, cô nên gọi tám món, món kem tươi tráng miệng là lựa chọn tuyệt vời. Xin mời thưởng thức!”