Ra tới cửa cốc, Hàn Ngọc Trác vòng tay nói với Âm bà bà :
– Lão nhân gia, những ai lầm lỗi cũng đã chết rồi, xin lão nhân gia bỏ qua cho những chuyện qua…
Âm bà bà khoát tay :
– Bỏ hết, ta không giận Lương gia cái gì nữa cả.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười :
– Đa tạ lão nhân gia, vãn bối thay mặt nhà họ Lương…
Hắn quay lại kéo tay Phi Hổ.
Cao Tiểu Ngọc đỏ mặt lùi nép phía sau.
Âm bà bà nhìn nhìn Phi Hổ rồi quay lại ngó ngó Tiểu Ngọc, bà ta vụt cười :
– Được rồi, bằng một lời của Tam thiếu, ta chấp thuận.
Bà ta ngó quanh cau mặt :
– Khoan, giải quyết con a đầu phản đồ trước đã.
Kim bà bà chỉ tay về phía ven rừng :
– Kia kìa, phản đồ của lão muội muội đó.
Âm bà bà quắc mắt hầm hầm và bà ta vội vòng tay :
– Đa tạ lão thư thư, Tiểu Ngọc đi với ta.
Tiểu Ngọc cùng thụp xuống lạy dài :
– Sư phụ… xin sư phụ tha cho tỷ tỷ…
Âm bà bà hất tay :
– Đứng dậy, trước kia vì nghe lời Song Thành, sư phụ đã xử ức con nhiều chuyện, bây giờ, ta bằng lòng chiều theo ngươi tất cả, nhưng chỉ có chuyện này là không được, con a đầu phải đền tội.
Tiểu Ngọc khóc lớn :
– Sư phụ…
Âm bà bà gằn giọng :
– Ta bảo đứng lên.
Bà ta lách mình đi thẳng về mé rừng…
Kim bà bà đưa tay cản lại :
– Lão muội muội, không cần đến đó, bên cạnh còn có tên phản đồ Miêu Cương bát động nữa, để ta thay cho.
Quay qua Tiểu Ngọc, Kim bà bà dịu giọng :
– Thật sự thì cũng không còn cứu được đâu, vả lại, ta là người Miêu Cương, gặp thứ vô loại như thế làm sao ta dung được, bây giờ chuyện đã không còn cứu vãn, cô bé đừng buồn phiền gì cả.
Tiểu Ngọc chảy nước mắt :
– Vãn bối không dám…
Tiểu Thanh từ sau bước tới quì thụp xuống trước mặt Kim bà bà :
– Động chủ, sư phụ của con…
Kim bà bà trầm giọng :
– Ta biết, nó không ra đâu, tánh của nó ta biết hơn ngươi, nó bằng lòng bỏ xác tại Trung Nguyên chớ không chịu gặp ta.
Tiểu Thanh ôm mặt khóc…
Kim bà bà chưa kịp nói thì Hàn Ngọc Trác vụt đưa tay :
– Có người…
Thính giác của hắn thật thính, khi mọi người nhìn ra từ cửa cốc đi vào một già một trẻ…
Hàn Ngọc Trác kêu lên :
– Triệu cô nương.
Quả thật Triệu Hoàng Anh và lão gù Tang Du đang xâm xúc đi vào.
Chưa kịp chào ai thì Triệu Hoàng Anh vụt quì xuống ôm chân Âm bà bà rơi nước mắt :
– Ngoại bà…
Âm bà bà rung động, bà ta đưa tay quơ quạng trên đầu đứa cháu :
– Hoàng Anh có phải không con? Đứng lên, đứng lên cho ngoại rờ coi…
Triệu Hoàng Anh chầm chậm đứng lên, giọng nàng run rẩy :
– Ngoại bà, từ nhỏ đến giờ con mới gặp…
Âm bà bà gật gật :
– Nỗi khổ tâm của ngoại bà cũng là việc đó, nhưng không sao, bây giờ thì đã gặp rồi…
Hai bàn tay của bà mò mẫm, từ đầu đến cổ, từ mặt đến mũi đến tay chân, bàn tay đã từng giết người không gớm, bây giờ run bắn vì cảm động.
Triệu Hoàng Anh nói :
– Lần thứ nhất gặp ngoại bà, nhưng vừa thấy là biết ngay, vì mẹ con giống ngoại bà lắm.
