Chương 8: Wait…
Thứ 2
Băng Băng vừa bước vào lớp thì cả lớp nhao nhao tranh nhau thông báo (vì cô nàng là lớp trưởng)
-Băng Băng hôm nay lớp mình sẽ có thêm học sinh mới.
Vẫn cái vẻ thản nhiên, Băng Băng đi về phía bàn học, quơ gọn đống quà sang một bên rồi đặt cặp sách xuống. Trong đầu Băng Băng chợt nảy ra sáng kiến.
-Để bạn ấy ngồi cùng mình, tiện xử lí mấy cái này.
Băng Băng nói rồi nhìn đống quà trên bàn và lại thầm nhủ.
-“Dạo này mình thông minh thật”.
Hạ Băng và Lệ Băng giải tán lũ bạn trong lớp không cho họ nói nữa rồi quay xuống nhìn Băng Băng vẻ tò mò:
-Hôm qua sao? Có gì bất thường không? Ở đó có tên nào gây cản trở cho bạn không.
Hạ Băng lo lắng hỏi rối, còn Lệ Băng vẫn mang phong cách đậm chất:
-Có gì đặc biệt không?
Thoáng nghĩ ngợi, Băng Băng gật đầu. Không chắc hai cô bạn sẽ phản ứng như thế nào Băng Băng từ từ nói:
-Anh Wing vừa làm chủ của tổ chức W vừa làm tổng giám đốc của tập đoàn W.
Băng Băng nói giọng nhẹ nhẹ và mang vẻ bí mật.
Hai cô bạn đang căng thẳng trí não để tiếp nhận một tin đặc biệt thì ‘xì’ một tiếng rõ dài khi nghe Băng Băng nói. Hạ Băng gõ cây bút vào đầu cô nàng nói :
-Cô bạn Băng Băng lạc hậu ít hiểu biết này! Mình nói cho bạn biết nhá, tụi mình biết cái tin đó lâu rồi. Bạn nghĩ tụi mình là ai mà lại không biết mấy cái tin hiển nhiên đấy chứ. Chỉ có bạn mới biết muộn thế thôi, cô bạn ngốc. Mình nghĩ bạn là người ngốc nhất được gia nhập Wing
Nét mặt Băng Băng thay đổi dần theo từng câu nói của Hạ Băng. Cuối cùng, cô nàng nhìn hai cô bạn vẻ nghiêm nghị như sắp nói chuyện quan trọng (thì đúng là chuyện quan trọng mà) rồi ghé sát tai nói nhỏ:
-Mình và anh ấy “…???…”
-Bạn nói thật đấy hả?
Hạ Băng tròn mắt khi nghe xong câu chuyện.
-Khi đó bạn mới 7 tuổi.
Lệ Băng hơi ngang tàn nhưng đã mang chút quan tâm vào trong giọng nói.
Băng Băng đỏ mặt gật đầu khi nhớ lại chuyện hồi nhỏ của mình. Quả thực khi đó Băng Băng mới 7 tuổi. Cái tuổi trẻ con chưa hề hiểu chuyện mà đã…
-Vậy sao bạn không nói? Chuyện ly kì thế cơ mà.
Hạ Băng hỏi dồn, lắc tay Băng Băng vẻ kích động.
“Nói…” cái này Băng Băng cũng đã từng nghĩ đến nhưng khi gặp Băng Băng lại loại bỏ ý nghĩ đó. Cô nàng muốn thử và cũng muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhìn hai cô bạn Băng Băng cười, nói:
-Mình muốn đợi anh ấy thừa nhận mọi chuyện…
Ý nghĩ và câu nói đó đã bắt đầu những câu chuyện của cuộc đời Băng Băng.
_Love_
Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào cả lớp liền im lặng không còn một tiếng động dù là nhỏ nhất. Ưng ý, cô cười trông ‘hiền’ muốn đứng tim của thiên hạ.
