Nụ hôn chiếm hữu nhẹ nhàng rơi xuống, gò má anh đè nặng lên nước mắt của cô. Tuệ Ngọc nghiêng đầu tránh đi, bàn tay gầy nắm chặt thân áo anh, lúc này cô không có tâm trạng nào để hưởng ứng cùng anh cả.
– Em không muốn.
– Tuệ Ngọc…
Cô trầm mặc nhìn anh, ánh mắt thoáng cô liêu, không giãy giụa, không giận dữ, nhưng tuyệt vọng vô cùng. Anh nói tình cảm của cả hai không sai, lỗi lầm này không phải do anh và cô mà có, nhưng mẹ cha không chấp nhận thì cố chấp tiếp tục có phải là những đứa con phản nghịch hay không?
Pháp luật không ngăn cấm, con riêng hai nhà đến với nhau không ai bắt bớ cầm tù, nhưng mẹ cô là giáo viên, bác Doãn lại là giảng viên, giáo sư ưu tú, chẳng những thế họ lại còn đang mập mờ có tình ý với nhau.
Anh và cô có thể ngẩng mặt nhìn đời chẳng sợ ai chỉ chỏ cười chê, nhưng những người ở thế hệ đi trước dễ dầu gì mà không bàn tán ra vào, rồi chĩa thẳng những lời phỉ báng chê bai hướng tới ba và mẹ. Họ đã bỏ phí cả nửa đời người vì các con mà không màng tới hạnh phúc riêng, thì chẳng lẽ nửa đời còn lại phải tiếp tục nhường hạnh phúc cho con cái nữa hay sao?
Tuy nhiên, những điều ấy chưa phải là thứ gì đó quá đỗi kinh khủng, cái đáng sợ nhất chính là cái chết tức tưởi của cha cô năm ấy có liên quan gì đến hai người họ hay không? Cô không giỏi suy luận như đại úy Doãn, càng không có khả năng truy tìm dấu vết như đội đặc nhiệm điều tra, nhưng linh cảm trong cô đang thôi thúc cô rằng: Nếu không có uẩn khúc thì mẹ cô sẽ không tự dưng thay đổi, và nếu như mọi chuyện thật sự có liên quan, thì việc cô và anh yêu nhau chính là một tội ác.
– Chúng ta tạm thời cứ như trước đây đi, đợi đến khi nào vụ án đầu lâu kết thúc… thì hẳn bàn đến chuyện khác.
Tuệ Ngọc đẩy anh qua một bên, từ từ ngồi dậy lặng lẽ lau khô nước mắt, sắc mặt đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. Doãn Tư Nghị đoán cô cũng đã bắt đầu nghi ngờ về những bí mật đang được người lớn che giấu, nhưng càng như vậy anh càng phải giữ cô chặt hơn nữa, lỡ cô vì hai chữ hiếu thuận mà buông bỏ thì anh biết phải sống thế nào đây?
– Được thôi, vậy thì anh sẽ đối xử với em giống như trước đây.
Đột nhiên anh dễ nói chuyện hơn khiến Tuệ Ngọc ngơ ngác hoài nghi, nhưng cô không thắc mắc gì đứng lên chỉ tay ra cửa.
– Vậy… chú về phòng của mình đi.
Doãn Tư Nghị đứng dậy, rồi đột ngột bế bổng Tuệ Ngọc lên đi thẳng tới giường, ngã úp lên người cô.
– Chú làm gì vậy?
– Đối xử với em giống như trước đây. Khi đó anh vẫn luôn muốn làm như thế này với em, chỉ là cố nhịn đi mà thôi.
Nói rồi, anh áp môi xuống triền miên trên môi Tuệ Ngọc, lời khước từ của cô đều bị anh nuốt trọn, đầu lưỡi cứ như bị anh ăn mất đi. Khóa ngược hai tay của cô lên trên, môi anh tìm tới cổ, cắn mút, dây dưa.
– Chú…
– Em còn giãy giụa thì mẹ sẽ nghe thấy đấy, hậu quả sau đó thế nào em đoán được mà.