Âm bà bà xụ mặt :
– Đừng có nhắc nữa, ngoại bà không muốn nghe. Ngoại bà chỉ thương một mình con thôi.
Đôi mắt kèm nhèm của bà ta bỗng rơi hai dòng nước nóng hôi hổi lên bàn tay của đứa cháu…
Ngưng một lúc thật lâu như ngăn cơn xúc động, cuối cùng bà ta bật cười :
– Hoàng Anh, Hàn tam thiếu cho ta biết con đẹp lắm bây giờ ta biết không phải lời tâng bốc, bàn tay của Ngoại bà còn tinh hơn mắt sáng nữa kia.
Triệu Hoàng Anh đỏ mặt, nàng len lén nhìn Hàn Ngọc Trác.
Và bây giờ thì hắn mới có dịp chào nàng.
Kim bà bà bước tới :
– Lão muội muội, cháu ngoại đó phải không? Đúng rồi, đẹp lắm, dễ thương lắm, y như một đóa hoa.
Âm bà bà nói :
– Hoàng Anh, hãy lại ra mắt Ngoại thư đi con, thư của Ngoại bà đó, người là Động chủ Miêu Cương bát động.
Triệu Hoàng Anh bước tới vòng tay, nhưng Kim bà bà đưa tay ra đỡ :
– Cháu ngoan, đừng thủ lễ.
Triệu Hoàng Anh ngẩng mặt lên :
– Ngoại thư, cha con đâu?
Kim bà bà cười :
– Kim Hoa hại ta hết sức, bây giờ chính cháu Hoàng Anh cũng kiếm ta mà đòi cha, Hàn tam thiếu, nói giùm đi.
Hàn Ngọc Trác vội thuật lại tình hình. Triệu Hoàng Anh lật đật vòng tay :
– Tại cháu không biết, xin Ngoại thư thứ lỗi cho.
Kim bà bà cười :
– Không sao, những người tìm ta để Triệu đại nhân nhiều lắm chớ không phải một mình cháu thôi đâu.
Triệu Hoàng Anh nói :
– Cả Mộc tiểu vương gia cũng kiếm Bà bà đó.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Cô nương gặp Tiểu vương gia tại đâu?
Triệu Hoàng Anh đáp :
– Cách nay mấy ngày tại Trịnh Châu.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Như vậy có thể trên đường về kinh, tôi phải đi nhanh mới được, phải có chứng cứ này mới hạ được Tư Đồ Quang.
Triệu Hoàng Anh nói :
– Tôi xin đi cùng Tam thiếu, mẹ tôi cũng đang ở đó…
Hàn Ngọc Trác ngó Âm bà bà, nhưng lại làm thinh…
Âm bà bà gật gật :
– Phải rồi, con hãy cùng với Tam thiếu lên kinh đi, xong việc bảo mẹ con về gặp Ngoại bà, Hàn tam thiếu, gởi cháu cưng của mụ cho Tam thiếu đó, chiếu cố cho trân trọng nghe.
Hàn Ngọc Trác hơi ngại ngùng, nhưng hắn vội lập nghiêm để khỏa lấp :
– Xin lão nhân gia hãy yên tâm, vãn bối sẽ tận tình chiếu cố.
Kim bà bà ngó ngó hai người rồi vụt nói :
– Hoàng Anh có được Tam thiếu chiếu cố thì đâu có ai mà chẳng yên lòng phải không?
Triệu Hoàng Anh đỏ mặt cúi đầu…
Hàn Ngọc Trác lại khỏa lấp :
– Thật ra thì đã có vị lão gia đây Triệu cô nương cũng đã yên ổn lắm rồi.
Âm bà bà hỏi :
– Ai? Lão gia nào?
Lão gù Tang Du lật đật bước tới vòng tay :
– Lão nô tham kiếm Bà bà.
Âm bà bà sửng sốt rồi vụt kêu lên :
– Tang Du đó phải không :
Tang Du vòng tay :
– Vâng, Bà bà, lão nô đây.
Âm bà bà lặng đi một chút rồi gật gật đầu :
– Thảo nào… tưởng đã chết tiêu rồi. Lão Tang, có còn mạnh như xưa không?
– Bẩm Bà bà, lão nô vẫn mạnh, vì thương nữ thiếu thủ, nên lão nô trốn theo, xin Bà bà tha tội cho.
Âm bà bà khoát tay :
– Không, lão Tang, ta cám ơn lắm, nếu biết có lão Tang cùng đi với con gái ta thì bao nhiêu năm nay ta đâu có lo. Cám ơn… Sao? Già nhiều chưa? Còn đánh chác gì được nữa không?
