Án Trì Truy Xứ

Chương 20: Gió thổi mây bay



Loạn Thạch lầu, một bãi đá lởm chởm đầy cạnh sắc như bảo đao bảo kiếm mà chỉ một chút sơ suất có thể rọc nát chân bất cứ ai giẫm lên nó.

Lão Dụ ngồi trên một phiến đá, trước mắt là hai vò rượu đầy. Lão như người nhàn du, độc ẩm ngắm nhìn buổi hoàng hôn xa rời thế sự.

Tử nhân xuất hiện trên một miếng ván lướt vùn vụt qua bãi đá lởm chởm, rồi nhấc người lướt lên phiến đá, ngồi đối diện với lão Dụ.

Hai người đối mắt nhìn nhau.

Lão Dụ vuốt hàm râu lởm chởm nhìn Tử nhân từ tốn nói :

– Cuối cùng lão đệ cũng đã xuất hiện.

– Lão huynh đã hẹn, Phùng mỗ không đến không được.

– Chúng ta cùng uống chứ?

– Phải uống rồi.

Hai người cùng dốc vò rượu tu ừng ực một hơi dài rồi cùng đặt vò rượu xuống phiến đá.

Tử nhân nhìn lão Dụ ôn nhu nói :

– Lão huynh nhận xét Đường Thẩm như thế nào?

– Đã rời Trung Nguyên đi vào tử giới.

– Y quay về chứ?

– Ta cũng không biết y có quay về được hay không, chưa một ai ra Tử Vong đảo mà quay về.

– Phùng Tử Hầu tin Đường Thẩm sẽ quay về. Phùng Tử Hầu không trả được hận mà võ lâm cũng sẽ diệt vong.

– Phùng Tử Hầu sẽ trao nửa mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang cho Lệnh chủ Tử Vong.

Phùng Tử Hầu gật đầu :

– Đó là sự lựa chọn duy nhất mà Phùng Tử Hầu phải chọn. Thiên Thiên đã ở trong tay Lệnh chủ Tử Vong kỳ.

Lão Dụ gượng cười, lão bưng vò rượu chào đón trước :

– Uống.

Hai người lại dốc vò rượu tu ừng ực, đặt vò rượu xuống bàn Phùng Tử Hầu nhìn lão Dụ.

– Lão huynh có ý gì khi hẹn Phùng Tử Hầu đến Loạn Thạch Lầu.

– Có nhiều chuyện mà ta muốn hỏi Phùng Tử Hầu.

– Lão huynh hỏi đi.

– Đệ đã truyền võ công Chỉ Kiếm cho Thiên Thiên?

Phùng Tử Hầu gật đầu.

– Không sai, chính Phùng Tử Hầu đã truyền Chỉ Kiếm cho Thiên Thiên. Có những lý do mà Phùng Tử Hầu phải làm như vậy. Lão huynh có thể nghiệm ra những lý do đó, thứ nhất đệ muốn đánh động Lệnh chủ Tử Vong kỳ. Có người đối kháng Lệnh chủ tức Lệnh chủ sẽ phải tìm một người khác để đối phó, Đường Thẩm mới có cơ hội ra ngoài Tử Vong đảo.

Phùng Tử Hầu gật đầu.

– Đường Thẩm sẽ là chìa khóa mở toang những bí mật của võ lâm, những bí mật mà bấy lâu nay bị Tử Vong kỳ che khuất.

– Đệ muốn trả thù cho Lệnh chủ Tử Vong kỳ.

– Đúng, Phùng Tử Hầu là phế nhân. Tư Linh Tố bị vùi dập, đệ không dám gặp nàng trong bộ lốt phế nhân này.

– Ta hiểu tâm trạng của đệ.

Lão Dụ bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Lão tu một hơi dài rồi đặt vò rượu xuống bên cạnh.

Lão nhìn vào mắt Phùng Tử Hầu.

– Lão huynh muốn hỏi về điều này.

– Phùng Tử Hầu đang nghe, lão huynh cứ hỏi, tất cả những gì lão huynh muốn biết đệ sẽ nói.

– Được… tại sao đệ lệnh cho Thiên Thiên giết Lục Y Phụng?