Bộ dạng lưu manh lừa đảo này của anh chẳng mới mẻ gì, nhưng làm loại chuyện này ở đây thì nguy hiểm quá. Tuệ Ngọc không dám la mắng, chỉ biết bấu víu vào cánh tay anh trong vô vọng.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, quần áo cả hai đều bị vứt sạch sẽ. Doãn Tư Nghị kéo chăn trùm kín cả hai lại, thở bên tai cô, cười khe khẽ:
– Em đừng căng thẳng nữa, sẽ không ai nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu.
Là họ không nhìn thấy người ở bên ngoài đang làm gì mới đúng. Tuệ Ngọc nhìn anh trừng trừng, không còn cơ hội nào để cô phản kháng nữa. Bàn tay anh đầy đặn ấm áp xoa trên ngực cô, rồi trượt dần đến vùng hạ vị, sâu thêm chút nữa, ngón tay anh nhẹ miết vào bên trong.
Từng hồi, từng đợt đưa đẩy, âm thanh nhớp nháp khe khẽ vang lên, chân cô co rút lại, dang rộng ra, hơi thở cả hai nóng bỏng, lấp đầy trong chăn. Doãn Tư Nghị kề gần, rồi đột ngột đẩy hông tới, dưới thân lập tức khít chặt vào nhau. Tuệ Ngọc nghe thấy tiếng rên rỉ từ miệng mình phát ra, cô hốt hoảng, anh liền khom xuống ngậm nuốt nó đi, thanh âm mê mẩn này chỉ có anh mới được quyền nghe thấy.
Bên ngoài chăn, một cảnh tượng nhấp nhô đầy ám muội, ở trong chăn là sự giao hòa, thít chặt, quấn quýt lấy nhau. Doãn Tư Nghị bạo liệt hơn những lần trước rất nhiều, cứ như sợ không đủ sâu, không đủ để chạm tới nơi nào đó có thể đạt được mục đích của anh vậy.
Không một biện pháp an toàn, Doãn Tư Nghị còn đẩy hết dòng nhiệt lưu nóng hổi vào tận sâu bên trong Tuệ Ngọc, cô mơ màng nhìn anh, giờ phút này có lo sợ cũng không thay đổi được gì nữa. Cuộc giao hoan có phần vội vã kết thúc, anh ôm cô đi tắm, rồi lại ôm trở ra, thay drap giường mới, sau đó nằm cạnh nhau, nhìn nhau trong im lặng.
Phải rất lâu sau, khi hai mắt Tuệ Ngọc lờ mờ muốn khép, cô nghe được giọng của Tư Nghị ở sát bên tai, dịu dàng như một bài hát ru giống như khi cô còn bé:
– Chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau, nhất định sẽ sống bên nhau đến bạc đầu.
Đôi mắt cô mơ màng, khẽ rướn cằm hôn lên yết hầu của anh rồi yên tâm chìm vào mộng mị.
Doãn Tư Nghị thức trắng cả một đêm nhìn cô gái anh yêu đang say sưa an giấc, miết khẽ ngón tay lên môi cô, cảm xúc trong lòng anh vừa day dứt, lại vừa không nỡ. Anh không hề muốn tình cảm của cả hai phải dùng tới cách này để duy trì, nhưng trong tình cảnh hiện tại có quá nhiều thứ để hoang mang, và cũng chẳng có một manh mối rõ ràng nào có thể đảm bảo rằng suy đoán của anh không chính xác.
Vậy cho nên, ngoài việc chiếm đoạt cả trái tim và gửi gắm vào xác thân cô một hy vọng nhỏ bé, thì anh không biết phải làm cách nào hay hơn nữa. Tuệ Ngọc có thể mắng anh là đồ ích kỷ, những người khác có thể nhìn anh bằng ánh mắt dị thường, sao cũng được, chỉ cần sau này cô vẫn còn ở đây, nép vào lòng anh, để anh lắng lo che chở.
