Thật lâu, Kim bà bà ngẩng lên nhìn cô gái bao mặt rồi ngoắc Hàn Ngọc Trác bước tránh ra xa :
– Chuyện gì cũng thế, biết thì dễ, không biết thì khó vô cùng, Mê Hồn tán không phải chờ lâu như những thuốc giải ngay trong mình họ mà không biết.
Hàn Ngọc Trác còn đang ngơ ngẩn, bà vội kề tai nói nhỏ.
Không biết bà ta nói những gì, chỉ thấy Hàn Ngọc Trác cười cười và cuối cùng hắn bồng xốc Lương Phi Hổ đi tuốt vào trong động.
Chỉ một phút sau, hắn và Lương Phi Hổ trở ra, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt của Lương Phi Hổ thật là tỉnh táo. Hai người lại bồng hai người nữa vào trong động.
Cô gái bao mặt đâm thắc mắc.
Nàng biết họ có cách gì đó chớ không phải cho uống thuốc, vì thuốc giải không thể khôi phục nhanh như thế.
Nàng hỏi :
– Lão Bà bà, làm sao?
Kim bà bà cười :
– Thứ Mê Hồn tán này là đặc chế tại Miêu Cương. Cách chế thì khó, như cách giải thì lại tầm thường, hồi nãy, có Hàn tam thiếu ở đây, trước mặt cô nương lão thân không tiện nói, chỉ cần dùng một chút nước tiểu của nạn nhân là giải ngay cho họ rất dễ dàng.
Cô gái bao mặt cười ngượng ngập :
– Thật là dễ quá mà không biết thì cũng đành phải chịu thua.
Và nàng hỏi lại :
– Nhưng công dụng của thuốc này là như thế nào.
Kim bà bà đáp :
– Thì như cô nương đã thấy, họ chỉ bị mất lý trí và để cho người bỏ thuốc sai khiến theo ý muốn, chỉ trừ người của họ, còn trên thế gian này tất cả đều được những người này xem là địch thủ, họ gặp là tấn công.
Bây giờ thì tất cả những người của Lương gia huynh đệ đều được cứu, Lương Thiên Long bước lại vòng tay trước mặt Kim bà bà :
– Đa tạ lão Bà bà đã giải cứu, anh em nhà họ Lương của chúng tôi nguyện khắc cốt minh tâm.
Và quay qua vòng tay nói với cô gái bao mặt :
– Đa tạ cô nương đã không nài khó nhọc vào đây giải cứu.
Kim bà bà cười :
– Chư vị không nên khách sáo, nếu phải tạ ơn thì chính lão thân đây phải tạ ơn Hàn tam thiếu, vì chính người mới là kẻ có công, lão thân cũng phải nhờ người cứu thoát. Bây giờ phải lo cho kịp, trong lúc chúng chưa làm tan nát Miêu Cương bát động, ta phải vãn hồi.
Hàn Ngọc Trác nói rõ cách ra và hắn ngó cô gái bao mặt :
– Tôi thấy hay nhất là lão Bà bà với Môn chủ ra trước rồi cho thuyền theo nước trôi vào, chúng tôi lần lượt ra sau.
Kim bà bà gật đầu :
– Chỉ có một con đường, chỉ có một cách đi thì phải làm như thế.
Bà ta ra hiệu cho cô gái bao mặt rồi hai người mở dây thuyền.
Đứng bên bờ suối nhìn theo, Hàn Ngọc Trác vòng tay nói với Lương Thiên Long :
– Đại thúc, tiểu điệt đến chậm làm cho chư vị thúc thúc chịu khổ quá lâu…
Lương Thiên Long nói :
– Sao Tam thiếu lại nói như thế, chuyện đâu phải dễ dàng, nếu Tam thiếu mà không mạo hiểm thì thật không biết kéo dài thời gian thêm nữa, hậu quả sẽ ra sao…
Lương Thiên Đạt hỏi :
– Tam thiếu làm cách nào tìm được chỗ này? Còn tin tức về Triệu đại nhân ra sao?
Hàn Ngọc Trác thuật hết mọi việc, kể cả tình hình bên ngoài hiện tại nói tiếp :
– Bây giờ đã cứu được Kim bà bà, khi ra khỏi nơi đây thì chúng lập tức đi kiếm họ. Chỉ cần tìm được hang ổ của họ thì chắc chắn sẽ cứu được Triệu đại nhân.
