Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 135



Cô vẫn chưa tỉnh, tác dụng của thuốc ngủ khiến cô say sưa giấc mộng.

Kiều Trạch không gọi cô dậy, sau khi lẳng lặng nhìn cô một hồi, liền chuyển sự chú ý sang máy tính trong phòng.

Kiều Trạch bật máy tính lên, mở lịch sử trình duyệt ra, thấy số weibo của cô, quả đúng là tài khoản mà anh đã gửi tin nhắn cá nhân.

Anh nhớ lại bình luận kia của cô, cô vẫn chưa thể nào thoát ra nổi.

Cô chưa thoát ra, thì lúc này anh xuất hiện chỉ gia tăng áp lực cho cô.

***

Lộ Miểu ngủ một đêm rất say, từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô thật sự chìm vào giấc ngủ, mặc dù phải nhờ vào thuốc ngủ.

Hơn ba tháng qua, cô đã đến rất nhiều nơi, không có mục tiêu, cũng chẳng có phương hướng, đi đến nơi đâu thì là nơi đó.

Nói là lưu lạc, không bằng nói là trục xuất.

Cô như lạc vào đường đến Tây Tạng, tương truyền đó là đường đi nguy hiểm gian nan nhất, dọc đường hoang vu, chốn không người kéo dài mấy trăm cây số vắt ngang qua đó, lại thêm con mương người chết ai nghe thấy thôi cũng biến sắc.

Cô không biết là mình sẽ bị lạc ở chốn không người không thoát ra được, hay là ngủ mê trong mương người chết không dậy nổi, hay là, may mắn sống sót.

Bất luận là kết cục thế nào, Lộ Miểu nghĩ mình sẽ có thể thản nhiên đón nhận.

Cô không dám tùy tiện kết thúc sinh mạng, cũng không biết phải thoát ra khỏi khốn khổ này thế nào, số phận đã đẩy cô đi đến đây, cô chỉ có thể mặc mình cho vận mệnh.

Hôm rời khỏi bệnh viện đó, một mình cô ngồi bên đập nước một ngày một đêm.

Cô không biết mình nên đi đâu, còn có thể làm gì, mỗi phút mỗi giây tỉnh táo đối với cô đều là đau khổ, ngày ngày khó chịu dạ dày nôn nao phát đau, đêm đêm lại không tài nào ngủ được.

Cô biết chỉ cần mình nhảy xuống là bao nhiêu đớn đau đều sẽ chấm dứt, nhưng cuối cùng cô không cất nổi bước chân.

Cô lên xe bus giữa đường đi, không muốn biết đi đâu, đến chỗ nào thì chính là chỗ đó.

Điều duy nhất Lộ Miểu không nghĩ đến là, cô lại gặp mẹ của Cao Viễn ở trên xe, cầm tấm hình của Cao Viễn, lúc khóc lúc cười, lúc thì nói con trái đã về rồi, lúc lại nói đã mua cho con trai rất nhiều đặc sản ở quê, muốn đích thân đưa cho nó.

Cô rất khó chịu, bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ trật tự, nhưng trong lúc mơ hồ cô lại phá hủy hết tất cả thứ này.

Dọc đường đi, cô cứ như đang chuộc tội vậy, tận lực giúp đỡ mỗi một người đi đường mà cô có thể giúp được.

Dường như chỉ có như thế, tội lỗi trong cô mới giảm bớt đi được.

Tâm tình cô cũng dần ổn định lại, nhưng vẫn có khó chịu, có mơ màng, cô không tìm được đường đi.

Không có đường về nhà, cũng không có đường dẫn tới tương lai…

Tỉnh dậy từ giấc ngủ, nhìn căn phòng trống rỗng xa lạ, đầu Lộ Miểu cũng trống rỗng.

Rồi sau đó lại giống như hơn một trăm ngày qua, cô từ từ đứng dậy, bước từng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi quay về giường thì cô nhìn thấy thuốc ngủ trên bàn, cùng một bức thư nằm dưới chai thuốc.

Người cô run lên, nghĩ đến một tôi khác.

