Hai bên cùng lặng thinh một lúc khá lâu, người bao mặt nói tiếp :
– Dám hỏi đại nhân phụng chỉ xuất Kinh để tìm kiếm Triệu Đức Chính?
Lão già họ Phí lắc đầu :
– Lão phu xuất Kinh quả thật để tìm kiếm họ Triệu, nhưng không phải phụng lịnh Hoàng thượng.
Người bao mặt nói :
– Đa tạ đại nhân đã lấy lòng thật mà đãi thảo dân, lời nói của đại nhân thảo dân đã hiểu….
Ngừng một giây hắn nói tiếp ngay :
– Và chắc đại nhân cũng đã biết Triệu Đức Chính hiện trong tay của Tàn Khuyết môn?
Lão già họ Phí gật đầu :
– Đúng, chính thuộc hạ của Môn chủ đã cho lão phu biết chuyện đó.
Người bao mặt nói :
– Thảo dân có ý đem Triệu Đức Chính giao lại cho đại nhân….
Lão già họ Phí đáp :
– Lão phu hết sức vui mừng tiếp nhận.
Người bao mặt cười hỏi :
– Nhưng chắc đại nhân sẽ có thưởng?
Lão già họ Phí như đã đoán trước nên vội nói ngay :
– Có điều kiện gì, các hạ cứ nói thẳng ra đi..
Người bao mặt nói thật chậm :
– Thảo dân cần chín anh em của Lương Thiên Long..
Lão già họ Phí cau mày :
– Ai là Lương Thiên Long?
Người bao mặt cười nhạt :
– Vừa rồi đại nhân đã từng lấy lòng thật mà đãi thảo dân….
Lão già họ Phí trầm ngâm :
– Các hạ cần những anh em của Lương Thiên Long để làm gì?
Người bao mặt đáp :
– Đó là chuyện riêng của thảo dân….
Lão già họ Phí gật đầu :
– Được rồi, lão phu không hỏi về chuyện đó, thế nhưng lão phu muốn biết các hạ dự định đối phó với chín anh em của Lương Thiên Long như thế nào?
Người bao mặt đáp :
– Thảo dân sẽ phế bỏ võ công của họ, sẽ giam họ vào một nơi mà không người lui tới và cứ để mặc họ chết dần..
Lão già họ Phí mím môi gục gặc :
– Hình phạt đó còn khổ sở hơn là giết chết ngay….
Tia mắt lão vụt sáng lên và hỏi lại :
– Lão phu cần biết thêm chuyện nữa, đó là chuyện tại sao các hạ lại bắt cóc họ Triệu? Vả lại các hạ bắt Triệu Đức Chính trước, lão phu tróc nã anh em họ Lương sau, như vậy chứng tỏ các hạ bắt họ Triệu không phải vì muốn đòi anh em Lương Thiên Long?
Người bao mặt đáp :
– Sở dĩ thảo dân bắt cóc Triệu Đức Chính là vì muốn hãm hại anh em họ Lương, bởi vì nhất định sau khi họ Triệu mất tích, truy tội bắt đầu là phải từ Lương gia huynh đệ….
Lão già họ Phí cau mày :
– Lão phu đã lấy lòng thành thật mà đãi các hạ, mong các hạ hãy nên đem lòng thành thật mà đối lại.
Người bao mặt trầm ngâm :
– Thật không dám giấu đại nhân, thảo dân vào Triệu Đức Chính có một mối thù, đối với Lương gia huynh đệ cũng có thù. Nhưng nay họ Triệu đã có đại nhân trừng trị, sớm muộn gì cũng chết, thảo dân thấy tốt hơn hết là nên đem cái mạng chết đó để đổi lấy chín mạng của họ Lương.
Lão già họ hí mỉm cười :
– Đúng là một sự tính toán tinh minh. Được lắm, ta có thể đem bọn họ Lương để giao cho các hạ…
Người bao mặt lại nghiêng mình :
– Đa tạ đại nhân.
Lão già họ Phí ngồi thẳng mình lên :
– Khoan, ta cũng có điều kiện.
Người bao mặt hơi khựng lại nhưng hắn vội cười ngay :
– Xin đại nhân cứ dạy.
Lão già họ Phí nói :
– Đông Xưởng có thể giết dùm Triệu Đức Chính cho các hạ. Vì các hạ mà rửa một mối thù, tuy nhiên, cái món nợ đó phải được đặt lên vai của Tàn Khuyết môn. Ta nói thể chắc các hạ đã biết rồi chứ?