Lương Thiên Long thở ra :
– Tam thiếu vừa khổ cực, mà cũng vừa bị hăm dọa về tính mạng quá nhiều, thật không ngờ câu chuyện lại lan rộng ra đến thế…
Lương Thiên Tường nhìn quanh và hớt hải :
– Còn Lục ca đâu? Tam thiếu?
Hàn Ngọc Trác cũng sực nhớ, hắn thuật lại cả cười :
– Nếu không gặp lục thúc thì chắc bây giờ cũng không làm sao tìm được…
Lương Thiên Long nói :
– Còn Ngũ thúc gia nữa, Ngũ thúc cùng với chúng tôi…
Lương Thiên Long tái mặt :
– Đúng rồi, Ngũ thúc còn trong tay chúng thì anh em chúng tôi kể như vẫn còn bị chúng khống chế…
Hàn Ngọc Trác mấy lần muốn kể lại câu chuyện của Thân Nhất Biên kể, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm thinh.
Hoài nghi là hoài nghi, mà sự thật thì phải còn chờ chứng cớ…
Hắn nói :
– Một khi đã tìm được sào huyệt của chúng và có mặt Kim bà bà thì chuyện giải cứu Ngũ lão gia đâu phải là chuyện khó, xin chư vị thúc thúc cứ yên lòng.
Chiếc thuyền độc mộc trôi vào, trên thuyền có cả Lương Thiên Trường, như vậy Kim bà bà đã cho đưa vào trong này để cứu giải.
Lương Thiên Long nói :
– Phi Hổ xuống đưa lục thúc lên bờ, còn lão tứ và lão ngũ hãy xuống thuyền ra ngoài trước.
Lương Thiên Đạt tiếp đón đưa Lương Thiên Trường vào động giải thuốc, Thiên Phàm và Thiên Thanh xuống thuyền trở ngoài.
Hàn Ngọc Trác hỏi Phi Hổ :
– Tại làm sao Phi Hổ huynh lại cũng bị bắt vào đây?
Hắn cố tránh không hỏi về linh cữu của Lương nhị gia, nhưng Phi Hổ tái mặt :
– Tôi tội đáng chết, linh cữu nhị thúc…
Lương Thiên Long nói :
– Lâm nạn không phải một nhà họ Lương của chúng ta cũng không phải chỉ một mình nhị thúc, ngươi không nghe Tam thiếu nói đó sao? Đại Minh triều và thiên hạ bá tánh hiện nay đang bị hăm dọa, hãy gác chuyện nhị thúc lại, trả lời Tam thiếu đi.
Phi Hổ cúi đầu, nước mắt rưng rưng :
– Bất luận như thế nào, linhc ữu của nhị thúc đã mất ở tay con, bằng với giá nào, cũng phải tìm về…
Lương Thiên Long cau mặt :
– Bảo trả lời câu hỏi của Tam thiếu, ngươi có nghe không?
Lương Phi Hổ nói :
– Tam thiếu, lúc đánh xe đến Quảng Bình, trời nắng chang chang mồ hôi nhễ nhại, đến lúc quá khát thì chợt thấy bên đường có một người đang phát cỏ, bên cạnh người ấy có bầu nước, tôi xuống xe xin một chén, uống xong, chưa trở lại đến xe thì đã bất tỉnh nhân sự.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Chuyện rối rắm bắt đầu từ đó…
Lương Thiên Long chắt lưỡi :
– Bảo tiêu bao nhiêu năm nay, tại làm sao chẳng học được chút gì như thế? Người ta dám nhịn ăn nhịn uống nếu không gặp chỗ, nếu trên xe có đồ quan trọng, còn ngươi trên xe có chở linh cữu của nhị thúc…
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
– Chuyện này thật cũng không đáng trách Phi Hổ, chính vì họ gian ngoan quá, làm sao mình lại có thể nghi ngờ một nông phu như thế.
Lương Thiên Đạt nói :
– Đổi lại là tôi trong trường hợp này cũng không hơn gì Phi Hổ, bọn già mình cũng vẫn bị họ lừa thì trách con nít làm sao được.
Lương Thiên Long thở dài :
– Thật là nghẹt thở, Triệu đại nhân đã không bảo được, chính bản thân mình cũng bị hành hung, thật không hiểu họ là ai.
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Chỉ cần tìm được sào huyệt rồi thì cái gì cũng có thể biết.
Chiếc thuyền lại trôi trở vào, Lương Thiên Long cho Lương Thiên Đạt và Lương Thiên Trường xuống thuyền rồi chỉ Thân Nhất Biên hỏi Hàn Ngọc Trác :
– Tam thiếu, cái tên này bây giờ tính sao?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Một đời hắn chuyên làm ác, bây giờ trước sau gì rồi hắn cũng phải chết, cứ để cho hắn yên ở đây, nếu quả đời hắn còn dài, hắn gặp được cái may thoát khỏi thì thôi.
