Ẩn Long

Chương 100: Suy đoán của Trần Viễn



“Cảm giác thế nào?!”

Đợi cho toàn bộ nơi này đều bị xử lý sạch sẽ. Lúc này, Hỏa Phượng đột nhiên đi tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn, trong ánh mắt mang theo ý cười, nhìn anh hỏi thăm.

Trần Viễn cũng không biết vì sao Hỏa Phượng lại hỏi mình câu này. Trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải trả lời cô như thế nào, chỉ có thể đưa tay sờ sờ lên mũi. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân im lặng không nói lời nào.

“Hừ!”

Bởi vì Hỏa Phượng cho rằng Trần Viễn cố ý giả lơ, không muốn trả lời câu hỏi của mình. Thế nên, lúc này cô không khỏi tức giận, hừ lạnh một tiếng. Chỉ là, nơi này còn có mấy người Lưu Thục Hiền đang đứng ở một bên, nên cô cũng chỉ có thể hậm hực nói ra.

“Người vừa bị anh bắn chết, tên là Tô Hoàng. Cha của anh ta là ông chủ của nhà họ Tô, là một trong năm đại gia tộc tồn tại lâu đời nhất của quốc gia. Hơn nữa, bác của Tô Hoàng còn là người trong quân ủy trung ương, có được năng lực làm rất mạnh. Sở dĩ mấy năm gần đây con cháu của bọn họ có thể liên tục được điều động vào đội Long Vệ để thực tập, chính là vì người này từng đề xuất lên. Mặc dù thời gian tại chức của ông ta sắp kết thúc. Nhưng một khi tin tức con cháu của nhà họ Tô bị anh bắn chết truyền ra ngoài, tôi cũng không thể nào đảm bảo được an toàn cho anh.”

Nói đến chỗ này, âm thanh của Hỏa Phương hơi cố ý dừng lại, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn. Nhưng lúc này, thật sự biểu hiện của Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh, để cho Hỏa Phượng nhất thời nhịn không được gắt lên.

“Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”

Nhìn thấy biểu hiện của Hỏa Phượng tức giận như vậy, Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ, nhún nhún vai nói ra.

“Nếu cô sợ, vậy thì cô cứ đem tôi bắt trở về giao nộp cho bọn họ đi. Dù sao, tôi đây cũng chẳng sợ phải chết thêm một lần nữa.”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, vẻ mặt của Hỏa Phượng không khỏi trở nên cứng đờ. Trong lúc nhất thời, vậy mà cô không có cách nào phản bác được câu nói của Trần Viễn.

Qua một lúc, cô mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hơi có thể sa sút, nói ra.

“Anh cho rằng tôi là ai? Anh đã từng cứu tính mạng của tôi một lần, cho dù lần này có bị cấp trên trách phạt, tôi cũng sẽ gánh lấy chuyện này.”

Nói xong, Hỏa Phượng liền xoay lưng dự định rời đi. Thế nhưng, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên ở sau lưng, khiến bước chân của cô không khỏi ngừng lại.

“Trở về nói với cô ấy, tôi sẽ gặp mặt cô ấy một lần. Đồng thời, việc này cũng không cần cô phải tự đứng ra gánh vác. Tất cả mọi việc cứ đúng trình tự mà thông báo lên phía trên. Trần Viễn tôi cũng không phải là hạng người thấy việc liền sợ. Nếu như nhà họ Tô muốn trả thù, cứ việc đến tìm tôi là được. Còn tất cả những người còn lại, tốt nhất là bọn họ không nên đụng đến. Nếu không, tôi không ngại cho gia tộc bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.”

Lời này của Trần Viễn vừa nói ra, toàn bộ khí thế của anh cũng bùng phát ra ngoài, để cho trong lòng Hỏa Phượng cảm thấy khiếp sợ không tôi.

“Anh…”

“Ừm, cảnh giới của tôi cũng sắp đột phá rồi. Tôi nghe nói, thế gian này đã từng tồn tại tiên cảnh. Không biết, thần tiên có thật tồn tại hay không?! Ha ha ha!”