Tang Du cười :
– Bà bà, nhờ hồng phúc của lão nhân gia, lão nô vẫn còn khỏe và vừa rồi còn làm cho Phí Sở Thiên nể mặt.
Âm bà bà ngạc nhiên :
– Ủa, Phí Sở Thiên nào? Có phải “Vô Địch Sát Thủ” không? Nó ở đâu?
Tang Du đáp :
– Hắn hiện là một trong ba tên cầm đầu Đông Xưởng.
Âm bà bà gật gật :
– Khá, làm quan lớn dữ vậy à? Ta có nghe đâu.
Tang Du nói :
– Làm quan lớn, bổng lộc cao nhưng hắn và bọn Tư Đồ Quang chuyên hãm hại trung thần…
Âm bà bà hầm hầm :
– Khốn hiếp, dè như vậy năm xưa ta chẳng truyền võ công cho nó.
Hàn Ngọc Trác quay qua nói với Lương Thiên Long :
– Đại thúc, chư vị hãy về gấp Đại Danh phủ lo hậu sự cho Ngũ lão gia, xong việc tiểu điệt sẽ ghé qua.
Hắn vòng tay nói với hai vị lão bà :
– Nhị vị lão nhân gia, vãn bối xin cáo từ.
Kim bà bà gật đầu :
– Ta đến chơi với lão muội muội đây vài ngày rồi cũng phải về Miêu Cương để thu xếp lại Bát Động, mong Tam thiếu có dịp sang chơi.
Hàn Ngọc Trác ra hiệu cho Phi Hổ và Tiểu Ngọc rồi cùng với Tang Du và Triệu Hoàng Anh bước ra ngoài.
Cỗ xe đang đậu ở ven rừng.
Vừa đi về hướng xe, Hàn Ngọc Trác vừa nói :
– Cung hỉ Triệu cô nương, cứ theo lời lẽ và thái độ của lệnh Ngoại bà, thì chắc chắn người không còn giận Triệu đại nhân nữa đâu.
Triệu Hoàng Anh nói :
– Không biết hiện cha tôi có còn bị giam ở Đông Xưởng hay không?
Hàn Ngọc Trác nói :
– Tôi tin trời không hại người lành, Triệu đại nhân chắc chắn sẽ bình yên.
Lên xe rồi, không khí vụt trầm mặc, vì Tang Du đánh xe còn Hàn Ngọc Trác và Triệu Hoàng Anh ngồi trong, cả hai bõng cảm thấy có phần áy náy.
Như để phá tan bầu không khí lặng lẽ đó, Triệu Hoàng Anh lên tiếng trước :
– Tam thiếu có nhớ không, đây là lần thứ hai mình đi chúng một cỗ xe…
Hàn Ngọc Trác mỉm cười :
– Nhớ chớ sao không, lần trước nhờ cô nương chiếu cố.
Triệu Hoàng Anh nói :
– Từ ngày cha tôi bị nạn đến giờ, đã khiến cho Tam thiếu vô cùng vất vả…
Hàn Ngọc Trác nói :
– Cô nương không nên nói như thế, mỗi người đều có nghĩa vụ phải làm.
Triệu Hoàng Anh liếc vào mặt hắn và nàng vụt cúi đầu lặng lẽ…
° ° °
Tang Du lên tiếng :
– Tam thiếu, cô nương, chúng ta đã sắp vào thành.
Triệu Hoàng Anh nhìn Hàn Ngọc Trác, mặt nàng ửng đỏ :
– Tam thiếu, mình tìm chỗ nghỉ, chắc mệt rồi phải không?
Giọng của nàng thật dịu và đầy vẻ chăm lo, Hàn Ngọc Trác chợt nghe bàng hoàng, hắn nói :
– Không mệt lắm, hay là mình phải tìm lệnh đường rồi sẽ nghỉ sau.
Nàng gật gật đầu :
– Cũng được…
Quay ra trước xe, nàng hỏi :
– Lão gia có biết mẹ tôi ngụ ở đâu không?
Tang Du đáp :
– Biết, vẫn là khách sạn cũ.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Sao biết được như thế?
Triệu Hoàng Anh đáp :
– Lúc viết thơ cho tôi, mẹ tôi nói ngụ tại Tần Phong khách sạn phía Đông thành.