Trong nửa tháng ban đầu, cô có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể có hai bản thân đang nói chuyện với nhau, chỉ là không có cãi vã kịch liệt như trước, cũng không có đối chọi gay gắt, mà cô ta hòa nhã thân thiện, dường như đang từ từ dung nạp lẫn nhau, rồi sau đó âm thanh kia dần dần biến mất.

Lúc ở nhà Cao Viễn, cô có tìm đến bác sĩ tâm lí một lần, bác sĩ tâm lí làm thôi miên cho cô, anh ta bảo trong người cô không còn đối thoại của người khác nữa, có lẽ đã dung hòa thành một rồi.

Lộ Miểu nghiêng về ý kiến bọn họ đã dần hòa hợp nhau, nhưng bức thư này…

Nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu, Lộ Miểu do dự đưa tay rút lá thư ra.

Chữ viết quen thuộc của Kiều Trạch đập vào mắt.

“Miểu ngốc, nếu cuộc sống như thế này có thể khiến trong lòng em dễ chịu thì em cứ tiếp tục mà đi. Nhưng giống như tôi đã từng nói với em, bất kể kết quả có ra sao, tình cảnh có khó khăn thế nào, em đều phải nhớ, tôi đều đứng sau lưng em, tôi vẫn đang chờ em về nhà.”

“Bất cứ lúc nào cũng không được dễ dàng buông tay, đó không phải là lỗi của em.”

Nghẹn ngào trào dâng trong cổ.

Lộ Miểu lấy tay bụm miệng, đè lại những âm thanh tắc nghẹn sắp sửa thốt ra, cô đứng dậy kéo mở cửa phòng.

Trên hành lang vẫn là trang trí cũ kỹ, cô không thấy Kiều Trạch ở đâu.

Cô tìm mấy vòng trong hành lang, vẫn không thấy anh đâu.

Lộ Miểu không biết nên nói là mất mát hay là thở phào nhẹ nhõm nữa, một mình đứng trên hành lang một lúc lâu rồi quay về phòng.

Lúc trả phòng, đã có người thanh toán cho cô.

“Là anh sao, Kiều Trạch?” Cúi đầu nhìn tờ giấy cầm trong tay, Lộ Miểu thấp giọng hỏi, cổ họng tắc nghẽn.

Rời khỏi thị trấn nhỏ, cô đến một thành phố.

Cô không thấy Kiều Trạch đâu, tờ giấy ấy cứ như cô tưởng tượng ra, nhưng con chữ trên giấy lại như ánh mặt trời xua tan mây mù, có chút ấm áp cũng có chút đau, cõi lòng hoang vắng đã lâu, nay tựa như được sống lại lần nữa.

Dừng chân ở một quán trọ trong thành phố, buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Trạch nhận được tờ giấy thứ hai của Kiều Trạch.

“Miểu ngốc, lúc em tạm biệt tôi từng nói, hi vọng tôi có thể tìm được một cô gái thật sự hiền lành, biết bao dung thông cảm cho tôi. Nhưng tôi vẫn còn lời chưa kịp nói với em, ngoại trừ em ra thì không còn một người nào như vậy nữa xuất hiện cả, mà cho dù có đi chăng nữa thì người đó cũng không phải là em. Tôi chỉ cần em, chỉ muốn em.”

“Tôi cho em thời gian từ từ tìm đường về nhà, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi rằng, lúc tìm được đường rồi, cũng phải trả lại cho tôi một Miểu ngốc đầy sức sống vui vẻ.”

Nước mắt lại lần nữa trào dâng.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Ngày thứ bốn mươi chín… Sau hơn một tháng, tổng cộng Lộ Miểu nhận được bốn mươi chín tờ giấy của Lộ Miểu, hoặc khích lệ, hoặc an ủi, hoặc là khuyên bảo trò chuyện, số chữ không nhiều, nhưng từng câu từng chữ trong đó, Lộ Miểu đều có thể cảm nhận được tấm lòng mục đích của anh.

Từ trước tới nay đều là anh bao dung cô, thế nhưng cô lại chưa từng trả giá giống như anh, thậm chí luôn ở trong tâm thế dứt áo ra đi.

