Đang định bước vào nhà, thì tiếng của Tuấn lại vang lên:
– Nhiên à!- Cậu ta nói giọng thân mật hết chỗ nói!
– Có gì không?- Nó quay lại hỏi
– Ngày mai tôi đến đón cậu đi học nha?
Nó tròn mắt nhìn Tuấn, một lời đề nghị tốt bụng nhưng nó cũng phải suynghĩ xem có nên chấp nhận hay không? Đúng là đi xe máy sẽ tốt hơn là đixe đạp, dù sao cậu ta cũng học chung lớp đi học chung cũng chẳng sao!Nghĩ vậy nên nó đã đồng ý:
– Ừ- Nó vừa cười vừa nói
Tuấn cũng cười lại rồi không nói gì nữa cậu ta phóng xe cái vèo khỏi con đường vắng để cô gái nhỏ nhìn theo chiếc bóng đó cho đến lúc nó chỉ con là cái chấm nhỏ cô gái nhỏ mới lặng lẽ bước vào nhà…
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Không khí trong nhà rất căng thẳng, nó có thể cảm nhận được điều đó khivừa đặt chân vào và khép cánh cỗng lại. Không còn tiếng cười hôm qua nữa mà thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ!
Nhìn qua cữa sỗ là hình ảnh mà Thiên Bảo đang nằm trên ghế sofa coi tivi ư? Nó không rõ nữa vì chỉ thấy từ phía sau. Nó đưa tay rõ nhẹ cữa sỗ,không hiểu sao nó lại làm như vậy? Đây là nhà của nó cơ mà! Nhưng cho dù nó có rõ đến bễ cữa thì Thiên Bảo vẫn không quay lại nhìn nó lấy mộtcái, cậu ta vờ như không nghe thấy gì chắc cậu ta đang giận nó lắm!Nhưng cho dù có giận cậu ta cũng không nên cứng như khúc gỗ như vậy chứ! Tức mình nó đẩy cữa vào nhà, cữa nhà không khóa nhưng ít nhất cậu tacũng phải nói gì với nó chứ, nó chạy tới chỗ Thiên Bảo và giật lấy taycủa cậu ta, không suy nghĩ gì cả và nói:
– Tôi biết là tôi có lỗi nhưng cậu cũng đừng đối xử với tôi…
Nó chưa nói hết câu chợt ngưng bặt, không còn tin vào mắt mình nữa. Trên tay nó bây giờ là chất lỏng màu đỏ đang vương *** rất nhiều trên ngườiThiên Bảo, đó là màu đỏ của MÁU!!!???
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, bàn tay dính máu của Thiên Bảo! Tạisao Thiên Bảo lại chảy nhiều máu như vậy. Mà hình như Thiên Bảo khôngcoi tivi như nó dự đoán mà cậu ta đang ngủ, mắt cậu ấy nhắm chặt lạikhông chút sức lực của sự sống. Chỉ có hơi thở đang còn thoi thóp, nónhìn vào gương mặt xinh đẹp của Thiên Bảo, gương mặt không bị gì cảnhưng người của cậu ta là hành chục vết chém! Không hiểu từ lúc nào nócứ cầm chặt tay của Thiên Bảo! Rồi nó nhận ra đôi mắt, hàng lông mi củaThiên Bảo đang từ từ nâng lên…cậu ta đang cố gắng mở mắt để nói điềugì với nó chăng? Đôi mắt hé mở của Thiên Bảo đang nhìn nó, cái nhìn vôcùng đau đớn của một người bị bỏ rơi… Rồi Thiên Bảo mở một nụ cười,hàm răng cậu ấy không còn trắng như sáng hôm qua nó thấy nữa mà nó cómàu đỏ. Màu đỏ đó nói cho nó biết Thiên Bảo đang rất đau, nụ cười đó nói cho Nhiên biết Thiên Bảo đang rất hận nó. Thật sự rất hận! Nó không còn nói được gì nữa, cứ nhìn Thiên Bảo như một bức tượng vì đầu nó bây giờcũng trống rỗng. Nó cố gắng mở miệng để tìm kiếm lại ý thức về ngôn ngữ
– Cậu…làm sao…ra nông nỗi này?