Người bao mặt lặng thinh một lúc khá lâu, giọng hắn hơi thấp xuống :
– Dám xin đại nhân cho biết rõ hơn?
Lão già họ Phí nói :
– Triệu Đức Chính thượng nhiệm, dọc đường bị Tàn Khuyết môn bắt cóc, chuyện đó đã thành chuyện mà ai cũng biết cả. Sau này quan quân có thể phái người xâm nhập giang hồ để truy tra, lúc bấy giờ, các hạ tuyệt đối không được tiết lộ cuộc hội kiến để trao đổi hôm nay. Tùy ở các hạ, muốn nói sao cũng được, nhưng không được phép nói đã giao cho Đông Xưởng. Các hạ biết điều đó chứ?
Người bao mặt đáp :
– Vâng, thảo dân đã biết.
Lão già họ Phí dặn lại :
– Nghĩa là các hạ tiếp nhận điều kiện đó?
Người bao mặt trả lời thật chậm :
– Thật không dám giấu chi đại nhân, hành động của chúng thảo dân chúng thảo dân quả thật không muốn mang vào mình cái tội danh là đã hãm hại đại quan của triều đình….
Lão già họ Phí hỏi lại :
– Nhưng nếu ta không bằng lòng đem anh em họ Lương trao đổi thì Tàn Khuyết môn không mang cái tội danh đó hay sao?
Người bao mặt ngập ngừng :
– Về việc đó… Thôi, được rồi, thảo dân xin tiếp nhận điều kiện của đại nhân.
Lão già họ Phí mỉm cười :
– Ta cũng xin nói trước, nếu đến lúc đó mà các hạ không giữ lời, thì cũng đừng trách sao ta lại đem chuyện tàn hại anh em họ Lương của các hạ mà truyền ra cho bằng hữu của họ biết, các hạ nên nhớ rằng bằng hữu của họ trong giang hồ cũng không phải ít….
Người bao mặt chặn ngang :
– Đại nhân, chúng ta coi như đêm nay bằng một lời nhất định.
Lão già họ Phí đứng lên :
– Bao giờ các hạ đem Triệu Đức Chính đến để giao dịch cho ta?
Người bao mặt đáp :
– Điều đó cũng còn tùy xem bao giờ thì đại nhân có thể giao chín anh em họ Lương cho thảo dân.
Lão già họ Phí hỏi :
– Các hạ muốn trao đổi tận tay hay không?
Người bao mặt nghiêng mình :
– Xin đại nhân thứ cho thảo dân về chuyện cần như thế!
Lão già họ Phí gật đầu :
– Chuyện trao đổi trong giang hồ là cần như thế. Bao giờ?
Người bao mặt đáp :
– Xin để đại nhân quyết định.
Lão già họ Phí vẫy tay ra sau :
– Bao Phẩm Trung, bảo Nhạc Võ Dương cùng với vài người đưa phạm nhân đến đây, nhớ phải cẩn thận đó nghe.
Bên ngoài có tiếng “dạ” nho nhỏ và sau đó là tiếng động của nhiều người.
Người bao mặt nghiêng mình :
– Đa tạ đại nhân.
Lão già họ Phí nói :
– Ta và các hạ làm một cuộc trao đổi có tính cách riêng tư, không có gì phải khách sáo cả.
Người bao mặt nói :
– Từ đây đến Đại Danh phủ vừa đi vừa về cũng phải mất một tiếng đồng hồ, xin thỉnh đại nhân hãy tạm ngồi lại nghỉ ngơi.
Vốn không phải là con người dễ tính, nhưng đặt mình trong một hoàn cảnh như thế này, lão già họ Phí cũng phải tùy hòa, lão thong thả ngồi trở lại và liếc về phía bốn người ngồi chung quanh :
– Bốn vị này là….
Người bao mặt đáp nhanh :
– Họ là tứ vị Hộ pháp của Tàn Khuyết môn.
Lão già họ Phí gật gù :
– Họ đều là những tay nội công hảo thủ.
Người bao mặt nghiêng mình và nói với bốn người trong bọn :
– Đại nhân đã khen tặng, hãy tạ ơn đi.
Y như người máy được bấm nút, bốn vị Hộ pháp Tàn Khuyết môn khẽ nghiêng một lượt nhưng không ai nói tiếng nào.
Lão già họ Phí đưa tay ra hiệu đáp lễ và hỏi luôn :
– Các hạ họ gì?