Lộ Miểu rất khó chịu, hình như cho tới bây giờ cô chưa từng suy nghĩ kỹ càng cho anh lần nào, không biết trong khoảng thời gian anh không tìm được cô ấy, anh đã đau khổ đến nhường nào.

Lộ Miểu muốn đi tìm Kiều Trạch, nhưng cô không tìm được anh.

Anh dễ dàng tìm được cô từ trong biển người mênh mông, anh ở ngay gần bên, nhưng cô không tìm được anh.

Ngày thứ năm mươi, tờ giấy của Kiều Trạch không xuất hiện.

Lộ Miểu ngồi trong nhà nghỉ mà tâm thần không yên.

Trong lúc tinh thần bất ổn, cô bật máy tính trong nhà nghỉ lên, đăng nhập vào tài khoản weibo đã hơn một tháng không đặp nhập, ở hộp thư cá nhân bỗng nhảy lên, một cái tên xa lạ, nhưng xưng hô lại quen thuộc.

“Miểu ngốc, là em sao?” 

Cô bấm mở weibo với chủ đề “tuyệt vọng là một thể nghiệm như thế nào” ra, lập tức trông thấy những thông tin quá đỗi quen thuộc trong khung bình luận.

“Trong một phút cô ấy biến mất, tự nói với mình rằng chẳng qua là cô ấy đi mua đồ ăn sáng, sẽ nhanh chóng quay về.

Một giờ sau khi cô ấy biến mất…”

“Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu… Bây giờ đã là một trăm linh năm ngày mười bốn giờ tám phút cô ấy biến mất, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng, lời từ biệt của cô ấy, chính là tử biệt.

Không phải là không tìm thấy, mà là không còn được gặp lại nữa. Đây chính là tuyệt vọng.” 

Bao lời nghẹn ngào thốt ra từ cổ họng, Lộ Miểu nức nở khóc, không cách nào đè nén được.

Cô mượn điện thoại trong nhà nghỉ, gọi điện cho Kiều Trạch.

Bất ngờ là lần này lại kết nối được.

“A lô?” Giọng nói trầm khàn của Kiều Trạch truyền đến từ đầu dây.

“Anh đang ở đâu?” Lộ Miểu hỏi, giọng vì thút thít mà cũng trở nên khàn như anh.

Ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu, rồi đọc địa chỉ cho cô, cùng một nhà nghỉ, cùng một tầng lầu, chẳng qua là khác số phòng.

Lộ Miểu đi đến gõ cửa phòng Kiều Trạch, trong thời gian ngắn ngủi đợi anh mở cửa, lòng bàn tay cô đã ươn ướt.

Cửa phòng nhanh chóng được kéo ra, dáng người cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện bên cửa.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, gần nửa năm không gặp, nhưng anh với cô lại không có chút cảm giác xa lạ nào.

“Kiều Trạch…” Cô khẽ cắn môi, lo lắng mở miệng, “Em muốn về nhà, có được không?”

Cô nhìn xương cổ anh không ngừng lên xuống, anh nhìn cô không rời.

Cô cũng ngước đầu nhìn anh, trong ánh mắt như nai con đều là thấp thỏm và băn khoăn, còn mang theo chút rụt rè, giống cô của trước đây.

Cằm anh khẽ nhếch lên, ép hơi nóng quay về trong hốc mắt, trái táo lên xuống một lúc, anh cất giọng trầm thấp khàn khàn mà nói.

“Chào mừng em về nhà!”

Đôi tay dài vươn ra, lập tức ôm chặt cô vào lòng.

Nước mắt đột nhiên trào ra như đê vỡ, cô ôm chặt lấy anh, lặp đi lặp lại câu “em xin lỗi” với anh.

Kiều Trạch cúi đầu tìm môi cô, vội vàng hôn cô.

Có người nằm trong vòng tay, lồng ngực từng chút một trở nên ấm áp căng đầy.

Cô gái của anh, cuối cùng cũng quay về.

– Hoàn chính văn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.