Nhưng đó là một câu hỏi không đúng lúc vì Thiên Bảo không còn sức trảlời nữa nó đỡ Thiên Bảo dậy nhưng cậu ta liền ngã gục vô người nó. Máutrên người Thiên Bảo thấm vào người Nhiên hòa với những giọt máu còn xót lại của Tiểu Thiên hôm qua làm nó đau nhói. Nhiên chỉ còn biết khóc,không biết hôm nay là ngày gì mà nó phải chịu nhiều nỗi đau như vậy, hết tên Tiểu Thiên rồi tới Thiên Bảo. Chuyện này là sao đây? Tại sao Nnólại khóc nhiều như vậy? nó phải làm gì đây? Có nên đưa Thiên Bảo vô bệnh viện không? Nhưng nếu đưa vô bệnh viện Thiên Bảo lại không có giấy tởgì thì làm sao? Nhưng nó chưa kịp nghĩ ra kế gì thì Thiên Bảo đã cầm tay nó cố gắng nói một điều gì đó không thành lời:
– Cuối… cùng mình… đã… đợi được… cậu về
Nước mắt nó tiếp tục ứa ra. nó cầm tay Thiên Bảo, lắt đầu mỉm cười anủi. Có lẽ đây là chuyện mà lúc này nó có thể làm được cho Thiên Bảo,nhưng bây giờ nó đâu còn thời gian để khóc nữa nó phải cố nghĩ cách. Rồi trong một nỗ lực cuối cùng Thiên Bảo nhìn nó thều thào:
– Đi…đi mua thuốc… cầm máu
Đúng rồi, mua thuốc, nó phải đi mua thuốc cầm máu cho Thiên Bảo. Nghĩrồi nó cấp tốc dùng hết sức lực chạy tới hiệu thuốc tây gần nhà nhấtmua thuốc cầm máu. Bà chủ vừa bán vừa nhìn nó, có lẽ bộ dạng Nhiên lúcnày quá thảm, giống như là mới trải qua một trận đánh sinh tử vậy. Nếukhông tin thì cứ nhìn đi trên người toàn là máu, chắc máu của Thiên Bảolà nhiếu nhất vì máu của Tiểu Thiên chỉ có một hai giọt thôi nên từ sáng tới giờ mới không có ai để ý. Nhưng nó đâu còn thời gian nhìn bộ dạngcủa mình nữa, mạng sống của Thiên Bảo đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếukhông mau cầm máu chắc cậu ấy sẽ chết vì mất máu mất. Sau khi tính tiềnbịt thuốc nó rời khỏi cửa tiệm ba chân bốn cẳng đạp xe về nhà.
Thiên Bảo vẫn nằm đó, bất động trong đau đớn. nó chạy đến bên Thiên Bảo, lấy thuốc cầm máu cho cậu ta trong lòng vẫn hoang mang tột độ. Tại saoThiên Bảo lại bị đánh ra nông nổi này? Chẳng phải hôm qua cậu ta vẫnbình thường sao? Trên đầu cậu ấy vẫn còn miếng băng trắng và miếng băngđó bây giờ đã dính toàn màu đỏ của máu. Nhiên tháo miếng băng đó ra, vết thương của ba hôm trước bây giờ đang đổ máu ào ào. Nó vội thay băngkhác, rồi nó cởi áo Thiên Bảo ra, toàn là vết đánh bầm tím, còn có mấyvết chém đầy máu nữa. Hình như hôm trước nó chỉ băng bó cho Thiên Bảocái đầu mà không kiểm tra trên cơ thể cậu ấy. Vậy là bây giờ vết thươngmới cộng với vết thương cũ làm tình trạng của Thiên Bảo càng nghiêmtrọng hơn. Thật không biết tình trạng bây giờ của Thiên Bảo với TiểuThiên hôm qua ai nặng hơn? Nhưng nó thật sự đau lòng khi nhìn thấy những vết máu này. Có lẽ một phần cũng tại cô bé nên Thiên Bảo mới bị đánh ra nông nổi này. Nếu hôm qua nó về nhà thì chắc Thiên Bảo sẽ đỡ hơn. Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi. Nó không thể trở lại tối hôm qua,trở về nhà và giúp Thiên Bảo và bây giờ nó cảm thấy mình có tội.
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Thiên Bảo vẫn chưa tĩnh, nó cứ ngồi nhìn. Đã tối rồi, nócảm thấy hơiđói bụng. Nó thật sự trách mình không ngờ trong giờ phút này còn có thểđói nữa. Nhưng làm sao đây cái da dày của nó no đủ xưa nay rồi nó đâuthể nhịn đói nổi. Thế là nó chạy vào bếp, trong bếp rất sạch sẽ, khôngngờ ở nhà Thiên Bảo lại dọn dẹp ngăn nắp đến như vậy. Nómở nồi cơm ra,trong nồi vẫn có cơm hình như mới nấu chưa có ai ăn thì phải. Trên bàncó bày sẵn thức ăn được Thiên Bảo đậy rất kĩ. Phải chăng từ hôm qua tới giờ Thiên Bào chưa ăn gì mà đợi nó về. Nước mắt nó lại ứa ra khi nghĩtới việc ngày hôm qua mình đã vô tình bỏ Thiên Bảo ở nhà một mình để cho cậu ấy bị đánh ra như vậy. Nhưng rồi cái bụng nó lại kêu lên cô bé đành lấy cơm ăn và không hiểu sao rất trống trải, nỗi cô đơn ập đến vì khikhông có Thiên Bảo ngồi ăn chung với nó như hôm qua, không có ai làm cho nó cười nữa… Rồi buổi cơm tối qua loa cũng qua, nó vào phòng ThiênBảo cậu ấy vẫn đang nhắm nghiền mắt, không biết cậu ấy có đói không nhỉ? Nhưng nó không còn sức để nghĩ nhiều nữa. Nó đi tắm rồi quay trở lạiphòng Thiên Bảo. Đêm nay Nhiên quyết định sẽ canh cho Thiên Bảo ngù.Nhưng cô bé cảm thấy mệt và nhắm mắt lại định chợp mắt một chút nhưngcó tiếng điện thoại reo “Reng…reng…reng”. Tiếng điện thoại làm Nhiên thật sự tĩnh, ai có thể gọi điện vào giờ này chứ. Nhiên chạy bắt máy và đó là…