Phùng Tử Hầu sững sờ, y quay sang nhìn lão Dụ bằng ánh mắt bàng hoàng và ngơ ngác.

Phùng Tử Hầu lắc đầu.

– Phùng Tử Hầu không hiểu ý của huynh. Phùng Tử Hầu chưa bao giờ lệnh cho Thiên Thiên sát tử Lục Y Phụng.

Lão Dụ nhíu mày.

– Lạ thật… đệ không lệnh cho Thiên Thiên ư?

Phùng Tử Hầu lắc đầu.

– Không. Lục Y Phụng là điệt nữ của sư tôn. Sao đệ có thể lệnh Thiên Thiên làm điều đó được.

Phùng Tử Hầu lắc đầu.

– Giết Lục Y Phung đâu có được gì, huống chi đệ biết Lục Y Phụng như ngọn đèn sắp tắt.

Y buông tiếng thở dài.

– Lục Y Phụng lại là thục nữ trong sáng kia mà. Lục Y Phụng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời này.

– Chuyện này thật là lạ.

– Lão huynh nói lạ là thế nào?

– Thiên Thiên đã dụng tuyệt công Chỉ Kiếm của đệ, lấy mạng phu phụ Thủy Hồ trại chủ và toan lấy mạng Lục Y Phụng.

Phùng Tử Hầu nhíu mày.

– Thiên Thiên không hề nói chuyện này với đệ.

– Chính vì thế mà lão huynh phải tìm Phùng Từ Hầu. Khi lão huynh phát hiện Thiên Thiên là Tử nhân kim diện lại dụng tuyệt công Chỉ Kiếm. Ta đã nghiệm ta Thiên Thiên là hậu nhân của Phùng Tử Hầu.

– Thiên Thiên và Đường Thẩm chỉ biết đệ là Tử nhân chứ không phải Phùng Tử Hầu Tử Vong Sứ.

– Thiên Thiên cũng không biết đệ là hung thủ tàn sát Bạch Vân trang.

– Thiên Thiên hiện ở trong tay Lệnh chủ rồi, có lẽ nàng đã biết. Lệnh chủ Tử Vong kỳ sẽ nói với Thiên Thiên. Với sự thật này Lệnh chủ Tử Vong kỳ hi vọng sẽ lấy được nửa miếng Kim đồ của Bạch Vân trang.

Lão Dụ vuốt râu buông tiếng thở dài lão bưng vò rượu lơ đễnh nhìn buổi hoàng hôn. Lão Dụ chìa vò rượu về phía Phùng Tử Hầu.

– Chúng ta uống đi.

– Mời lão huynh.

Hai người cùng dốc vò rượu tu luôn một hơi dài. Lão Dụ đặt vò rượu xuống bên cạnh.

– Đệ sẽ làm gì sắp tới?

Phùng Tử Hầu gượng cười rồi nói :

– Những gì cần làm Phùng Tử Hầu đã làm rồi, nhưng do Tử Vong kỳ, có lẽ đệ không làm được, xét cho cùng thì cũng không thoát khỏi chiếc bóng Tử Vong kỳ đó. Phùng Tử Hầu cũng không thể chờ đợi được thị chứng thời khắc Tử Vong kỳ diệt vong.

– Ta đoán không lầm… đệ kỳ vọng vào Đường Thẩm.

– Đường Thẩm chính là người đệ lựa chọn. Ngoài Đường Thẩm ra đệ không còn lựa chọn được ai, nên mới buộc y đến võ quán Trùng Hưng để gặp lão huynh. Cuối cùng thì y đã đặt chân vào tử giới.

– Nước cờ của Phùng Tử Hầu đi cũng khá lắm đó. Nhưng có một điều Phùng Tử Hầu chưa nghiệm tới. Nếu Phùng Tử Hầu biết đánh cờ thì người ta cũng biết đánh cờ. Thậm chí còn là tay cờ cao hơn đệ. Để vào một cuộc cờ thì ai con cờ chính trong tay để đối phó lẫn nhau.

Phùng Từ Hầu buông tiếng thở dài, y nhìn lão Dụ.

– Đệ chưa phải là người đánh cờ đâu, mà chỉ là một con cờ trong tay người ta. Khi con cờ này không dùng được nữa thì phải loại nó ra khỏi bàn cờ.

