Điện Thái Hòa.
Tòa biệt điện nguy nga tráng lệ, tọa lạc ngay giữa đại nội cấm thành. Ngoài kiến trúc nguy nga tráng lệ và hùng vĩ, điện Thái Hòa còn mang vẻ trang nghiêm của chốn thiên triều. Từ khoảng sân rộng trên mười mẫu đất đến cửa điện là bậc tam cấp kéo dài một trăm trượng. Dọc hai bên là hai hàng Cấm y vệ trong trang phục võ sĩ đứng như pho tượng. Trong ngày đại hỷ chúc thọ Hoàng thượng, không khí nơi đây càng trang trọng hơn.
Gã thái giám có bộ dạng đẫy đà đứng ngay trước cửa điện Thái Hòa trịnh trọng xướng :
– Tổng đàn chủ võ lâm Mạch Kiếm Tùng nhập điện dâng lễ.
Mạch Kiếm Tùng trong bộ cẩm y kim diện nhân chỉnh tề, cùng hai ả cung nữ tay bưng lễ vật tiến chậm rãi theo những bậc tam cấp, những bước đi của gã rất ung dung tự tại. Mắt đăm đăm nhìn phía trước.
Y dừng bước trước ngưỡng cửa điện Thái Hòa nhìn vào trong.
Hai bên chính điện là hai hàng đại thần, một bên quan văn, một bên quan võ. Ai nấy đều vận phục trang chỉnh tề.
Ngồi trên đại điện Thái Hòa là đương kim Thiên tử cùng Thiên hậu.
Mạch Kiếm Tùng hơi nheo mày cảm nhận sự trang trọng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của gã.
Y rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực rồi chậm rãi bước tiếp theo tấm thảm nhung trải từ cửa điện Thái Hòa đến trước chính điện.
Ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng bất giác để ý đến hai con rồng chầu hai bên, chúng toát ra lãnh khí rờn rợn đe dọa gã. Mạch Kiếm Tùng rít một luồng chân khí mỉm cười tự nhủ: “Sống thành người, chết thành danh”.
Ý nghĩ khi lướt qua thì trực giác của y mách bảo có ai đang chú nhãn đến y. Mạch Kiếm Tùng ngẩng mặt lên. Y nhận ra ngay đôi mắt phương phi của Thiên hậu đang chiếu nhìn xuống mình.
Trong bụng y nảy sinh một cảm giác nao nao lạ thường, y nghĩ thầm: “Tại sao ta lại có cảm giác hồi hộp này chứ?”.
Ý niệm đó lóe lên cũng là lúc Mạch Kiếm Tùng nhận ra ánh mắt của gã thái giám đứng bên Thiên hậu.
Lần đầu tiên Mạch Kiếm Tùng có cảm giác lạ thường. Thứ cảm giác bất an khiến y khó chịu vô cùng.
Rít một luồng chân khí, Mạch Kiếm Tùng bước đến trước đại điện Thái Hòa rồi quỳ xuống.
– Tổng đàn chủ võ lâm Mạch Kiếm Tùng khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
– Khanh hãy bình thân.
Mạch Kiếm Tùng ôm quyền nói :
– Mạch Kiếm Tùng thảo dân thay mặt tất cả các anh hùng hào kiệt võ lâm và bá tánh chúc thọ Thánh thượng và dâng lễ cầu an đến Hoàng thượng.
Y nói rồi ra dấu cho hai ả cung nữ quỳ gối xuống bên cạnh mình. Mạch Kiếm Tùng từ từ giở miếng lụa đỏ bên trái. Trên chiếc mâm vàng là một khối ngọc hổ phách, óng ánh sắc vàng.
Y nhìn lên điện Thái Hòa ôm quyền nói :
– Đây là khối ngọc ấn chủ võ lâm, xin được dâng lên Thánh thượng.
Hoàng thượng đặt tay lên long ấn, nhìn xuống từ tốn nói :
– Khối ngọc đó có ý nghĩa gì?
– Khởi tấu Hoàng thượng, khối ngọc ấn chủ võ lâm là bảo vật vô giá của người võ lâm, bất cứ ai giữ khối ngọc ấn chủ võ lâm là Minh chủ võ lâm được quyền hiệu triệu các anh hùng trong thiên hạ nếu cần giúp đỡ.
Hoàng thượng gật đầu :
– Tốt lắm, còn mâm kia?