Lương Thiên Long gật đầu :
– Đúng rồi, với lại chúng ta không động đến hắn như thế kể cũng đã là tốt lắm rồi.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Nếu có chết, hắn cũng không oán trách, tội ác của hắn từ bấy lâu nay đã lên đến tận trời mây, cuối cùng được một chỗ như thế này giấu kín thi hài, như thế cũng vẫn còn là có phước, hơn cả những kẻ hành thiện mà vẫn bị phơi thây đồng nội.
Tất cả lần lượt đi ra, chỉ còn lại một mình Thân Nhất Biên.
Những kẻ làm ác thường hay có bè có đảng, nhưng bây giờ thì hắn chỉ còn lại một mình, vì những người có mặt tại đây không phải là bè đảng của hắn.
Đúng như lời của Hàn Ngọc Trác vừa nói, nơi này thật là yên tĩnh, ngày cuối của người nà đó, nếu được nằm ở lòng cốc lạ này thì quả là một nấm mộ khó tìm…
° ° °
Con người tưởng những phải cô độc suốt đời trong nhà đá, bây giờ không còn là cô độc nữa.
Người đó là Kim bà bà.
Tuy không cùng một màu da, tu một mình ở tại đất Trung Nguyên xa lạ, nhưng bà ta vẫn không cô độc, vì bà ta là một con người thiện.
Người tốt luôn luôn gặp việc tốt, bất cứ trên mảnh đất nào, bất cứ trong một sắc dân nào, “vật loại tương tự”, những cái đồng loại thường là tụ họp với nhau.
Là người Miêu Cương, nhưng đồng một lòng lành, tại đất Trung Nguyên xa xôi, Kim bà bà vẫn tìm ra bạn.
Là người Trung Nguyên, đang ở trên mảnh đất quê hương nhưng Thân Nhất Biên vẫn trơ trọi một mình. Vì kẻ ác người lành không bao giờ hợp được, kẻ ác với người ác chỉ có thể “đoàn kết” khi hỉ hạ, nhưng khi vào bước đường cùng thì mạnh ai nấy hứng chịu một mình. Đó là định luật bất thành chương nhưng ngàn đời tồn tại.
Tất cả ra khỏi cốc, Hàn Ngọc Trác xô thuyền cho trôi ngược trở vào, hắn muốn dành chút hi vọng lại cho Thân Nhất Biên, đã đành hắn sống là hậu hoạn, nhưng người không bao giờ lo hậu hoạn, đó là cái tốt mà đó cũng là nguyên nhân gây ra tai nạn cho những kẻ có lòng nhân.
Tuy nhiên, đối với Thân Nhất Biên, cơ hội tuy có, nhưng vẫn không làm sao chụp được, hắn đã bất động và sẽ bất động muôn đời.
Hàn Ngọc Trác chỉ làm một việc theo lương tri, chớ không phải làm theo thực tế.
Bước lại trước mặt Kim bà bà, Hàn Ngọc Trác vòng tay :
– Lão Bà bà, công việc còn khá nhiều phiền toái, mong Bà bà cố giúp cho.
Kim bà bà cười :
– Người Miêu Cương nói riêng, người thiểu số nói chung tuy không biết, hay không đủ ngôn ngữ diễn đạt lòng thiện của mình, nhưng lòng thiện vẫn là lòng thiện, hành động theo lòng thiện ấy chớ không phải theo lời nói. Huống chi, góp sức cùng chư vị, ta còn có nghĩa vụ với Miêu Cương bát động, nghĩa là còn có ý nghĩa tự cứu, nếu không, mạng của già này có mất cũng vẫn chưa hết tội.
Ngưng một giây, bà ta lại hỏi :
– Nghe Tàn Khuyết môn chủ nói Tam thiếu có kết bạn với Mộc tiểu vương gia và người hiện có mặt tại Trung Nguyên phải không?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
– Tôi biết đang có mặt, nhưng không biết chắc tại đâu.
Kim bà bà hỏi :
– Tam thiếu kết bạn với Tiểu vương gia lâu mau rồi?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Mới đây thôi, khi tôi đến Khai Phong gặp Di Hồng rồi mới đến Lạc Dương gặp gỡ.