Lão Dụ vuốt hàm râu lởm chởm nhướng mày nói :

– Nếu không có chuyện gì xảy ra thì Phùng Tử Hầu mãi mãi vẫn chỉ là con cờ.

– Con cờ đó đã bị loại khỏi bàn cờ.

Lão Dụ cướp lời Phùng Tử Hầu :

– Và trở thành người đánh cờ.

Phùng Tử Hầu gượng cười.

Y dốc vò rượu tu luôn một hơi dài. Đặt vò rượu xuống Phùng Tử Hầu nhìn lão Dụ nói :

– Mọi sự thay đổi nhanh quá, Phùng Tử Hầu nghiệm lại cứ ngỡ như một giấc mộng phù phiếm vừa trải qua tâm thức của mình. Mới hôm nay đây Phùng Tử Hầu còn là Tổng đàn chủ Tử Vong kỳ, rồi nhanh chóng biến thành một phế nhân.

Lão Dụ nhìn Phùng Tử Hầu.

– Đệ trở thành một phế nhân bởi không muốn làm con cờ trong tay người khác. Đệ muốn thoát ra khỏi bàn cờ người ta đã bày sẵn.

– Chết chóc và đau thương khiến Phùng Tử Hầu chán nản và muốn rời bỏ tất cả để tìm cuộc sống bình an của một kẻ tầm thường. Nhưng cái gì bình thường nhất chẳng bao giờ đến với Phùng Tử Hầu.

– Cái sai của đệ là đi trước người ta một bước khi cuộc cờ chưa tàn.

– Chờ cuộc cờ tàn thì chắc đệ cũng tàn theo ván cờ.

– Nếu tất cả mọi người là những con cờ thì ván cờ này tàn, tất cả sẽ tàn theo.

Lão Dụ bê vò rượu.

– Uống đi.

Hai người cùng dốc vò rượu lên miệng uống. Trông hai người uống rượu ngỡ như họ uống nước thì đúng hơn. Chẳng ai có cách uống rượu như họ ngoại trừ những người có hoài bão nhưng chẳng bao giờ thực hiện được hoài bão kia bởi lực bất tòng tâm. Đặt vò rượu xuống trước mặt, Phùng Tử Hầu nhìn lão Dụ.

– Lão huynh… Phùng Tử Hầu chọn Đường Thẩm đúng chứ?

Lão Dụ nhìn vào mắt Phùng Tử Hầu.

– Đúng hay không còn do định số mà tạo hóa đã an bài, nhưng ít ra Phùng Tử Hầu đã chọn được một gia sư có tâm đ*o làm người.

– Nghe được lời nói này, Phùng Tử Hầu cũng đã an tâm phần nào về sự lựa chọn của mình.

Phùng Tử Hầu mỉm cười rồi nói tiếp :

– Phùng Tử Hầu đã chấp nhận làm một con cờ để tạo dựng ra một cao thủ đánh cờ.

Lão Dụ vuốt cằm :

– Thực hiện mục đích trả thù của đệ.

– Trả thù… chỉ trả thù thôi không đúng, mà phải nói là đòi lại sự công bằng cho tất cả những người mang chướng nghiệp như Phùng Tử Hầu.

Lão Dụ nhìn Phùng Tử Hầu.

– Phùng Tử Hầu sẽ làm gì sắp tới.

– Một nước cờ dành riêng cho Phùng Tử Hầu.

Y nói rồi thò tay qua ngực áo rút mảnh Kim đồ chìa qua tay lão Dụ.

– Mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang.

– Sao đệ không giữ nó để đổi lấy Thiên Thiên.

Phùng Tử Hầu lắc đầu, y nghiêm giọng nói :

– Mậu Tương Phi Bạch Vân trang chủ đã trao nửa mảnh Kim đồ này cho Thiên Thiên đưa đến Giang Tô cho Đường Thẩm. Phùng Tử Hầu đến Giang Tô bởi thấy bức thư pháp mà Đường Thẩm để lại trong sảnh đường của Bạch Vân trang. Nếu như Phùng Tử Hầu hưởng được sự công bằng thì hôm nay mảnh Kim đồ này đã thuộc về Lệnh chủ Tử Vong kỳ. Đường Thẩm không thể làm người được lựa chọn và Thiên Thiên không phải là Tử nhân kim diện, hai người đó đã chết.

