Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 42: Kế hoạch lừa kẻ thủ ác sập bẫy



Doãn Tư Nghị bỏ ra mức phí cao để có thể lấy được kết quả xét nghiệm nhanh nhất. Tuy trên thực tế việc phá án dựa vào DNA có rất nhiều bất cập, đôi khi nó sẽ dẫn dắt lực lượng điều tra rẽ theo một chiều hướng hoàn toàn sai lệch khiến vụ án đi vào bế tắc, nhưng anh vẫn muốn thử một lần để trắng đen minh bạch rõ ràng. Việc anh đang làm không phải vì để chứng minh cho suy luận của mình là đúng, mà để khẳng định nghi ngờ của mình là hoàn toàn sai.

Lúc Doãn Tư Nghị đến cơ quan đã hơn tám giờ, trưởng phòng Đàm gọi anh lên phòng làm việc riêng bàn chuyện hệ trọng, La Tấn Duật cũng đã chờ sẵn ở bên trong.

– Hôm qua lực lượng trinh sát đã cho người gây hấn với Trần Uyển Khanh, nhưng tới bây giờ người đó vẫn an toàn, cũng không nhận thấy có mối nguy hiểm nào xung quanh. Các cậu nghĩ thử xem, có nên dùng cách khác khả thi hơn không?

Trưởng phòng Đàm khá sốt ruột, thời gian cấp trên đưa ra đã tiêu tốn mất một ngày mà manh mối về nghi phạm cứ như mò kim đáy biển. Người nhà nạn nhân thì đang mong đợi từng ngày, nhân dân, và các đơn vị báo đài thì theo dõi rất sát sao từng chi tiết, áp lực đang đè nặng lên bộ phận Kỹ thuật và cơ quan ban ngành hiện giờ là không hề nhỏ.

Tuy tình hình căng thẳng là thế, nhưng Doãn Tư Nghị cảm thấy mọi người đang có chiều hướng suy nghĩ sai lệch, ai cũng cho rằng kẻ đánh cắp đầu ở nghĩa trang kia chính là “Ác quỷ Đầu lâu”, khái niệm này bắt nguồn từ ba anh mà ra, anh không muốn khái niệm này bị đánh tráo dẫn đến sai lầm không đáng có.

– Hai tên hung thủ này chưa chắc là một, chúng ta không cần cứ nhằm vào dì Chương để truy lùng dấu vết. Cái trước mắt là phải tóm được tên tội phạm gây án ở nghĩa trang trước đã.

La Tấn Duật thở dài, ngữ điệu mệt mỏi có phần hơi kiệt sức:

– Biết là vậy, nhưng cái khó hiện giờ là hắn đang có xu hướng lẩn trốn, bởi tất cả báo đài và cư dân mạng đang rầm rộ chia sẻ thông tin, thân nhân của những thi hài được chôn cất tại các nghĩa trang đều đang lo giữ phần mộ cho người đã khuất. Dẫu các đồng chí khác đã tích cực vận động kêu gọi mọi người hợp tác giăng bẫy để hắn ta xuất đầu lộ diện, nhưng tâm lý của mọi người đều e ngại sợ người thân của mình xảy ra chuyện. Nên tình hình hiện tại khá khó khăn để vây bắt hắn, hắn cũng sẽ không dại gì mà sập vào cái bẫy đã biết trước này đâu.

Doãn Tư Nghị rơi vào trầm ngâm, anh xem rất kỹ báo cáo của Tổ điều tra, họ làm việc rất nhanh, tuy nhiên ngoài những thông tin về xuất thân ra thì không có manh mối quan trọng nào. Kẻ thủ ác cũng không liên hệ với người nhà để tống tiền, gia đình của hai nạn nhân cũng không hề quen biết, cho thấy thủ phạm lựa chọn đối tượng để ra tay là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Anh lật tiếp xem ghi chép của các ca chôn cất tại nghĩa trang trong ngày hôm đó, ngoài Hạ Ánh Loan và Lưu Tuyết ra thì còn một người đàn ông bốn mươi tuổi nữa chết vì tai nạn thông, được an táng cách đó chừng mười mét.

Cho đến hiện tại, “Ác quỷ Đầu lâu” chỉ sát hại một nạn nhân nam giới duy nhất là ba của Tuệ Ngọc, còn lại đều là nữ giới. “Ác quỷ Đầu lâu” cũng có rất nhiều đồng phạm, nhưng còn tên tội phạm ở nghĩa trang hành động chỉ một thân một mình. Doãn Tư Nghị đang nghĩ đến trường hợp xấu hơn, là chính kẻ đó đang tôn thờ “Ác quỷ Đầu lâu” giống như một hệ tư tưởng và muốn kế thừa tội ác đó.

– Trưởng phòng Đàm, lần này chúng ta diễn một màn kịch đặc sắc hơn đi.

Hai người còn lại nhìn chằm chằm vào Doãn Tư Nghị, nghiêm túc lắng nghe.

– Theo suy đoán của em, thì tên hung thủ này có khả năng đang mắc một chứng bệnh về tâm lý nào đó, biểu hiện của hắn là muốn dựa vào “hào quang” của người khác để tự thỏa mãn ham muốn được tỏa sáng của bản thân mình.