Kim bà bà nói :
– Về chuyện quan hệ sự tồn vong của Miêu Cương bát động, khi gặp Tiểu vương gia, nhờ Tam thiếu nói cho một tiếng…
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Xin Bà bà hãy yên lòng, đó là nghĩa vụ. Huống chi, vấn đề này Bà bà không hề có lỗi, chỉ cần không làm nên lỗi thì có biện bạch hay không cũng không có gì quan hệ.
Kim bà bà gật đầu :
– Tam thiếu nói đúng, hành sự chỉ cần tự vấn lương tâm, một khi lương tâm không thẹn thì không có ai trách được.
Ra tới cửa hang, khi dỡ đống cây khô để chui ra thì trời đã về chiều.
Những con chim vừa mới về ổ bị động tản ra đập cánh.
Cánh rừng chiều thật là ảm đạm, nhưng đám người của Hàn Ngọc Trác không hề có một chút buồn, họ đang vui khi đã bước qua một tai nạn, cánh rừng chiều tuy u ám nhưng lòng họ lại vô cùng rạng rỡ.
Kim bà bà thở ra :
– Sống cho đến cái tuổi này, lần thứ nhất ta lìa Miêu Cương quá xa, đặt chân sâu vào đất Trung Nguyên và bỗng cảm thấy rừng núi Miêu Cương quả đúng là sơn lam chướng khí, con người nơi đó rất khó lòng phát triển.
Hàn Ngọc Trác điềm đạm :
– Chúng tôi rất hy vọng và tự nhiên là ai cũng hoan nghênh nếu được Bà bà vui mà ở lâu tại Trung Nguyên.
Kim bà bà cười buồn :
– Đa tạ Tam thiếu và chư vị, nhưng dầu sao, dẫu cho hang cùng núi thẳm, dầu cho rừng thiêng nước độc, Miêu Cương vẫn là quê cha đất tổ, là nơi chôn rau cắt rốn của già, được sung sướng tại Trung Nguyên, vẫn không làm sao tìm được sự yên vui, vì hóc núi rừng già, nơi đó đầy độc vật là xứ sở của già…
Đang cảm khái, Kim bà bà vụt nghiêng tai cúi mặt :
– Tam thiếu, ta nghe thấy có mùi vị đặc biệt của Miêu Cương, chắc chắn có người sắp đến, để tránh là cho chúng khiếp sợ tháo lui, ta phải tránh mặt một chút…
Nói xong là bà quay lại vẹt đống cây khô chui ngược vào trong cửa động.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Lục sứ và chư vị thúc thúc cũng xin tạm lui vào trong không nên ở đây đông người, e rằng chúng sẽ tháo chạy khi chưa đến.
Lương Thiên Long hất mặt ra hiệu cho tất cả chui vào động, Tàn Khuyết lục sứ cũng được Môn chủ cho lui, nàng ở lại cùng Hàn Ngọc Trác.
Tiếng chân khá nặng từ xa lao tới và cuối cùng một người đàn ông cao lớn hiện ra.
Hắn trạc tuổi trung niên, màu da ngâm ngâm miệng rộng và đặc biệt là hai trái tai có đôi khoen tòn ten thật lớn, hắn mặc áo vàng cũn cỡn.
Chỉ nhìn qua dáng cách, đủ nhận ra con người đó rặt giống Miêu Cương.
Vừa thoáng thấy có hai người đứng ngay cửa hang, hắn khựng lại giương đôi mắt trắng dã nhìn chòng chọc.
Hàn Ngọc Trác nói nhỏ :
– Cô nương đứng tránh ra, đề phòng hắn thi độc.
Người đàn ông nhích tới nhe răng, giọng hắn nằng nặng :
– Các ngươi đứng đây làm gì?
Hàn Ngọc Trác cười :
– Các hạ hỏi làm gì?
Người trung niên áo vàng cười khà khà :
– Hãy trả lời mau.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Hình như các hạ là người Miêu Cương có phải không?
Người áo vàng trừng đôi mắt :
– Phải rồi sao?
Hàn Ngọc Trác cười :
– Phải thì tốt lắm, vì ta đang định đi tìm thì ngươi lại dẫn xác tới đây.
Vừa nói, hắn vừa nhích tới.
Người áo vàng hỏi :
– Ngươi là ai?
Hàn Ngọc Trác đáp :
– Ngươi đã có nghe ai nói đến Hàn Ngọc Trác hay chưa?
Người áo vàng biến sắc :
– Tốt lắm, bọn ta cũng đang kiếm ngươi đây…
Hắn hất tay lên, một điểm đo đỏ bay xẹt tới.