Y buông tiếng thở dài.

Nhìn lão Dụ, Phùng Từ Hầu nói tiếp :

– Lão huynh, huynh chờ Đường Thẩm quay về mà trao mảnh Kim đồ này cho y. Chính y chứ không ai khác sẽ đem mảnh Kim đồ này đổi lấy mạng của Thiên Thiên.

Lão Dụ bưng vò rượu tu luôn một hơi dài rồi nhìn Phùng Tử Hầu.

– Được… huynh sẽ trao lại cho Đường Thẩm.

Phùng Tử Hầu ôm quyền :

– Lão huynh… hãy nhận một xá cảm kích của Phùng Tử Hầu.

Lão Dụ khoát tay :

– Ta không nhận.

Lão Dụ chìa vò rượu đến trước.

– Uống cạn vò rượu này, xem như đã đủ lễ của Phùng Tử Hầu đối với lão Dụ này.

– Được…

Hai người cùng dốc vò rượu tu ừng ực cho đến khi cạn sạch rượu trong vò.

Phùng Tử Hầu mỉm cười :

– Lão huynh… hi vọng chúng ta sẽ gặp lại.

– Phùng Tử Hầu có nhắn gì với Đường Thẩm không?

Phùng Tử Hầu gượng cười rồi nói :

– Được làm người đã khó, để thành người còn khó hơn. Đường Thẩm là một gia sư nổi tiếng của Giang Tô, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng Đường Thẩm sẽ nghiệm ra câu nói này của đệ.

Lão Dụ gật đầu.

– Lão huynh sẽ nói với Đường Thẩm.

– Lão huynh bảo trọng.

Phùng Tử Hầu nói rồi lướt mình xuống tấm ván, y dùng hai tay tạo ra những luồng khí kình đẩy tấm ván băng băng lướt trên những viên đá sắc cạnh rời khỏi Loạn Thạch lầu.

Phùng Tử Hầu đi rồi lão Dụ mới đứng lên. Lão chắp tay sau lưng ngắm nhìn vầng nhật mộ đang chìm dần xuống đường chân trời.

Lão Dụ chợt buông tiếng thở dài rồi lắc đầu.

– Nhân sinh thi triều lộ (Đời người như sương sớm).

* * * * *

Phùng Tử Hầu ngồi trên chiếc ghế đặc chủng dành cho y có hai bánh xe. Y lăn hai bánh xe từ từ tiến về phía tòa lâu vàng rực phản chiếu ánh mặt trời. Đứng dọc theo hai bên con đường trải sỏi là hai hàng hắc y sứ, với vẻ mặt đăm đăm lạnh lùng và chẳng màng gì đến Phùng Tử Hầu. Y dừng chiếc ghế đặc chủng trước cửa tòa đại điện.

Bên trong tòa đại điện, Đổng Kiều Thiếu ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thiếp vàng ngay giữa chính điện. Đứng dọc theo hai bên đại điện là những cao thủ Kim Diện môn. Tất cả đều vận võ phục, khoanh tay trước ngực tợ những pho tượng võ sĩ nơi chốn đền đài.

Phùng Tử Hầu lắc hai bánh xe đưa cả chiếc ghế lẫn y lên bậc tam cấp rồi tiến tới Kim điện. Đổng Kiều Thiếu dõi mắt quan sát Phùng Tử Hầu. Phùng Tử Hầu dừng chiếc ghế có bánh xe ngay dưới đài Môn chủ. Y nhìn Đổng Kiều Thiếu.

Môn chủ Kim Diện môn vuốt râu cười khẩy.

– Bổn Môn chủ nghe đâu ngươi chẳng bao giờ xuất hiện trên cõi nhân sinh này nữa chứ?

– Nếu Phùng mỗ chết thì đã không đến đây.

– Ngươi không chết, nhưng với ta xem như ngươi đã chết.

– Bởi vì ta đã nhận án lệnh Tử Vong kỳ.

– Ngươi biết như thế à?