Không nói tiếng thỉnh giáo cũng không dùng quý tính mà lại hỏi thẳng như thế, đối với lễ mạo giang hồ quả là lớn lối, nhưng bằng vào thân phận của lão già họ Phí, quả cũng không đáng gọi là vô lễ, có lẽ người bao mặt cũng biết như thế nên hắn không bất mãn.
Phí Sở Thiên, tuy không phải là Đô đốc của Đông Xưởng nhưng vốn là một trong ba người cầm đầu của tổ chức này, luận về võ công lại cao hơn hẳn hai người kia, vì thế, vị Đề đốc Đông Xưởng đã xem như cánh tay mặt. Đối với triều đình văn võ, ông ta là người có quyền sinh sát tuyệt đối, không phải chỉ về quyền hạn của vua ban mà còn vì thế của Cơ Mật viện. Chẳng những giang hồ khiếp sợ mà còn oán hận thấu xương. Ông ta là một nhân vật không một ai không biết.
Người bao mặt lại nghiêng mình :
– Thảo dân họ Thân.
Phí Sở Thiên gật gật :
– Thân môn chủ.
Người bao mặt nghiêng mình lần nữa :
– Thảo dân không dám.
Phí Sở Thiên hỏi :
– Chẳng hay Môn chủ là vị Môn chủ đời thứ mấy của Tàn Khuyết môn?
Tàn Khuyết môn chủ đáp :
– Thảo dân thuộc đời thứ hai của bản môn.
Phí Sở Thiên nói :
– Tàn Khuyết môn quật khởi hồi sáu mươi năm về trước nhưng chỉ trong vòng ba năm lại bặt tích giang hồ, chẳng hay Thân môn chủ có thể cho biết nguyên nhân?
Tàn Khuyết môn chủ trầm ngâm không nói.
Phí Sở Thiên mỉm cười :
– Đó cũng thuộc về chuyện riêng, nếu có chỗ bất tiện, Thân môn chủ có thể không phải nói.
Tàn Khuyết môn chủ hơi cúi đầu :
– Đa tạ Phí đại nhân khoan dung.
Phí Sở Thiên nhịp nhịp đầu ngón tay trên bắp về trầm ngâm, sau đó lão lại cho tay vào lưng để lấy một vật gì nhưng rồi lại sững sờ cau mặt…
Tia mắt như điện, Tàn Khuyết môn chủ có vẻ ngạc nhiên :
– Đại nhân.
Phí Sở Thiên lắc đầu :
– Không có chi, lão phu chỉ rơi mất một món tùy thân nhỏ mọn….
Tàn Khuyết môn chủ nói :
– Vật tùy thân của đại nhân nhất định phải là quí trọng nếu đã rơi rớt đâu đó, thảo dân xin cho người đi tìm lại?
Hắn nói như thế, nhưng vẫn ngồi im không có ý truyền sai thuộc hạ.
Phí Sở Thiên khoát tay :
– Không cần, không cần, vật dụng tầm thường không đáng giá bao nhiêu, không nên làm phiền quý thuộc hạ, vài ngày sau về Kinh lão phu sẽ cho gia nhân mua cái khác.
Cả một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người chỉ nói bấy nhiêu câu chuyện và cũng chỉ có hai người, bốn vị Hộ pháp của Tàn Khuyết môn không biết câm hay điếc, trước sau họ chỉ một lần cúi đầu khi Tàn Khuyết môn chủ bảo đáp lễ với Phí Sở Thiên rồi ngồi một chỗ như bốn pho tượng đất.
Quả đúng như Tàn Khuyết môn chủ dự liệu, trên dưới một tiếng đồng hồ, bên ngoài có tiếng xe khua.
Phí Sở Thiên đứng lên :
– Khu Luân.
Từ bên trái cánh cửa gian nhà đá, Khu Luận bước tới cúi đầu :
– Bẩm đại nhân thuộc hạ có mặt.
Phí Sở Thiên nói :
– Con đường vào đây quá hẹp, xe ngựa không thể tới, ngươi hãy bảo chúng dẫn bộ bọn Lương Thiên Long vào đây.
Khu Luân ứng tiếng tuân lệnh ra ngoài.
Phí Sở Thiên quay lại :
– Môn chủ hãy cùng lão phu ra nhận số.
Nói xong ông ta bước ra khỏi gian nhà đá.
Tàn Khuyết môn chủ đứng lên theo. Hai trong số bốn tên Hộ pháp cũng đứng lên thật nhanh kèm theo hai bên tả hữu.