Mạch Kiếm Tùng từ từ giở tấm lụa phủ lên chiếc mâm đó. Trên chiếc mâm là ngọn Tử Vong kỳ.
– Nó có ý nghĩ gì?
– Tử Vong kỳ được chủ nhân của thảo dân ban phát cho Thánh thượng.
Y nói chưa dứt lời, cầm lấy ngọn Tử Vong kỳ phóng thẳng đến đài Thái Hòa hướng vào yết hầu của đương kim Hoàng thượng.
Ngọn Tử Vong kỳ cắt không khí tạo ra âm thanh xé gió.
Hành động của Mạch Kiếm Tùng quá bất ngờ khiến không một ai kịp có phản ứng gì, quần thần đứng trơ ra như pho tượng. Chính vào khoảng khắc trọng đại đó thì một đạo chỉ cắt ra từ gã thái giám đứng hầu bên cạnh Thiên hậu điểm tới ngọn Tử Vong kỳ.
“Chát…”
Đạo chỉ Kim Cang đẩy ngọn Tử Vong kỳ rơi xuống ghim vào sàn đá ngay dưới chân đương kim Hoàng thượng Mạch Kiếm Tùng quá đỗi bất ngờ trước sự biến đó liền phát động luôn một màn kiếm khí Càn Khôn chụp tới Hoàng thượng. Gã thái giám phía sau Thiên hậu lắc mình lướt ra đứng ngay trước mặt Hoàng thượng, vừa phát ra một màn kiếm khí Càn Khôn chống trả lại màn kiếm khí của Mạch Kiếm Tùng.
“Ầm…”
Hai màn kiếm khí Càn Khôn chạm thẳng vào nhau. Sau tiếng sấm dữ dội, Mạch Kiếm Tùng trượt dài về sau bốn trượng.
Thiên hậu phán lệnh :
– Hộ giá Hoàng thượng.
Tám gã cẩm y vệ đại nội đồng loạt dàn hàng ngang che chắn trước mặt Hoàng thượng.
Tám gã cẩm y vệ hộ tống Hoàng thượng vào ngay hậu đường điện Thái Hòa.
Từ bên ngoài trên năm trăm gã cẩm y vệ xông vào đại đường Thái Hòa. Tất cả đều lăm lăm binh khí trong tay.
Đường Thẩm lột bỏ chiếc mũ thái giám và cả trang phục.
Mạch Kiếm Tùng nhận ra chàng :
– Đường Thẩm.
Nói dứt lời Mạch Kiếm Tùng gầm lên một tiếng. Y như con hổ đói mồi khát máu lao vụt đến Đường Thẩm. Cùng với bộ pháp đó, Mạch Kiếm Tùng thi triển hai đạo chỉ kiếm chia làm hai một công vào thượng đẳng, một công vào hạ đẳng của Đường Thẩm.
Chàng hơi xoay người và chuyển hóa song thủ.
Một màn ảnh thủ dày đặc không biết cái nào là hư cái nào là thực để hứng lấy hai đạo chỉ kiếm của đối phương.
Chẳng có tiếng động nào phát ra, nhưng hai đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng chìm hẳn vào màn ảnh thủ dày đặc đó. Màn ảnh thủ vụt biến mất cũng là lúc hai đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng bắn ngược trở lại nhanh hơn nó phát ra…
Hai đạo kiếm chỉ đâm thẳng vào Đan Điền của Mạch Kiếm Tùng.
Gã nảy ngược người lên, tay ôm lấy vùng Đan Điền bị khoét thủng, mà tròn mắt nhìn chàng, máu xối xả rỉ ra từ kẻ tay gã.
Gã nhìn chàng.
– Sao ngươi vẫn còn sống… sao ngươi lớn mạng hơn ta?
– Mạch Kiếm Tùng hãy chấp nhận sự lựa chọn của mình.
Chàng vừa nói dứt câu thì Đông Phương Bách trong bộ lốt đại nội thị vệ bước ra. Y nhìn Mạch Kiếm Tùng, chẳng nói lời nào mà dựng chưởng vỗ thẳng vào đầu gã.
Mạch Kiếm Tùng lỏ mắt nhìn chưởng phong của Đông Phương Bách.
“Bộp…”
Thủ cấp của Mạch Kiếm Tùng vỡ tan như quả dưa hấu văng tung tóe trong thật khủng khiếp. Cái chết của Mạch Kiếm Tùng khiến Đường Thẩm phải chau mày bất nhẫn.