– Ít ra Phùng mỗ cũng đã từng là Tổng quản đàn chủ Tử Vong Sứ kia mà. Nếu ta nói không biết, thì đúng ta là một kẻ hồ đồ, hoặc giả ngây giả dại mà không biết.

– Ngươi biết thế sao còn đến đây?

– Có ai nhận án lệnh Tử Vong kỳ mà còn tồn tại được đâu, ta cũng tự biết điều đó.

Đổng Kiều Thiếu phá lên cười khanh khách, y vừa cười vừa nói :

– Tốt… tốt lắm.

– Môn chủ quá khen ta rồi, nếu Môn chủ đứng vào tình cảnh của ta, Môn chủ sẽ hành sự như thế nào?

Chân diện Đổng Kiều Thiếu sa sầm hẳn lại.

Phùng Tử Hầu dửng dưng nói :

– Môn chủ không làm như Phùng Tử Hầu này chứ?

– Bổn nhân không là ngươi thì sao làm giống ngươi được. Chiếu theo lệ của Tử Vong kỳ, ngươi nhận án lệnh Tử Vong, tự nguyện tìm đến cái chết thì sẽ nhận được đặc ân.

– Phùng mỗ ngỡ đâu Môn chủ quên điều đó chứ?

Đổng Kiều Thiếu cười khẩy rồi nói :

– Nếu bổn nhân quên, Phùng Tử Hầu sẽ cười vào mũi ta, không chừng khi đã xuống Âm tào Địa phủ ngươi vẫn giận bổn nhân. Bổn Môn chủ biết ngươi muốn đặc ân gì.

Đổng Kiều Thiếu không cần Phùng Tử Hầu mở lời mà vỗ tay một tiếng, Tư Linh Tố trong bộ cánh trắng toát được hai ả a hoàn dìu ra.

Đổng Kiều Thiếu nhìn Phùng Tử Hầu. Hắn nhạt nhẽo nói :

– Ngươi cần Tư Linh Tố.

Phùng Tử Hầu không đáp Đổng Kiều Thiếu mà dõi mắt nhìn Tư Linh Tố.

Ánh mắt của tử nhân Phùng Tử Hầu đượm vẻ buồn mênh mông và ưu uẩn. Tư Linh Tố nhìn y và thả bước chậm rãi đến bên Phùng Tử Hầu.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

– Phùng Tử Hầu ca.

Phùng Tử Hầu mỉm cười từ tốn nói :

– Cuối cùng thì ta và nàng cũng gặp lại nhau.

– Sao huynh còn sống mà không tìm đến Tư Linh Tố?

– Phùng Tử Hầu là phế nhân. Và có quá nhiều việc để làm trước khi gặp lại Tư Linh Tố.

Buông một tiếng thở dài, Phùng Tử Hầu nói :

– Tư Linh Tố… trong cuộc đời này ta có duyên nhưng lại không có nợ với nàng. Hãy tha thứ cho Phùng Tử Hầu. Cho dù phải rời cảnh giới này, ta cũng không bao giờ quên nàng. Nếu có kiếp sau Phùng Tử Hầu sẽ bồi đáp lại tất cả cho nàng.

Lời nói này của Phùng Tử Hầu tạo ngay ra hai dòng lệ trào ra khóe mắt của Tư Linh Tố.

Nàng nghẹn ngào nhìn hắn.

– Phùng Tử Hầu đại ca…

Phùng Tử Hầu từ tốn nói :

– Tư Linh Tố đừng khóc, nước mắt không giúp gì được cho ta và nàng cả. Chúng ta phải chấp nhận một thực tại. Cho dù thực tại đó có đau lòng và tàn nhẫn với ta và nàng.

Y gượng cười.

– Người ta đi tìm danh vọng, quyền lực đã khó, còn ta và nàng đi tìm một cuộc sống bình thường càng khó hơn. Hi vọng rằng sẽ có một kiếp sau của ta và nàng. Một kiếp sau thanh thản và an bình.

Hai người đối nhãn nhìn nhau, ánh mắt của Phùng Tử Hầu lẫn Tư Linh Tố là nỗi buồn u uẩn và da diết.

