Chưa bao giờ Tuệ Ngọc cảm thấy chán ghét “ông chú” của mình như hiện tại, chỉ có một thời gian ngắn thôi mà hình tượng người đàn ông ôn hòa mẫu mực luôn đứng vững trong lòng cô suốt hai mươi mấy năm qua đã sụp đổ chẳng còn gì, cũng khiến tâm hồn trong sáng của cô bị xao động. Cô chau mày khó chịu, vung chân đá mạnh vào khớp gối của anh, phùng má lên dè bỉu:
– Chú mà còn mang cái bộ dạng biến thái này thì sớm muộn gì cũng bị bắt đi cải tạo thôi!
Cô hừ lạnh, dứt khoát xoay người rồi cúi gằm mặt xuống đi đến bên bàn giải phẫu. Doãn Tư Nghị bị đả thương đau đớn phải ôm chân “rít” lên, nhưng khóe môi thì chẳng tắt nụ cười. Cô gái bé bỏng của anh đã không còn dễ dỗ dành như thuở mới lên ba nữa…
Phòng khám nghiệm hôm nay chỉ có hai bác sĩ chính tiến hành giải phẫu, Tuệ Ngọc đảm nhiệm vai trò ghi chép như mọi khi. Mùi hăng của máu, thịt và hơi lạnh tỏa ra từ tử thi khiến bữa sáng nằm trong dạ dày của tiểu thư nhà họ Chương cứ trào lên rồi tuột xuống, mặt mày xây xẩm y như lần đầu mới tận mắt chứng kiến xác người chết, nhưng lần này cô đã không còn sợ đến phát khóc nữa.
Ba người họ cúi đầu trước vong linh của người đã khuất, một khoảng lặng được xem như là nghi thức trước khi bắt đầu mỗi ca mổ. Thi hài lạnh lẽo nằm trên bàn giải phẫu không thể mở miệng nói mình đã chết như thế nào, và họ – những bác sĩ pháp y sẽ thay nạn nhân làm điều đó.
Doãn Tư Nghị cầm con dao mổ lướt từ vùng cổ đến phần bụng của Quách Ánh, hút hết máu bên trong ra, anh dừng lại quan sát một chút rồi lên tiếng:
– Đốt sống cổ số 5 và 6 bị trật, tủy sống cổ cũng bị đứt một phần, xương ức bị nứt rất nghiêm trọng. Những dấu hiệu này cho thấy nạn nhân đã bị tắt thở và chết trước khi bị cưa máy cắt mất đầu.
Hai cô gái bên cạnh ngẩng mặt lên nhìn anh, Lộ Tuyết Kha nhanh mồm tranh nói trước:
– Thời gian hung thủ đến rồi đi vỏn vẹn chỉ có sáu phút, tức là lúc tiếp xúc với nạn nhân rồi hành động chỉ còn nhiều nhất là năm phút, mà để tác động cho nạn nhân tắt thở rồi mới cầm cưa thì phải mất nhiều thời gian hơn, nếu đã tính sẵn sẽ cắt đầu mang đi thì việc gì họ phải tự làm khó chính mình như vậy?
Doãn Tư Nghị đã nghe rõ câu hỏi của Lộ Tuyết Kha nhưng anh không trả lời ngay, không phải là vì có thành kiến với cô ta, công tư phân minh anh chưa bao giờ phạm vào quy tắc ấy. Chỉ là anh muốn kiểm tra kiến thức của cô học trò nhỏ một chút.
– Tuệ Ngọc, em nghĩ sao về vấn đề này?