Nói ra mấy lời cuối cùng, Trần Viễn cũng nhanh chóng đem khí thế ở trên người thu lại. Sau đó, bước chân của anh nhanh chóng, đi về phía mấy người Lưu Thục Hiền, đang chờ đợi ở phía bên ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong lòng Hỏa Phượng nhất thời nhịn không được, không tự chủ mà lẩm nhẩm lấy một trận.

“Anh ta, vậy mà có thể bước ra được một bước này. Sợ rằng, sau này thế giới lại không được bình yên mất rồi.”

Mặc dù vô cùng khiếp sợ với tốc độ tăng cao cảnh giới của Trần Viễn, nhưng không biết vì sao trong lòng của cô lại ẩn ẩn có một loại hưng phấn, khó có thể kiềm chế được.

“Đội trưởng!”

Đúng lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên, để cho tinh thần của cô không khỏi phục hồi lại. Sau đó, ánh mắt của cô như điện, nhìn về phía người đang đứng ở phía đối diện mình.

“Chuyện gì?”

Giọng nói của cô không mang theo bất kỳ tình cảm nào, chỉ có đều là một sự uy nghiêm không cách nào có thể xâm phạm. Nhất thời, thành viên của đội Long Vệ đứng ở phía đối diện của cô không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đem lời nói nói ra.

“Đội trưởng, nơi này đã thu thập xong rồi. Chúng ta có cần phải rời đi hay không?”

Lúc nói chuyện, không biết vì sao người này lại nhịn không được, nhìn về phía bóng người ở phía bên ngoài. Trong mắt của những thành viên Long Vệ này, Trần Viễn không chỉ đơn thuần từng là thành viên của đội Long Vệ số 3. Hơn hết, anh từng là một chiến thần, là một huyền thoại mà vô số đội viên của đội Long Vệ số 3 đều tỏ ra kính trọng vô cùng.

“Rời đi đi. Nơi này, cũng không còn việc của chúng ta!”

Nói xong, thân hình của Hỏa Phượng nhanh chóng rời đi. Nhưng lúc bước vào trong xe bọc thép, bỗng dưng bước chân của cô dừng lại, nhìn về phía các thành viên còn lại, đang đứng ở bên ngoài.

“Phải rồi, mọi chuyện ở đây mỗi người đều tự viết lấy một bản báo cáo. Nội dung không cần phải che giấu, cứ theo như trình tự mà ghi lại. Hơn nữa, nội dung phải chân thật, không được bịa đặt, rõ chưa?!”

“Rõ!”

Cả đám thành viên của đội Long Vệ số 3 đều đồng thanh hô lên. Trong mắt bọn họ lúc này vậy mà hiện lên một chút ánh sáng. Chỉ là, những thứ này Trần Viễn đều không biết được. Lúc này, anh đã cùng với mấy người Phi Hổ, Tiểu Trần, Lưu Thục Hiền tụ họp lại với nhau. Sau đó, cả nhóm nhanh chóng rời đi, đi đến chỗ mà Thu Trang đang chờ bọn họ.

“Lão đại, người kia thật sự là con cháu của nhà họ Tô thật sao?”

Lúc trên đường trở về nhà, trong lòng Tiểu Trần có chút khó nhịn, hướng về phía Trần Viễn hỏi thăm. Mặc dù vừa rồi vị trí mà bọn họ đứng, cách xa so với Trần Viễn cùng với Hỏa Phương một đoạn tương đối. Nhưng cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều từng là thành viên của đội Long Vệ số 3, cho dù không dùng lỗ tai nghe được, bọn họ cũng có thể thông qua khẩu hình miệng của hai người thu được thông tin. Huống hồ, chuyện này cả Trần Viễn và Hỏa Phượng đều không có ý định giấu giếm.

“Ừ!”

Trần Viễn rất dứt khoát gật đầu. Sau đó, anh đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của Tiểu Trần và Phi Hổ, nói ra.