-Các em biết lớp ta có học sinh mới rồi đúng không?
Cô lại cười quay qua phía cửa lớp.
-Vào đi em.
Một anh chàng khoác ba lô một vai, tay đút túi rất giống dân bụi vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đi vào. Cả lớp cùng lúc mang vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ta, Băng Băng không kìm chế được bật dậy.
-Cô. Anh ta học lớp trên mà.
-Lớp trưởng nói cẩn trọng chứ!
Cô giáo nhẹ nhàng nhắc.
-Đúng là War học lớp 12 nhưng em ấy vừa từ nước ngoài về kiến thức chưa quen nên phải học lại một năm để làm quen lại với cách học của chúng ta.
Cả lớp cùng ‘ồ’ lên một tiếng ra vẻ hiểu chuyện.
-Như lớp trưởng nói, War em sẽ ngồi cùng em ấy.
-Không…
Băng Băng chưa kịp nên tiếng phản đối thì War đã nhanh bước ngồi vào ghế bên cạnh.
Cả lớp vốn đã hay nhìn về phía này ngắm Băng Băng nay lại càng chú ý hơn khi có War bên cạnh. Băng Băng nhìn mọi người nhăn mặt rồi thở dài mang vẻ chán nản, ném mạnh cuốn sách lên bàn. Tất cả cùng lúc rời mắt quay lên vì lớp trưởng đã cảnh cáo ngầm…
-Anh War, anh thực sự không nắm được kiến thức sao? Em không nghĩ thế, điểm thi đầu năm của anh rất cao mà.
Hạ Băng quay xuống và bắt đầu huyên thuyên.
-Quay bài.
-Anh quay bài á? Anh quay kiểu gì mà được điểm cao vậy?
-Đe dọa giám thị.
Hạ Băng cười lớn mặc dù War nói rất nhạt và không cảm xúc. Nhưng đó là do khi đã “cảm nắng” một ai đó thì dù người đó có thế nào thì vẫn thấy vui nên thái độ của Hạ Băng không hề được coi là kì lạ. Trong khi đó Băng Băng nghiêm mặt nhắc nhở:
-Đừng nghĩ là bạn mà được mình tha tội làm việc riêng nhá.
Hạ Băng biết cô bạn Băng Băng đã vào việc thì rất nghiêm khắc không bao che cho ai cho dù là bạn thân nên đành ngoan ngoãn quay lên, để tránh bị lao đông công ích cho trường và cũng tránh làm bạn với cây chổi tre thân yêu…
-Sao có vẻ không thích anh vậy? Chúng ta đã làm bạn rồi mà.
War ghé sát Băng Băng khẽ nói.
Nghiêng người tránh theo cách vô cảm nhất, Băng Băng vẫn chẳng hề quan tâm đến War cho dù có là bạn đi chăng nữa. Ở War có một cảm giác lạ mà Băng Băng không thể cảm thấy thân thiện…
Trong khi đó tại chính nơi này vẫn luôn có ánh mắt dõi theo Băng Băng không hề di chuyển…
Ra chơi.
Chưa kịp chuồn, mấy nàng trong lớp đã bủa vây xung quanh khiến Băng Băng không thể thở. Khó khăn lắm cô nàng mới thoát ra khỏi được nơi đó, khi quay đầu lại nhìn cô nàng khẽ rùng mình. Cái cảnh tượng giống hệt khi cô nàng mới vào cấp ba, lúc đó mấy bạn nam trong lớp…Chẳng muốn nhớ lại cái cảnh tượng kinh hoàng đó, Băng Băng vội cất bước đi xuống căng tin cùng hai cô bạn.
-Hạ Băng từ bây giờ bạn xuống chỗ mình ngồi đi.
Băng Băng nói khi vừa lấy một xuất cơm đặt lên bàn.
-Như vậy có ổn không?
-Yên tâm! Mình lo được. Bạn cũng biết mình dư sức để lo mấy chuyện vặt này.
