Chương 45: Evil.
Angel Wings.
((“Trong căn phòng tối.
Cô bé mặc chiếc váy xanh ngọc bích ngồi bó gối tại góc tường.
Bóng tối. Lạnh lẽo…
Nhắm mắt lại, cô bé mím chặt môi để ngăn tiếng thét lên.
Anh Khánh Phong của cô bé đã dạy cô phải kiên cường.
-Băng!!!
Kèm thao âm thanh nhỏ, rợn người ấy là tiếng gió heo hút và tiếng kim loại…
Bé Băng tuy sợ hãi nhưng vẫn cương quyết ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là một bóng trắng tóc xõa dài. Đôi mắt màu đỏ đầy giận dữ… Điều kinh hoàng nhất mà bé Băng thấy đó là khuân mặt chằng chịt những vết rạch, vệt máu đọng chảy dài… Mà mãi về sau khuân mặt ấy vẫn luôn ám ảnh tâm trí bé Băng.
Bé Băng không là hét. Cô bé dùng chút sức lực còn lại của mình gương mắt nhìn bóng ma ấy.
Bà ta nở nụ cười quái dị. Ngày càng đến gần cô bé.
-Dừng lại. Bà là ai?
Nụ cười trên gương mặt bà ta chợt tắt. Và không gian vang lên tiếng cười man rợ.
-Evillll…
Giọng nói thoảng qua như gió.
Evil ngồi xuống, đưa bàn tay tanh mùi máu chạm vào mặt bé Băng.
-Vì mày. Tất cả là vì mày. Con gái tao…
Ánh mắt Evil lộ ra tia hung ác.
Bé Băng lắc đầu thật mạnh, cố tránh bàn tay ấy. Điều đó làm Evil tức giận, bà ta càng giữ chặt cằm cô bé.
Ngoan đi. Không thằng nhóc Khánh Phong sẽ phải chết.
Bé Băng thoáng giật mình. Anh Khánh Phong!?
Lần đầu tiên cô bé dùng ánh mắt không hoảng sợ, chỉ có sự kiên quyết, thoáng qua tia giận dữ nhìn Evil.
-Tuần Thành sẽ không để thằng nhóc yên đâu. Cô bé.
Bé Băng tái mặt.
-Uỳnh.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng bất ngờ làm bé Băng chói mắt. Ở đó, trong ánh sáng là Khánh Phong của cô bé.
-Anh Khánh Phong.
Bé Băng hét lên. Lo lắng. Sợ hãi…
Evil vẫn còn ở đây. Bà ta sẽ hại Khánh Phong của cô bé…
Đến khi Khánh Phong bé cô bé Băng lên, cô bé mới ngất trong vòng tay anh.
Có lẽ khuôn mặt quỷ ấy không đáng sợ. Cái mà bé Băng sợ là điều Evil đã từng nói…
-Khánh Phong sẽ phải chết.”))
_Love_
Băng Băng tỉnh lại trong tình trạng sức khỏe tồi tệ. Cô nàng mất quá nhiều máu và không được chưa trị kịp thời.
Bóng tối.. máu… khuôn mặt Evil..
Từng mảng kí ức hiện lên trong tam trí Băng Băng.
Anh Khánh Phong. Lúc này Băng Băng chỉ nghĩ đến cái tên ấy.
Đúng như Băng Băng dự đoán, không lâu sau một bóng trắng bước ra.
Sau nhiều năm khuôn mặt của “quỷ nữ” ngày càng trở lên kinh dị, đến nỗi Băng Băng không còn nhận ra nét người trên khuân mặt ây. Trong ánh sang le lói chỉ có đôi mắt sáng bừng giữa lớp thịt sần sùi không một chút da.
-Evil. Rốt cuộc bà là ai.
Băng Băng lạnh lùng hỏi. Cô nàng vẫn luôn sợ bóng tối và Evil nhưng một khi phải đối mặt Băng Băng buộc mình phải mạnh mẽ.
Trong không gian khẽ vang tiếng cười. Tiếp đó là một giọng nói lạnh lẽo đầy thù hận.
-Evil đã chết rồi. Bà ta là mẹ tôi.
Cô ta giựt mạnh cằm Băng Băng, nâng mặt cô lên như Evil đã từng làm.
-Và tôi là vị hôn thê của Vũ Tuấn Thành.
Băng Băng nhắm mắt. Muốn lùi lại về phía sau nhưng hai chân dội lên cảm giác đau đớn làm Băng Băng mất hết sức lực.
Nhận thấy sự lảng tránh của Băng Băng quỷ nữ vung tay tát mạnh vào mặt cô nàng.
-Còn muốn chốn? Không phải vì mày Evil cũng không chết, khuôn mặt của tao cũng không trở lên kinh tởm thế này.
Ánh mắt quỷ nữ hiện lên tia hung ác.
Băng Băng đâu có biết, chục năm trước sau khi cô được Khánh Phong cứu đi, Vũ Tuấn Thành đã thẳng tay giết Evil.
Còn chưa nhận ra chuyện gì, dọc cánh tay Băng Băng truyền tới cảm giác đau đớn. Băng Băng có thể cảm nhận được mùi tanh máu cùng những giọt máu rơi dài xuống đất.
Quỷ nữ cầm con dao nhỏ, ghé sát khuôn mặt Băng Băng.
-Chỉ vì khuôn mặt này mà Vũ Tuấn Thành say mê mày, hủy hoại cuộc đời tao. Để xem hắn yêu mày được bao lâu.
Ánh sắc kim loại lóe lên.
Nhìn con dao kề sát khuôn mặt mình, Băng Băng không còn giữ được bình tĩnh. Băng Băng muốn hất nó ra nhưng cô nàng hoàn toàn không đủ sức nâng cánh tay của mình lên.
Hết chương 45.