Hàn Ngọc Trác gật gù :
– Tôi biết. Tần Phong khách sạn đúng là ở phía Đông thành.
Triệu Hoàng Anh hỏi :
– Tam thiếu biết nhiều ở kinh đô không?
Hàn Ngọc Trác cười :
– Tôi có học ở nơi đó rất lâu.
Cỗ xe để ngay trước khách sạn, đám tiểu nhị chạy ra mừng tíu tít.
Không phải khách quen, nhưng thấy dáng cách sang trọng của cỗ xe, chúng biết gặp kẻ có tiền.
Triệu Hoàng Anh hỏi :
– Cho tôi hỏi thăm, chẳng hay có Triệu phu nhân trú tại đây không?
Tên tiểu nhị đáp :
– Có nhưng đã đi rồi.
Triệu Hoàng Anh hỏi :
– Bao lâu?
Tên tiểu nhị đáp :
– Lâu rồi, hôm sau trở lại thanh toán tiền bạc phòng trọ rồi đi luôn.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Phiền tiểu ca xem Triệu phu nhân có để lại vật gì không?
Tên tiểu nhị lắc đầu :
– Không có.
Còn đang lúng túng, thình lình có một gã thanh niên mặc áo đen chạy lại chụp vai Tang Du cười ha hả…
Giật mình ông ta vội giới thiệu :
– Tam thiếu, đây là Hải Minh, hộ vệ của Mộc tiểu vương gia.
Hải Minh trố mắt :
– Tam thiếu nào đây, có phải “Tiểu Mạnh Thường”?
Hàn Ngọc Trác cười :
– Chính tôi đây.
Hải Minh vỗ tay :
– May quá, thiếu chủ tôi cứ nhắc Tam thiếu hoài, may mà gặp được…
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Tiểu vương gia bây giờ ở đâu?
Hải Minh nói :
– Xin thỉnh Tam thiếu và chư vị hãy theo tôi.
Hắn quay mình đi trước, Hàn Ngọc Trác và Triệu Hoàng Anh đi bộ theo và Tang Du thì đánh xe ở sau chầm chậm.
° ° °
Mọi người ngồi xoay quanh chiếc bàn, Tề Ngọc Phi cầm tấm “mật chỉ” mà Lương Văn Kỳ trao cho Hàn Ngọc Trác chăm chú trầm ngâm.
Thật lâu, hắn ngẩng mặt :
– Tư Đồ Quang quả đã tới số, bằng vào vật này là hắn phải chịu tru di.
Hàn Ngọc Trác nói :
– Hiện tại phải lo cứu người, bởi vì nếu vạn nhất mà Tư Đồ Quang dùng con tin để uy hiếp, chúng ta rất khó trở tay.
Tề Ngọc Phi gật đầu :
– Bắt Tư Đồ Quang và đồng bọn thì không khó, nhưng nếu Triệu đại nhân và gia quyến của những người mà hắn bắt làm con tin còn trong tay hắn thì chúng ta không thể ra tay…
Ngưng một giây, Tề Ngọc Phi vụt vỗ tay :
– Được rồi, đêm nay ta sẽ vào cung yết kiến Hoàng thượng, chuyện này phải hết sức bí mật, nếu lộ ra thì bọn Tư Đồ Quang sẽ dùng con tin làm bia để thoát thân.
Triệu Hoàng Anh hỏi :
– Tiểu vương gia định bí mật nhập cung?
Tề Ngọc Phi gật đầu :
– Tạm thời chư vị đừng người nào lộ mặt, tất cả cứ ở yên tại đây, chính từ hôm vào kinh đến nay tôi cũng phải tạm một chỗ này, vì nếu bất cứ một người nào của chúng ta bị họ phát hiện thì nhất định ta không làm kịp.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Nhưng ngôi nhà này thì…
Tề Ngọc Phi đáp :
– Đây là nhà của một người bạn đồng học của tôi từ thủa nhỏ, hắn chán bọn Đông Xưởng lộng quyền nên không chịu làm quan, chính hắn đã bố trí che giấu chúng tôi mấy ngày nay.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
– Như thế chúng ta hẹn với nhau như thế nào, nếu cần phải có sự tiếp sức?
Tề Ngọc Phi nói :
– Chư vị cứ ở kín trong này, khi đã có kế hoạch bên trong, tôi sẽ cho người liên lạc…
° ° °
Ba ngày trôi qua là ba ngày bọn Hàn Ngọc Trác ngồi đứng không yên.