“Hai cậu không cần phải sợ, nhà họ Tô dù sao cũng chỉ là một gia đình bình thường mà thôi. Bọn họ còn không thật sự có thể một tay che trời. Nói như thế nào, tên Tô Hoàng này cũng không phải là người tốt lành gì. Các cậu còn nhớ, lần trước tôi đã nhắc đến một cái tên gọi là Tô Đức Minh chứ?”

“Dạ, nhớ!”

Cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ lúc này đều đồng thành gật đầu.

“Tên Tô Hoàng này chính là anh họ của tên Tô Đức Minh kia. Mặc dù không biết vai vế của bọn họ như thế nào, nhưng lúc trước khi tôi đi điều tra đám người Tô Minh thì cũng gặp Tô Hoàng đang có mặc ở đó. Hơn nữa, bọn chúng còn bắt cóc lấy hai chị em nhà họ Kiều, là cháu gái của Kiều Thanh Phượng.”

“Á?!”

Nghe nhắc đến chuyện này, cả Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không khỏi giật mình, đồng thanh kêu lên. Cả hai đều rất rõ ràng, Kiều Thanh Phượng chính là đội trưởng Hỏa Phương của bọn họ. Cái tên Tô Hoàng này vậy mà ngay cả cháu gái của đội trưởng cũng dám bắt cóc.

Nhìn thấy biểu lộ giật mình của hai người bọn họ, Trần Viễn cũng chỉ cười nhẹ một tiếng. Sau đó, anh mới chậm rãi nói tiếp.

“Lúc đó, tôi với Tô Hoàng có đánh nhau một trận. Khi đó hắn còn không dám liều mạng, cũng chỉ trúng tôi một quyền, liền thông qua cửa sổ chạy trốn. Vốn dĩ, tôi cũng không có nghĩ đến là sẽ gặp hắn được nhanh như vậy. Không nghĩ đến, tên này vậy mà theo tôi từ Tân Cảng chạy đến tận đây, còn đem bạn của tôi bắt cóc.”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần áy náy, nhìn về phía Lưu Thục Hiền. Nhưng mà, Lưu Thục Hiền lại nhìn anh mỉm cười, vẻ mặt không hề có chút gì là oán trách anh.

Nghe vậy, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng vỡ lẽ ra.

“Hóa ra đầu đuôi mọi chuyện chính là như vậy?”

Cả hai lại lần nữa đồng thành hô lên. Nhưng lúc này, Trần Viễn lại lắc lắc đầu, nói ra.

“Theo tôi thấy, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tô Hoàng cũng không phải là người của Long Vệ, cho dù hắn ta từng có tham gia huấn luyện trong đội Long Vệ, cũng tuyệt đối không thể nào biết được thân phận thật sự của tôi. Với lại, mọi người có từng nghĩ đến, vì sao có người lại biết được kế hoạch của Tô Hoàng, còn gửi mật thư cho tôi? Hơn nữa, ai đã liên hệ với Hỏa Phượng, để cho cô ấy dẫn thành viên của đội Long Vệ chạy đến đây?”

Liên tục nghe mấy câu hỏi của Trần Viễn, toàn bộ người ở đây đều không khỏi kinh ngạc đến ngây người. Nhất là hai người Tiểu Trần, Phi Hổ. Bọn họ càng nghĩ, càng thêm cảm thấy sợ hãi không thôi.

“Lão đại, vậy ý anh là?”

Lời này bọn họ vừa mới nói ra, đột nhiên Trần Viễn lại đưa tay lên, ra hiệu cho cả hai người đều im lặng, không có tiếp tục nói chuyện.

“Nghe tôi nói chuyện hồi lâu như vậy, cô không có ý định ra ngoài để giải thích một chút gì sao?”

Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi trong xe ô tô, trên đường trở về đón tiếp Thu Trang. Thế nên, nghe được câu nói của Trần Viễn nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi sợ hãi đến dựng đứng lông tơ. Nhất là hai người Phi Hổ, Tiểu Trần càng thêm giật mình, ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía một cái bóng đen đang ẩn nấp ở phía sau lưng của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.