Tư Linh Tố gượng cười, rồi nói :

– Phùng Tử Hầu đại ca… sẽ có kiếp sau chứ?

Phùng Tử Hầu gật đầu.

– Ta tin, nếu chúng ta có tình yêu chân thành thì sẽ có kiếp sau để ta bồi đắp cho nàng.

– Tư Linh Tố mãn nguyện rồi.

Nàng nhìn Phùng Tử Hầu mỉm cười.

– Tư Linh Tố cũng hy vọng kiếp sau để làm nương tử để nâng khăn sửa túi cho Phùng đại ca.

Phùng Tử Hầu gật đầu.

Tu Linh Tố nhìn gã :

– Thiếp đợi chàng.

Nói rồi nàng lao đầu đến cột đá nện đầu mình vào cột.

“Bốp…”

Tư Linh Tố từ từ nhìn lại Phùng Tử Hầu. Máu từ trán nàng rỉ ra và chân nàng từ từ quỵ xuống nhưng nụ cười mãn nguyện vẫn đọng trên hai cánh môi của nàng.

Phùng Tử Hầu nhìn Tư Linh Tố bằng ánh mắt ngây dại, thất thần. Trong đáy ánh y biểu lộ một nỗi đau khôn tả. Tất cả nỗi đau dày xéo y đều dồn vào ánh mắt để tiễn đưa người yêu thương bước qua cảnh giới hư ảo.

Tư Linh Tố đổ gục xuống sàn đại đường Kim Diện môn.

Cái chết quyên sinh của Tư Linh Tố khiến Đổng Kiều Thiếu cũng sững sờ. Y chau mày.

Buông một tiếng thở dài, Đổng Kiều Thiếu nói :

– Thật là xúc động.

Nhìn lại Phùng Tử Hầu, Đổng Kiều Thiếu nhạt nhẽo nói :

– Xem như uyên ương đã gãy cánh. Một người đã đi, một người còn ở lại, không biết Phùng Tử Hầu sẽ làm việc gì kế tiếp đây. Giao thủ với ta một trận để bước theo người tình của mình chứ?

Phùng Tử Hầu lắc đầu.

– Tư Linh Tố đã đi xem như nàng đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc này.

– Thế còn ngươi?

– Phùng mỗ tất cũng sẽ đi, nhưng không đi trong sát chiêu của Môn chủ, mà ta sẽ rời bỏ cõi tục nhân này bởi sát chiêu của Thiên Thiên.

– Tại sao ngươi đòi hỏi điều đó?

– Có vay thì có trả. Nói đúng hơn là sự rũ bỏ tất cả những oan trái trong cõi tục sinh này.

– Nếu như ta không chấp nhận điều đó thì sao?

– Thiên Thiên do ta huấn luyện mà thành một tử nhân kim diện. Nàng đã thề sẽ giết đến gã Kim diện nhân cuối cùng. Nay sự thật về huyết án Bạch Vân trang đã phơi bày. Ta chính là hung thủ tàn sát Bạch Vân trang. Thiên Thiên được trả thù rửa hận, xem như mọi sự kết thúc, các ngươi được lợi mà.

Đổng Kiều Thiếu nói :

– Cái lợi gì nào?

– Xem như oán thù giữa Thiên Thiên và Kim Diện môn được hóa giải. Sao không có lợi chứ?

Đổng Kiều Thiếu phá lên cười khanh khách.

Nghe tiếng cười của Đổng Kiều Thiếu, chân diện của Phùng Tử Hầu sầm lại lộ vẻ bất nhẫn.

Y miễn cưỡng nói :

– Phùng mỗ nói không đúng sao ngươi cười?

– Nghe ngươi nói, bổn nhân nghĩ Kim Diện môn sợ nha đầu Thiên Thiên chứ hận thù của Thiên Thiên bổn nhân nào có quan tâm đến. Thiên Thiên đang ở trong tay bổn nhân. Muốn hóa giải hận thù đó quá dễ.

Y lia hữu thủ ra trước mặt.

– Thế là xong.

Hừ nhạt một tiếng, Đổng Kiều Thiếu nói :

– Bổn Môn chủ cần Kim đồ của Mậu Tương Phi.