Đông Phương Bách nhìn lại Thiên hậu.
– Bổn tướng muốn hỏi Thiên hậu sao lại có chuyện này? Chủ nhân Tử Vong kỳ là ai?
Đường Thẩm nhìn xuống Đông Phương Bách :
– Tử Vong kỳ đã bị hủy, còn chủ nhân Tử Vong kỳ là ai ư?… Chính là chủ nhân của tôn giá Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng từ ngoài của điện Thái Hòa chắp tay sau lưng ngửa mặt cười the thé. Y vừa thả bước và điện Thái Hòa vừa nói :
– Tiểu tử nói hay lắm đó.
Quần thần nhốn nháo hẳn lên.
Đường Thẩm đứng trên điện Thái Hòa nhìn xuống Đông Phương Bách và Tổng quản Thái giám Cao Xưởng. Thiên hậu vẫn ngồi yên trên chiếc ngai vị của người.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn Đường Thẩm.
Lão tằng hắng rồi nói :
– Đường Thẩm… ngươi biết chủ nhân của Tử Vong kỳ là ai không?
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng chỉ tay về phía Thiên hậu.
– Chính là Thiên hậu đó.
Đường Thẩm khoác tay :
– Tổng quản Thái giám Cao Xưởng… lão có thể nói thế nhưng có gì làm bằng chứng nào. Ngược lại tại hạ biết chủ nhân Tử Vong kỳ đích thực chính là Công công. Nếu Thiên hậu là chủ nhân của Tử Vong kỳ thì làm sao lại lịnh cho Đường Thẩm hộ giá Hoàng thượng?
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng phá lên cười khanh khách.
– Ngươi biết một mà không biết hai. Thiên hậu hẳn đã biết sự mưu xóa đế lập ngôi của mình sớm muộn gì cũng bị Công công phát hiện nên mới dựng ra trò này. Nếu không tin ngươi hãy xem qua ngọn Tử Vong kỳ có dấu ấn của Từ Linh cung.
– Được… nếu trên ngọn Tử Vong kỳ có dấu ấn của Thiên hậu thì tại hạ tin lời của Công công. Bằng ngược lại Công công tính sao và trả lời như thế nào trước mặt quần thần.
Chàng nói rồi rút ngọn Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm vung ngọn Tử Vong kỳ về phía Thái sử gia.
– Thái sử gia xem qua.
Lão đại thần cầm lấy ngọn Tử Vong kỳ nhìn qua rồi nhìn lại Tổng quản Thái giám Cao Xưởng – Trên ngọn Tử Vong kỳ phản chúa không có dấu ấn của Thiên hậu mà lại có tục danh của Công công.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng tròn mắt – Cái gì…?
Thải sử lệnh cầm ngọn Tử Vong kỳ đem đến trao cho Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
– Công công nhìn qua.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn xuống ngọn Tử Vong kỳ bằng vàng ròng. Lão nhận ra dấu ấn Từ Linh cung đã xóa, còn tục danh của lão thì được khắc chạm ngay trên ngọn Tử Vong kỳ. Nét chạm khắc bằng kim khí vô cùng tinh tế.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn Đường Thẩm.
– Không thể như vậy được… ngươi đã dùng thủ đoạn này.
Đường Thẩm mỉm cười.
– Công công đừng nói thủ đoạn ở đây mà hãy giải thích cho mọi người biết, Tổng quản Thái giám Cao Xưởng Công công có phải là chủ nhân của Tử Vong kỳ. Người định hành thích Hoàng thượng để soái ngôi lập báu cho bản thân mình không?
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng sa sầm mặt, lão rít giọng :
– Đường Thẩm tiểu tử… có ngươi thì không có bổn tọa.
Y phá lên cười the thé, cắt ngang tràng tiếu ngạo, Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nói :
– Đúng… bổn tọa đích thực là chủ nhân của Tử Vong kỳ thì sao nào. Hôm nay bổn tọa cũng sẽ làm chủ tòa đại điện Thái Hòa này. Sẽ đăng cơ lên ngôi Thiên tử. Đâu còn ai cản được bổn tọa. Một mình ngươi không thể đảo ngược ý trời. Tất cả cấm vệ quân đều là Tử Vong Sứ. Những Tử Vong Sứ sẽ hộ tống bổn tọa ngồi trên chiếc ngai kia.
Thiên hậu đứng lên :
– Tổng quản Thái giám Cao Xưởng ngươi đã nhận tội rồi đó. Còn gì để nói không?
