Thật ra Cố Duệ Thành muốn Chương Viễn phải nhìn rõ lại người trước mắt mình, nhưng lại không đành lòng để mặc đứa nhỏ kia.
Đương nhiên anh cũng muốn Chương Viễn có người yêu thương và quan tâm, nhưng đã hai năm không gặp.
Anh không biết Chương Viễn liệu chỉ là không quên được chuyện của Tử Thanh hay là vẫn cố chấp giữ tình yêu đó.
Anh sợ trong một lúc bắt Chương Viễn phải đưa ra câu trả lời, liệu có làm khó anh hay không?
“Em không cần anh phải chấp nhận em ngay lúc này, anh cứ giống như trước là được rồi.
Nếu đến một lúc nào đó anh nhận ra được tình cảm của mình, có thể nói rõ với em, em sẽ không làm phiền anh nữa, chúng ta có thể làm bạn.
Cũng không cần phải tự trách mà ép buộc bản thân quên đi người kia, những ký ức tốt đẹp vẫn nên giữ lại để trân trọng.” Thanh Hạ sau khi nhìn thấy sự khó xử trên khuôn mặt Chương Viễn thì nhỏ giọng nói như thế.
Mặc dù trong phòng ai cũng nhận ra bản thân cậu đau lòng đến muốn chết rồi.
“Anh đã tìm được vận may của mình rồi mà vẫn ngu ngốc như thế sao? Anh còn định do dự thêm bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu? Mọi chuyện đã không còn khuất mắt gì nữa rồi.” Tử Ngôn tuy không có mặt ngay từ lúc đầu để hiểu được sự việc, nhưng thông qua những lời Thanh Hạ nói cậu cũng hiểu được đôi phần.
Đã hai năm rồi, cậu ở Vĩnh Hòa đôi khi còn vô tình gặp được đám người Ninh Dịch năm xưa, nhưng chỉ gật đầu chào hỏi như thông lệ mà thôi.
Ai cũng đã lớn, mọi chuyện năm xưa cũng đã không ai còn để trong lòng nữa.
Nếu có địa ngục hay thiên đường như trong phim ảnh, sợ là Tử Thanh cũng đã chuyển thế đến một gia đình mới rồi.
“Tôi không phải do dự, tôi chỉ đang lo sợ.” Chương Viễn đưa tay kéo Thanh Hạ đối diện về phía mình, một bộ dáng đầy sự chân thành lên tiếng.
“Lo sợ?” Tử Ngôn khó hiểu.
“Tôi rất sợ! Tôi sợ hiện tại nói rằng tôi yêu em, thì em có tin hay không?”
Thanh Hạ đối diện với anh, nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt anh đang có chút run rẩy.
Cậu đưa tay chạm lên đôi môi anh, nơi vừa phát ra ba chữ “tôi yêu em” kia, cho dù đó chỉ là một câu nghi vấn.
Chương Viễn để mặc cho cậu thăm dò mình, tiếp tục nói: “Anh không phủ nhận bản thân đã xem em là thay thế của Tử Thanh.
Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian ban đầu, không biết từ lúc nào anh lại cảm thấy bản thân đã bị buộc chặt với em.
Hai người hoàn toàn ở hai chiều hướng đối nghịch nhau, em ấy rất trầm tĩnh đôi khi khiến người khác quên mất sự tồn tại của mình.
Em thì ngược lại, nơi nào em xuất hiện đều khiến anh không rời mắt được.
Anh không có ý so sánh hai người ai hơn ai kém, anh chỉ muốn em biết được rằng, hai người là hoàn toàn tách biệt nhau.”
“Vậy cậu còn lo sợ điều gì? Bản thân cậu biết sự khác biệt giữa hai người họ, cho dù tính tới trên mặt cũng chỉ thoáng qua thôi.
Người ta đã bỏ ra hai năm để bên cạnh cậu, cậu lại còn do dự chần chừ điều gì nữa.” Cố Duệ Thành đứng một bên gấp thay Chương Viễn.
“Đương nhiên là sợ! Tôi sợ trong lúc mình không hay biết gì lại mất đi em ấy.
Tự Linh cũng vậy, Tử Thanh cũng không khác gì mấy.
Tuy nguyên nhân hai người họ ra đi không phải trực tiếp do tôi, nhưng đó cũng là vì bản thân tôi đã quá ngây thơ không để ý đến sự khác thường của họ.
Nếu Thanh Hạ trong lúc tôi không để ý cũng…cậu nghĩ tôi có thể vượt qua được nữa không?”
“Đương nhiên là không.” Cố Duệ Thành và Tử Ngôn đều có cùng suy nghĩ như thế.