Đổng Kiều Thiếu vỗ tay một tiếng. Bốn gã hắc y nhân khiêng một cây thập ác, trên đó Thiên Thiên bị trói cứng vào cây thập ác đó.

Phùng Tử Hầu nhìn Đổng Kiều Thiếu.

– Môn chủ muốn gì?

– Mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang đổi lấy cái mạng nhỏ của nha đầu Mậu Thiên Thiên.

Thiên Thiên nhìn Phùng Tử Hầu.

Phùng Tử Hầu lăn chiếc ghế đặc chủng có hai bánh xe đến trước mặt Thiên Thiên. Nàng nhìn y rồi ngoảnh mặt chỗ khác.

Thái độ của nàng khiến Phùng Tử Hầu buông tiếng thở dài, Phùng Tử Hầu từ tốn nói :

– Thiên Thiên… Phùng Tử Hầu ta biết phải trả lại cho Bạch Vân trang những gì, có vay có trả, ta không nề hà. Ta chỉ muốn nói với Thiên Thiên dù bất cứ chuyện gì xảy ra trên cõi võ lâm giang hồ thì Tử Vong kỳ cũng phải bị hủy diệt.

Thiên Thiên nhìn lại Phùng Tử Hầu bằng ánh mắt cay độc và hận thù.

– Đó là chuyên ân oán tranh đoạt của các người, nhưng nợ máu của Mậu gia thì tôn giá phải trả.

– Ta biết, làm con thì phải đòi nợ lại máu cho song đường.

Y xoay chiếc ghế đối mặt với Đổng Kiều Thiếu.

– Môn chủ Đổng Kiều Thiếu… ngươi muốn Kim đồ của Bạch Vân trang, nhưng tiếc Phùng mỗ lại không giữ nó. Nếu Môn chủ muốn lấy mạng Thiên Thiên thì đừng bao giờ tìm lại được Kim đồ của Bạch Vân trang. Kim đồ kia sẽ có người mang đến để đổi lấy cái mạng của Thiên Thiên. Còn bây giờ hãy để Thiên Thiên trả thù, trả hận cho song đường mình.

– Sẽ có người đưa Kim đồ đến đổi lấy Thiên Thiên ư?

– Phùng mỗ cam đoan với ngươi.

– Vậy ngươi đã chấp nhận bước vào tử lộ rồi à?

– Đúng, nhưng chỉ nhận cái chết bởi tay của Thiên Thiên.

– Rất khí khái, rất quân tử, nhưng bổn Môn chủ đâu cho ngươi làm người khí khái, làm người quân tử.

Đổng Kiều Thiếu nói dứt lời chỉ tay xuống Phùng Tử Hầu.

– Giết hắn đi, phanh thây hắn ra.

Ba gã hắc y nhân bước ra, vung kiếm chém tới Phùng Tử Hầu, kiếm của ba người đó vừa vung lên thì ba đạo chỉ kiếm nhanh hơn chớp mắt từ Phùng Tử Hầu cắt ra. Ba thây ngưiờ đổ sầm xuống sàn gạch đại sảnh Kim Diện môn.

Thủ pháp phát động chỉ kiếm của Phùng Tử Hầu cực kỳ nhanh và đầy uy lực sát nhân khiến Đổng Kiều Thiếu cũng giật mình.

Phùng Tử Hầu nhìn lại Đổng Kiều Thiếu.

– Ta đã nói rồi… ta chỉ có thể đền mạng cho Thiên Thiên mà thôi.

Đổng Kiều Thiếu cười khẩy rồi nói :

– Một phế nhân như ngươi có thể náo loạn Kim Diện môn của bổn Môn chủ sao?

Y nói dứt câu giũ mạnh ống tay áo.

Bọn hắc y nhân như lũ sói ào ào xông đến Phùng Tử Hầu.

Phùng Tử Hầu khiến chiếc ghế có hai bánh xe xoay tít như bông vụ. Đồng thời phát tác chỉ kiếm. Chỉ kiếm Phùng Tử Hầu phát ra hoàn toàn khác với Mậu Thiên Thiên. Nó tợ như một màn lưới tầm sét chết chóc hướng thẳng đến bọn hắc y nhân.