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng hừ nhạt rồi nói :
– Nhận tội, không…
Lão chỉ Thiên hậu.
– Chính ngươi mới là người nhận tội trước bổn tọa.
Lão giũ tay một cái rồi phán lịnh cho bọn Cấm y vệ và cả Đông Phương Bách.
– Giết hai người đó trước đi.
Bọn Cấm y vệ toan xông đến thì ngoài cửa hàng loạt những cao thủ võ lâm dẫn đầu là Tuệ Thông hòa thượng đại sư và Giác Viễn phương trượng đại sư cùng Định Tịnh Hành Tẩu.
Tuệ Thông hòa thượng vừa trụ tấn vừa rống lên một tiếng thật lớn.
Tiếng rống của cao tăng Thiếu Lâm khiến cho quần thần phải bịt tai lại, còn bọn Cấm y vệ thì thối bộ lại.
Giác Viễn phương trượng đại sư cùng những võ tăng Thiếu Lâm phối hợp với Định Tịnh Hành Tẩu, Lục Y Phụng và Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vỗ chưởng đẩy lui bọn Cấm y vệ ra phía cửa toàn đại điện Thái Hòa.
Bên ngoài của đại điện Thái Hòa võ lâm quần hùng cũng đã kịp kéo đến đông hơn kiến.
Tuệ Thông hòa thượng nhìn Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
– A di đà Phật… Công công còn kịp cải tà quy chánh.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng thừ mặt ra.
– Lão hòa thượng có thể khuyên ta à?
Vừa nói dứt lời, y gầm lên một tiếng rồi lướt thẳng về phía Tuệ Thông hòa thượng. Hai đạo sát quang xanh rờn chia làm hai hướng chụp đến Tuệ Thông hòa thượng.
Tuệ Thông hòa thượng không né tránh mà dựng song thủ thi triển La Hán Quyền công đón thẳng đỡ thẳng.
“Ầm…”
Cả hai đối thủ thối lại nữa bộ chứng tỏ họ là địch thủ ngang tài ngang sức với nhau.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng biết tình thế đã hoàn toàn bất lợi cho mình. Lão vận công tạo ra bức màn thanh quang che chắn lấy thân pháp rồi hú lên một tiếng. Cùng với tiếng hú đó lão điểm mũi giày thoát lên như một chiếc pháo thăng thiên.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng phá thủng mái ngói điện Thái Hòa thoát đi.
Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật.
Tiếng Phật hiệu của Tuệ Thông hòa thượng như một hiệu lệnh khiến quần hùng võ lâm ngưng việc tảo thanh bọn Tử Vong Sứ trong lốt những Cấm y vệ. Những gã Tử Vong Sứ còn lại đồng loạt buông vũ khí, quỳ xuống.
Tuệ Thông hòa thượng nhìn Thiên hậu ôm quyền niệm Phật hiệu.
– Thiên hậu mở lòng từ bi.
Còn trơ lại một mình Đông Phương Bách trong bộ lốt đại nội thị vệ.
Y đứng dạng chân như một pho tượng bất động.
Y nhìn Đường Thẩm.
Thiên hậu nhìn Đông Phương Bách.
– Sao ngươi chưa chịu quỳ xuống chịu tội?
Đông Phương Bách buông tiếng thở dài rồi nói :
– Bổn tướng sẽ quỳ xuống chịu tội chỉ xin một điều.
– Điều gì?
– Đối mặt với Đường Thẩm.
Thiên hậu nhìn sang chàng.
Đường Thẩm gật đầu.
Thiên hậu nói :
– Bổn cung chuẩn tấu.
Đường Thẩm thong thả bước xuống điện Thái Hòa tiến thẳng đến đối mặt với Đông Phương Bách.
Chàng từ tốn nói :
– Cớ gì tôn giá cứ muốn đối đầu với Đường Thẩm.
– Ngay từ đầu ta đã linh cảm đến ngày hôm nay. Đường Thẩm là chiếc bóng quá lớn, bao trùm cả càn khôn, nên Đông Phương Bách phải đối mặt với ngươi.
– Để thỏa mãn khát vọng của tôn giá?
– Để thỏa mãn khát vọng của ta và cũng thẩm chứng xem linh cảm của ta đúng hay sai. Nếu ngươi thắng được ta… ta sẽ quỳ xuống chịu tội, tất cả những ân oán giữa võ lâm và Đông Phương gia xem như đã thanh toán.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài :
– Được.