Nhiều tiếng bước chân tạp loạn, Bào Phẩm Trung, Khu Luân song song đi trước, tay hờm trên đốc kiếm, theo sau chín tên mặc áo màu lam, mỗi tên bồng xốc một người, không nói cũng biết đó là chín anh em “Lương gia huynh đệ”.
Cả chín người toàn thân mềm nhũn, mắt nhắm khít, huyệt đạo toàn thân đã bị phế.
Bào Phẩm Trung ra lệnh cho chín tên buông bọn Lương Thiên Long xuống bãi cỏ trước gian nhà đá và hắn quay lại vòng tay :
– Bẩm đại nhân, chín anh em họ Lương đã đủ.
Phí Sở Thiên hỏi :
– Đại Danh phủ có động tịnh gì không?
Bào Phẩm Trung đáp :
– Bẩm đại nhân, thuộc hạ không nghe Nhạc Võ Dương nói về chuyện đó.
Phí Sở Thiên gật gật đầu và quay lại nói với Tàn Khuyết môn chủ :
– Thân môn chủ, bọn chín anh em Lương gia đã đủ, hãy xem lại.
Tàn Khuyết môn chủ vòng tay :
– Đa tạ đại nhân, không cần xem lại. Chín anh em họ cho dầu cháy thành tro, thành đất, thảo dân liếc qua cũng đã nhận ra không hề sai chạy.
Giọng nói của hắn thật lạnh lùng, chứng tỏ mối thù của hắn đối với anh em họ Lương quả sâu như biển.
Phí Sở Thiên gật gật đầu :
– Như thế thì tốt lắm, vậy ta giao họ lại cho Môn chủ đó.
Tàn Khuyết môn chủ vòng tay :
– Đa tạ đại nhân.
Hắn quay mình ra sau trầm giọng :
– Hãy đưa tất cả bọn chúng vào nhà.
Hai tên bao mặt đứng sau và cả tên thầy bói bước lên.
Phí Sở Thiên đưa tay chặn lại :
– Thân môn chủ, Triệu Đức Chính….
Tàn Khuyết môn chủ đáp nhanh :
– Chỉ tạm đem vào gian nhà đá này chứ không phải đưa đi hẳn, vả lại thảo dân còn đứng sát bên đại nhân đây thì đâu khi nào có chuyện nuốt lời.
Phí Sở Thiên cười :
– Cũng được.
Ba người trong bọn Tàn Khuyết môn lần lượt đưa bọn Lương Thiên Long vào trong gian nhà đá.
Tàn Khuyết môn chủ vẫy tay :
– Đưa Triệu Đức Chính ra đây.
Từ phía sau, một tên áo đen bao mặt chầm chậm bước ra, trên tay hắn có thêm một người, cũng áo đen, cũng bao mặt nhưng tay chân bất động.
Tàn Khuyết môn chủ bước tới giật mảnh khăn để lộ mặt một lão già mặt thon mũi dài, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng thần sắc vẫn bộc lộ uy nghi.
Phí Sở Thiên “a” một tiếng nho nhỏ và gật gật đầu :
– Triệu Đức Chính, khá lắm, Môn chủ hành sử thật là chu đáo.
Tàn Khuyết môn chủ cười :
– Đại nhân quá khen cho, xin đại nhân xem lại.
Phí Sở Thiên cười gằn :
– Hắn có thành tro thành đất, lão phu nhìn qua là đã nhận ra ngay, không cần phải xem đi xem lại.
Và ông vẫy tay :
– Hãy đưa hắn ra ngoài.
Bao Phẩm Trung, Khu Luân bước tới nắm lấy Triệu Đức Chính, tên áo đen của Tàn Khuyết môn lui lại.
Tàn Khuyết môn chủ vòng tay :
– Thảo dân xin cung tiễn đại nhân.
Phí Sở Thiên khoát tay :
– Môn chủ cứ tự nhiên lo xử lý ở đây….
Ông ta hất hàm ra hiệu cho Bao Phẩm Trung và Khu Luân hai tên này lại vẫy tay, chín tên vừa áp giải bọn Lương Thiện Long bước tới tiếp nhận Triệu Đức Chính đưa thẳng ra ngoài.
Phí Sở Thiên vẫn đứng yên. Bao Phẩm Trung và Khu Luân cũng đứng sát hai bên, thái độ của họ rõ ràng vẫn đề phòng Tàn Khuyết môn trở mặt.