Thây người đổ xuống hết lớp này lại đến lớp khác. Một cuộc huyết sát kinh thiên động địa mà đến quỷ thần cũng phải hãi hùng.

Chỉ trong chớp mắt đã không có dưới mười thây người nằm la liệt khắp đại sảnh vây quanh Phùng Tử Hầu.

Chỉ kiếm sát nhân của Phùng Tử Hầu khiến bọn hắc y nhân bất giác không xông tới nữa mà đứng đực ra.

Phùng Tử Hầu nhìn Đổng Kiều Thiếu.

– Sao… đến lượt Môn chủ đối phó với gã phế này chứ?

Đổng Kiều Thiếu đanh mặt lại. Y ngửa mặt cười khành khạch.

– Khi chó bị dồn vào ngõ cụt nó trở nên hung tợn khác thường.

– Đổng Kiều Thiếu… ngươi nói đúng rồi đó.

Phùng Tử Hầu cười khẩy rồi nói :

– Đến lượt Đổng môn chủ phải tự tay bắt chó đó.

Lời còn đọng trên miệng Phùng Tử Hầu thì Mạch Kiếm Tùng xuất hiện từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào. Y vừa đi vừa nói :

– Mạch mỗ thay chủ nhân thực thi án lệnh Tử Vong kỳ.

Giọng nói nhạt nhẽo của Mạch Kiếm Tùng buộc Phùng Tử Hầu phải nhìn lại.

Đổng Kiều Thiếu cau mày, vẻ ngạc nhiên và thắc mắc lộ rõ từng nét trên khuôn mặt của họ Đổng.

Phùng Tử Hầu nhìn Mạch Kiếm Tùng, y nhếch môi cười nửa miệng.

– Ngươi là kẻ được lựa chọn để thay chỗ của Phùng mỗ.

– Không sai.

– Thế thì hãy xuất thủ đi.

Mạch Kiếm Tùng xoay tròn đôi bản thủ. Từ đôi bản thủ của y xuất hiện hai luồng xoáy khí lạ thường và quái dị.

Thấy hai luồng xoáy khí đó, Phùng Tử Hầu chau mày, đanh mặt. Y liền bắt ấn quyết chỉ kiếm, hai tay đặt trước ngực với hai ngón chỉ khép vào nhau.

Mach Kiếm Tùng gằn giọng hú lên một tiếng. Cùng với tiếng hú đó sau lưng y xuất hiện ngay một vòng xoáy kình khổng lồ, bức tường xoáy đó như một tấm vách để Mạch Kiếm Tùng làm điểm tựa rồi đẩy hai luồng xoáy khí hướng thẳng đến Phùng Tử Hầu.

Mạch Kiếm Tùng phát động chưởng công thì Phùng Tử Hầu cũng phát tác chỉ kiếm đón thẳng, đỡ thẳng.

“Ầm…”

Hai đạo chỉ kiếm của Phùng Tử Hầu gãy vụn tan vào hư vô trong khi hai đạo xoáy khí của Mạch Kiếm Tùng vỗ thẳng vào người họ Phùng rồi đi xuyên phá tan thành tựa chiếc ghế đó.

Mạch Kiếm Tùng thu hồi nội lực, đứng chắp tay sau lưng.

Phùng Tử Hầu nhìn gã, nhếch môi gượng cười, rồi nói :

– Ngươi rất xứng đáng thay vào chỗ của ta.

Y xoay chiếc ghế đối mặt với Thiên Thiên.

– Ta không thể trả nợ được cho Thiên Thiên. Có kiếp sau hội ngộ, nợ này ta sẽ trả.

Y nói rồi từ từ gục đầu xuống cằm trút hồn ra khỏi xác.

Phùng Tử Hầu đi rồi mà Đổng Kiều Thiếu vẫn còn sững sờ, y sững sờ không phải vì tận mục sở thị cái chết của Phùng Tử Hầu mà sững sờ và ngạc nhiên vì võ công thần kỳ của Mạch Kiếm Tùng.

Trong mắt Đổng Kiều Thiếu, Mạch Kiếm Tùng đã thay đổi, y không còn là Mạch Kiếm Tùng hôm nào nữa, mà đã là một Tử Vong Sứ thực sự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.