Đôi mắt nai tròn của Tuệ Ngọc đã đỏ hoe, không phải do sợ nên trào lệ mà là vì sặc mùi máu đến không chịu nổi. Cô gắng gượng hít mùi tanh nồng ghê rợn ấy vào trong phổi để khí quản được khai thông, ngước lên nhìn anh, cô chậm rãi trả lời:
– Tuy hiện trường vụ án là ở trước cửa của một ngôi nhà bỏ hoang, nhưng xung quanh đó có rất đông dân cư sinh sống, chỉ một tiếng la hét dù nhỏ thôi cũng sẽ làm người khác chú ý. Bởi vậy nên hung thủ sẽ không khờ khạo đến mức đè nạn nhân ra rồi mới kề cưa vào cổ, vì trong khoảng thời gian giằng co đó cô ấy có rất nhiều cơ hội hét lên kêu cứu. Cho nên cách duy nhất để không bị phát hiện là phải làm Quách Ánh mất khả năng phản kháng trước mới có thể thuận lợi lấy đầu đi.
Thấy Doãn Tư Nghị gật gù khen ngợi, Lộ Tuyết Kha không phục lớn tiếng hỏi lại:
– Chuyện đơn giản này ai mà chẳng biết! Quan trọng là cách thức ra tay kia kìa, đừng quên cho dù bị bóp cổ thì nạn nhân vẫn còn có khả năng phát ra âm thanh, nhưng trên cổ của Quách Ánh không hề để lộ vết hằn nào.
– Vết hằn không nằm trên cổ, mà nằm ở đây!
Tuệ Ngọc quay ngược đầu bút bi chỉ ở phần trên cổ của Quách Ánh nơi mà đáng lẽ phải có một cái đầu nhưng đã bị lấy đi.
– Nạn nhân không bị siết cổ mà bị bẻ cổ, nên nơi để lại vết hằn là vùng cằm của nạn nhân. Thao tác này đòi hỏi phải dứt khoát, nhưng cũng khá là đơn giản, chỉ cần cố định đầu và cằm của nạn nhân rồi xoay mạnh ra đằng sau thì đốt sống cổ sẽ bị gãy và chết ngay tức khắc, nếu có thêm người hỗ trợ bịt miệng thì nạn nhân sẽ không thể kêu la, hành động này sẽ thuận lợi hơn là kìm kẹp nạn nhân dưới mặt đường rồi mới dùng cưa máy.
Cô di chuyển đầu bút xuống cổ tay và phần xương mác của Quách Ánh.
– Ở những vùng này không có dấu hiệu bị tác động do nạn nhân đã chết từ trước đó rồi nên bọn chúng không cần phải khống chế giống như những lần trước nữa, chỉ cần kề cưa vào cổ là kết thúc.
Tuệ Ngọc xoay ngược lại ngòi bút đánh dấu vào ô nguyên nhân tử vong là do gãy đốt sống cổ rồi ngẩng lên nhìn Lộ Tuyết Kha nhẹ mỉm cười:
– Chuyện đơn giản như vậy mà bác sĩ Lộ còn phải thắc mắc sao?
Ánh mắt sáng quắc và đắc ý của Tuệ Ngọc làm cảm xúc trong lòng Lộ Tuyết Kha trở nên âm u, cô ta biết rõ là đối phương đang muốn trả thù mình chuyện làm khó Trần Uyển Khanh sáng nay nên mới chớp lấy thời cơ để lên mặt. Lần này là do cô ta sơ suất, chỉ vì quá ham thể hiện trước mặt Tư Nghị mà để một con nhóc mở miệng dạy đời. Mối thù này không trả không được!
Doãn Tư Nghị không quan tâm đến những mâu thuẫn vặt vãnh giữa các cô gái cho lắm, chỉ để ý đến phong thái tự tin của Tuệ Ngọc, anh mỉm cười nhìn cô, gật đầu khen ngợi:
– Giỏi lắm! Không uổng công anh ngày đêm rèn luyện.