Tề Ngọc Phi vào cùng rồi bặt luôn không có tin trở lại.
Đang đi tới đi lui trong vườn bức rức, chợt người giữ cửa hăm hở đi vào.
Theo sau hắn là một tên Cẩm Y thị vệ.
Vừa thấy Hàn Ngọc Trác là tên thị vệ cúi đầu cung kính :
– Ty chức là Lưu Đào, Phó tổng quản thị vệ, vâng lệnh Mộc tiểu vương gia ra mắt Hàn tam thiếu.
Hàn Ngọc Trác vòng tay :
– Không dám, chẳng hay Lưu phó tổng quản có điều chi dạy bảo?
Lưu Đào đáp :
– Tiểu vương gia cho tôi đến báo với Tam thiếu, bọn Tư Đồ Quang, Phí Sở Thiên đã bị bắt, hiện tại Cẩm Y Vệ vẫn còn bao vây Đông Xưởng để lục soát, Tiểu vương gia thỉnh Tam thiếu đến Ngọ Môn quan.
Hàn Ngọc Trác mừng nhưng vẫn ngạc nhiên :
– Tại sao Tiểu vương gia lại hẹn tôi đến Ngọ Môn quan.
Lưu Đào đáp :
– Ty chức không được biết, Tiểu vương gia chỉ truyền như thế thôi.
Hàn Ngọc Trác do dự :
– Chúng tôi là hạng giang hồ áo vải, làm sao lại có thể…
Lưu Đào đáp :
– Xin Tam thiếu đừng ngại, ty chức hộ tống Tam thiếu, vả lại tại Ngọ Môn quan bây giờ Cẩm Y Thị Vệ đã túc trực theo lệnh để đón rước Tam thiếu nhập cung, có cả Tiểu vương gia chực sắn nơi đó nữa.
Hàn Ngọc Trác rúng động :
– Làm sao được…
Lưu Đào cười :
– Ty chức không được biết nội tình, nhưng đâu đây là ý chỉ của Hoàng thượng, vì theo Tiểu vương gia thì Tam thiếu là người có đầu công trong việc khám phá âm mưu phản loạn…
Biết vị Phó tổng quản này chỉ làm theo lệnh, có nói gì cũng không giải quyết được, nên Hàn Ngọc Trác đành phải theo hắn đến Ngọ Môn quan…
° ° °
Từ hậu cung, Tề Ngọc Phi song song với Hàn Ngọc Trác ra Ngọ Môn và cùng tót lên hai con kiện mã thẳng ra thành.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
– Tiểu vương gia đã mang dự lớn cho tôi, nhưng “Trường Bạch thế gia” được thánh chỉ ban vương tước thì quả là chuyện làm cho tôi khó xử…
Tề Ngọc Phi cười :
– Dầu cho có khó chịu, Tam thiếu cũng phải nể tình tôi mà vui vẻ nhận, bởi vì nếu đổi lại cương vị thì chắc Tam thiếu cũng phải làm như tôi chứ không thể khác hơn.
Hàn Ngọc Trác làm thinh…
Bọn Triệu Hoàng Anh đang đứng lóng ngóng trông tin ngoài cửa.
Hàn Ngọc Trác bỗng hơi chậm lại :
– Tiểu vương gia, làm sao…
Tề Ngọc Phi cười :
– Không sao cả, tôi tin rằng trong một sớm một chiều tới đây, chúng ta sẽ tìm được Triệu đại nhân.
Quả thật, Hàn Ngọc Trác lo là đúng, câu hỏi đầu tiên của Triệu Hoàng Anh là sự an nguy của Triệu đại nhân.
Sự vui mừng vì trừ được quân phản loạn bỗng tiêu mất hết.
Hai người cúi mặt làm thinh.
Hải Minh hỏi :
– Thiếu chủ, sao không tra Tư Đồ Quang?
Tề Ngọc Phi lắc đầu :
– Hắn cũng không biết, vì có người của hắn giải về kinh hắn được báo trước như thế, nhưng chỉ nửa đường là bị cướp.
Mọi người chưa vào khỏi cửa thì có tiếng vó ngựa nổi vang, một con tuấn mã dừng lại và trên yên nhảy xuống một người thiếu phụ áo xanh toàn thân bụi cát bám đầy.
Triệu Hoàng Anh nhóng mình lên và vụt thảng thốt kêu :
– Mẹ!
