Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 2: Nạn nhân thứ 10



Đây vừa là một đả kích to lớn với Tuệ Ngọc và cũng vừa là một tính hiệu “tích cực” cho thấy cái chết bí ẩn của cha mình năm xưa còn có cơ hội tìm ra manh mối. Cô ôm chặt tập hồ sơ trên tay, nén cơn buồn nôn đang trực trào nhìn thẳng vào thi thể nằm dưới đất, nhưng chỉ trong vòng nửa giây sau cô đã vội vàng nhắm mắt lại, dạ dày rỗng cồn cào dữ dội, mật vàng vọt lên cổ họng rồi “ào” ra ngoài mất kiểm soát.

Trước khi là một sinh viên thực tập cô chỉ được nhìn qua xác của động vật chết, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một con người thật sự bị giết hại dã man, mà cách thức ra tay lại giống hệt như cái chết của cha cô năm đó. Nghĩ tới đây sống mũi Tuệ Ngọc cay cay, cô ngồi xổm ở một góc không dám nhúc nhích nữa.

Những người có mặt tại hiện trường đều rất đồng cảm với Tuệ Ngọc, công việc khám nghiệm tử thi đối với bất kỳ ai cũng rất khó khăn dù đó có là tân binh hay dày dặn thâm niên trong nghề. Hơn nữa cô lại là con gái, mới hơn hai mươi mốt tuổi, gặp vụ án đầu lại ghê rợn thế này, nếu là người yếu bóng vía có khi đã bỏ chạy từ lâu rồi.

Doãn Tư Nghị còn đang mang găng tay y tế nên không thể vuốt tóc hay xoa đầu cô để an ủi, anh nhìn cô gái bé nhỏ run rẩy mà nơi ngực trái bỗng dâng lên cảm giác không đành lòng. Nén tiếng thở dài, anh giao lại nhiệm vụ ghi chép cho Lâm Thiên Nhật để cô có thời gian ổn định lại tinh thần.

Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết La Tấn Duật không tìm thấy giấy tờ tùy thân của nạn nhân nhưng trên ngực áo có bảng tên và đơn vị mà người này đang công tác.

– Diệp Khê, giáo viên trường trung học cơ sở Bình Minh. Là một cô giáo dạy cấp hai ư?

Tuệ Ngọc quay đầu, đôi mắt ngập nước mở to kinh hãi, trường trung học Bình Minh là nơi mẹ cô đang công tác, sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?

Không khí xung quanh có phần trầm lắng, bởi nơi làm việc của nạn nhân và hiện trường có khoảng cách rất xa. Doãn Tư Nghị đứng lên tháo găng tay, nói với trưởng phòng Đàm:

– Chúng ta mang thi thể về bảo quản lạnh trước, đợi thân nhân đến nhận xác sẽ thuyết phục họ cho phép mổ tử thi.

Đàm Khiết gật đầu nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới liên hệ với nhà trường để xin thông tin của người nhà nạn nhân. Dây rào chắn được gỡ để nhân viên mang xác lên xe, Doãn Tư Nghị bước tới nắm lấy bàn tay run rẩy của Tuệ Ngọc kéo ra bên ngoài.

– Đói không?

Lúc này mà anh vẫn còn có thể nghĩ tới chuyện ăn uống sao? Tuệ Ngọc cụp mắt khẽ lắc đầu, trong người không còn chút sức sống nào, sắc mặt nhợt nhạt chẳng khá khẩm hơn lúc nãy bao nhiêu. Doãn Tư Nghị mở cửa xe để cô ngồi vào, anh cũng yên vị ngay bên cạnh, sau đó cầm chiếc bánh kẹp ở dưới ghế lên đưa trước mặt cô, nhàn nhạt đánh giá:

– Màu sắc tái nhợt như thế này so với da người là đã chết được hơn ba tiếng đồng hồ rồi đấy. Ăn một miếng đi.

Anh vừa dứt lời, Tuệ Ngọc liền “oẹ” một tiếng, dịch từ dạ dày trào hết ra khoang xe. Lâm Thiên Nhật ngồi ở ghế sau chồm lên nhìn, khuôn mặt lập tức nhăn lại nức nở than khóc:

– Đội trưởng ơi, anh không biết lựa thời điểm để phát ngôn sao? Em mới rửa xe ngày hôm qua đó.

– Vậy sao? Lát nữa cậu lại rửa tiếp nhé!

Doãn Tư Nghị không màng đến tiếng la oai oái của Lâm Thiên Nhật ở sau lưng, anh rút khăn giấy đưa cho Tuệ Ngọc rồi kéo cô qua ngồi bên cạnh mình, sau đó ung dung bỏ miếng bánh kẹp vào miệng.

Nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, một thoáng trầm tư lướt qua trong anh, hơn bảy năm làm nghề vụ án nào cũng đã từng gặp qua, kẻ thủ ác nào cũng đã từng thấy mặt nhưng cách giết người man rợ và tinh vi thế này là lần đầu anh được trực tiếp chứng kiến.

Vụ thảm sát năm xưa có tổng cộng 9 nạn nhân và chỉ có một người đàn ông duy nhất là cha của Tuệ Ngọc. Dẫu vẫn chưa xác định được vụ án ngày hôm nay có cùng chung một hung thủ hay không, nhưng nếu là đúng như dự đoán thì Diệp Khê là người thứ 10, và chú Chương vẫn là nạn nhân nam duy nhất. Đây là điểm đáng nghi vấn ở thời điểm hiện tại, băng nhóm biệt tăm đã lâu nay lại tái xuất, vì hận thù hay điều gì khác chăng?

Vừa về đến cơ quan Tuệ Ngọc đã chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt rồi thay quần áo sạch. Doãn Tư Nghị rót cho cô một cốc nước ấm để lên bàn làm việc rồi đứng bên ngoài gõ cửa nói vọng vào trong.

– Nghỉ ngơi một lát đi, nếu thấy mệt thì để anh bảo Thiên Nhật đưa em về.

– Không cần đâu, cháu đi họp với chú.

Tuệ Ngọc mở tung cửa chạy ra ôm lấy cánh tay của Doãn Tư Nghị, thần sắc vẫn còn rất kém. Anh xoa mái tóc ngắn ngủn của cô, nghiêm mặt nhắc nhở:

– Ở cơ quan không được gọi là chú.

– Biết rồi chú nhỏ.

Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong thành hình cung đầy miễn cưỡng, lúm đồng điếu cạnh khoé miệng vẫn sâu hút nhưng lại chẳng còn tươi tắn, vẻ tinh nghịch thường ngày biến mất, ẩn sau nét đẹp thanh thuần chỉ còn một sắc âm u. Doãn Tư Nghị nắm bàn tay lạnh lẽo của cô bỏ vào trong túi quần của mình, nhàn nhạt lên tiếng:

– Cho em 7 giờ đồng hồ để suy nghĩ, nếu chịu không được thì ngày mai anh sẽ trả em về trường.

Không đợi xem phản ứng của cô thế nào anh đã bước đi, kéo theo cả Tuệ Ngọc theo cùng mình. Cô ngước lên nhìn mái tóc được cắt gọn gàng của anh, lướt qua góc mặt tuấn tú sáng ngời mà lòng nặng trĩu. Có lẽ mẹ đã nói đúng, công việc này quá sức đối với cô.

Mọi người tập trung tại phòng hội nghị của Đội cảnh sát hình sự để báo cáo về đánh giá sơ bộ và vật chứng thu được ở hiện trường, sau đó thành lập tổ chuyên án để tiến hành điều tra.

Tan họp không lâu thì người nhà của nạn nhân gồm chồng và con gái đến để nhận xác. Họ khóc từ ngoài cổng đến phòng khám nghiệm, tiếng gào thét thê lương rạch xé nỗi lòng của các cán bộ có mặt ở xung quanh.

Tuệ Ngọc lẳng lặng đứng nhìn, ngực trái nhói lên quặn thắt, trong phút chốc cô nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mẹ mình vào cái ngày tăm tối ấy, vừa khóc thương chồng vừa bồng bế đứa con mới vừa hơn một tuổi. Ngay lúc này đây quyết tâm trong cô sục sôi hơn bao giờ hết, siết chặt nắm tay, cô tự hứa với lòng nhất định phải tìm ra được kẻ thủ ác để trả thù cho cha, cũng để an ủi cho những giọt nước mắt tủi phận của mẹ mình qua bao nhiêu năm ròng rã.

Doãn Tư Nghị kết thúc trao đổi với Đại đội trưởng của Đội cảnh sát hình sự liền quay lại tìm Tuệ Ngọc, anh véo cái má phúng phính của cô, đanh giọng:

– Phấn chấn lên, nơi này không dành cho những kẻ yếu đuối đâu.

Tuệ Ngọc định gân cổ lên cãi lại thì bất chợt nhìn thấy mẹ mình đi vào cơ quan cùng La Tấn Duật, cô vội chạy ra đón bà, thắc mắc hỏi:

– Mẹ đến đây làm gì thế?

Trần Uyển Khanh còn chưa trả lời thì La Tấn Duật đã nói thay:

– Giáo viên trong trường nói là hai hôm trước dì Trần và đồng nghiệp Diệp Khê có xảy ra mâu thuẫn, theo quy trình điều tra nghiệp vụ chúng tôi phải tiến hành thẩm vấn lấy lời khai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.