Một câu “ngày đêm rèn luyện” mập mờ của Doãn Tư Nghị lại làm mối “hận” của Tuệ Ngọc đối với anh thêm sâu, cũng khiến cô bị “fan hâm mộ cuồng nhiệt” của anh ghi thù. Nhưng bác sĩ Doãn hoàn toàn không hề bận tâm đến những vấn đề ấy, anh cầm con dao xẻ thêm vài đường rồi đưa ra kết luận:
– Dựa theo vết cắt chuẩn xác trên cổ nạn nhân thì có thể thấy hung thủ là cùng một người, nhưng lần này bọn chúng để lại khá nhiều dấu vết ở hiện trường do không kịp thu dọn nên ít nhiều gì chúng ta cũng sẽ thu được manh mối. Bác sĩ Lộ, cô mang mẫu xét nghiệm đến Trung tâm giám định nhé.
– Tại sao lại là em?
Lộ Tuyết Kha đưa mắt nhìn Tuệ Ngọc, ý muốn hỏi tại sao không phải là cô ấy.
Tưởng rằng Doãn Tư Nghị sẽ mắng cô ta đùn đẩy trách nhiệm, hoặc nhẹ nhàng hơn dỗ dành rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nên cần phải để người có kinh nghiệm mang đi, nhưng anh chỉ thư thả tháo găng tay, thờ ơ nói:
– Cô rành đường xá hơn cô ấy.
Cổ họng Lộ Tuyết Kha uất ức nghèn nghẹn, cô là từ nơi khác chuyển đến còn Chương Tuệ Ngọc sinh ra và lớn lên ở đây, làm sao cô lại có thể rành đường xá hơn được chứ?
Lộ Tuyết Kha trăm ngàn lần không phục nhưng chẳng thể mở miệng phản bác. Cô ta cầm mẫu xét nghiệm dùng dằng rời khỏi phòng. Tuệ Ngọc nhìn theo, chậc lưỡi tiếc thương:
– Xinh đẹp giỏi giang như vậy mà mắt nhìn lại kém, người tốt ngoài kia chất cao từng đống không chọn lại đi tương tư một con sói xấu xa biến thái. Thật là tiếc quá!
Doãn Tư Nghị biết cô đang nói kháy mình, anh cười nhạt, đứng trước mặt cô cởi đồ bảo hộ, động tác chậm rãi từ từ nhìn sao cũng thấy “dung tục”.
– Chỉ mới thế thôi mà em đã sợ rồi, vậy làm sao chịu được cảnh giới cao hơn?
Dứt lời, bộ đồ bảo hộ rơi xuống chân Doãn Tư Nghị, không hiểu sao quần áo trên người anh vẫn còn nguyên vẹn mà mặt Tuệ Ngọc lại nóng bừng, cô ghét bỏ quay đi, lẩm bẩm chửi thầm trong miệng: “Vô lại!”
Đầu giờ chiều, Lâm Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm mang kết quả giám định trở về, hai người họ chạy vào phòng làm việc thở hổn hển, la lên:
– Thu được DNA trong răng và nước bọt của Quách Mẫn rồi.
Tuệ Ngọc mừng rỡ đứng bật dậy kéo tay Doãn Tư Nghị bảo anh mau đi kiểm tra, trọng án kéo dài 20 năm cuối cùng cũng thu được manh mối có giá trị rồi.
Doãn Tư Nghị nhanh chóng nhập kết quả DNA vào hệ thống dữ liệu, bọn họ đều rất kỳ vọng sơ suất của hung thủ sẽ giúp bí ẩn của vụ án được giải mã, nhưng cú nhấp chuột sau đó đã khiến tất cả đều chết lặng.
Không có mẫu DNA nào tương thích với mẫu DNA thu được trong răng và nước bọt của Quách Mẫn.
Lâm Thiên Nhật thắc mắc:
– Chẳng lẽ hung thủ không phải là người ở địa phương?
– Không! Hắn ta chỉ quanh quẩn ở đâu đây thôi, có thể là DNA của hắn chưa được nhập vào hệ thống dữ liệu.
Doãn Tư Nghị không tin suy đoán của mình là sai, Tuệ Ngọc cũng tin vào điều đó.
– Vậy chúng ta lấy mẫu máu của những nghi phạm về để đối chứng đi, kể cả… mẹ của cháu nữa.