Trời vừa hửng sáng, Doãn Tư Nghị trộm một sợi tóc của Tuệ Ngọc, sau đó khẽ lay vai cô, bảo cô khóa cửa cẩn thận rồi mới trèo qua ban công, bỏ sợi tóc kia vào trong túi đựng vật chứng.
Anh rời khỏi nhà từ rất sớm, lái xe tới một bệnh viện có tiếng khác trong thành phố, đem tất cả mẫu tóc cho họ làm đủ các loại xét nghiệm giải mã trình tự gen. Dù đã bỏ ra một số tiền lớn để có được kết quả nhanh nhất, nhưng cũng phải mất từ bốn đến năm ngày sau thì mới có kết quả trả về.
Xong việc, Doãn Tư Nghị vội vã lái xe tới cơ quan, lúc đi ngang qua nhà tang lễ, lòng anh bồn chồn đến lạ. Hôm nay cánh cửa đó sẽ có một chiếc quan tài được khiêng ra, chẳng biết đêm nay tên trộm mộ có lân la tới nghĩa địa lật nắp hòm như trong dự kiến hay không? Kế hoạch của bọn họ liệu có thành công mỹ mãn?
Cuộc họp tại đơn vị vào sáng nay có các chuyên gia đến tham dự, trong đó có cả Doãn Minh. Đội điều tra nhận nhiệm vụ theo sát hành tung của Trần Uyển Khanh, Vương Thông và Dương Chí lần lượt báo cáo những tình nghi trên hoàn toàn không có điểm khác thường nào, sự thất bại này khiến các đồng chí nhận nhiệm vụ nghi ngờ rằng tất cả những nhận định của Doãn Tư Nghị trước đó có lẽ đã sai.
Hai cha con nhà họ Doãn đang ngồi đối diện vô tình đụng phải ánh mắt của nhau, ông ấy trao cho anh ánh nhìn khích lệ, giống như những ngày đầu anh mới chập chững bước vào nghề. Khi ấy, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này anh đều cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, khiến tâm anh vững vàng hơn, kiên định hơn. Nhưng ngày hôm nay bắt gặp ánh nhìn này, đáy lòng anh lại thấy dường như nó đã đổi khác, giống như một ánh mắt đắc thắng, và tựa hồ như anh vừa xuyên thủng lớp mặt nạ giả dối của ba mình vậy.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, trưởng phòng Đàm yêu cầu Đội điều tra tiếp tục theo sát các tình nghi không được lơ là, dù họ có đưa ra bao nhiêu luận điểm bác bỏ nhận định của Doãn Tư Nghị đi chăng nữa, nhưng một khi đại úy Doãn chưa cho rằng mình sai, thì anh vẫn tin cấp dưới của mình đang đi đúng hướng.
Đàm Khiết kéo Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật vào phòng làm việc của mình, cho hai người hay mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tối nay sẽ bắt đầu giăng lưới, hai người họ nếu muốn cũng có thể tham gia.
Đến giờ ăn trưa, Doãn Tư Nghị vừa mới lấy điện thoại ra định gọi điện cho Tuệ Ngọc thì bất ngờ nhìn thấy Trần Uyển Khanh chạy hớt hải vào cơ quan, bà ấy xông thẳng vào phòng giám định, nắm lấy tay anh, hốt hoảng nói:
– Mấy đứa trẻ, bảo vệ mấy đứa trẻ!
– Dì bình tĩnh trước đã, có chuyện gì từ từ rồi nói.
Sắc mặt Trần Uyển Khanh xám ngắt, bà cứ liên tục lập lại câu nói trống không kia, Doãn Tư Nghị phải trấn an một lúc lâu bà mới có thể hít thở bình thường trở lại. Hai mắt bà lấm lét nhìn quanh, vừa định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ ngưng bặt nhìn trừng trừng ra cửa. Doãn Tư Nghị quay mặt sang ngang, liền đụng phải gương mặt ôn hòa của ba mình, ông chậm rãi bước vào trong, nhẹ hỏi:
– Uyển Khanh, sao em lại tới đây vậy?