– Phu nhân!
Vị lão bộc Tang Du chạy ra trước nhất và kế đó là Triệu Hoàng Anh và bọn Hàn Ngọc Trác.
Triệu phu nhân vòng tay :
– Tiểu vương gia, Tam thiếu, nhị vị đã vì Đức Chính mà gian khổ, mẹ con tôi thật không biết lời nào đáp tạ…
Tề Ngọc Phi nói :
– Phu nhân, chúng tôi thật rất thẹn thùa, vì Triệu đại nhân…
Triệu phu nhân mỉm cười :
– Thật không dám giấu chư vị, Đức Chính vừa bị chúng áp giải về đến ngoài thành giữa ban đêm thì tôi đã chận đường cứu thoát, tuy nhiên, thế giặc hãy còn quá mạnh, tôi sợ bảo vệ không được nên ban đêm phải tạm đưa Đức Chính đến một chỗ an toàn. Sau khi xong việc, tôi định trở lại báo tin thì chợt nghe Đông Xưởng bị Thánh chỉ niêm phong, bọn Tư Đồ Quang bị bắt, và đến Tân Phong khách sạn dọ hỏi mãi mới tìm đến được nơi đây.
Tất cả thấy đều vui mừng, Tề Ngọc Phi và Hàn Ngọc Trác thở phào nhẹ nhõm.
Triệu phu nhân nhìn Hàn Ngọc Trác và nói :
– Xin Tiểu vương gia và Tam thiếu cho mẹ con tôi tạm cáo từ, vì bây giờ còn phải trở lại đưa Đức Chính về kinh, chúng tôi sẽ đến Trường Bạch và Vân Nam bái tạ…
Tề Ngọc Phi nói :
– Phu nhân, tôi còn có chuyện xin trình, Thánh thượng đã ban chỉ dụ cho dòng họ Âm của Triệu phu nhân chính thức nhập từ đường của Triệu gia và không phân ngôi chính thất hay thứ thất.
Triệu Hoàng Anh ngạc nhiên :
– Tiểu vương gia…
Tề Ngọc Phi cười :
– Tôi đã có hứa với Triệu cô nương, tôi nhất định không để cho nhà họ Triệu cứ phải khó khăn về quyến thuộc…
Triệu phu nhân bước tới vòng tay :
– Đa tạ Tiểu vương gia, sẵn đây tôi cũng xin báo thêm một chuyện, Đức Chính dự định chuyến trở về kinh này sẽ tâu xin Hoàng thượng ban ơn chiếu chỉ dụ cho đến Ngưng Thúy cốc, Phàn Tịnh sơn, vì nơi đấy, Đức Chính hãy còn một đứa con thất lạc…
Hàn Ngọc Trác chợt nghe như tim mình ngừng đập…
Hắn nhớ đến… Tàn Khuyết môn chủ, người con gái bao mặc đã hẹn về Ngưng Thúy cốc…
Triệu đại nhân nếu được Thánh chỉ thì chuyện “cấm tình” của Tàn Khuyết môn coi như hủy bỏ và…
Nàng hẹn với hắn sẽ đến Trường Bạch, nếu được trưởng bối gật đầu, bây giờ trưởng bối của nàng, người có quyền quyết định lại là Thánh chỉ, lại là Triệu đại nhân.
Triệu phu nhân cũng hứa sẽ đến Trường Bạch.
Triệu Hoàng Anh và cô gái bao mặt là hai chịu em một cha khác mẹ, cả hai cùng sẽ đến Trường Bạch?
Hàn Ngọc Trác đứng lặng thinh như kẻ mất hồn.
Triệu phu nhân vụt nhìn hắn cười cười :
– Tam thiếu, tôi đã có điều tra rồi, thiếu chủ của Ngưng Thúy cốc, bây giờ là Tàn Khuyết môn chủ và chắc Tam thiếu đã biết người đó là ai rồi chớ?
Mọi người nhìn nhau không ai hiểu, Triệu Hoàng Anh cũng ngơ ngác.
Chỉ có mỗi một mình Hàn Ngọc Trác hiểu, và hắn cũng đứng chết trân…
Triệu phu nhân đã hiểu, nhưng hiểu như thế nào? Và tới đây, hai mối tình đều đượm, đều nồng, hắn giải quyết làm sao?
Hắn len lén nhìn Triệu Hoàng Anh và nàng cũng đang nhìn hắn mỉm cười.