Cau mặt ngồi ngẫm nghĩ một lúc như để soát lại cho thật kỹ, Thân Nhất Biên đáp :
– Thật cũng khó nói, cái rõ nhất là con người của hắn ôm ốm cao cao, theo giọng nói thì độ khoảng sáu mươi, nhưng thật thì hắn hay thay đổi giọng nói, tuy nhiên, vì gần đây, tôi có thể xác định được như thế.
Hàn Ngọc Trác lẩm bẩm :
– Ốm ốm cao cao… khoảng sáu mươi tuổi…
Cô gái bao mặt hỏi :
– Tam thiếu, trong Lương gia có người nào như thế hay không?
Hàn Ngọc Trác trả lời bằng một giọng nặng nề :
– Có thì có, nhưng tôi không dám tin rằng cái tên đó là người của Lương gia.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Chuyện hiền nội của Lương gia vì hậu sản mà chết, đáng lý người ngoài không thể biết?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
– Gia thuộc mà không tin cẩn cũng không thể biết chuyện đó, nhưng cũng có thể người của hai họ Lương Hàn, trong khi trà dư tửu hậu vô tình tiết lộ.
Cô gái bao mặt nói :
– Chuyện đó không phải là không thể có, thế nhưng theo tôi thì trường hợp đó khó có thể xảy ra đối với hai họ Lương Hàn.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Những người thân tín không nhất thiết là con người hiểu biết rộng, nhất là đối với hai họ Lương Hàn, tôi biết ai cũng trọng nhân nghĩa, những người gia bộc thân tín rất nhiều người kém cỏi, họ có thể vui miệng nói ra…
Cô gái bao mặt gật gật :
– Thôi, gạt chuyện đó ra một bên, bây giờ Tam thiếu soát lại xem hai họ Lương Hàn có người nào ốm cao, khoảng sáu mươi tuổi không?
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm khá lâu :
– Ốm cao thì nhiều, nhưng cỡ sáu mươi tuổi thì chỉ có mỗi một người.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Người đó là ai?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
– Không thể như thế đâu, cô nương.
Cô gái bao mặt giục :
– Thì cứ nói thử xem, có sao đâu? Mình đâu đã xác định bây giờ?
– Chỉ có Lương Thiên Trường là cao nhất tuổi trạc sáu mươi đó thôi, ngoài ra chẳng còn ai nữa.
Cô gái bao mặt “ồ” lên rồi nói :
– Như thế là người mất trí bên dòng suối hôm nọ phải không Tam thiếu?
– Vâng!
Ngẫm nghĩ một phút giây cô gái bao mặt tiếp :
– Theo ý tôi Tam thiếu hãy nên hết sức lưu tâm điều này mới được.
Hàn Ngọc Trác không đáp câu này mà chỉ hỏi :
– Vừa rồi cô nương hỏi người tuổi cao, tai lớn có ý nghĩa gì?
– Tôi nghĩ có thể đây là một vụ đầu độc.
– Đầu độc à?
– Vâng! Nếu không tại sao lão Lương lại làm mặt lạ với Tam thiếu và lại còn hành hung nữa, rồi ngơ ngác như một kẻ mất hồn. Chẳng hiểu Tam thiếu có chú ý đến chuyện này chăng?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
– Từ lúc gặp Lương thúc thúc bên dòng suối nhận thấy sự kỳ lạ của hắn tôi đã nghĩ tới điều này, nhưng chẳng rõ ai đã đầu độc hắn và hành động như thế dụng ý gì.
Cô gái bao mặt nói :
– Cứ theo ngụ ý của tôi, có lẽ đây là một cuộc trả thù.
Hàn Ngọc Trác sửng sốt :
– Trả thù à? Nhưng nhân vật nào trả thù họ Lương và hành động như thế để làm gì?
– Tam thiếu chỉ cần tìm ra thủ phạm đầu độc lão Lương, tự nhiên sẽ hiểu ngay nhân vật đó hành động với ý định gì. Có một điều tôi được biết, trước đây Ngũ gia có một người bị tử hình không hiểu Tam thiếu có biết chuyện này không?