Nói được làm được. Vào giờ, Băng Băng và Hạ Băng chuyển chỗ mà không có một lời nói bình luận từ thiên hạ (đây là do thiện hạ bị Băng Băng đe dọa bằng đôi mắt sát thương) Cô nàng vui vẻ ngồi cạnh Liên.
Vừa ngồi vào chỗ mới, Băng Băng lập tức chú ý vào bài học mà chẳng để ý thấy vẻ khác thường của bàn bên dưới nơi Hạ Băng và War đang ngồi.
-Hạ Băng, giải bài tập số 5 cho cô!
Cô Lý gọi đột xuất.
Nghe tiếng gọi Băng Băng khẽ nhăn mặt thương xót thay cho Hạ Băng bởi một sự thật đau lòng là Hạ Băng học rất kém môn Lý. Suy nghĩ mãi, Băng Băng vẫn chưa tìm ra cách nhắc cô bạn của mình thì một mạch Hạ Băng đã giải xong bài tập mà trước kia chỉ có bó tay chịu trận.
-Sao tự nhiên giỏi vậy? Mình còn chưa kịp nhắc.
Băng Băng kinh ngạc quay xuống hỏi.
Hạ Băng đáp lại cái vẻ kinh ngạc của Băng Băng là ánh mắt có chút răn đe vì đã vô ý làm mất hình ảnh của mình trước War. Hạ Băng nói chọc:
-Đợi bạn mình xơi trọn quả trứng rồi.
Nói xong Hạ Băng chỉ tay vào mảnh giấy có nội dung bài mà Hạ Băng vừa đọc, trên đó có dòng chữ của War.
-Vậy mà còn nói là không nắm được kiến thứccc?
Băng Băng nói rồi đưa ánh mắt khinh thường lướt qua ai kia. Nhưng trong lòng đã có chút cảm mến vì War vừa giúp đỡ bạn của mình.
Hết chương 8.
Chương 9: Thách thức.
Angel Wing
Từ khi gia nhập W mỗi buổi chiều được nghỉ Băng Băng đều phải đến công ty làm việc… và hôm nay cũng không ngoại lệ
Vừa bước vào Băng Băng đã thấy Duy đứng bên bàn làm việc của Wing với thái độ bất mãn còn Wing vẫn không quan tâm những ngón tay lượt phím đều đều. Băng Băng nín cười, đi và bên trong.
-Wing! Cậu làm ơn nghỉ một lúc và mau ăn trưa đi. Cậu biết cậu như vậy thì tôi rất khó sử với mẹ cậu mà sao cứ tàn nhẫn với tôi thế, thấy cậu như vậy thể nào bác ấy cũng làm ầm lên.
Duy bất mãn tột độ hét lên mà không biết Băng Băng đang đi vào.
-Bác ấy sẽ làm gì?
Băng Băng nhìn Wing rồi hỏi Duy.
Cả hai cùng ngước nhìn Băng Băng. Duy thì hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của người thứ ba trong căn phòng còn Wing là do muốn tìm hiểu ý nghĩa câu hỏi của Băng Băng, việc Băng Băng ở trong này đã biết từ lâu nên đương nhiên là Wing không hề ngạc nhiên.
-Bác ấy mà thấy con trai bỏ bữa là lại khóc ầm lên, đau đầu lắm! Những lúc như thế thì anh muốn tự tử cho xong…Em cũng biết phong cách khóc của giới nữ bọn em như thế nào rồi đấy, bác ấy cũng không hề ngoại lệ đâu mặc dù đã có ở tuổi trung liên.
Lấy lại được bình tĩnh một phát là ngay lặp tức Duy kể trong bộ mặt khổ sở cầu mong sự đồng cảm từ Băng Băng.
Nhưng cầu mong sự đồng cảm của Băng Băng mà Duy lại vô tình chê giới nữ có cách khóc (theo ngữ điệu nói) có vẻ không được tốt, động vào điểm nhạy cảm dễ khiến Băng Băng bất bình nhất, cô nàng liền quay sang chọc Duy cho hả giận:
-Vậy bác ấy có hay khóc không anh?
-Một tuần bác ấy tới thăm con trai 3 lần.
Duy nhìn Wing.
– Em thử tính xem.
-Hơn mấy chục lần anh định tự tử mà vẫn không thành sao?
Băng Băng mỉa mai trả thù vụ Duy dám ‘dìm’ giới nữ.
Tiếng gõ phím chật một nhịp, môi Wing hơi nhếch lên thành nụ cười nhưng những người hiện thời có mặt không kịp chứng kiến nụ cười hiếm hoi ấy đã tắt.
Còn Duy đã sẵn bực mình mà còn bị Băng Băng chọc nên hết sức giận dữ nhìn Băng Băng nhưng không giám làm gì cả vì sợ người “bảo kê” âm thầm của cô nàng hành hạ. Duy bực bội đi ra ngoài.
Căn phòng lại chỉ còn Băng Băng và Wing…Băng Băng ngước nhìn đồng hồ 2:00 chiều “Vậy mà anh ấy vẫn chưa ăn trưa” ý nghĩ chợt xuất hiện. Nở nụ cười mang tính sát thương lớn nhất, Băng Băng nói:
-Anh ăn trưa đi. Em sẽ ra ngoài một chút.
Không kịp nhận ra ánh mắt khác hẳn với mọi ngày của Wing thì Băng Băng đã theo gió vù ra ngoài.
Ánh mắt Wing hiện lên tia cười, rất muốn gọi Băng Băng lại nhưng nghĩ về ‘âm mưu’ của mình thì Wing lại đi ra phía cái bàn đang để sẵn đồ ăn Duy vừa mang đến ban nãy.
Đi vòng quanh công ty một hồi Băng Băng trở lại tầng 6 nhưng sợ Wing chưa kết thúc bữa trưa nên Băng Băng không muốn vào phòng lúc ngay mà ghé tạm phòng của người vừa bị “chọc tức” tạm trú.
-Sao em lại vào đây? Định giở trò gì nữa hả?
Duy vẫn còn bực bội.
-Anh Wing đang ăn trưa nên em ra ngoài chút.
Băng Băng cười thật tươi.
Duy nhìn Băng Băng với lí do muốn xác nhận lời mình vừa được nghe (sợ vì tức giận quá mà đầu óc sinh ra ảo tưởng).Ánh mặt không hề nao núng của Băng Băng đã chứng minh đó là sự thật. Nhưng Duy vẫn muốn khiêu kích:
-Cùng lắm cậu ta cầm được cái đũa rồi bỏ xuống và quay lại với cái bút or cái lap thôi.
Cái vẻ dửng dưng coi thường của Duy khích thích tính háu thắng của Băng Băng. Vẻ mặt đầy quyết tâm, cô nàng táo tợn tuyên bố mà không hề nghĩ đến kết cục:
-Ngày mai em sẽ cho anh thấy. Chắc chắn anh Wing sẽ ăn hết mà không bỏ sót một thứ gì.
Thầm mừng trong lòng vì đã lừa được Băng Băng, Duy tỏ ra dè chừng nhắc nhở:
-Đừng tuyên bố hùng hồn như thế, Băng Băng. Em có biết Wing không hề thích đồ ăn sẵn không? Nhìn cậu ta vậy thôi, thực ra “kén chọn” lắm đấy!…
Băng Băng nhìn vẻ mặt thách thức khi nói của Duy càng bực hơn, lòng quyết tâm sẽ hạ gục Duy cũng vì thế mà lớn dần. Băng Băng vẫn mang ngữ điệu hùng hồn nói:
-Anh Duy hạ thấp khả năng của em quá! Khi em làm được thì phải trả giá đấy…
Hết chương 9.