Quần thần dạt hẳn về hai phía nhường điện Thái Hòa cho Đường Thẩm và Đông Phương Bách Lục Y Phung lo lắng.
– Đường Thẩm đại ca.
Đường Thẩm mỉm cười với nàng.
Chàng nhìn lại Đông Phương Bách – Mời tôn giá.
Chàng vừa nói vừa thả lỏng thân thể không có vẻ gì là vận công đề khí vào Đan Điền để chuẩn bị đối phó với Đông Phương Bách.
Đông Phương Bách vận công, một bức màn hộ thể xanh rờn xuất hiện bao bọc lấy thể pháp y.
Y nhìn Đường Thẩm không chớp mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Đông Phương Bách rít một luồng chân khí. Ngay lập tức giữa đôi bản thủ của gã xuất hiện một làn thanh quang xanh biếc kỳ ảo.
Thấy tà công quỷ dị của y mọi người phải chú ý đến Đường Thẩm. Ngay cả Thiên hậu cũng đứng lên khỏi chiếc ngai. Mọi người nhận ra Đường Thẩm vẫn bình thản như không có chuyện gì, thậm chí cũng chẳng có bức màn hộ thể nào xuất hiện che chắn lấy thể pháp chàng.
Điều đó khiến ai nấy cũng căng thẳng lo lắng cho chàng.
Lục Y Phụng chắp tay trước ngực, mắt nàng đỏ hoe nhìn Đường Thẩm với vẻ mặt hoang mang cực độ.
Đông Phương Bách vận công đến tầng tối thượng rồi nghiến răng.
– Cả hai chúng ta cùng chết.
Nói dứt câu y đẩy song thủ về phía Đường Thẩm. Làn thanh quang chết chóc tợ một mũi dùi xoáy đến chàng.
Đường Thẩm xoay tròn đôi bản thủ. Một bức màn bản thủ dày đặc xuất hiện rồi nhanh chóng nhập lại thành bảy chiếc bóng kỳ ảo chộp lấy làn thanh quang đó.
Chẳng một tiếng sấm động nào phát ra, cũng chẳng có dư kình phát tán nhưng có một sự biến mà người võ lâm, dù là cao nhân đệ nhất thiên hạ cũng phải sững sờ. Bảy chiếc bóng ảnh thủ từ lớn đến nhỏ như khiến làn thanh quang kia đảo ngược trở lại tập kích Đông Phương Bách nhanh hơn, uy mãnh hơn.
Đông Phương Bách quá đỗi sững sờ trước sự biến thần kỳ đó, nhưng khi phát hiện thì đã quá muộn rồi.
“Ầm…”
Y bị nhất lên khỏi mặt đất, đẩy đi va lưng vào vách điện Thái Hòa.
“Bộp…”
Đông Phương Bách nằm duỗi thẳng dưới sàn gạch. Mãi một lúc sau mới chỏi tay lồm cồm bò dậy, bộ giáp y lẫn trang phục bên trong đã rách nát trông thật thảm hại. Y bước đi lảo đảo về phía Đường Thẩm.
Hai khóe miệng của Đông Phương Bách rỉ máu.
Y dừng bước nhìn chàng.
– Linh cảm của ta đã đúng.
Đường Thẩm thở dài.
Đông Phương Bách đổ gục xuống trước mũi giày chàng.
Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật… chính là Vạn Thủ Vô Thượng Công.
Đường Thẩm bước lại trước mặt Thiên hậu.
– Thảo sinh thỉnh cầu Thiên hậu ban cho thảo sinh một ân huệ.
– Khanh muốn gì cũng được.
– Thảo sinh cầu xin Thiên hậu ban cho Đông Phương Bách sinh lộ. Đó là tâm nguyện của Đông Phương Tử Linh gởi cho Đường Thẩm.
– Ta sẽ chuẩn tấu thỉnh cầu của Đường Thẩm giao Đông Phương Bách cho cao tăng Thiếu Lâm tự huấn giáo.
Đường Thẩm quỳ xuống. Chàng ôm quyền nhìn lên Thiên hậu, chàng muốn nói lời tạ ơn nhưng lại không thốt được ra lời mà chỉ nghĩ đến Đông Phương Tử Linh.
Hai cánh môi chàng mím lại với ý nghĩ trong đầu: “Tử Linh… Đường Thẩm đã làm tất cả vì nàng”.