Thanh Hạ ngồi bên anh nghe được điều đó, chợt đứng dậy kéo áo mình lên chỉ vào một vết sẹo ngay bụng nói: “Anh nhìn nè, hồi tám tuổi em bị một cây sắt đâm trúng mất máu rất nhiều, bác sĩ nói trong lúc phẫu thuật, tim em còn ngừng đập nữa.
Nhưng rốt cuộc vẫn không có sao.”
Kéo áo xuống, sau đó lại chỉ trên đỉnh đầu mình, nói tiếp: “Năm mười hai tuổi em bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, hôn mê hơn một năm mới tỉnh dậy, hiện tại em rất khỏe mạnh.” Rồi lại ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh, ánh mắt kiên định, “Em rất vô tư, có chuyện gì đều không để trong lòng nên nhất định không làm bản thân trở nên tiêu cực.
Còn nữa, em rất sợ đau, nhất định không làm chuyện dại dột.
Em sẽ không dễ chết đâu, hãy tin em!”
Ba người trong phòng bị một màn trước mắt khiến cho ngơ ngác, nhưng khi nhận ra nguồn cơn khiến cậu làm như thế, lại càng thêm đau lòng.
Đứa nhỏ quá hiểu chuyện, đúng thật là chọc người thương cảm mà.
“Vậy cậu còn lo sợ điều gì nữa sao?” Cố Duệ Thành như trút được gánh nặng, rủ bỏ sự lạnh lùng đáng sợ ban đầu, mỉm cười nhìn hai người ngồi trên giường.
“Cậu kêu tôi còn có thể lo sợ điều gì nữa đây.
Nếu lúc này mà còn nói sợ, không phải kể cả một đứa nhỏ tôi cũng không bằng hay sao?” Chương Viễn nhìn người trước mặt với vẻ mặt tràn ngập sự mong đợi, bất lực kết luận.
“Vậy anh…?” Thanh Hạ ấp úng hỏi.
“Ngày mai trả phòng thuê, dọn đến nhà anh ngay! Không thể để người yêu mình chung phòng với người khác được.” Nói xong lại không kiên kỵ gì hai người trước mặt, hôn lên môi Thanh Hạ đang ngơ ngác.
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi mình, Thanh Hạ đưa tay lên nhéo một cái lên bắp tay, than một tiếng đau rồi ôm chầm lấy anh.
Chương Viễn đưa tay xoa xoa vết nhéo ửng đỏ trên tay cậu, rồi cũng thuận thế để cậu nhào vào lồng ngực mình.
Cố Duệ Thành và Tử Ngôn đều nhìn thấy, và cảm nhận được niềm hạnh phúc hiện tại của Chương Viễn.
Anh thầm than trong lòng, sao lại giống như bản thân vừa mới gả con đi vậy chứ!
Sáng hôm sau, Chương Viễn được bác sĩ cho xuất viện, trước khi đi còn cảnh cáo anh không được quay lại đây nữa, nếu không sẽ cắt bỏ dạ dày anh luôn.
Thanh Hạ đứng bên cạnh tưởng bác sĩ làm thật, cúi đầu một cái rồi dắt tay anh nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.
Cố Duệ Thành cũng đã đến giúp anh thu xếp đồ đạt, thuận tiện ép cung hỏi địa chỉ nơi ở.
Tiệm bánh của Chương Viễn cũng chính là nhà của anh, phía dưới thì kinh doanh, phía trên thì sinh hoạt, vẹn cả đôi đường.
Trước khi rời đi Cố Duệ Thành còn cảnh cáo Chương Viễn, nếu lần này lại đi không từ biệt thêm một lần nữa.
Anh nhất định sẽ dùng tất cả mối quan hệ của mình tìm được anh, sao đó đánh cho anh một trận nhừ tử.
Chương Viễn ngược lại không đảm bảo gì với anh như lần trước, mà chỉ giơ đôi tay đang đan chặt vào nhau của anh và Thanh Hạ, rồi nói: “Cho tôi một lý do để rời đi!”
Cố Duệ Thành với khuôn mặt khinh bỉ không thèm nhìn lấy Chương Viễn thêm một cái, quay người bước vào bên trong.
Anh đang rất cần sự an ủi, anh vừa bị một tên mới có tình yêu dằn mặt.
Anh phải đi tìm Tử Ngôn của anh thôi.
……………
Chương Viễn rời đi, Tử Ngôn sau hai ngày cũng đã khỏe hơn nên được bác sĩ cho xuất viện.
Trước khi quay lại Vĩnh Hòa, hai người ghé qua tiệm bánh của Chương Viễn để xem thử.
Thanh Hạ gặp hai người họ thì rất vui mừng, vì đối với cậu Cố Duệ Thành và Tử Ngôn giống như người thân của Chương Viễn vậy.
Chương Viễn chọn một chỗ thoải mái ngồi nói chuyện với hai người, một bên quan sát Thanh Hạ đang nhí nhố nói chuyện vui đùa với mấy em nhỏ được cha mẹ dẫn đến mua bánh.