Anh rút một tờ giấy trên bàn, lấy bút viết ra vài điểm cần lưu ý rồi từ từ phân tích:

– Những người mắc chứng bệnh này có thể đang gặp những vấn đề bế tắc trong cuộc sống, bị ruồng bỏ hoặc bị chê trách yếu kém chẳng hạn. Tâm lý bị dồn ép sẽ khiến họ khao khát muốn được chứng minh năng lực của mình, tuy nhiên khi những cố gắng không được công nhận thì họ lại sản sinh ra những ý nghĩ táo tợn hơn và bị va vào tiêu cực, giống như trong trường hợp này, hắn ta núp bóng dưới danh tiếng “Ác quỷ Đầu lâu” để hưởng ké tiếng tăm của một kẻ xấu khác, có lẽ hắn nghĩ hắn sẽ được mọi người tôn sùng chẳng hạn.

– Nhưng dựa vào đâu cơ chứ? Kẻ biến thái thường có những suy nghĩ rất lập dị, có kẻ thích ăn thịt người, có kẻ thích ngửi mùi xác chết, và những điều đó đều thực hiện trong thầm lặng không hề khoa trương. Hơn nữa, bản thân họ chỉ muốn được là phiên bản độc nhất của chính họ, việc bắt chước một ai đó có khi lại là một sự sỉ nhục.

La Tấn Duật đưa ra lập luận phản bác, Doãn Tư Nghị an tĩnh lắng nghe rồi từ từ phân giải:

– Trên đời này có vô số kẻ lập dị, và bởi vì lập dị nên suy nghĩ của bọn họ đều không giống nhau. Bước đầu chúng ta đã xác định hung thủ là người ở địa phương, mà hai hôm nay các nghĩa trang ở gần đây đều có người chết được an táng, tuy nhiên nếu chỉ xét bán kính trong một quận thì không hề có người phụ nữ nào dưới 50 tuổi ngoài Hạ Ánh Loan và Lưu Tuyết, đây là độ tuổi trung bình của các nạn nhân nữ trong trọng án “Đầu lâu”.

– Chúng ta cũng có thể nghĩ là do hắn sợ bị sập bẫy nên không dám ra tay, nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, hắn không nhắm đến xác chết nam giới, phụ nữ quá tuổi hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ lôi thi thể của hai người phụ nữ trẻ ra khỏi quan tài, lựa đúng đốt sống cổ thứ nhất rồi cắt xuống, sau đó lực lượng điều tra và tất cả mọi người đều cho rằng hung thủ chắc chắn là “Ác quỷ Đầu lâu”. Đối với những kẻ có tâm lý bất thường này, thì đôi khi nhìn thấy sự sợ hãi của người khác dành cho mình cũng là một loại hạnh phúc.

Đàm Khiết nghe xong thì gật gù đồng tình, tuy vẫn còn mông lung lắm:

– Thế màn kịch đặc sắc của cậu là gì?

– Tổ chức đám tang, lừa hắn cạy nắp quan tài.

– Cái gì?

Hai người còn lại đồng thanh hỏi lại, hiểu mà như không hiểu. Doãn Tư Nghị cười nhẹ, chậm rãi nói:

– Thân nhân của người chết có lý do để không hợp tác cùng chúng ta, chúng ta cũng không thể gây phiền hà cho mọi người. Vậy nên thay vì trông đợi hắn sẽ mon men đến gần mộ của ai đó, thì chúng ta tự tạo một cái đám đang rình rang, khiêng quan tài chôn dưới đất rồi đợi hắn sa bẫy. Bên cạnh đó, bộ phận Kỹ thuật cũng phải nhiệt tình tâng bốc hắn ở trên mạng xã hội một chút, hắn mà đọc được thì chắc chắn sẽ cầm xẻng hành động ngay.

Cuộc họp kín kết thúc, Đàm Khiết chốt phương án của Doãn Tư Nghị, nhanh chóng phân bổ lực lượng lo tổ chức một đám tang giả để vây bắt tội phạm, trong vòng chiều tối nay kế hoạch sẽ bắt đầu.

Vừa đến phòng làm việc Doãn Tư Nghị liền bắt tay vào phân tích tài liệu có liên quan đến nạn nhân để thu thập thêm những thông tin quan trọng. Đang tập trung cao độ thì Lộ Tuyết Kha đến gần, cô ta đặt nhẹ tờ giấy lên bàn, cất giọng ngọt lịm:

– Lúc nãy bà Trần có đến nộp đơn xin cho Tuệ Ngọc rời khỏi đơn vị, anh xem xét ký giúp con bé đi.

Cô ta tỏ vẻ như hai người đang rất thân mật, nhưng Doãn Tư Nghị không hề tương tác dù chỉ là ngó lơ, đến cả Lâm Thiên Nhật ngồi gần đó cũng ngao ngán giùm. Chuyện Tuệ Ngọc tạm thời rời đơn vị chẳng ai dám nhắc trước mặt Đội trưởng, vậy mà Lộ Tuyết Kha lại chẳng biết tốt xấu gì cả.

Không được hồi đáp, Lộ Tuyết Kha vẫn không bỏ cuộc, cô ta kéo chiếc ghế bên bàn làm việc của Tuệ Ngọc ngồi sát vào Doãn Tư Nghị, khẽ hỏi:

– Trưa nay anh muốn ăn gì? Em đặt cơm trước, chúng ta lên ban công trống ở tầng hai ăn cơm cùng nhau nhé?

– Đứng lên!

Lộ Tuyết Kha ngơ ra, chưa kịp hiểu chuyện gì lại bị Tư Nghị quát thêm một tiếng nữa:

– Tôi bảo là cô đứng lên! Đẩy ghế về vị trí cũ!

Những người khác có mặt trong phòng đều bị giật mình, chỉ có Lộ Tuyết Kha là vẫn ương bướng:

– Anh dữ với em như vậy làm gì chứ? Ba của anh đã nói là muốn em làm con dâu rồi của ba rồi, anh không thể tập dịu dàng với em một chút được hay sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.