Chờ cho thuộc hạ đưa Triệu Đức Chính ra xa, Phí Sở Thiên liếc một vòng vào trong nhà đá và qua nhìn thẳng vào mặt Tàn Khuyết môn chủ :
– Thân môn chủ, ta không thể lưu lại tại Đại Danh phủ này lâu hơn, vì phải hồi kinh phục mạng, rất mong Môn chủ đừng quên chuyện giao ước đêm nay.
Ông ta chấm dứt câu nói bằng một cái hất tay, thân cây tùng già cách đó hơn một trượng bỗng có dấu bàn tay ấn lún vào hiển hiện, thế nhưng thân cây vẫn không hề lay động.
Tuy không thấy sắc diện, nhưng toàn thân của Tàn Khuyết môn chủ như rúng động vì nội lực có một không hai của Phí Sở Thiên, hắn lại lật vòng tay :
– Thảo dân không dám thế.
Phí Sở Thiên nhếch môi những cười thành tiếng và cũng không tỏ vẻ kiếu từ cứ ngẩng mặt chầm chậm đi ra.
Tàn Khuyết môn chủ bước tới một bước vòng tay :
– Thảo dân xin cung tiễn đại nhân.
Phí Sở Thiên như không nghe thấy, lão ta lặng thinh đi thẳng.
Tàn Khuyết môn chủ ngẩng mặt lên nhìn đăm đăm vào thân cây có dấu chưởng của Phí Sở Thiên, dáng cách của hắn có chiều khiếp đảm.
Người áo đen cao lớn bao mặt đã đưa Triệu Đức Chính ra khi nãy cất giọng lạnh lùng :
– Đó là Âm Sát thủ trong Vô Hình Âm Sát thủ của Phí Sở Thiên đó.
Tàn Khuyết môn chủ trút bỏ luôn cung cách Môn chủ quay lại vòng tay :
– Bẩm vâng!.
Cách bố trí của họ thật là thận trọng, đã bao mặt mà vẫn phải thay người.
Tên cao lớn vừa ra đó mới chính là chủ não.
° ° °
Ánh mặt trời gay gắt rọi thẳng.
Giữa trưa.
Một gã thanh niên dáng cách hào hoa tuấn tú tay cầm quạt khảm ngọc thong thả bước vào khách sạn.
Hai tên tiểu nhị gần như giành nhau chạy tới mọp mình :
– Công tử chắc cần ngơi nghỉ? Dạ thưa, ở đây có nhiều phòng thanh tĩnh.
Gã công tử lắc đầu :
– Không, ta chỉ vào để tìm người.
Tên tiểu nhị tuy mất hứng, nhưng vẫn còn… vớt vát :
– Dạ thưa… chẳng hay công tử định tìm….
Gã công tử đáp :
– Trước đây một ngày, có mấy vị khách nhân từ Kinh Sư tới…
Vốn nghề nghiệp dạy phải cho nhanh lẹ mới hy vọng làm vui lòng khách, tên tiểu nhị không đợi dứt lời đã vội nói ngay :
– Dạ thưa… chắc công tử muốn tìm chư vị khách nhân đã bao trọn hai giải phòng này mấy bữa trước? Dạ thưa… đâu phải mấy vị, mười mấy hai mươi vị lận….
Ánh mắt gã công tử sáng lên, hắn gật gật :
– Đúng rồi, có phải họ ở hai gian sau cùng chăng?
Tên tiểu nhị đáp :
– Thưa vâng, ở hai gian sau cùng, nhưng công tử đến chậm, họ đã đi rồi.
Gã công tử cau mặt :
– Đi rồi, họ đi bao giờ?
Tên tiểu nhị hỏi lại :
– Có phải công tử tìm số người mặc áo hồng và cả áo lam chăng?
Gã công tử gật đầu :
– Tiểu ca, chẳng hay họ có mang người theo chăng? Ý tôi muốn hỏi xem họ có áp giải người nào không?
Vừa hỏi gã công tử vừa nhét vào tay gã tiểu nhị một nén bạc khá nặng. Tên tiểu nhị cười cười :
– Thật không giấu chi công tử, họ vào đây khí thế uy nghiêm lắm, cho đến người mang trà cũng không cho vào phòng, vì thế… chỉ thấy có đưa theo tám chín người ăn vận quần áo giang hồ, sau đó, họ lại cho xe chở đi vào đêm tối….
Gã công tử chỉ buông hai tiếng cám ơn và quay nhanh ra cửa…