Cố Duệ Thành nhìn nụ cười ấm áp đã lâu không được thấy trên gương mặt Chương Viễn, nói: “Hiện tại thế nào?”
“Không còn gì tốt hơn thế này nữa.” Chương Viễn trả lời nhưng nụ cười vẫn đinh ninh trên khuôn mặt anh.
“Vậy thì được rồi.”
Trò chuyện một lúc lâu cuối cùng cũng đến giờ quay về, Chương Viễn nói sẽ dẫn Thanh Hạ đến Vĩnh Hòa để thăm Tử Thanh.
Tử Ngôn nói được và hẹn sẽ cùng nhau gặp mặt, còn hứa sẽ dẫn hai người bọn họ đi thăm thú Vĩnh Hòa sau hai năm anh rời đi thay đổi thế nào.
Trước khi bước vào xe, Thanh Hạ chạy theo đưa cho Tử Ngôn một hộp bánh với nhiều loại.
Khuôn mặt bỗng mất đi sự nhí nhố lúc ban đầu, nhẹ giọng dặn dò: “Ăn ít bánh dâu một chút, đôi khi anh phải thử thêm nhiều loại bánh khác nữa.
Thật bất công khi anh chỉ dành tình yêu cho một thứ, phải không?”
Cho đến khi Thanh Hạ đã đi xa, cánh cửa xe đóng lại, Cố Duệ Thành khởi động xe rời đi, Tử Ngôn vẫn còn bị vây trong sự ngơ ngác.
Cố Duệ Thành thấy cậu cầm hộp bánh trên tay, bất động không nói gì thì khẽ gọi một tiếng.
Tử Ngôn bị anh đánh động chợt bừng tỉnh.
Anh hỏi cậu có chuyện gì xảy ra, nhưng Tử Ngôn lại không phản ứng gì cả.
Cho đến khi Cố Duệ Thành cảm thấy sự lo lắng ngày một tăng lên, cậu cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ là một câu nói không đầu không đuôi.
“Đã bao lâu rồi không nghe nói câu này nhỉ? Phải thật hạnh phúc đó!”
Sau đó bắt đầu mở hộp bánh ra, một ngụm lại một ngụm, anh một miếng cậu một miếng giải quyết xong hộp bánh.
Quay lại Vĩnh Hòa, thầy giáo nghe tin cũng nôn nóng đợi cậu về xem xét vết thương trên người cậu.
Huấn luyện viên trưởng nói nếu cậu quay về mà bị trầy xướt miếng nào, sợ rằng thầy giáo đã dỡ nốc phòng tập này lên rồi.
Trấn an hai bên xong, Tử Ngôn lại phải đến gặp cha Cố để báo bình an.
Hiện tại ở Vĩnh Hòa, hầu như ai cũng biết Tử Ngôn và Cố Duệ Thành là một cặp, hơn nữa cậu còn nắm vững ngôi vị con dâu trong nhà rồi.
Trước đó nghe Cố Duệ Thành kể chuyện Tử Ngôn bị Trần Lương đánh lén.
Nếu không nhờ Tề Minh và Thiên Hành ngăn cản, sợ rằng cha Cố đã đến “phong sát” tên đó rồi.
Dám đụng đến con dâu yêu quý của ta, đúng là không muốn sống mà.
Thêm nữa, Cố Duệ Thành đã muốn dùng đầu của mình đảm bảo Trần Lương đã trả giá và Tử Ngôn không có sao, thì mới thêm phần thuyết phục được với cha Cố.
“Riết rồi không biết ai mới là con ruột.” Đây là câu cảm thán Thiên Hành hay nói mỗi khi bị cha Cố làm lơ, và khi thấy ông lo lắng cho Tử Ngôn.
Cha Cố và Tử Ngôn hàn huyên một lát thì đến giờ dùng cơm, nhân lúc Tử Ngôn đi phụ bác quản gia dọn bàn, Cố Duệ Thành bí mật bàn luận với cha Cố.
Không biết hai người nói gì, nhưng cha Cố sau khi nghe xong lại rất vui vẻ.
Cứ luôn miệng nói tốt, rồi lại “phải như vậy mới được chứ”, Cố Thiên Hành ngồi bên cạnh lại bắt đầu câu cảm thán quen thuộc.
Bác quản gia từ dưới nhà bếp đi lên: “Ông chủ, có thể ăn cơm được rồi.”
“Được, ăn cơm thôi.”
Cả nhà vây bên bàn cơm, anh gắp cho cậu, cậu gặp cho ông, người này mời người kia, không khí thật sự ấm cúng.
Tử Ngôn sau khi gặp Cố Duệ Thành và những người nhà họ Cố, lần đầu tiên cảm nhận được sự đầy đủ của mọi người trên bàn ăn, cũng là một điều rất quan trọng..