Đôi mắt Hàn Ngọc Trác chớp lên :
– Nếu cô nương khong hỏi thì tôi đã quên mất chuyện này, vì nó là một điều bất hạnh có xúc phạm đến thanh danh nên hai họ Lương Hàn đã từ lâu không bằng lòng nhắc đến nhưng không biết hồi đó phán quyết tử hình người con của Ngũ thúc gia là vị quan nào, không biết có phải Triệu đại nhân không?
Cô gái bao mặt hỏi :
– Tam thiếu, vị họ Lương bất hạnh đó bị bắt nơi đâu?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Chuyện đó lâu quá tôi không biết, chỉ biết quan phán quyết tử hình.
Cô gái bao mặt nói :
– Cứ theo tình thế này, có thể vị quan phá quyết hồi đó chính là Triệu đại nhân. Ngày nay, Ngũ thái lão gia hạ độc thủ đối với Lương gia huynh đệ, cũng có thể vì trước kia lấy tư cách làm anh, các vị này đã nghiếm giáo người con của ông ta, theo ông ông ta có thể bảo cái chết đó anh em họ Lương phải chịu hoàn toàn trách nhiệm… Nhưng chuyện đến chỗ này thì đã lớn quá rồi, tôi không dám đoán định, xin Tam thiếu cố mà tìm hiểu…
Hàn Ngọc Trác tái mặt, hắn nói với Thân Nhất Biên :
– Ngươi hãy cho ta biết có thể tìm được người đó ở vùng nào?
Thân Nhất Biên lắc đầu :
– Điều này tôi không thể trả lời, hành tung của hắn bí mật lắm, không ai có thể xác định địa phương.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Ngươi có thường được gặp mặt hắn không?
Thân Nhất Biên đáp :
– Cách một hoặc hai tháng một lần, nhưng không khi nào nhất định.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :
– Như thế thì có lẽ không đúng, vì Ngũ lão gia đã đi Trường Bạch… Không, ta nhớ rồi, ông ta chưa kịp đi… Hãy xem lại những người có mặt ở đây có Ngũ lão gia trong đó hay không?
Thân Nhất Biên lắc đầu :
– Tam thiếu, không cần, tôi biết, chỉ có Lương gia huynh đệ và người con trai của Lương Thiên Long và Lương Phi Hổ?
Hàn Ngọc Trác trố mắt :
– Sao lại có chuyện như thế? Chính ta đã bảo Phi Hổ đưa quan tài nhị thúc ta về Trường Bạch, hắn ra đi trước mắt ta…
Thân Nhất Biên lắc đầu :
– Chuyện này tôi không biết, chỉ biết hắn bị đưa đến đây cùng với mấy anh em nhà họ Lương.
Hàn Ngọc Trác biết chuyện này là sự thật vì ngòa Lương nhị thúc đã chết, đáng lý còn lại chín người, thế nhưng trừ Lương lục thúc đang nhờ Tàn Khuyết lục sứ giữ hộ, ở đây số người bị hắn bế huyệt vẫn còn đến chín người, như vậy thì nhất định trong đó có cả Lương Phi Hổ.
Hắn quay lại nhìn khắp nhưng người đang nằm ngổn ngang và kéo dậy một người tụt khăn bao mặt ra, quả chính là Lương Phi Hổ.
Hắn ở đây thì linh cữu của Lương nhị thúc ở đâu?
Hàn Ngọc Trác dậm chân, khối đá dưới chân hắn nứt ra từng mảnh, giọng hắn vừa căm tức vừa buồn rầu :
– Dòng họ tàn sát lẫn nhau là nghĩa làm sao?… Là nghĩa lý làm sao?
Hắn đứng lặng một lúc khá lâu, rồi quay qua hỏi Thân Nhất Biên :
– Người đó có biết võ công phải không?
Đang trong hoàn cảnh dở sống dở chết, nhưng Thân Nhất Biên cũng phải bật cười :
– Sao Tam thiếu lại hỏi như thế? Chẳng những viết võ công mà lại còn cao nữa chớ. Nếu không thì làm sao có thể làm nên chuyện kinh thiên động địa như thế?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
– Như thế thì lại không đúng nữa rồi, trong năm anh em, chỉ có một mình Lương ngũ thái lão gia là không biết võ công, từ nhỏ ông ta rất công kích, không tán thành chuyện luyện võ.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Tam thiếu biết chắc Ngũ thái lão gia không biết võ công?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Tôi phải biết chớ, cô nương.