Chỉ mới hỏi một tiếng là hắn đã phóng độc trùng, cái đó đối với Hàn Ngọc Trác đã thành vô hiệu, hắn không sợ vì trong mình hắn có thuốc chống lại. Hắn không sợ nhưng Kim bà bà lại sợ, bà ta lật đật ré lên một tiếng lao ra.
Điểm đỏ từ tay người áo vàng phóng về phía Hàn Ngọc Trác vùng dời hướng xẹt nhanh qua phía Kim bà bà và chui luôn vào tay áo rộng của bà ta…
Vừa thấy mặt Kim bà bà là tên áo vàng y như không còn gân cốt, hắn quì xuống ôm đầu dập lên dập xuống nói một tràng tiếng Miêu Cương.
Kim bà bà cũng dùng tiếng Miêu Cương đối đáp, hai người nói với nhau một hồi, sắc giận trên mặt Kim bà bà có mòi dịu lại, bà ta quay qua nói với Hàn Ngọc Trác :
– Tam thiếu, chúng đã bỏ hẳn danh từ Miêu Cương bát động, mà tự xưng là Bá Linh môn, hắn không phải từ Tổng đàn đến mà là ở một Phân đàn gần đây, nơi đó nhị đồ đệ và ngũ đồ đệ của Kim Hoa, theo tên này nói thì chúng có thể biết Tổng đàn. Bây giờ chúng ta nên theo hắn đến đó xem sao.
Hàn Ngọc Trác vòng tay :
– Kim bà bà quay lại vẫy tay và nói một hơi tiếng Miêu Cương.
Tên áo vàng lóp ngóp đứng lên ôm đầu lui trước.
Kim bà bà ra hiệu cho bọn Hàn Ngọc Trác bám riết theo sau.
Đoàn người ra theo lối cũ, tên áo vàng không dám quay đầu lại, cũng không dám nói tiếng nào, hắn cứ ôm chầm đầu lầm lũi đi, dáng cách trông thật là thểu não.
Cứ như thế đi riết cho tới khi trời xâm xẩm tối thì tên áo vàng dừng lại.
Hắn quì xuống, hai tay cũng cứ vẫn ôm đầu, hắn và Kim bà bà lại nói chuyện với nhau.
Kim bà bà đưa mắt nhìn vào khu rừng trước mặt và nói với Hàn Ngọc Trác :
– Tam thiếu và chư vị hãy ngồi nghỉ, lão thân sẽ gọi chúng ra…
Dứt tiếng, bà ta vụt phóng thẳng mình lên và Hàn Ngọc Trác giật mình…
Hắn có một trình độ khinh công đáng kể, thế nhưng bây giờ chứng kiến khinh thân của Kim bà bà, hắn không cảm thấy như đang ráng sức.
Hắn không dám nghĩ rằng mình có thể lên thẳng như thế được, mặc dầu chưa phân định hơn kém ra sao.
Cũng có trường hợp người ta phi thân lên thẳng như chiếc pháo thăng thiên, nhưng trớn lên như thế nhất định có nhiều hạn chế, muốn lên được cao và mạnh, người ta luôn phải áp dụng thế xà hình, thế nhưng Kim bà bà lại lên thẳng lên thật nhanh và lên thật cao.
Hàn Ngọc Trác tự lượng sức mình, hắn có thể cao hơn, nhưng nhất định không lên thẳng được như thế.
Từ trên cao, Kim bà bà lại vòng một lượt chung quanh khu rừng, từ trên cao, Hàn Ngọc Trác thấy có nhiều điểm loáng thoáng ngời ngời như những vì sao xẹt.
Những đốm sáng đó chui xuống bốn phái, như bao lấy khu rừng.
Kim bà bà chúi trở xuống, bà ta cười nói với Hàn Ngọc Trác :
– Cũng phải đề phòng mức liều của chúng :
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Đây là Phân đàn của Bá Linh môn?
Kim bà bà gật đầu :
– Chỗ hai tên đồ đệ của Kim Hoa, bắt chúng rồi mình bảo dẫn tới Tổng đàn.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Có cần phải tiến vô ngay không?
Kim bà bà lắc đầu :
– Không cần, lão thân có cách gọi chúng ra và đã đề phòng chúng báo với Tổng đàn. Bây giờ xin Tam thiếu và chư vị lui ra sau một chút.
Hàn Ngọc Trác và đồng bọn vội bước tránh ra sau, họ biết sự lợi hại của độc trùng.
Tên áo vàng đứng cúi đầu ủ rũ, hắn là người Miêu Cương tự nhiên hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó…