Về đến nhà
Hắn hối hận đập tan cái nhà ( hây chắc cái nhà nó ko tan nữa mà thành tro quá à )
Hắn tự giam lỏng mình trong phòng, bây giờ hắn rất mệt ( đập nhà như zậy ko mệt ms lạ )
Hắn nằm phịch lên giường, nhắm mắt lại, bao kí ức lại ùa về, hắn lại nhớ đến cái hồi bé hắn gặp nó.
15 năm về trước ( lúc nè 2 anh chị nhà ta 2 tuổi )
– Thưa cậu chủ đến giờ dự sinh nhật của tiểu thư Bảo Anh rùi – tiếng quản gia vang lên
– Có gì đâu mà phải rối, có mỗi cái sinh nhật của con bé gì tên Mun à
– Thư cậu đó là nickname ạ
– Ừ thui đi
Khi đến nơi, trước mặt cậu bé là một tòa biệt thự màu xanh trời nhạt thanh thoát,rất rộng
– trời cái nhà gì bé tí tẹo à – tiếng nói thánh thót của cậu bé vang lên ( trời anh Jun nhà ta kêu thế )
– Cậu chủ….chúng ta vào tôi kẻo ông bà chủ lo lắng
Nghe vậy cậu bé nói
– Trời ơi 2 ông bà già đó cứ kệ đi ta đi chơi 1 lát cứ bảo là ta đi dạo – nói rồi cậu bé chạy đi ko để quản gia nói câu gì
Đang chạy thì cậu bé đó chợt sững lại
– Trời chẳng lẽ mình bị lạc, ko ko thể nào 1 đại thiếu gia phong độ,đẹp trai, cute, giỏi giang như mình ko thể nào lạc đc ( nè anh Jun ơi dù anh giỏi thế nào thì anh ms 2 tuổi thui đó cái tuổi trẻ trâu nhất , lạc là chuyện đương nhiên)
Bỗng cậu bé lạc vào vườn hoa hồng đỏ đẹp tuyệt vời,thấy một cô bé đang say sưa hát,cậu bỗng chìm đắm vào giọng hát ấm áp tựa cả trời cao của cô bé.
Cô bé đó rất xinh và ngây thơ, cô mặc một cái váy trắng, đôi mắt to tròn , mái tóc bạch kim óng ánh làm cho cô bé nổi bật trong cả cái vườn hoa hồng này.
Đang đi ra chỗ cô bé đó thì cậu bị vấp rồi gai hoa hồng đâm vào tay cậu, đau lắm, khóe mắt cậu rưng rưng nhưng ko khóc, là một thằng con trai cậu ko cho phép mình khóc.
Đang ngồi tủy thân thì bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên
– Anh ơi , Anh có sao ko – cô bé nói
– Ko … Ko … ko sao có tí tẹo thế này nhằm nhò gì- anh tự hào nói
– Anh giỏi thật đó nếu là em thì em đã khóc rùi – cô bé khên cậu
Thấy đc khen anh hơn hở khoe
– Thực ra thì anh giỏi hơn em nghĩ đó ms 2 tuổi thôi mà đã hoàn thành kiến thức tiểu học ùi đó – cậu tự kiêu nói
– Trời anh siêu ghê em chỉ hoàn thành kiến thức lớp 7 thui mà anh đã xong tiểu học – cô bé ngưỡng mộ nói ( chị Mun ơi chị ngây thơ wa )
Thấy mình bị xỏ mũi anh tức lắm ko thèm nói chuyện vs cô bé nữa đứng phắt dậy định đi thì cô bé lên tiếng
– Anh ơi cho em xin lỗi mà em ko có ý trêu anh đâu – Cô bé giọng càu hòa nói
– Ừ lần sau ko đc làm thế nữa nha – cậu bé nói
– Ừ – có bé giọng vui mừng
Sau đó cô đứng dậy đặt lên má cậu 1 nụ hun rùi chạy đi
Vừa chạy cô bé vừa nói em là Mun rất vui đc gặp anh, Cậu bé cười, từ lúc đó cậu thề rằng Mun sẽ là người cậu yêu trọn đời này
Trở lại thực tại
hắn chìm trong ký ức đó, rồi thiếp đi từ lúc nào cũng ko bik
Trong mông lung hắn nói một câu
– Mun ơi anh yêu em