Cô gái bao mặt hỏi :
– Tam thiếu nghĩ xem có thể có trường hợp ông ta cố tình không cho lộ ra ngoài?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Cô nương, đâu phải một ngày một buổi? Hai họ Lương Hàn là thế giao đã mấy đời rồi. Tôi không biết thì trưởng bối của tôi phải biết chớ.
Cô gái bao mặt trầm ngâm :
– Rất tiếc là bây giờ chưa có cách nào làm cho chư vị họ Lương tỉnh trí, nếu không, hỏi chư vị đó là có thể hiểu ngay.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Tạm thời gác vụ ấy lại, cô nương hãy cùng tôi vô động để cứu vị lão thái bà rồi sẽ tính sau.
Hắn cúi xuống bế huyệt Thân Nhất Biên và đứng lên đi vào động.
Cô gái bao mặt theo sau, nàng cúi mặt trầm ngâm không nói, hình như câu chuyện nhà họ Lương đã làm cho nàng suy nghĩ thật nhiều.
° ° °
Hang động này quá rộng, đứng ngoài nhìn vào không sao ước lượng được cái rộng của nó.
Vừa bước vào hơi lạnh của đá bốc ra rờn rợn, có lẽ ban đêm còn lạnh hơn nhiều.
Đi vô chừng mười trượng, đường rẽ sang bên trái, qua khỏi khúc đó, đường hang thẳng băng.
Dài theo hai bên khoang này, gồm có năm sáu gian thạch thất, mỗi gian đều có đệm chiếu và những cái bếp kê bằng đá.
Có lẽ đó là chỗ trú của Thân Nhất Biên và anh em họ Lương.
Tận đầu, lại có một gian nữa, hai cánh cửa đá đông khít rim, bên ngoài có khóa.
Cô gái bao mặt nói :
– Gian này có thể là chỗ giam người.
Hàn Ngọc Trác gật đầu và bước thẳng lại bên cánh cửa.
Đứng bên ngoài nghe ngóng, bên trong lặng im phăng phắc, Hàn Ngọc Trác nắm khoen cửa ướm thử và vận công kéo một cái thật mạnh, cánh cửa bật ra.
Bên trong trống rỗng.
Hàn Ngọc Trác rung động. Nhưng khi ánh sang của ngọn đèn lồng lần làm cho quen mắt, hắn nhìn ra được và khi nhìn ra được, hắn càng rúng động hơn.
Cô gái bao mặt cũng đã thấy rồi.
Thạch thất không rộng, chỉ chừng một trượng vuông viên, ba mặt thảy đều có một ngọn đèn, nhưng ánh sang thật là yếu ớt.
Chính giữa gian thạch thất ngồi xếp bằng tròn một lão bà tóc trắng phau phau, da mặt đen sần sùi và mặc chiếc áo rộng kim tuyến chớp ngời.
Da mặt vừa đen vừa nhăn nhúm trông như mặt khỉ già, nhìn phớt qua rất khó phân biệt được mặt mũi rõ ràng, nhất là mắt bà ta như luôn luôn khép lại.
Hai bàn tay cũng nhăm nhúm sần sùi đen trại, móng tay dài hơn bàn tay đặt trên đùi bất động. Chung quanh mình bà ta lổn ngổn đeo đầy những chiếc đầu lâu bằng bạc, trông như những xâu lục lạc, ngoài ra thạch thất trống trơn.
Thật là lạ, Hàn Ngọc Trác và cô gái bao mặt đều ngạc nhiên, không thấy xiềng xích, chân cũng không bị trói, than thể cũng không thấy tàn phế một chỗ nào, cũng không thấy dấu hiệu là đã bị người chế huyệt, them vào đó, hai cánh cửa bên ngoài, chỉ vận công sơ sơ là có thể xổ bung, vậy thì tại sao bà ta lại chịu tù cấm ở đây…